Phần 30
Đàm Quốc Khánh vẫn không có lên tiếng, chuyện khai phát bất động sản, những sự tình này cách hắn quá xa, cho nên hắn cũng không quan tâm đến, nhưng về phần mình tại trong chuyện này sẽ sắm vai gì đây, đó mới là điều hắn quan tâm nhất…
– Mảnh đất này nếu như thao tác được thuận lợi, chí ít có thể thu được đến 3 ức khối tiền, Đàm Quốc Khánh… đừng nhìn bây giờ ông không có đồng xu nào, nếu mà chuyện khai phát này thành công, thì ông sẽ có được 5% cổ phần, công ty này là do tôi làm chủ, với số tiền này đủ cho ông tiêu xài cả đời a.
La Đông Thu nói…
Tuy là nghe qua thì rất là hấp dẫn, 3 ức lợi nhuận, 5% đó là mười lăm triệu khối tiền, đây không phải là số tiền nhỏ, nhưng có câu nói, thiên hạ không có bữa ăn nào mà miễn phí, cho nên lấy tiền là một chuyện, nhưng mình làm cái chuyện gì thì đó mới là việc khẩn yếu, bằng không mà nói, cho dù là có nhiều tiền hơn nữa, mà có khả năng mất mạng, thì cũng chẳng khác gì là tìm trăng trong nước.
– Không biết, La thiếu gia cần tôi làm cái gì?
Đàm Quốc Khánh hỏi.
– Rất đơn giản, ông không cần ra mặt, chúng ta có thể xử lý tất cả mọi chuyện công khai, phần còn lại chỉ là chuyện nào chúng ta không thể làm được một cách công khai hoặc là không có thời gian để làm, thì ông sẽ làm, như thế nào đây?
La Đông Thu hỏi.
Kỳ thật trong lời nói ý tứ đã rất rõ ràng rồi, đoán chừng những việc mà La Đông Thu xử lý không được đều là nhưng chuyện phạm pháp loạn kỷ cương, Đàm Quốc Khánh dù sao cũng không phải lần đầu tiên làm chuyện như vậy rồi, huống chi lần này còn có tiền bỏ vào túi, trước đó là làm việc cho Tưởng Hải Dương trực tiếp chỉ huy tên cảnh sát bắn chết hung thủ bắt cóc Cố Hiểu Manh để bịt đầu mối, làm cho vụ án kia đến bây giờ vẫn không điều tra ra được kẻ cầm đầu, không biết ai là chủ sử sau tấm màn đêm.
– Được, có gì cứ nói, tôi sẽ làm, nếu không còn có chuyện gì, tôi đi trước.
Đàm Quốc Khánh đứng dậy cáo từ.
Đợi cho Đàm Quốc Khánh rời khỏi biệt thự, Tưởng Hải Dương đứng dậy, khập khiễng rót chén rượu đỏ cho La Đông Thu, sau đó hai người lại ngồi cùng một chỗ trao đổi đến chuyện khác.
– Ông già của cậu gần đây như thế nào rồi? Cái chức vụ phó tổng chỉ huy của ông ấy, tôi phí rất nhiều miệng lưỡi mới tranh giành được, nếu cậu muốn lợi dụng ăn theo thì cũng được, nhưng không nên quá phận, dù sao cái công trình này chính là hạng mục quốc gia, phải làm cho tốt, thà rằng ăn ít một chút, cũng đừng có khiêu khích làm cho nhiều người tức giận, hiểu chưa?
La Đông Thu uống một ngụm rượu đỏ, dặn dò Tưởng Hải Dương nói.
Hắn luôn luôn biết rõ thằng Tưởng Hải Dương này rất tham, lần trước vụ đê của hồ Lạc Mã bị vỡ không phải Tưởng Hải Dương không có trách nhiệm, cái công trình này lúc ấy chính là Tưởng Hải Dương ủy thác cho những công ty khác trúng thầu, nhưng chất lượng rất tệ, vì thế lúc xảy ra sự cố khiến cho toàn thành Hồ Châu bị chìm trong lũ lụt, tổn thất hơn mấy chục trăm triệu La Minh Giang cũng biết rõ việc này, nếu không phải việc này cũng có La Đông Thu tham dự, thì Tưởng Văn Sơn đã triệt để xong đời rồi.
