Phần 38
– Con cũng không hiểu được, ông ta là đại nhân vật, con là tiểu nhân vật, con làm sao nhìn thấu được ông ta, con đi theo nhìn xem náo nhiệt thì còn tạm được, cha nuôi… cha hỏi con vấn đề này quá thâm ảo rồi, vượt qua năng lực của con.
Đinh Trường Sinh cười cười nói.
– Ừ, chuyện này vẫn chắc là phải tự mình hiểu lấy rồi.
Cố Thanh Sơn không nói thêm nữa, Cổ Hiểu Manh ở một bên xen vào trêu chọc Đinh Trường Sinh.
– Này… cha của con đang cùng Trường Sinh nói chuyện, con xen vào làm cái gì vậy?
Dương Hiểu liếc con gái của mình, giả vờ tức giận nói.
– Được… được… Trường Sinh là con của các người, vậy con đi đây, có việc gì thì gọi điện thoại cho con a.
Cổ Hiểu Manh nói xong liền đứng dậy cầm cái xách tay muốn đi.
– Để em đưa chị đến công ty, cũng đang là tiện đường, em muốn về cơ quan, hôm nay có công ty đến khảo sát, cha nuôi, mẹ nuôi, nếu có chuyện gì thì cứ gọi điện thoại cho con.
Đinh Trường Sinh nói, hắn vội đuổi theo Cổ Hiểu Manh, bởi vì lúc này Cổ Hiểu Manh đã đi ra ngoài rồi.
– Đợi một chút Trường Sinh, mẹ có chuyện riêng muốn nói với con.
Dương Hiểu thoáng cái đứng lên ngăn Đinh Trường Sinh lại.
– Mẹ nuôi, làm sao vậy? Có chuyện gì phải không?
Đinh Trường Sinh hỏi.
Dương Hiểu nhìn Cố Thanh Sơn trên giường bệnh, do dự một chút rồi nói ra:
– Trường Sinh, vốn lời này mẹ muốn để cho Hiểu Manh nói, nhưng nha đầu kia da mặt mỏng xấu hổ không chịu nói, nên mẹ muôi đành là mặt mo phải nói ra…
Dương Hiểu lộ ra rất áy náy, nhưng lúc này đến trình độ này, nếu nàng không có nói, thì con gái của mình cùng Trường Sinh còn không biết tới khi nào mới có thể xong được việc được, vừa rồi Dương Hiểu nói mình là mặt mo, điểm này Đinh Trường Sinh trong lòng không bao giờ tán thành, cho tới bây giờ Cổ Hiểu Manh cùng Dương Hiểu đi dạo ở trên đường, vẫn hay thường xuyên bị người cho rằng là đây là hai chị em, chỉ khác có chút là hình dạng của cái mông và đường cong của hai bầu vú Dương Hiểu thì chín rộ sung mãn hơn Hiểu Manh mà thôi, vậy thì sao có thể nói mình là mặt mo chứ?
– Ai ui… mẹ nuôi, mẹ đừng nói như vậy, con là con nuôi, nếu có chuyện gì, thì mẹ cứ dặn dò con là được.
Đinh Trường Sinh nói ra.
– Vậy được rồi, thế thì chuyện con và Hiểu Manh lúc nào có thể tiến hành?
Dương Hiểu coi như là đi thẳng vào vấn đề rồi, trực tiếp hỏi Đinh Trường Sinh.
– Um… chuyện này không phải chị Hiểu Manh đã nói rồi sao, phải chờ tới ngày 20 tháng 5, đến cái ngày này cũng không bao lâu a.
Đinh Trường Sinh nói không tự tin, đây là Cổ Hiểu Manh cho mình chừa lại thời gian để suy nghĩ, nhưng hắn chẳng những không có giải quyết được chuyện tình cảm vụn vặt của mình, đã vậy lại còn tệ hại hơn, khi trêu chọc thêm những nghiệt duyên mới, chỉ mới nói đến chuyện tối ngày hôm qua hắn cũng Lăng Sam và Dương Phụng Tê cùng chung giao hoan, nếu để cho Cổ Hiểu Manh biết được, thì nàng chẳng phải là tuyệt giao với mình ngay tức khắc sao?
