Phần 251
Đinh Trường Sinh để điện thoại nói với Tạ Cửu Lĩnh…
– Bác à… xem ra đêm nay cháu không có thời gian cùng bác sĩ nói chuyện phiếm rồi, cháu có hẹn với trưởng thư ký tỉnh, để thử xem có thể an bài bác cùng Lương chủ tịch tỉnh mau chóng gặp mặt.
– Ừ, vậy cháu đi đi… À… người mà cháu nói là đại quản gia bên ủy ban tỉnh phải không?
Tạ Cửu Lĩnh suy nghĩ một chút, hỏi.
– Vâng… chính là ông ta, tên gọi kiều Kiều Hồng Trình, nghe nói lúc trước là thủ hạ cũ của chủ tịch Lương Văn Tường, lúc Lương Văn Tường đến đây nhậm chức đã mang ông ta theo đấy, xem ra quan hệ của bọn họ không tầm thường, cũng không biết vì sao Kiều trưởng thư ký lại thích cháu, nhiều lần bảo cháu đến tỉnh nhận công tác, cháu cũng chưa có đáp ứng, vừa rồi cháu nói đã thông suốt là vậy, giờ cháu đi trước đây…
Đinh Trường Sinh nói là giỡn vậy.
– Ừ, nếu như cần dùng tiền hoặc là chuẩn bị cái gì khác, cứ nói với bác là được…
Tạ Cửu Lĩnh đứng người lên đem Đinh Trường Sinh đưa đến cửa lớn, nói.
Đinh Trường Sinh gật đầu, liền lên xe rời đi.
Đợi đến lúc đèn sau ô tô biến mất tại cổng của cư xá, Tạ Phương Quỳnh lúc này mới vịn Tạ Cửu Lĩnh đưa về tới trong phòng, Tạ Cửu Lĩnh ngồi ở trên ghế salon, uống một ngụm trà, thở dài nói:
– Từ xưa anh hùng xuất thiếu niên, lời này thật sự là không sai, trẻ tuổi thì có thể phạm sai lầm, nhưng cùng lắm làm lại từ đầu thì xong, còn như cha đã vào tuổi này, chắc chắn là không có khí phách như vậy đấy, cũng không có gan dạ sáng suốt như vậy, bởi vì một khi đã sai rồi, thì chúng ta không còn có cách nào quay đầu trở lại.
– Cha, thật sự tin tưởng vào hắn sao? Sao con lại cảm thấy việc này không đáng tin cậy như thế nào á…
Tạ Phương Quỳnh tuy rằng rất xem trọng Đinh Trường Sinh, giờ lại đã là nữ nhân của hắn, nhưng mà tại trong chuyện này, nàng không thể đứng ở phía bên Đinh Trường Sinh…
– Đợi gặp Lương chủ tịch tỉnh rồi nói sau, chỉ mong tiểu tử này không phải thứ mặt dày, đã trễ thế như vậy, trưởng thư ký muốn gặp há lại liền có thể gặp sao, việc này cũng quá tà dị rồi a.
Tạ Cửu Lĩnh do dự nói.
Đinh Trường Sinh lái xe rất nhanh đã đến địa chỉ mà Kiều Hồng Trình nhắn tin, nơi này lại cách khu cư xá Tỉnh ủy không phải là xa, chỉ là cách qua một phố mà thôi, nhìn thấy Đinh Trường Sinh xuống xe, Kiều Hồng Trình đứng lên hướng phía Đinh Trường Sinh vẫy tay, vừa gặp Kiều Hồng Trình thì Đinh Trường Sinh chấn động.
Nguyên lai lúc này Kiều Hồng Trình hoàn toàn nhìn không ra hình tượng của một cán bộ lãnh đạo, trên thân mặc một cái áo sơ mi cổ bẻ, hạ thân là một cái quần cộc, trên chân chỉ mang một đôi dép kẹp.
– Ai… trưởng thư ký, đây là cải trang vi hành sao?
Đinh Trường Sinh sau khi ngồi xuống, nhỏ giọng hỏi.
– Kiều Lâm Hạo, chào chú Đinh đi con…
Kiều Hồng Trình không để ý đến Trường Sinh, quay qua đối với bên cạnh một thiếu niên tầm mười ba, mười bốn tuổi nói ra.
– Chào chú Đinh ạ…
Thiếu niên biểu hiện rất là dễ mến, không có giống những đứa con của quan lớn đầy ngạo khí.
Đinh Trường Sinh lúc này mới chú ý tới thiếu niên ngồi ở đối diện với Kiều Hồng Trình, thoạt nhìn mặt mày có vài phần tương tự cùng Kiều Hồng Trình, thì đoán là con của Kiều Hồng Trình.
– Khoan… em tên Kiều Lâm Hạo đúng không, anh và em không sai biệt tuổi tác nhiều đâu, cứ gọi Đinh đại ca là được rồi, gọi gì bằng chú, nghe già quá đi mất…
Đinh Trường Sinh cười hì hì nói.
– Trưởng thư ký…
Đinh Trường Sinh quay đầu muốn nói chuyện với Kiều Hồng Trình lúc, thì bị ông ngăn lại.
