Phần 31
Tần Mặc nhìn xem Đinh Trường Sinh đang nghe điện thoại, nghe lời hắn nói, nàng cảm thấy không hiểu thấu, Đinh Trường Sinh vẫn luôn là mang trên mặt nụ cười, cho nên lại càng làm cho Tần Mặc thấy càng thêm kỳ quái.
– Xảy ra chuyện gì?
– Không có… cô cứ ăn thật ngon phần của cô đi, ăn xong chúng ta nhanh quay về, hơn nửa đêm mà tôi một mình dẫn theo một cô gái thanh xuân sẽ làm cho người hiểu lầm đấy.
Đinh Trường Sinh cười hì hì giải thích nói, trước nói cho Tần Mặc đề phòng, miễn cho đến lúc đó, Đàm Quốc Khánh chụp ảnh hai người đang đi ăn, phát tán ra bên ngoài, thì lúc đó nàng sẽ trách mình không cảnh tỉnh báo trước cho nàng biết.
Thế nhưng mà việc này càng nghĩ càng bực tức, đưa lưng về phía Đàm Quốc Khánh, Đinh Trường Sinh đang nghĩ, thằng này rốt cuộc là có bao nhiêu lá gan, lại dám cứ theo dõi mình, xem ra thằng này quả thật sự cứ nhìn chằm chằm vào mình rồi, nếu không cho thằng này biết như thế nào là lễ độ, thì còn tưởng rằng ta sợ ngươi.
Nghĩ tới đây, Đinh Trường Sinh cầm lên con dao dùng để cắt thịt bò xoay xoay trên tay, Tần Mặc nhìn thấy rất là kỳ quái.
– Anh làm gì vậy, không cắt thịt bò mà cứ dùng con dao xoay tròn để làm cái gì?
Tần Mặc hỏi.
– Đừng có hỏi nhiều như vậy, cứ ăn đậu hũ của cô đi, nhưng mà lúc tôi đứng lên, cô liền cúi người xuống, nấp vào dưới cạnh bàn, chờ tôi quay trở lại đón cô, yên tâm đi, tôi sẽ không đem cô thế chân ở chỗ này đâu…
Tần Mặc sững sờ, nhìn xem bộ dáng Đinh Trường Sinh không giống như là đang nói đùa giỡn, liền nói lớn.
– Hỗn đãn, đến cùng chuyện gì xảy ra?
Tần Mặc thoáng cái đem đôi đũa vỗ vào trên mặt bàn, động tĩnh không nhỏ, chung quanh mấy người đang ăn hàng, đều quay nhìn nhìn tới, Tần Mặc cũng thật không ngờ mình lại gây nên động tĩnh ồn ào như vậy, đang thấy mình không có ý tứ, thì vô tình phát hiện phía đối diện nàng cách đó không xa, một người đang cầm điện thoại di động hướng về phía vị trí nàng chụp ảnh.
– Này… ông đang làm gì đó… chụp cái gì mà chụp, xóa ảnh cho tôi…
Tần Mặc chỉ tay vào Đàm Quốc Khánh hô.
Đinh Trường Sinh thoáng cái tập trung tinh thần, xem ra muốn tránh cũng không tránh được a, hắn liền đứng bật lên, quay nhìn về phía Đàm Quốc Khánh lúc, một cây dao liền bay theo tới, hơn nữa trước khi hắn xuất thủ, thì đã thấy Đàm Quốc Khánh đang giơ điện thoại chụp ảnh, hắn nào chịu buông tha một cái cơ hội tốt như vậy, hơn nữa dưới tình huống như thế thì Đàm Quốc Khánh sẽ không kịp rút súng, nhìn thấy một vật hướng phía mình bay ra, tay Đàm Quốc Khánh đang cầm điện thoại theo bản năng đưa ra đón đỡ, đầu mũi dao liền xuyên thấu mu bàn tay của hắn, nếu như Đàm Quốc Khánh không kịp lấy tay ngăn cản, thì khẳng định mũi dao đâm trúng vào trên ngực rồi.
… Bạn đang đọc truyện sex tại web: https://tuoinung.com/
Đàm Quốc Khánh nương theo mọi người chung quanh đang hốt hoảng, chẳng những không có chạy ra bên ngoài đường chính, mà là theo đường nhỏ xen lẫn trong những hàng bán thức ăn chạy đi, bởi vì Đàm Quốc Khánh đã từng làm cảnh sát, biết rõ nếu Đinh Trường Sinh dám đúng lúc này ra tay, nói không chừng bên ngoài đường chính đang có người mai phục hỗ trợ, với lại Đàm Quốc Khánh vừa mới nhìn thấy Đinh Trường Sinh đang nghe điện thoại, cho nên mới chọn phương pháp tẩu thoát trái ngược.
