Phần 49
Ảo não thuộc về ảo não, nhưng cho dù là không nghe được cái gì, cũng phải đến bệnh viện nhìn xem, tốt nhất có thể cứ để cho Tần Chấn Bang có một cơ hội phát tiết, bởi vì Tần Chấn Bang người này chẳng những là một thương nhân, mà còn là một người có bối cảnh chính trị, người khác có thể không nể mặt ông ta, nhưng mình chỉ là con tôm nhỏ, nên phải để cho Tần Chấn Bang mặt mũi.
Đinh Trường Sinh vừa vặn ngồi vào trong xe, thì điện thoại di động reo, lấy ra xem xét, đó là một mã số xa lạ, biểu hiện từ Bắc Kinh gọi đến, Đinh Trường Sinh còn tưởng rằng đó là Lăng Sam đổi số, vì vậy liền nghe.
– Này, là chị đây… Chu Hồng Kỳ.
Điện thoại vừa tiếp thông, trong điện thoại rõ ràng truyền tới là tiếng của Chu Hồng Kỳ, điều này làm cho Đinh Trường Sinh rất là ngạc nhiên, hắn đã thật lâu không có tin tức gì của Chu Hồng Kỳ, hiện tại đột nhiên nàng gọi điện thoại, đây là chuyện gì?
– Há, chị đổi số rồi sao?
Đinh Trường Sinh hỏi.
– Ừ… số trước kia không cần nữa, số này cũng không biết sẽ dùng bao lâu, chị có khả năng sẽ xuất ngoại.
Chu Hồng Kỳ nói ra…
– Xuất ngoại? Lại có nhiệm vụ sao?
Đinh Trường Sinh cho rằng Chu Hồng Kỳ xuất ngoại là có công vụ, nhưng hắn nhớ rõ Chu Hồng Kỳ đã xuất ngũ rồi, những lời này làm hắn không hiểu thấu, khiến cho Đinh Trường Sinh không có chuẩn bị tư tưởng.
– Không phải, xuất ngoại định cư, có thể sẽ không trở lại nữa.
Chu Hồng Kỳ thanh âm rất thấp, nhưng Đinh Trường Sinh nghe được trong lỗ tai, lại đưa tới một hồi tim đập nhanh, hình như là ở sâu trong nội tâm hắn bị đâm một nhát vậy.
– Um… có phải là chị sắp kết hôn rồi?
Đinh Trường Sinh do dự một chút, vẫn là hỏi được, nói cách khác hắn rất lo lắng về chuyện này, mặc dù biết đây là chuyện sớm hay muộn, nhưng nếu quả thật đây là sự thật, Đinh Trường Sinh trong lòng cảm thấy rất là khó chịu…
– Ừ, chị gọi điện thoại cho em là muốn mời em tham gia hôn lễ của chị, vào ngày 1 tháng 5, tại Bắc Kinh, khi nào em đến thì gọi điện thoại cho chị, chị sẽ an bài người đi đón em, cứ như vậy đi, chị bên này cũng đang bề bộn nhiều việc, cúp đây nhé.
Chu Hồng Kỳ nói xong liền cúp điện thoại, căn bản không cho Đinh Trường Sinh cơ hội nói chuyện.
Đinh Trường Sinh để điện thoại xuống, hắn muốn gọi lại, nhưng là gọi tới thì nói cái gì bây giờ? Gọi một cú điện thoại thì rất dễ dàng, nhưng trọng yếu không phải là động tác gọi điện thoại, mà là nội dung… an ủi? Chúc phúc?
Đinh Trường Sinh đưa điện thoại di động ném vào tay lái phụ, lái xe ra khỏi đại viện khu đang phát triển, đầu óc trống rỗng, trong lúc nhất thời thật sự là không biết nên đi nơi nào, cũng không biết bây giờ đi ra ngoài muốn làm gì, tiền đồ một mảnh dài hẹp, mình thì đang ở nơi nào, tiền đồ phảng phất là một mảnh sương mù, cho dù là mở to hai mắt, mở ra cả đèn sương mù, vẫn là nhìn không tới phương hướng.
La Bàn Hạ đến phòng làm việc của mình, vốn tưởng rằng Để Khôn Thành hoặc là Sở Hạc Hiên sẽ tới hỏi tại sao ngày mai hủy bỏ nghi thức ký kết, nhưng mãi cho đến khi tan tầm, cũng không có ai đến, một câu hỏi qua điện thoại cũng đều không có.