– Hiểu Manh dù sao thì da mặt mỏng, con phải chủ động một chút, mẹ nuôi và cha nuôi con cũng không phải là người bảo thủ, sau này cha nuôi khôi phục lại sức khỏe thì phải về nhà nghỉ ngơi thời gian dài rồi, mẹ cùng Hiểu Manh đều là phụ nữ, chỉ sợ cha nuôi lại xảy ra vấn đề gì thì không biết phải làm sao, cho nên mẹ nghĩ, bằng không con cứ trước dọn về đến trong nhà của cha, mẹ nuôi ở đi, cũng tốt giúp cho mẹ chiếu cố cho cha nuôi của con.
Dương Hiểu khi nói xong lời này thì nhìn Cố Thanh Sơn, nhưng Cố Thanh Sơn tựa hồ không có có chút phản ứng chút nào, thoạt nhìn hai người thật giống như là đã thương lượng xong chuyện này từ trước.
Dương Hiểu nói vừa xong, Đinh Trường Sinh liền có chút không biết trả lời làm sao, nếu chiếu cố Cố Thanh Sơn, chuyện này không thành vấn đề, mấu chốt là Dương Hiểu nói bọn bọn họ cũng không phải người bảo thủ, đây là ý gì, tuy trong nhà Cố Thanh Sơn vẫn còn có phòng trống, nhưng cũng không cần ám chỉ mình và Cổ Hiểu Manh có thể ở chung trước khi kết hôn sao… ui trời! Mẹ nuôi ơi là mẹ nuôi, mẹ thật đúng là lo lắng cho con gái hay là sợ con nuôi bỏ chạy đây?
– Um… vậy cũng được… để con sắp xếp rồi sẽ đi qua.
Đinh Trường Sinh hàm hồ nói.
Thế nhưng mà Dương Hiểu không có chút nào hàm hồ, tiếp tục nói:
– Con tranh thủ thời gian đem đồ đạc của con thu thập đi, hoặc là bảo cho Hiểu Manh giúp con dời qua a.
– Vâng… vậy để con nói với chị Hiểu Manh một tiếng.
– Tốt… mẹ cũng trở về nhà dọn dẹp trước một chút, đúng… về sau còn cũng không cần gọi là chị nuôi nữa, mặc dù vai vế bây giờ Hiểu Manh là chị nuôi, nhưng sau này sẽ là vợ chồng rồi, đổi lại cách xưng hô do a.
Dương Hiểu vừa cười vừa nói.
– Vâng… chẳng là thói quen… để từ từ con sửa lại.
Đinh Trường Sinh nói xong cũng đứng lên chào tạm biệt rồi đi ra rồi.
Thật sự là không trải qua chân chính mẹ nuôi hay là mẹ vợ thẩm vấn đây không biết a, hắn lại nghĩ đến chính mình cùng với vị mẹ nuôi, mẹ vợ này từng có mấy lần mập mờ thân mật tiếp xúc, cái mông mẩy, bầu vú sung mãn, gò mu phồng to như là ẩn hiện kia, hầu như hắn cũng đã từng vô tình nhẹ chạm vào mấy bộ phận mẫn cảm đó rồi, hiện tại kiểm tra lại đầu óc của mình, tất cả liền đổ mồ hôi a.
Nhìn xem Đinh Trường Sinh cuống cuồng ly khai, Dương Hiểu ánh mắt nhìn theo mới dời trở về, nhìn về phía Cố Thanh Sơn nằm trên giường bệnh, rót cho ông ly nước trong.
– Em quá nóng lòng, bọn nhỏ sự tình của nó thì tự có chủ ý, em cũng đừng có xen vào nhiều quá…
Cố Thanh Sơn chậm rãi nói.