Đinh Trường Sinh cũng không có truy đuổi theo, nếu Tần Mặc không ở nơi này, Đinh Trường Sinh nếu nắm chắc một chút, nhất định sẽ không để cho Đàm Quốc Khánh chuồn mất, nhưng so với Đàm Quốc Khánh mà nói, thì Tần Mặc tựa như là chim Khổng Tước, hơn nữa lại là con chim Khổng Tước đẻ trứng vàng cho Hồ Châu, nàng tuyệt đối phải an toàn sẽ không bị vấn đề gì, bảo vệ tốt cho nàng là chức trách của hắn, ít nhất cũng phải đem nàng an toàn trở về bệnh viện.
– Này này, chuyện gì xảy ra vậy a, như thế nào anh lại xuất thủ đả thương người?
– Không cần hỏi, ăn hết đậu hũ của cô rồi chúng ta đi, ra ngoài tôi sẽ giải thích.
– Được rồi, tôi không ăn nữa, chúng ta đi thôi.
Tần Mặc hiển nhiên là không còn lòng dạ nào để tiếp tục ăn hết, cho nên để cho Đinh Trường Sinh đỡ nàng lên xe lăn rồi hướng phía ngoài đi ra.
Tần Mặc lên xe xong, nhìn chằm chằm vào Đinh tiên sinh hỏi:
– Anh bây giờ có thể nói, đến cùng chuyện gì xảy ra vậy? Người đàn ông kia tại sao chụp ảnh tôi? Có phải là đang theo dõi tôi không?
Làm một con gái của thế gia, Tần Mặc cũng biết được chút ít tràng diện, nhưng Đinh Trường Sinh lại có bản lĩnh như vậy, thì nàng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, rõ ràng dùng cây dao nhỏ có thể phóng chính xác trúng tay của người…
– Không phải là theo dõi cô đâu, cho nên cô có thể yên tâm, người kia tên gọi Đàm Quốc Khánh, hắn là theo chân của tôi tới đấy, cho nên suy ra tôi cũng là một nhân vật nguy hiểm, về sau cô hãy cách xa tôi một chút để cho an toàn.
– Các người là ân oán cá nhân?
– Không phải, đúng ra là công sự với nhau, hắn nguyên lai là phó cục trưởng cục công an thành phố Hồ Châu, là do tôi đem chuyện xấu của hắn đào lên, thì hắn liền mất tích, tôi cho là hắn đã sớm cao bay xa chạy ra khỏi Hồ Châu, nhưng thời gian gần đây mới nhận được tin tức, hắn vẫn luôn ẩn nấp tại Hồ Châu, một mực muốn báo thù tôi, cho nên mới xảy ra việc này hôm nay, về sau cô cũng không nên đi ra ngoài nhiều, thằng này trong tay còn có một khẩu súng không có giao nộp về, tùy lúc đều có thể gây ra án mạng.
Đinh Trường Sinh một điểm đều nói không khoa trương…
Tần Mặc trầm mặc, nàng không nghĩ tới mình do là tùy hứng, rõ ràng suýt chút nữa gây thành thảm kịch, nếu như người kia cầm súng tại sau lưng Đinh Trường Sinh nổ súng, cuối cùng là người kia không có làm như thế, hơn nữa mình ngồi đối diện với Đinh Trường Sinh, nếu đối phương nổ súng, nói không chừng cũng sẽ bắn trúng chính mình, ngẫm lại trong lòng còn cảm thấy sợ hãi.
Đinh Trường Sinh nhìn thấy Tần Mặc trầm mặc, nghĩ rằng đã dọa cho nàng sợ, chuyện này nói ra cũng tốt, hiện tại hắn không giống như xưa rồi, từ khi tự mình nghĩ đến chuyện cùng Cố Hiểu Manh kết hôn, hắn đã thu liễm rất nhiều, đương nhiên chuyện cùng Đường Linh Linh quan hệ xác thịt thì chỉ là tai nạn hiểu lầm hoàn toàn ngoài ý nghĩ của hắn.
– Vậy về sau chẳng phải là anh rất nguy hiểm, nếu hắn dùng súng bắn anh, vậy thì làm sao bây giờ?
Tần Mặc hỏi.
– Chỉ mong cái đầu của tôi đằng sau có mắt để biết, bằng không mà nói, có thể là ngày mai chết, hoặc là về sau cũng chết, thật ra thì cũng đâu có khác nhau ở chỗ nào đâu, tôi còn sống một ngày, thì một ngày cũng phải làm việc, nếu chết thì ngược lại còn dễ dàng, cô thấy đúng không?
Đinh Trường Sinh tự giễu mình nói ra.
– Ai… Đinh Trường Sinh, lúc mới bắt đầu thì tôi cho rằng anh chính là một tên khốn kiếp, nhưng bây giờ xem ra, anh cũng có vài phần anh hùng khí khái đấy, thật là bội phục…
– Này… cô đừng có làm cho tôi hư hỏng đấy, tôi là người thích khoa trương, dễ dàng lên mặt đó…
Đinh Trường Sinh vừa cười vừa nói.
Quả nhiên, Đàm Quốc Khánh suy đoán không lầm, lúc Đỗ Sơn Khôi từ xa xa nhìn thấy Đinh Trường Sinh xuất thủ, hắn liền ẩn nấp ở một chỗ ngay cửa ra vào quán bán hàng, chờ Đàm Quốc Khánh đi qua nơi này, trong tay của hắn đã thuận lấy quơ lấy một con dao phay của một quán ăn gần đó, nếu Đàm Quốc Khánh dám sử dụng súng, thì cây dao phay này nhất định dính tại sau lưng Đàm Quốc Khánh.