Lúc Trương Hòa Trần nhận được điện thoại của bên ủy ban thành phố, báo cho Thạch Ái Quốc biết việc ký kết hủy bỏ, Thạch Ái Quốc chỉ là gật đầu, không nói bất luận lời gì, hiện tại với ông mà nói, tất cả nhưng việc có liên quan cùng Hồ Châu bây giờ đều không trọng yếu, ông cũng không có hứng thú…
La Bàn Hạ về tới nhà thì đã khuya, nói là tăng ca cũng không phải, ông chỉ trong phòng làm việc cứ ngồi sững sờ như vậy, chuyện gì cũng không làm, ông suy nghĩ La Minh Giang tại sao phải ngăn cản cái hạng mục này, đây không phải là tính cách của La Minh Giang, rốt cuộc là chỗ đó có vấn đề từ đâu?
Hơn nữa cái hạng mục này ở trong xã hội tiếng vọng cũng không phải rất lớn, nhưng ở nội bộ chính phủ mọi người đều biết, muốn nói La Minh Giang không biết, đây không phải chuyện phiếm sao? Nhưng lâu nay La Minh Giang cũng không có ý kiến phản đối mà…
Vì cái gì vào thời điểm này đột nhiên xuất thủ, mặt sau này đến cùng xảy ra chuyện gì? La Bàn Hạ trăm mối vẫn không có cách giải, ngẫm lại… thôi được rồi, tạm thời gác lại cái hạng mục này là sự chọn lựa tốt nhất…
– Cha… cha còn chưa có là bí thư chính thức, làm sao lại bận rộn như vậy a, giờ cũng không biết giờ về nhà ăn cơm nữa?
La Bàn Hạ vừa vào cửa, La Gia Nghi liền phàn nàn nói.
– Ai nha… mệt mỏi, con gái a, xoa bả vai choc ha chút đi, không biết chuyện gì, cái bả vai này cũng bắt đầu nhức mỏi.
La bàn ngồi xuống ở trên ghế sa lon, để cho La Gia Nghi đến đấm bóp mình.
– Ông à, sự tình thế nào rồi, có phải là chưa có quyết định?
Vợ của ông một bên vừa dọn cơm, vừa nói.
– Trên cơ bản là xong rồi, nhưng chuyện làm ăn luôn không ngừng có biến…
La Bàn Hạ uể oải nói ra.
– Như thế nào? Vẫn chưa có cuối cùng quyết định sao, hôm nay ông đi lên tỉnh mà?
Vợ ông thấy kỳ quái nói.
– Ừ, tôi không phải nói đến chuyện kia, mà nói về chuyện khác, đúng rồi… Gia Nghi, gần đây con có cùng Đinh Trường Sinh liên lạc qua hay không vậy?
La Bàn Hạ đột nhiên hỏi.
– Không có a, hắn gần đây bề bộn nhiều việc, nghe nói cũng sắp kết hôn rồi, cha nhắc đến hắn để làm gì?
La Gia Nghi thấy lạ nên hỏi.
– Kết hôn? Cùng ai kết hôn?
La Bàn Hạ ngạc nhiên hỏi, việc này cũng là lần đầu tiên ông nghe nói.
– Con cũng là nghe Thạch Mai Trinh con gái của Thạch bí thư nói, hình như là chị nuôi của hắn, tên gọi Cổ Hiểu Manh đấy, cho tới bây giờ con cũng chỉ = gặp một lần, chưa hề nói chuyện, hình như là con gái của Cố chủ nhiệm a.
La Gia Nghi tận lực để cho mình bình thản, nhưng trong giọng nói vẫn là mang theo cảm xúc, cũng may là La Bàn Hạ không nghe ra.
– Thật sao? Tiểu tử này dấu diếm kín thật, khoan hãy nói, tiểu tử này có chút ý tứ, Cố chủ nhiệm phải lui vị trí về tuyến hai rồi, hắn lại cưới con gái người ta, thằng này đúng là có tình có nghĩa, không phải là cái loại người ham mộ giàu sang.
La Bàn Hạ trầm ngâm nói.
– Đâu chỉ vậy, tôi đã từng đi thăm Cố chủ nhiệm, phu nhân Cố chủ nhiệm đối với Đinh Trường Sinh thường khen không dứt miệng, còn nói nếu không có đứa con trai nuôi này, tình hình bệnh của Cố chủ nhiệm giờ không biết ra thế nào rồi, làm giải phẫu bác sĩ đều là từ Giang Đô mời tới, cũng không biết tốn bao nhiêu tiền, dù sao Đinh Trường Sinh đối với Cố gia rất là tâm ý.