– Này… chuyện của con gái cũng không cần anh có ý kiến chẳng giúp ích được gì, chỉ cần anh nói vuốt đuôi theo là được rồi, đám tuổi trẻ bây giờ không giống với chúng ta lúc trước kia đâu, Trường Sinh là con nuôi chúng ta, nó đã cứu mạng của Hiểu Manh, hơn nữa theo kinh nghiệm quan sát của em, đến tận lúc này tuy rằng Trường Sinh tiếp cận gần gũi với con gái của mình, nhưng em thấy được là Hiểu Manh vẫn còn là con gái chưa bị Trường Sinh làm hư, anh nói xem có phải là thằng nhỏ này rất là thành thật, anh cứ ra ngoài hỏi thăm đi, thanh niên nam nữ bây giờ trước khi kết hôn, còn có người tuân theo quy củ như vậy sao?
– Cho nên vì thế mà em để cho Trường Sinh đến ở trong nhà của chúng ta? Có phải emi đây là sáng tạo điều kiện cho chúng nó gần gũi chung giường với nhau sao?
Cố Thanh Sơn tức giận hỏi…
– Để cho con gái lập gia đình thì có cái gì mà không được, tại anh nói vậy, nên em mới nói ra, Thạch Ái Quốc sắp đi rồi, vậy thì Trường Sinh làm sao bây giờ? Anh cũng lui, Thạch bí thư cũng đi, Trường Sinh sẽ còn dựa vào ai đây? Còn nếu hắn cũng đi theo Thạch Ái Quốc, thì con gái của chúng ta làm sao bây giờ?
Dương Hiểu hỏi liên tiếp lấy.
Cố Thanh Sơn không nói, kỳ thật ông cũng sớm nghĩ tới vấn đề này, chỉ có điều vừa rồi thì không có hỏi Đinh Trường Sinh đến cùng là có suy nghĩ như thế nào, xem ra sau khi Thạch Ái Quốc rời đi, thì cũng chẳng có phản ứng dây chuyền bao nhiêu cả, hơn một năm nay, Thạch Ái Quốc liều mạng mở rộng thế lực của mình, nhưng cái thế lực này vừa mới có manh nha một chút hình thức ban đầu thì giờ xem như là đã xóa sổ rồi…
…
– Làm cái gì mà chậm như rùa bò vậy a.
Cổ Hiểu Manh ở dưới lầu chờ Đinh Trường Sinh.
– Ai dà… gặp được chút việc khó, nhưng cũng có thể là chuyện tốt, em hiện tại bây giờ cũng không nắm chắc được, chị giúp em phân tích qua một chút thử xem…
Đinh Trường Sinh khởi động xe hơi, đi ra khỏi bệnh viện.
– Chuyện gì vậy à? Khó khăn lắm sao…
Cổ Hiểu Manh cũng rất tò mò, tại vì trong ấn tượng của nàng, Đinh Trường Sinh thật sự chưa bao giờ gặp được việc khó gì.
– Đó là chuyện của mẹ nuôi…
– Chuyện của mẹ nuôi? Bộ mẹ mắng chửi em sao?
Cổ Hiểu Manh mất hứng nói.
– Mẹ nuôi không có mắng chửi, mà là mẹ của chị muốn em làm chuyện này, chị có biết mẹ của chị vừa mới nói chuyện gì với em không?
Đinh Trường Sinh thừa nước đục thả câu nói.
… Bạn đang đọc truyện sex tại web: https://tuoinung.com/
Cổ Hiểu Manh không có phản ứng Đinh Trường Sinh, mà là nhìn xem hắn, chờ hắn tiếp tục nói dối theo trong ý nghĩ của nàng…
– Mẹ của chị nói, để cho em đi đến nhà của chị ở, hơn nữa là còn sắp xếp chúng ta ở chung một phòng, vậy là muốn để cho chúng ta sớm tiến vào trạng thái chuyện kia a… Ai dà… không thể không nói, mẹ nuôi vẫn rất là sáng suốt, rõ ràng cho phép chúng ta sống thử trước, chị cảm thấy thế nào?
