Phần 247
Nghe xong Tạ Phương Quỳnh nói, Đinh Trường Sinh im lặng.
Nhưng mà hắn lập tức lại nói:
– Nhưng chuyện lần này không dính dáng gì đến chính quyền, lần này là tự chính mình làm, là em giúp các người, một là giúp Tạ gia, một là giúp Kỳ gia, vấn đề này có cái gì không đúng sao?
– Đinh Trường Sinh, chị biết rõ em là người tốt, muốn giúp người để làm niềm vui, được chưa? Nhưng việc này chị khuyên em không nên dính vào, bởi vì chuyện này tuyệt đối đã vượt qua phạm vi năng lực của em rồi, hơn nữa chuyện liên quan đến biết bao nhiêu người, em có biết không?
Tạ Phương Quỳnh bất vi sở động nói.
– Ách… chị không nên kích động như vậy, em thấy nơi đây không tiện trao đổi nhiều, chúng ta đi ra bên bờ hồ nói chuyện đi…
Đinh Trường Sinh hỏi.
Không phải hắn không muốn ở lại trong đây nói chuyện, mà là bởi vì nơi này là nơi công cộng, Tạ Phương Quỳnh giọng điệu cứng rắn nên nói hơi lớn, điều này làm cho Đinh Trường Sinh bất an, chuyện này phải tuyệt đối giữ bí mật, quyết không thể tiết lộ ra ngoài được.
Tạ Phương Quỳnh cũng đã nhận ra mình thất thố, vì vậy đứng dậy cùng theo Đinh Trường Sinh đi ra ngoài lên xe, sau đó lái xe hướng đến vùng ngoại ô chạy tới.
– Trường Sinh, chị vẫn cảm thấy việc này…
Tạ Phương Quỳnh trong xe suy nghĩ một chút, vẫn muốn khuyên can Đinh Trường Sinh đừng làm chuyện mạo hiểm như vậy.
– Xuỵt…
Đinh Trường Sinh chỉ chỉ xe của mình, ý bảo Tạ Phương Quỳnh đừng nói thêm.
Tạ Phương Quỳnh kinh ngạc nhìn Đinh Trường Sinh, không biết hắn đang giở trò quỷ gì, mãi đến khi xuống xe, Đinh Trường Sinh cùng Tạ Phương Quỳnh cũng không có nói thêm câu nào, khi đến bên bờ đê hồ Mả Lạc, cành dương liễu phất phơ, gió mát phe phẩy, Tạ Phương Quỳnh vẫn không có hào hứng hưởng thụ những thứ này, đi hơn mười thước rồi, lúc này nàng mới hỏi:
– Vừa rồi em làm sao vậy?
– Cục diện tình thế bây giờ thật là phức tạp, với tư cách cán bộ, chúng ta lúc nào cũng bảo trì cảnh giác…
– Hừ… chị hỏi em một cách đứng đắn, nếu không nói thì chị sẽ rời đi đây.
Tạ Phương Quỳnh tức giận nói.
– Trước kia, trong ôtô của em đã từng bị người gắn máy theo dõi nghe lén, khi đó em cũng lười kiểm tra, cho nên bây giờ em sợ chính là để lộ bí mật, chị là lão bản của công ty lớn, chẳng lẽ không có để ý đến chuyện này sao?
– Vậy những người muốn đối phó với em thật là đáng sợ…
Tạ Phương Quỳnh hoảng sợ quay đầu lại nhìn thoáng qua Đinh Trường Sinh, hỏi.
– Bằng hữu của em rất nhiều, đương nhiên, cừu nhân cũng rất nhiều, cho nên cẩn thận hơn một chút vẫn tốt hơn, bất quá, chuyện của Tạ gia mặc dù là như vậy, nhưng việc buôn bán cũng phải tận lực ít cùng bên chính quyền giao tiếp, như vậy có thể để tránh việc vua nào triều thần nấy…
Tạ Phương Quỳnh lắc đầu, không nói gì…
– Còn có chuyện, chị trở về nên cùng cha chị nói qua một chút, tỉnh Trung Nam là một tỉnh lớn, nhưng tỉnh trung Nam lại không có xí nghiệp đúc thép nào cả, đây là ưu thế của công ty Tạ Thị Thiết Cương, nếu Tạ gia nếu ngã xuống, như vậy về nhu cầu sắt thép tỉnh Trung Nam có khả năng sẽ phải dựa vào các tỉnh khác hoặc là nhập khẩu, điều này bất lợi với sự phát triển kinh tế của tỉnh Trung Nam…
Đinh Trường Sinh nghĩ kế nói.
– Tình huống của chị thì em cũng biết, sự tình với trên tỉnh thì chúng ta không muốn đi lại.
Tạ Phương Quỳnh giận dữ nói.
Đinh Trường Sinh đương nhiên là biết rõ ý tứ Tạ Phương Quỳnh trong lời nói đấy, Tạ gia vẫn luôn là cùng với Trọng Gia có quan hệ rất tốt, cho nên đã tiến đến tình trạng quan hệ thông gia, nhưng mà từ lúc Tạ Phương Quỳnh cùng Trọng Hải ly hôn, mối quan hệ thông gia này mang đến lợi ích này cũng liền im bặt dừng lại rồi.