Vợ của La Bàn Hạ lại nói thêm.
– Con còn nghe nói, Đinh Trường Sinh đã từng cứu Cổ Hiểu Manh, lúc ấy Cổ Hiểu Manh cùng cháu của Đường phó chủ nhiệm phòng tổ chức cán bộ đi dã ngoại, bị người bắt cóc, là do Đinh Trường Sinh trùng hợp đem Cổ Hiểu Manh cứu ra, nếu không nhờ Đinh Trường Sinh, thì Cổ Hiểu Manh đã bị người cưỡng gian rồi…
La Gia Nghi kể lại sinh động như thật.
– Được rồi Gia Nghi… những lời này dừng ở đây đi, cũng đừng có ra ngoài nói, ảnh hưởng không tốt.
La Bàn Hạ đã cắt đứt lời nói La Gia Nghi vô cùng uy nghiêm, bị dọa sợ La Gia Nghi không dám nói tiếp nữa, nàng ăn vội mấy miếng đồ ăn, rồi buông xuống bát cơm.
– Con đã ăn xong, cha mẹ ăn đi, con đi ra ngoài chút.
La Gia Nghi nói xong liền bước ra khỏi nhà.
– Ông xem một chút, ăn một bữa cơm cũng không yên ổn, nói chuyện nghiêm túc như vậy làm gì…
Vợ của La Bàn Hạ không hài lòng thái độ của ông.
…
Có một số việc, biết rất rõ ràng là mình không có khả năng, nhưng lúc biết rõ kết quả thì vẫn cảm thấy man mác không cam lòng, giống như Đinh Trường Sinh bây giờ, khi đã biết rõ Chu Hồng Kỳ sắp kết hôn vậy…
La Gia Nghi tâm trạng giờ lại cũng giống như Đinh Trường Sinh y hệt, một loại tình cảm không rõ luyến tiếc mất mát tùy ý sinh trưởng, không ai có thể ngăn cản một người tưởng niệm một người khác, giống như là đi ở trên đường, nàng nhớ tới mấy năm trước, lúc mình cũng suýt chút nữa bị kẻ xấu kéo lên xe, nhưng trùng hợp được hắn cứu, từ đó trở đi, nàng luôn muốn dùng khả năng giúp hắn một chút, bởi vì chính mình có năng lực như thế…
Nhưng rất đáng tiếc là hắn không cần nhờ đến nàng, hắn không chịu thua kém, hăng hái lăn lộn trong quan trường, dựa vào năng lực của chính hắn mà bò lên cho tới vị trí bây giờ, nhưng bây giờ thì sao? Hắn nhất định rất khó chịu, nhất định rất bàng hoàng, bởi vì hắn hiểu rõ chỗ dựa sắp ngã xuống, còn có người ở trên cao tự nhiên cung cấp bảo hộ cho hắn sao?
…
“Nhất Mễ Dương Quang” đây là tên của một quán bar, Đinh Trường Sinh ngừng chân trước cửa, không biết làm sao, đêm nay hắn lại rất muốn uống rượu, nhưng lại tìm không có được một bằng hữu có thể cùng mình uống rượu, Đỗ Sơn Khôi thì không có thời gian, bởi vì gần đây trong khoảng thời gian này hắn vẫn luôn đi theo sát bên người Cổ Hiểu Manh, âm thầm bảo hộ lấy người Cố gia.
Cái loại tâm tình này, cũng không phải để mà thổ lộ để cho người có thể nghe được, bởi vì tâm tình này là một bí mật giữa hắn và Chu Hồng Kỳ…
Thật dài thở ra một hơi, Đinh Trường Sinh bước vào cánh cửa quán bar, rất u tĩnh, không giống như là quán bar luôn sôi động hò hét loạn cào cào, Đinh Trường Sinh đi vào trước quầy bar, một người pha chế rượu tuổi còn trẻ đang đứng sau quầy pha rượu.
– Tiên sinh… uống rượu gì?
Người pha chế chào.
– Tùy tiện… anh đang pha rượu gì vậy?
Đinh Trường Sinh nhìn thấy người pha chế đang bận pha chế một ly rượu, hỏi.
– Loại rượu này có tên là “Can Tràng Thốn Đoạn” nghĩa là ruột gan đứt từng khúc.
Người pha chế cười cười nói.
– Ruột gan đứt từng khúc, danh tự thật đặc biệt, được rồi, pha cho tôi một ly loại rượu này đi, tôi thật ra cũng muốn nhìn một chút, cái cảm giác ruột gan đứt từng khúc sẽ như thế nào.
