Phần 61
Viên Hoán Sinh không để ý đến Diệp Như Bình, ngược lại là lấy điện thoại ra định gọi Sở Hoan, để hắn gọi người mang thức ăn lên, nhưng chưa kịp gọi điện thoại, thì liền thấy Sở Hoan vội vã tiến vào nói nhỏ bên tai.
Viên Hoán Sinh lông mày nhăn lại, hỏi:
– Chuyện gì?
– Viên tổng, vừa rồi Lâm thiếu gia nhìn đến thấy em, nói là chốc nữa muốn mời rượu Viên tổng, vậy sao bây giờ?
Sở Hoan bất an hỏi.
– Cậu nói với hắn là tôi đang ở đây sao?
Viên Hoán Sinh sắc mặt âm lãnh nói…
– Hắn biết em lái xe cho Viên tổng, cho nên liền đoán ra được…
– Cậu đi ra ngoài trước đi, tôi đã biết, cứ bảo mang thức ăn lên, chúng ta ăn cơm trước rồi nói.
Viên Hoán Sinh có chút tức giận nói.
Đinh Trường Sinh đã nhìn ra, Viên Hoán Sinh hình như là có việc, vì thế hỏi:
– Anh Viên, nếu anh có việc, thì cứ đi đi, ở đây còn chị Diệp thì được rồi, còn nếu chị Diệp tỷ cũng bận, thì em đi ngủ cũng không sao.
– Không có việc gì, chỉ có chút phiền toái nhỏ, Như Bình… cô có mang theo tiền không vậy? Lát nữa có việc dùng.
Viên Hoán Sinh sắc mặt rất khó nhìn nói.
– Lại đi đánh bài à?
Diệp Như Bình không có tị hiềm có mặt Đinh Trường Sinh, trực tiếp hỏi.
– Vừa rồi Sở Hoan vừa nói, tên nhãi Lâm vương bát đản muốn mời rượu tôi, đây không phải là chuyện tốt gì, nhưng không đi không được, bởi vì không thể trêu vào họ được, chúng ta đành phải nghe theo.
Viên Hoán Sinh có vẻ bất đắc dĩ.
Quả nhiên, sau khi ăn cơm nửa chừng, Sở Hoan lại tiến đến nói Lâm thiếu gia bên kia thúc dục, vì thế Viên Hoán Sinh cáo từ cùng với Đinh Trường Sinh, lấy một cái cái túi đi ra ngoài, Đinh Trường Sinh mắt liếc qua một cái, ít nhất Như Bình đưa qua là mười vạn.
…
Nghe xong Sở Hoan báo lại, Viên Hoán Sinh nhìn về phía Đinh Trường Sinh, trên mặt lộ ra vẻ khổ sở, giống như cảm giác là có lỗi với Đinh Trường Sinh vậy, mặc dù Đinh Trường Sinh không biết cái gọi Lâm thiếu gia rốt cuộc là ai, nhưng cũng nhìn ra được Viên Hoán Sinh đối với người này rất là kiêng kị.
– Huynh đệ, đêm nay anh muốn để cho em đón gió, nào ngờ lại có chuyện nháo, anh đi một chút, hai người cứ dùng cơm, được rồi, Như Bình… hãy bồi thật tốt lão đệ nhé…
Viên Hoán Sinh nói xong liền đứng lên.
Đinh Trường Sinh cũng đứng…
– Anh Viên nói gì vậy, nếu chúng ta đã là huynh đệ, không cần nói xã giao như vậy, anh nếu có việc, thì cứ nhanh đi, chị Diệp… bằng không chị cũng đi giúp anh Viên đi?
– Không cần, không cần, mình anh đi được rồi…
Viên Hoán Sinh lắc đầu, rồi đi ra ngoài…
– Này em… ngồi xuống đi, chúng ta tiếp tục ăn cơm, Viên tổng bận bịu là việc của ông, còn chúng ta cứ ăn cơm…
Diệp Như Bình mặc dù tiếp tục chuyện trò vui vẻ, nhưng nhìn ra được, nàng đang lo lắng cho Viên Hoán Sinh.
– Nào… cạn một chén, chiêu đãi không chu toàn, em cũng đừng phiền lòng, có đôi khi vì chuyện làm ăn, nên không có cách nào khác.
– Chị Diệp, không biết vị Lâm thiếu gia này là nhóm thần tiên nào mà lợi hại như vậy chứ?