– Cứ gọi tôi là Kiều chủ nhiệm đi, nhiều người ở đây phức tạp nên bất tiện, đã trễ thế như vậy gọi điện thoại cho tôi, có chuyện gì vậy?
– Um… cũng không có việc gì, Kiều chủ nhiệm, nếu không chúng ta đổi qua quán khác đi, nơi đây ồn ào quá…
Đinh Trường Sinh nói ra.
– Không cần, cậu cứ nói chuyện của cậu là được, nơi đây đồ nướng rất ngon, nổi danh quán đồ nướng, tôi đã tới đây ăn rồi, đây hôm nay là ngày Kiều Lâm Hạo khảo thi tốt, nên mới khao dẫn nó đến đây.
Kiều Hồng Trình giải thích nói.
Đinh Trường Sinh nhìn qua chúng quanh, có khoảng chừng trên trăm cái bàn lớn, đã vậy bên cạnh đại lộ vẫn còn có người đang đợi bàn, mà ở trong này cũng có rất nhiều người trẻ tuổi tụ hội, Đinh Trường Sinh cũng thấy được ở bên cạnh một cái bàn, một đám học sinh trẻ tuổi vừa ca vừa nhảy múa đấy, rất là điên cuồng, Kiều Lâm Hạo thỉnh thoảng cũng nhìn qua vài lần, còn có mấy nữ sinh uống rượu đến cũng rất lợi hại…
– Được rồi… Kiều chủ nhiệm, có biết công ty Tạ Thị Thiết Cương tại tỉnh Trung Nam chúng ta không vậy?
Đinh Trường Sinh hỏi.
– Biết rõ a, cũng là công ty chuyên về sắt thép duy nhất của tỉnh Trung, làm sao vậy?
– Hiện tại bọn họ kinh doanh đang gặp khó khăn, nên muốn được từ trên tỉnh ủng hộ, lão bản công ty Tạ Thị Thiết Cương là Tạ Cửu Lĩnh mới từ Hồng Kông trở về, muốn được cầu kiến Lương chủ tịch tỉnh, chú xem có thể an bài gặp mặt được không?
Đinh Trường Sinh nói thẳng, cùng với Kiều Hồng Trình trao đổi công việc cũng không cần phải vòng vo, nói thẳng thì thích hợp hơn.
– Cậu nhận thức Tạ Cửu Lĩnh đến mức độ nào vậy?
Kiều Hồng Trình chưa có trả lời Đinh Trường Sinh, mà là hỏi một câu.
– Vâng… cứ coi như là bạn vong niên đi, lúc cháu vừa lên làm chủ nhiệm khu đang phát triển thì có đến Kinh Sơn, ngỏ ý muốn công ty Tạ Thị Thiết Cương đến Hồ Châu đầu tư, nhưng mà sự tình không có hoàn thành được, nhưng mà cháu cùng lão Tạ lại là trở thành bằng hữu bạn vong niên.
– Muốn công ty Tạ Thị Thiết Cương đến Hồ Châu, đây không phải ý nghĩ hão huyền sao? Kinh Sơn bên kia làm gì mà chịu thả ra…
Kiều Hồng Trình nghi vấn nói.
– Chính là không chịu thả ra nên mới không thành đấy, thật ra thì công ty Tạ Thị Thiết Cương nếu như không rời khỏi Kinh Sơn, thì sớm muộn gì cũng xong đời, quặng sắt Kinh Sơn đã đào hết, đã không còn có quặng sắt thì còn mong đợi cái gì tiền đồ, vì vậy nếu công ty Tạ Thị Thiết Cương muốn tiếp tục kinh doanh, phải phải nhập khẩu quặng sắt, nhưng mà Kinh Sơn thì đường giao đường thủy không có, nếu không dựa vào đường thủy, chi phí vận chuyển thành phẩm quá lớn, vì vậy cháu nghĩ đến việc thuyết phục bọn họ đến Hồ Châu đầu tư, ít nhất vận tải đường thuỷ Hồ Châu có thể giảm xuống chi phí thành phẩm cho công ty Tạ Thị Thiết Cương…
– Ừ, tiểu tử ngươi đúng là láu cá…
Kiều Hồng Trình cười nói, bất quá ánh mắt của ông không thấy hướng về phía Đinh Trường Sinh, mà là nhìn về phía sau lưng Đinh Trường Sinh, thời điểm này Đinh Trường Sinh nghe được từ phía sau lưng bắt đầu nhao nhao cãi vã rồi, hắn cũng quay đầu lại nhìn thoáng qua, phát hiện là bàn của đám học sinh đã xảy ra tranh chấp.
– Anh làm gì, thả tôi ra, anh là ai, tôi không biết anh, lôi kéo tôi làm gì, thả tôi ra…
Đinh Trường Sinh xem qua liền đã minh bạch, lôi kéo nữ sinh không phải là đồng học của nàng, mà là người từ một cái bàn khác.
– Cô gái, chúng ta kết giao bằng hữu đi, đi theo anh đến gặp đại ca uống một chén…
Một tên thanh niên tóc vàng giữ chặt nữ sinh không buông ra.