Đinh Trường Sinh nhìn quanh thấy quán bar hơi có vẻ lạnh tanh vắng vẻ nói ra.
– Được, tiên sinh, chờ một chốc…
– Này anh chàng đẹp trai, cái quán rượu này tại sao quạnh quẽ như vậy a, hay là còn chưa tới giờ khách đến?
Đinh Trường Sinh hỏi.
– Cũng không phải, hiện tại các quán bar khác cũng đều không khác mấy, bởi vì gần đây tiếng gió rất eo hẹp, cho nên rất nhiều quán rượu đều lựa chọn bằng cách đóng cửa, chúng tôi cũng là gượng chống lấy đấy, tiên sinh xem qua một chút, đêm nay đến bây giờ mới hơn mười người, nếu dĩ vãng trước đây, đã sớm không còn chỗ rồi.
– Tiếng gió nhanh eo hẹp là có ý gì?
Đinh Trường Sinh chau mày hỏi.
Người pha chế nhìn nhìn Đinh Trường Sinh, nói ra:
– Tiên sinh… có phải là anh không thường đến quán bar uống rượu a, gần đây công an thành phố kiểm tra rất lợi hại, nói là truy quét ma túy, kỳ thật đâu phải quán bar nào cũng có ma túy, chính thức làm chuyện này cũng chỉ có mấy quán bar kia, người của công an thành phố cứ cả đêm thì đến vài chuyến, vậy ai còn làm ăn được nữa chứ? Không có cách nào khác, hiện tại đoán chừng đây là thời điểm toàn bộ các quán bar của thành phố Hồ Châu tiêu điều nhất…
– Ừ, đúng là tôi không có thường ra đây uống rượu.
Đinh Trường Sinh gật đầu, xem ra đám Lưu Chấn Đông làm có chút hơi quá, nhưng cũng hết cách rồi, quán bar và KTV đều là trọng điểm đốc thúc của đơn vị.
Người pha chế đem ly rượu bưng cho Đinh Trường Sinh, Đinh Trường Sinh cầm lên uống một ngụm, liền thiếu chút nữa nôn ra, nhưng sợ làm chuyện cười cho người, vì thế kiên trì nuốt xuống, nhưng vẫn là bị sặc.
Vừa lúc đó, điện thoại di động của hắn vang lên, lấy ra xem là điện thoại của La Gia Nghi, bên kia La Gia Nghi cũng đang thấp thỏm không yên, không biết lúc này mình gọi điện thoại cho hắn có phù hợp hay không, có thể hay không lại để cho Đinh Trường Sinh cho là mình khoe khoang cha mình lên làm bí thư thành ủy rồi hả?
Do dự mãi, cuối cùng nàng cũng gọi cho Đinh Trường Sinh.
– Này… chị Gia Nghi, tìm em có việc sao?
Đinh Trường Sinh thăm hỏi.
– Cũng không có việc gì, chỉ là muốn gọi điện thoại, đúng rồi… em bây giờ đang làm gì đâu này? Có gặp mặt được hay không?
– Được a, em đang ở bên trong quan bar uống rượu, hay là chị cũng tới đây uống chút.
Đinh Trường Sinh không biết mình làm sao lại hướng đến La Gia Nghi mời, cũng có thể nói là ma xui quỷ khiến đi.
– Được rồi, lúc này chị cũng không có việc gì, quán bar đó ở đâu vậy?
La Gia Nghi hỏi.
– Này… quán bar này tên gọi là gì nhỉ?
Đinh Trường Sinh hỏi.
“Nhất Mễ Dương Quang”
Người pha chế đáp lời nói.
– Đúng… đúng, quán tên”Nhất Mễ Dương Quang” em chờ chị…
Đinh Trường Sinh nói ra.
10 phút sau, La Gia Nghi đẩy cửa vào trong, liếc mắt liền nhìn thấy Đinh Trường Sinh đang ngồi ở trước quầy bar, Đinh Trường Sinh đảo mắt cũng nhìn thấy La Gia Nghi, vẫy tay, La Gia Nghi bước nhanh tới.
– Ha ha… em giỏi thật, còn có thể chạy đến nơi này uống rượu, như thế nào, người kia không cùng em đi ra ngoài à?
La Gia Nghi hỏi.
– Người kia là người nào vậy?
Đinh Trường Sinh giả bộ hồ đồ hỏi.
– Ừm… Đinh Trường Sinh, ngay cả chị mà cũng gạt, sắp kết hôn rồi, lừa gạt nữa thấy thú vị sao?