Đinh Trường Sinh lộ ra rất là háo hức hỏi.
– Chị chỉ cảm thấy là lo ngại cho em đấy, mẹ của chị rất là bảo thủ, từ nhỏ đến lớn quản lý chị cực kỳ chặt chẽ, bây giờ nói cho em đến nhà ở, chỉ là muốn cho em giúp đỡ chiếu cố cho cha của chị, nói cho em biết, nhà của chúng ta vẫn còn dư phòng cho khách, đã vậy còn có thư phòng nữa, dầu gì lại còn có ghế sô pha ở phòng khách, em nghĩ cái gì mà quá hảo huyền vậy.
Cổ Hiểu Manh đối với lời của Đinh Trường không cho là đúng.
– Thật sao? Em thế nào lại có cảm giác mẹ nuôi không phải là cái ý tứ như chị nói, xem ra ý kia của mẹ là hận không thể để cho chúng ta kết hôn ngay lập tức để mau chóng có con đây này?
Đinh Trường Sinh tiếp tục trêu chọc Cổ Hiểu Manh, Cổ Hiểu Manh da mặt mỏng Đinh Trường Sinh thì là biết đến, liền mấy lời như vậy thì Cổ Hiểu Manh sắc mặt ửng đỏ, hơn nữa chóp mũi bắt đầu đổ mồ hôi…
– Nói bậy… lại còn nói bậy chị liền xuống xe ah.
Cổ Hiểu Manh giả vờ tức giận nói.
– Được… được… không nói nữa, chị cứ trở về hỏi lại một chút ý của mẹ nuôi là gì đi, cha mẹ nuôi đối với em rất tốt, nếu mà em không nghe họ thì rất sẽ làm cho họ buồn phiền, chị nhớ về hỏi cho rõ, nếu như quả thật là có cái ý tứ cho chúng ta sống thử chung giường trước khi kết hôn, thì em sẽ tranh thủ thời gian đi qua ngay…
Đinh Trường Sinh chạy chậm tốc độ xe, mang trên mặt giống hệt như lưu manh mỉm cười nói.
Cổ Hiểu Manh rốt cục bạo phát, đôi bàn tay trắng như phấn mặc dù không nặng, nhưng giống như là đánh trống đánh vào trên lồng ngực Đinh Trường Sinh, tuy cũng có phân lượng, nhưng cũng làm cho Đinh Trường Sinh không thở nổi mới bỏ qua.
Đinh Trường Sinh đang muốn nói cái gì, thì điện thoại vang lên, đến lúc này Cổ Hiểu Manh mới ngừng tay.
– Này, Đường cục… có chuyện gì?
Đinh Trường Sinh lấy điện thoại ra xem là số của Đường Thiên Hà gọi tới, vội vàng tiếp thông.
– Trường Sinh… đã xảy ra chuyện rồi, tối hôm qua tên bị bắt đã chạy thoát, tôi muốn nhắc nhở cậu cẩn thận một chút, cho dù có thể là hắn không to gan đến mức quay trở về tìm cậu…
Đường Thiên Hà nói ra.
Đinh Trường Sinh nghe xong A Lang rõ ràng đã chạy mất, hắn nhướng mày giận dữ, hắn trông cậy vào việc nắm lấy A Lang trong tay để ngửa bài với Bạch Khai Sơn, giờ thì hỏng rồi, để cho tên kia chạy thoát…
– Chuyện xảy ra như thế nào?
Đinh Trường Sinh hỏi.