Nhưng bây giờ La Minh Giang vẫn còn chưa có rút ra kinh nghiệm, nể tình Tưởng Văn Sơn theo ông mấy thập niên, nên lại giao công trình trọng yếu Nam Thủy Bắc Đều để cho Tưởng Văn Sơn làm phó tổng chỉ huy, đây chẳng khác gì lại đem thịt mỡ dâng lên miệng chó sói sao? Chăng qua là do lần này La Đông Thu đứng ra đảm bảo, vì thế La Đông Thu lần nữa dặn dò Tưởng Hải Dương phải biết chuyện, thật ra thì những hạng mục này chỉ cần là dựa theo tiêu chuẩn quốc gia mà làm thì cũng đều có lợi nhuận không ít tiền, căn bản không cần động tay động chân bớt xén về chất lượng tại công trình, nhưng lòng tham thì không đáy, cứ nghĩ đến chuyện bớt xén thì làm sao mà không xảy ra vấn đề.
– Anh La, chuyện này anh yên tâm đi, tôi sẽ nắm chắc, nhất định không gây phiền toái cho anh.
Tưởng Hải Dương nói chắc chắn, La Đông Thu mỉm cười nhưng trong lòng nghĩ, có quỷ mới tin ngươi thằng cháu con rùa này.
– Cậu nói vậy là tốt rồi… À… gần đây có tiếp xúc qua Lương Khả Tâm không vậy?
– Không có… thằng này cũng rất cảnh giác, từ chối gặp em nhiều lần, bản lĩnh của hắn so với anh thì kém hơn nhiều lắm, anh không cần phải để ý tới đâu.
– Cậu không hiểu, hiện tại cái xã hội này, thì không có dựa vào năng lực đâu, nữ nhân thì nhìn vào sắc đẹp, nam nhân thì nhìn vào tài sản kế thừa, cậu không nhìn ra được sao? Cha của tôi thì tuổi đã lớn rồi, đoán chừng làm xong kỳ này thì sẽ về hưu, nếu vận tác tốt thì đến kinh thành làm một chức quan nhàn tản, nhưng còn Lương Văn Tường thì mới được bao nhiêu tuổi? Đoán chừng làm chủ tịch tỉnh xong kỳ này, còn có thể lên làm bí thư của tỉnh Trung Nam, cậu cho rằng những người phía dưới đều không có đầu óc, không nhìn ra được cục diện này sao?
La Đông Thu hỏi ngược lại.
– Vậy làm sao bây giờ?
Tưởng Hải Dương hỏi, hắn thật sự là không có nhìn xa như vậy.
– Chúng ta có rất nhiều đầu mối kinh doanh đều tại tỉnh Trung Nam, vạn nhất cha của tôi vừa đi hoặc là rút lui, rất nhiều chuyện sẽ không còn dễ dàng như vậy nữa, vì thế chúng ta phải sớm làm chuẩn bị, bất quá chuyện này phải âm thầm làm, không thể để lộ ra đầu mối.
La Đông Thu nói.
– Vậy chúng ta sẽ làm gì đây?
Tưởng Hải Dương đối với những chuyện này, thì hắn chỉ biết cái gì ăn được thì ăn, ăn một cách ngấu nghiến, nếu không còn ăn được nữa thì chuyển sang nơi khác hoặc là đổi phương thức khác tiếp tục ăn ở mức độ lớn hơn mà thôi, còn La Đông Thu cùng Thành Công là người có cách tính toán chung một đường, ưa thích dùng đầu óc, ưa thích dùng tư duy chính trị để làm kinh doanh, chỉ có như vậy, thì lợi nhuận thu được mới có thể lớn mạnh bền vững, và cho dù bất luận là ai ngồi trên đài, thì cũng đều có thể có được tiếng nói, nếu đụng phải chuyện, người ngồi trên đài còn có thể giúp cho, tại trong cơ chế kinh tế thị trường hiện nay, chiêu này áp dụng lần nào cũng đúng…
– Tôi muốn vào thời điểm thích hợp sẽ tiếp xúc với chủ tịch Để Khôn Thành một chút.
La Đông Thu nói.
– Để Khôn Thành? Anh điên rồi sao nếu việc này để cho lão gia tử biết được, thì không thể nào tránh được bị quở mắng đấy.