Nhưng may cho Đàm Quốc Khánh lại biết trước tình hình, lại chạy vào mé trong hướng khác của phố ẩm thực chuồn mất.
Một lát sau thấy Đinh Trường Sinh cùng cô gái kia đi ra ngoài, Đỗ Sơn Khôi không có đuổi theo Đàm Quốc Khánh, mà là tiếp tục đi theo Đinh Trường Sinh quay trở về bệnh viện.
Đàm Quốc Khánh cũng không dám đi đến bệnh viện, xuyên qua phố ẩm thực, đến một giao lộ, nhịn đau đem cây dao nhỏ rút ra ném vào bên cạnh thùng rác, bụm lấy bàn tay chảy máu một đường chạy gấp, lúc này mới dám ở một chỗ khám bệnh tư nhân băng bó lại một chút.
– Thương thế kia là không nhẹ, tốt nhất là anh đi đến bệnh viện kiểm tra, nếu nhiễm trùng thì sẽ nguy hiểm.
Người tại phòng khám bệnh nói.
Đàm Quốc Khánh cảm ơn, cũng không dám ở lâu, trực tiếp đón xe quay lại phố ẩm thực, xe hơi của hắn đang đậu ở chỗ này…
Đinh Trường Sinh đem Tần Mặc tiễn đưa trở về phòng bệnh, sau đó đến hầm đậu xe, Đỗ Sơn Khôi đã chờ sẵn hắn rồi.
– Trường Sinh, chuyện vừa rồi quá nguy hiểm, nếu thằng này dùng súng, chúng ta ăn thiệt lớn là cái chắc, nhất là cậu đấy.
Đỗ Sơn Khôi chờ Đinh Trường Sinh ngồi vào trong, liền nói.
– Em biết, nhưng nếu như em không ra tay trước, thì có thể thằng này có lúc cũng sẽ ra tay giống vậy, trong khoảng cách gần như vậy mà dám chụp ảnh, lá gan phải nói là quá lớn…
Đinh Trường Sinh nói xong lấy điện thoại ra gọi cho Lưu Chấn Đông.
– Đinh cục trưởng, đã trễ thế như vậy còn có việc?
– Anh đang ở đâu vậy?
Đinh Trường Sinh hỏi.
– Tôi vẫn còn tại trong cục tăng ca, xảy ra chuyện gì sao?
– Vừa rồi tại phố ẩm thực bên kia tôi gặp Đàm Quốc Khánh rồi, đã giao thủ với hắn, anh lập tức hướng tất cả các khu cảnh sát trực ra thông báo, mọi tiệm thuốc cùng với chỗ khám bệnh hãy chú ý đến một chút, bàn tay của hắn bị con dao nhỏ xuyên thấu gây tổn thương, nếu phát hiện ai có vết thương như vậy, lập tức báo cáo.
– Đinh cục trưởng… cậu và hắn động thủ à? Để cho hắn tẩu thoát mất?
Lưu Chấn Đông hỏi.
– Lúc ấy tình huống rất đặc thù, hơn nữa tôi cũng là cố kỵ trong tay hắn có súng, cái chỗ kia thì quá nhiều người, vạn nhất hắn nổ súng, nhất định sẽ làm tổn thương người vô tội, đã thành… anh tranh thủ thời gian sắp xếp người đi, nhớ kỹ, nhất định phải nhanh.
Đinh Trường Sinh dặn dò.
– Được, tôi lập tức đi an bài.
Lưu Chấn Đông nói xong liền cúp điện thoại.
Đỗ Sơn Khôi nhìn xem Đinh Trường Sinh, nói ra:
– Đoán chừng hiện tại có hành động thì cũng đã chậm, chuyện đã trôi qua cả tiếng đồng hồ rồi, trong thành phố thì có nhiều phòng khám bệnh như vậy, trong khi vết thương này thì không cần phẫu thuật, khâu lại vài mũi bôi ít thuốc là được rồi…
– Ừ… đúng vậy, coi như rồi, đêm nay đến đây coi như là xong đi, chúng ta về nhà ngủ, ngày mai tôi còn phải đến đây xem tình huống cha nuôi thế nào, chắc chưa đi đến thành phố Bạch Sơn được, để đem cái gia hỏa kia mang về, nói cách khác không có súng bên người cũng không vững tâm.
– Nếu cậu bận rộn quá hay là để tôi đi cho, cậu chỉ liên hệ là được rồi.
Đỗ Sơn Khôi nói.
– Không cần, em cũng muốn hồi trở lại Hải Dương nhìn xem vài chuyện, khắp nơi đều là sự tình, cũng không biết người đàn bà kia mà anh đưa đi, giờ như thế nào rồi?
Đinh Trường Sinh thở dài, thấy hắn nói như vậy, Đỗ Sơn Khôi cười cười không nói gì nữa.