– Tối hôm qua tôi sợ tên chạy thoát, trên đường đi hắn sẽ chặn đường cướp lấy tên bị bắt, cho nên mới đem tên bị bắt nhốt tại trong đồn công an hồ Lạc Mã, chuẩn bị sáng sớm đưa đến trại tạm giam, nhưng sáng này thì song thép bị uốn cong, hắn đã nhảy qua cửa sổ chạy mất, tôi đang tổ chức nhân thủ truy bắt, có gì tôi sẽ liên lạc lại…
Đường Thiên Hà nói xong liền cúp điện thoại…
– Đồ chó hoang, thành sự thì ít bại sự thì nhiều, đều là thùng cơm.
Để điện thoại xuống, Đinh Trường Sinh sắc mặt tái xanh…
– Sao vậy, xảy ra chuyện gì?
Cổ Hiểu Manh nhìn thấy bộ dáng Đinh Trường Sinh rất đáng sợ, nhỏ giọng hỏi.
– Không có việc gì, chị đến chỗ làm, buổi chiều nay nếu em có thời gian rảnh, sẽ tới đón chị lúc tan tầm, nếu như em bề bộn công việc không tới được, thì anh Đỗ sẽ đón chị đưa về, trong khoảng thời gian này chị hãy cẩn thận một chút, không nên tùy ý một mình đi ra ngoài.
Đinh Trường Sinh dặn dò.
– Trường Sinh… có phải là đã xảy ra chuyện, nói cho chị biết đến cùng chuyện gì xảy ra a, chị sợ hãi…
Cổ Hiểu Manh chụp lấy cánh tay Đinh Trường nói ra.
– Thật sự không có việc gì nghiêm trọng, rất nhanh sẽ xử lý hết xong, chị nghe lời em, em cam đoan với chị là không có việc gì, được rồi đến rồi, chị đi xuống đi có gì buổi chiều em tới đón chị…
Đinh Trường Sinh khuyên can mãi, mới đem Cổ Hiểu Manh tiễn đưa vào công ty, lại gọi điện thoại cho Đỗ Sơn Khôi, bảo hắn không cần ở trong xe chờ, mà hãy trực tiếp đi lên trên lầu công ty Cổ Hiểu Manh ngồi xem chứng nàng, trong nội tâm Đinh Trường Sinh thật là rất lo lắng.
Lái xe đi trong thành phố, hắn phát hiện gần đây chính mình hình như chuyện gì cũng không thuận lợi, những cục diện này, thật đúng là tìm không thấy đầu mối để ứng phó, xe quẹo vào bên ngoài đường vòng bao quanh thành phố, chuẩn bị đi đến khu đang phát triển, hắn ngẩng đầu nhìn lên, thì xe đang chạy đến một ngã ba, một là đi thành phố Bạch Sơn, một là đi đến khu khai phát.
Hơi do dự một chút, Đinh Trường Sinh liền giẫm chân ga, nhắm thẳng hướng đến Bạch Sơn mà phóng xe, phải mau sớm đến chỗ đó lấy súng phòng thân, nếu phát sinh thêm lần nữa như chuyện tối hôm qua, thì lần này Đinh Trường Sinh tuyệt sẽ không nhân từ nương tay, hơn nữa đám người của Bạch Khai Sơn cũng chính thức đã tiến vào bên trong tầm mắt của hắn, trước kia hắn còn tưởng rằng là bởi vì chuyện của Tương Ngọc Điệp mà gây chút náo loạn, cũng không nghĩ sẽ tạo thành mâu thuẫn lớn như vậy, nhưng bây giờ xem ra con người của Bạch Khai Sơn thật đúng là không dễ chọc, lão giờ giống như là kẹo mạch nha, cứ dính lên người mình…
– Này, chị rời giường rồi chưa?
Đinh Trường Sinh gọi điện thoại cho Dương Phụng Tê.
– Vẫn chưa, tiểu tình nhân của em còn mệt muốn chết đây này, cũng do em mới vừa sáng sớm lại đè hai chúng ta quấn lấy tiếp tục, thật là không biết nặng nhẹ gì cả.