– Vậy thì không cho cha của tôi biết chuyện này, nhìn trước mắt, Thạch Ái Quốc khẳng định trụ lại tại Hồ Châu không được bao lâu nữa, như vậy người có khả năng nhất để thay thế chỉ sợ sẽ là La Bàn Hạ, La Bàn Hạ người này thì không tốt để tiếp xúc, cho nên chúng ta đành phải bỏ qua, nếu thế dựa theo độ tuổi mà nói, tương lai mười năm về sau thì chủ chánh tại Hồ Châu rất có thể chỉ còn lại Để Khôn Thành, ông ta vẫn còn trẻ hơn mấy người kia, hơn nữa lại còn được An Như Sơn ở phía sau lưng chống đỡ…
– Em vẫn không hiểu, nhưng em cho rằng nếu anh làm như thế, thì La bí thư sẽ mất hứng đấy.
– Ai, trên đời không có bằng hữu vĩnh viễn với địch nhân cũng thế, nhưng lại có lợi ích vĩnh viễn, nếu như chúng ta cầm được cái hạng mục mảnh đất vàng này, mà chúng ta không có chính quyền thành phố Hồ Châu ủng hộ thì có thể làm được gì? Không có ngân hàng ủng hộ, chúng ta lấy tiền ở đâu mà cất nhà cửa?
La Đông Thu cười nhạo nói.
– Thế nhưng tâm nhãn Để Khôn Thành này rất nhỏ, chỉ sợ là không dễ dàng hợp tác với chúng ta.
– Về vấn đề này thì cần phải sự ủng hộ của cậu rồi, nói thẳng ra là cần cha của cậu ủng hộ, cha của cậu thâm canh tại Hồ Châu hơn mười năm, người của ông ta đương nhiên là vẫn còn có khắp nơi, còn hiện tại chính đàn của Để Khôn Thành tại thành phố Hồ Châu hoàn toàn đang vào thế yếu, nếu như cha của cậu chịu đem người của mình tặng cho Để Khôn Thành, cậu nói thử xem Để Khôn Thành có thể mừng như nhặt được chí bảo không? Có thể hay không toàn lực ủng hộ chúng ta?
La Đông Thu phân tích nói.
… Bạn đang đọc truyện sex tại web: https://tuoinung.com/
Tần Mặc quả nhiên không phải là người bình thường, không biết là chính nàng gọi điện thoại cho Thạch Ái Quốc, hay là do Tần Chấn Bang gọi cho Thạch Ái Quốc, mà Thạch Ái Quốc rõ ràng tự mình gọi điện thoại cho Đinh Trường Sinh, bảo hắn hãy dắt Tần Mặc đi dạo một vòng tại thành phố Hồ Châu.
Đinh Trường Sinh lần này im lặng a, hết cách rồi, vì đây là mệnh lệnh của lãnh đạo.
– Này bà cô… muốn ăn cái gì đây?
Đinh Trường Sinh bất đắc dĩ nhìn xem Tần Mặc đang ngồi ở phía sau xe với khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy phấn khởi hỏi, mặc dù bây giờ trời đã khá khuya rồi…
– Không cần phải khách sáo như thế, bối phận của tôi không có lớn như vậy, cứ gọi bằng chị là được rồi, còn như nếu thật sự nguyện ý tôn trọng tôi, thì là gọi là di cũng được, chứ kêu bằng bà cô nghe quá già, tôi đảm đương không nổi đâu.
Tần Mặc vừa nhìn cảnh sắc bên ngoài, vừa nói.
– Nói… đến cùng muốn ăn cái gì, cô có biết là đi dạo như thế này rất hao xăng đấy, tiền xăng còn nhiều hơn tiền ăn của cô đấy.
Đinh Trường Sinh không nhịn được nói…
– Ồ, chỗ đó nhìn về phía trên rất náo nhiệt a, chúng ta đến chỗ đó ăn đi.
– Đó là phố ẩm thực, chân của cô còn đau nên bất tiện, người bên đó quá nhiều, tôi sợ đụng vào chân của cô.
Đinh Trường Sinh do dự nói…
– Không sao đâu… đi kiếm quán ăn nào có bán đậu hũ thối, tôi đi đến đâu cũng rất thích ăn món quà vặt này, ước muốn của tôi là đi đến bất cứ địa phương nào, mỗi một chỗ đều nếm thử một lần cho biết, ăn ngon lắm.
Tần Mặc nghe nói đó là phố ẩm thức, thì bắt đầu ngồi ở trong xe không yên Đinh Trường Sinh đành phải ngừng xe ở ven đường, lại mở từ trong cốp xe hơi lấy ra chiếc xe lăn của bệnh viện, mở cửa xe đỡ Tần Mặc lên chiếc xe lăn…
– Tôi nói cho cô biết, mấy ngày không gặp, thế mà cô lại nặng lên không ít a, vừa rồi ôm cô, rõ ràng cảm giác nặng hơn trước rất nhiều.