Hơn nữa Trọng Phong Dương đã đi ra khỏi tỉnh Trung Nam, điều này cũng có nghĩa là cho dù Tạ gia vẫn muốn còn tiếp tục cùng Trọng Gia hợp tác, thì cũng là chẳng làm nên chuyện gì, Ấn Thiên Hoa mặc dù là người của Trọng Gia tại tỉnh Trung Nam, nhưng mà lực lượng của Ấn Thiên Hoa tương đối có hạn, một chủ nhiệm tổ chức cán bộ thì không có thể gây ảnh hưởng đến chủ tịch tỉnh cầm giữ về lĩnh vực kinh tế, cũng không có khả năng ảnh hưởng đến lãnh đạo cấp thị bỏ cũ thay mới, vì vậy Trọng Gia tại tỉnh Trung Nam cho dù có muốn cũng không thể giúp Tạ gia được cái gì rồi.
– À… còn Lương chủ tịch, chị đã tiếp xúc qua chưa?
Đinh Trường Sinh suy tư một chút hỏi, tuy rằng hắn cũng cân nhắc đến Chu Minh Thủy, nhưng mà Lương Văn Tường là chủ tịch tỉnh, đối với công tác kinh tế là chuyện đương nhiên, Chu Minh Thủy là phó bí thư tỉnh ủy, thì đã liền cách một tầng rồi, vì vậy hắn lựa chọn để dẫn tiến Tạ gia cho Lương Văn Văn Tường.
– Không có vì không quen biết, như thế nào? Em nhận thức ông ta sao?
Tạ Phương Quỳnh thất kinh hỏi.
– Đoạn thời gian trước Lương Văn Tường vừa tới Hồ Châu thị sát công tác, em có đề nghị một cái hạng mục, thành lập kho hậu cần Hồ Châu, chính là Lương Văn Tường xét duyệt tại hiện trường đấy, do đó mới tiến hành nhanh như vậy.
Đinh Trường Sinh giải thích nói.
– Vậy thì thế nào, em dẫn tiến cho chúng ta, vậy Lương Văn Tường chịu gặp chúng ta sao?
Tạ Phương Quỳnh nghi ngờ nói.
– Dù sao vẫn là phải thử một chút, đầu này không được thì phải chạy đầu khác, vạn nhất ông ta chịu nghe lời nói, làm cho bên kia Kinh Sơn tạm hoãn khôi phục khai khẩn quặng mỏ, vậy thì Tạ gia sẽ có cơ hội nghỉ ngơi thở dốc, có phải không?
Đinh Trường Sinh hỏi.
– Em nói đúng không sai, nhưng mà chị có cảm giác chuyện này rất khó, để chị gọi điện thoại cho cha chị thương lượng một chút.
Tạ Phương Quỳnh nói ra.
– Tốt, chị cứ gọi điện thoại đi.
Đinh Trường Sinh nói xong đi về hướng ô tô, còn Tạ Phương Quỳnh thì là đi qua một bên bắt đầu cùng Tạ Cửu Lĩnh liên hệ.
Lúc này Tạ Cửu Lĩnh cũng đang vô kế khả thi, cơ cấu chứng khoán Hồng Kông muốn công ty Tạ Thị Thiết Cương trước tạm ngừng, để cho bọn họ có thời gian một tuần cân nhắc, điều này làm cho Tạ Cửu Lĩnh rất là bất đắc dĩ, thời gian một tuần có cái gì hữu dụng, xem ra công ty Tạ Thị Thiết Cương tạm ngừng bài là điều chắc chắn, bước tiếp theo rất có thể chính là sụp đổ rồi, bản thân phấn đấu cả đời cứ như vậy coi như là đã xong, điều này làm cho Tạ Cửu Lĩnh không cam lòng, suy nghĩ rất nhiều, nhưng lại nghĩ không ra một sách lược nào có thể cứu vãn công ty.
Trên bàn điện thoại vang lên, lấy tới nhìn qua, là con gái gọi tới, ông không có vội vã tiếp, mà là hòa hoãn tâm tình một chút, không muốn để cho con gái thấy được mình tâm tình sa sút, đợi một lúc thì mới tiếp thông.
– Này, chuyện gì?
– Cha… không sao chứ, con đang ở Hồ Châu đây.
– Gặp được Đinh Trường Sinh chưa?
– Vâng… gặp được, hắn nói cho con biết một sự kiện, rất là trọng yếu, liên quan đến sự tồn vong sinh tử công ty của chúng ta, tại trong điện thoại bất tiện nói, cha quay trở về một chuyến đi, chúng ta thương lượng xem sao…
Tạ Phương Quỳnh nói ra.
– Đinh Trường Sinh nói vậy sao? Bây giờ đang ở chỗ nào, để cha gặp hắn trò chuyện.
Tạ Cửu Lĩnh tinh thần chấn động, hỏi.
– Vâng… vậy được, hắn…
Tạ Phương Quỳnh quay người tìm kiếm Đinh Trường Sinh thì chỉ nghe “bỏm” một tiếng, thì đã trông thấy Đinh Trường Sinh cắm đầu phòng xuống hồ nước rồi…