Dương Phụng Tê nói như là đang oán trách Đinh Trường Sinh, kỳ thật lúc này Dương Phụng Tê cùng Lăng Sam thân thể trần truồng, trên mặt giường lớn, một lớn một nhỏ, trắng nõn trơn mềm, tựa sát nhau lấy tiếp tục cùng nhau bú liếm lấy âm hộ của đối phương, hai cái âm hộ mép lớn, mép nhỏ gì cũng còn tiếp tục sung huyết trướng lên, tản mát ra sáng rọi dịch nhờn mê người, tựa hồ như vẫn còn chưa thỏa mãn đủ…
– Um… hay là hai người hãy quay trở về đi thôi, đừng không có ở lại tại thành phố Hồ Châu nữa…
Đinh Trường Sinh nói ra.
– Chuyện gì xảy ra vậy, nhanh như vậy liền muốn ta rời đi…
– Đúng là như vậy, tối hôm qua đã xảy ra chút chuyện…
Đinh Trường Sinh ở trong điện thoại đơn giản kể lại chuyện xảy ra tối qua một phen hắn muốn Dương Phụng Tê mau chóng rời đi ngay, để mình rảnh tay chân mà đối phó với Đàm Quốc Khánh cùng Bạch Khai Sơn, hai tên này đều không phải là loại người bình thường, nếu như đem bọn chúng ra tay đánh đau, nói không chừng bọn chúng sẽ tìm đến những người đàn bà của Đinh Trường Sinh mà ra tay, đây mới là điều mà Đinh Trường Sinh cố kỵ.
– Em nói là sự thật?
– Đương nhiên là thật, chuyện này mà có thể nói dối sao? Em chỉ là lo lắng cho các người.
– Được rồi… chúng ta sẽ đi ngay, chú Long vẫn luôn đi theo tại Hồ Châu để bảo vệ chị, em cứ yên tâm đi, còn nữa… em có muốn chị để lại cho em mấy người giúp em không?
Dương Phụng Tê ung dung nói ra.
– Để lại cho em mấy người? Chị đi đến đây dạng như thế này, mà còn mang theo người nhiều như vậy sao?
Đinh Trường Sinh chấn động, mình tại sao không có phát hiện, đừng nói là chẳng có nhìn thấy lão đầu tử gọi là chú Long kia ở đâu, ngay cả những người khác mình cũng không thấy một ai…
– Đúng vậy, hiện giờ chị mang theo trọng trách trong người, nếu không có người đi theo bảo hộ… thì chị đã không biết bao lần bị đối thủ bắt giữ rồi, cho nên… em cứ an tâm làm chuyện của em, không cần lo lắng đến chị, trong cái thế giới này, nếu còn có chú Long đi theo bên người chị, thì kẻ mà có bản lĩnh bắt chị mang đi, vẫn chưa có xuất hiện đây này…
Dương Phụng Tê nói ra.
– Chị cứ nói mạnh miệng, cẩn thận vẫn là hơn, em không muốn để cho chị mạo hiểm, tốt rồi… em đang đi một chuyến đến thành phố Bạch Sơn, có thể đến chiều muộn mới trở về, còn nữa, trong khoảng thời gian này có thể em sẽ bề bộn nhiều việc, Thạch bí thư sắp phải điều đi rồi, tiền đồ của em cũng không biết sắp tới như thế nào đây, có thể là phải cụp lại cái đuôi mà đối nhân xử thế đây a.
Đinh Trường Sinh bất đắc dĩ nói.
– Nếu thấy không được thì em cứ từ chức là được rồi, cùng với chúng ta làm chung một trận thật tốt.
Dương Phụng Tê lại đề nghị.
– Không phải là cùng với các người làm một trận thật tốt, mà là em sẽ làm một trận thật tốt với các người, cái đề nghị này hay đó, em sẽ cân nhắc…
Đinh Trường Sinh mãi mãi là có bản tính như thế này, vô luận chuyện gì xảy ra, chỉ cần chỉ trong chốc lát, hắn sẽ có phương pháp…