La Gia Nghi vỗ tay phát ra tiếng, gọi người pha chế tới.
– Mỹ nữ, muốn uống rượu gì?
– Giống như hắn a.
La Gia Nghi không biết Đinh Trường Sinh uống rượu gì, vì vậy đã muốn một ly giống như hắn.
– Được, một ly ruột gan đứt từng khúc.
Người pha chế lập lại…
– Cái gì… cái gì?
La Gia Nghi mở to hai mắt, nhìn xem Đinh Trường Sinh, hỏi…
– Không thể nào… Đinh đại chủ nhiệm, em bị đâm trúng một kích rồi hả? Ruột gan đứt từng khúc… loại rượu này đủ bi tình ah, coi như rồi, cho tôi một ly nhẹ hơn một chút… Um… một ly Vũ Hậu Thái Hồng đi a.
– Xem ra chị là người uống rượu trong nghề a?
Đinh Trường Sinh nhìn La Gia Nghi nói ra.
– Hết cách rồi, chị lớn tuổi như vậy, nhưng vẫn còn là một người độc thân, vì không muốn nghe ở trong nhà lải nhải, cho nên ra ngoài uống ly rượu, để hâm cho mình một chút tình cảm, còn em không có bận rộn sao? Vẫn còn có thời gian đi uống rượu à…
– Bề bộn cái rắm a, em lãnh lương làm việc chỉ có tám tiếng một ngày, tám tiếng đồng hồ bên ngoài không thuộc về mình, cũng không phải làm việc cho mình, vậy thì liều mạng hơn để làm gì?
Đinh Trường Sinh sao cũng được nói.
– Ồ… đây không phải là phong cách của em, hôm nay như thế nào lại chán nản như vậy a, có phải là xảy ra vấn đề, về phương diện nào cho chị biết, để có thể còn sắp xếp một chút giùm em…
– Được rồi, em là người có năng lực tự lành rất mạnh, đêm nay uống chút rượu, có lẽ đến ngày mai thì không có sao đâu… À… chị có thể giúp cho em nghe chuyện này, về việc Lâm Xuân Hiểu lúc nào thì đến đây nhận chức?
Đinh Trường Sinh thoáng cái lại kéo tới vấn đề của khu đang phát triển.
– Việc này không thuộc về chị quản, hơn nữa… chuyện Lâm Xuân Hiểu có tới hay không cùng em có quan hệ sao?
La Gia Nghi nhíu mày hỏi.
– Đó là đương nhiên… Lâm Xuân Hiểu là người tài ba do cha của chị mời tới, nếu như Lâm Xuân Hiểu đến rồi, em sẽ liền tránh qua, không nên để cho Hồ Châu phát triển trễ nải, chị thấy đúng không?
Đinh Trường Sinh nói ra.
La Gia Nghi lại không phải người ngu, nghe lời này, thì liền đã biết rõ câu nói của Đinh Trường Sinh mang theo cảm xúc gì rồi, nhưng nàng thật đúng là không tốt để tiếp nhận cái chủ đề này.
– Này, có thời gian thì mang người kia đi ra chơi đùa đi chứ, em cũng không thể im lặng để kim ốc tàng kiều ah.
La Gia Nghi dời đi chủ đề.
– Hôm nay La bí thư lên Giang Đô công việc vẫn thuận lợi chứ?
Đinh Trường Sinh nhìn chung quanh một chút thấy không người, nhỏ giọng hỏi.
– Cũng không biết nữa, chị không thấy được sắc mặt của cha, làm sao vậy? Em nghe được cái gì rồi hả?
La Gia Nghi hỏi.
– Không có… chỉ là em rất muốn biết, đã sớm định ra sáng sớm ngày mai ký hợp đồng đầu tư hạng mục PX, lại đột nhiên không ký nữa, chị có biết chuyện gì không?
– Không biết, chị không phải là người của chính phủ như em, thì làm sao biết?
La Gia Nghi sững sờ, nói ra.
Kỳ thật việc này nàng thật đúng là không biết, bởi vì La Bàn Hạ cũng rất ít bàn công việc khi ở trong nhà, nhưng La Gia Nghi xem ra, nếu Đinh Trường Sinh đã hỏi như vậy, chuyện này rất có thể cùng cha mình có quan hệ.
La Gia Nghi muốn hỏi Đinh Trường Sinh đến cùng chuyện gì xảy ra, nhưng lúc nàng vừa nghiêng đầu, vậy mà phát hiện tên tiểu tử này nằm sấp mặt ở trên quầy bar ngủ rồi.