Đinh Trường Sinh cố ý khoa trương nói, mục đích là lại để cho nha đầu này tí nữa đừng ăn quá nhiều, hoàn cảnh vệ sinh an toàn thực phẩm của nơi này thật sự là không ổn lắm, nhất là nghe nàng nói muốn ăn đậu hủ, nghe nói món này thường được bỏ thêm phẩm chất gây hại, để cho dậy lên thêm mùi thối, hắn vừa nghĩ tới đã đủ chán ghét món này.
Nhưng nàng đã đòi ăn, hắn cũng không tốt nói thêm cái gì nữa, vì vậy Đinh Trường Sinh phụ giúp Tần Mặc tìm một cái quán nhìn cũng không tệ ngồi xuống.
– Cô ngồi ở nơi đây, để tôi ra ngoài mua đậu hũ.
Quán bán hàng này không có đậu hũ, nhưng ở bên ngoài sạp hàng nhỏ bên trên thì có bán, lúc này hắn không có chú ý tới, tại cách đó không xa trong một quầy hàng gần bên, đang có một người đàn ông đội cái mũ lưỡi trai đang ngồi, ánh mắt nhìn không chớp theo dõi Đinh Trường Sinh.
Người đàn ông này vừa rời khỏi biệt thự ngoài ngoại thành của Tưởng Hải Dương trở lại nội thành chính là Đàm Quốc Khánh, vốn gã muốn đến ở chỗ này ăn uống một chút gì đó, nhưng không ngờ đến lại thấy được Đinh Trường Sinh, liền chẳng quan tâm đến mình ăn cái gì, lấy điện thoại di động ra bắt đầu chụp ảnh Đinh Trường Sinh, để xem thằng này đang ở chỗ này làm gì?
– Đây… đậu hũ nè, ngửi mùi đã muốn buồn nôn, lão bản… cho tôi dĩa bò bít tết cùng một lon cola.
Đinh Trường Sinh nói…
– Sao không uống chút bia?
– Bia thì quên đi, tôi uống Cocacola là được rồi, bia rượu có thể làm mất lý trí, tôi sợ mình uống nhiều quá, lại khống chế không nổi mình, rồi đè cô ra làm bậy bạ gì đó, đến lúc đó cô lại mặt dày mày dạn đòi lấy tôi, thử xem đến lúc đó tôi bị oan ức biết bao nhiêu đây này?
Đinh Trường Sinh nghiêm trang nói.
– Đinh Trường Sinh, có đôi khi tôi thấy anh thật đáng tin, nói ví dụ như ngày đó cõng tôi chạy từ chỗ xa như vậy đến bệnh viện, nhưng có đôi khi lại cảm thấy anh chính là một con người không biết xấu hổ là gì, nói tới nói lui, da mặt dày không phải là bình thường…
Tần Mặc khinh bỉ nhìn Đinh Trường Sinh nói ra.
– Này này, hiện tại tôi đang chiếu cố cô mà, tốt nhất là cô hãy khách sáo với tôi một chút, bằng không mà nói, tôi sẽ đem cô ném ở chỗ này, để cho cô trở thành đồ ăn thế chân…
Đinh Trường Sinh uy hiếp nói, lời của hắn còn chưa dứt, thì điện thoại di động của hắn vang lên, nhìn qua là Đỗ Sơn Khôi gọi tới, vì vậy liền tranh thủ thời gian nghe.
– Này? Anh Đỗ có chuyện gì?
– Cậu không nên quay đầu lại, tôi nhìn thấy Đàm Quốc Khánh rồi, hắn đang ngó chừng cậu đấy, tôi vừa mới đi theo cậu tới, không ngờ ở nơi này lại gặp hắn.
Đỗ Sơn Khôi nhỏ giọng nói.
– Há, em biết rồi, anh trước không nên làm gì, hiện trong tay chúng ta chưa có cái gia hỏa kia, chỉ cần hắn không nhằm vào em, anh đừng có lộ gì ra ngoài, lúc khác nói tiếp đi.
– Tôi biết rồi, thằng này vẫn luôn dùng di động chụp anh cậu đó…
– Em biết rồi, trước cứ như vậy đi.
Đinh Trường Sinh nói xong cũng cúp điện thoại…