Đinh Trường Sinh hỏi, hắn đã đoán được, có thể làm cho đại lão bản điền sản thành phố Bắc Nguyên cúi đầu nghe theo, mang mười vạn nguyên tiền, sợ là không đơn giản, nhất định không phải là người trong thương trường.
– Nhắc đến chả muốn nói đến, từ lúc hắn đến thành phố Bắc Nguyên, thì đem thành phố Bắc Nguyên quậy đến rối tinh rối mù, chúng ta là dân kinh doanh, nên quan tâm đến việc dĩ hòa vi quý, cho nên không muốn nhiều chuyện, nhưng mặc dù là như vậy, vẫn không thỏa mãn được khẩu vị tiểu tử này…
– Vậy sao? Thế phương pháp ăn của hắn như thế nào?
Đinh Trường Sinh cười nhạt hỏi.
– Lâm thiếu gia tên là Lâm Bình nam, là con trai độc nhất của phó chủ tịch tỉnh Trung Bắc – Lâm Nhất Đạo, chính vì vậy nghe nói, tiểu tử này lúc nhỏ đã được nuông chiều đến không còn hình dáng, hơn nữa mẹ của hắn cũng là một đại gia tộc Hồng kỳ, vốn thời gian trước Lâm Nhất Đạo còn công tác tại tỉnh Tây Bắc, trong thời điểm này Lâm Bình Nam vẫn còn ở kinh thành thì không sao, nhưng không biết vì sao nửa năm nay thì giống như là thường trú tại thành phố Bắc Nguyên rồi, lúc mới đầu, trong giới thương nhân muốn được sự nâng đỡ của Lâm Nhất Đạo, vì thế liền đút lót Lâm Bình Nam, nào ngờ tên tiểu tử này ăn dày, chỉ cần đến lúc hết tiền, lại tìm đến những người này rủ đánh bạc, em cứ nghĩ, có ai dám thắng hắn sao? Vì thế, tại cái khách sạn này ăn cơm là giả, đánh bạc mới là chính.
– Vì thế, những người này mượn cớ đánh bạc, thực chất là đưa tiền cho Lâm Bình Nam?
– Không phải vậy sao? Tuần trước Viên tổng đã thua mười lăm vạn, chưa tới một tuần, đêm nay lại đưa qua mười vạn nữa, trên căn bản là mang theo bao nhiêu tiền thì sẽ thua bấy nhiêu, đêm nay cao thấp, tất cả những người bồi hắn đánh bài, như thế nào tổng tiền thua cũng phải đến trên trăm vạn a.
Diệp Như Bình oán hận nói, nàng là dân làm ăn, biết việc kinh doanh tiền lời kiếm được không dễ dàng, cho nên đối với với Lâm Bình Nam đó là hận thấu xương cũng không đủ.
– Vậy anh Viên từ trước đến giờ cũng tặng không ít tiền cho hắn a?
Đinh Trường Sinh nhíu mày hỏi n.
– Từ khi gia hỏa này đến đây, Viên tổng đưa ra tầm một trăm vạn rồi.
Diệp Như Bình đưa ra một ngón tay nói.
Đinh Trường Sinh minh bạch, Viên Hoán Sinh đưa ra một trăm vạn, đây chỉ mới là một mình Viên Hoán Sinh, như vậy còn những người khác nữa thì sao, nhìn tới đây thì thấy thủ đoạn vơ vét tiền bạc của Lâm Bình Nam thật đúng là không giống như kẻ khác a…
– Nghe qua thì Lâm thiếu gia xem những thương gia của thành phố Bắc Nguyên giống như cái máy rút tiền ATM rồi… vậy còn công việc của các thương nhân thì hắn tính làm sao?
– Ai, nếu hắn có thể làm việc khi đưa tiền như thế này thì không nói, bởi vì số tiền này hắn không cho là đưa để lo công việc, mà là do chơi bài thua tiền với hắn, còn nếu muốn lo công việc, lại phải giao tiền, ví dụ như năm trước tập đoàn Viên thị muốn khai phá một mảnh đất, chính là do Lâm Nhất Đạo trực tiếp quản hạt, nhưng trong thời điểm bán đấu giá trước đó đã thua bởi một công ty ở bên ngoài tỉnh, cho nên, chúng ta bị bại. À… cái công ty đó cũng là người thuộc Hồ Châu đây này.
Diệp Như Bình hình như là nhớ tới cái gì liền nói.
– Công ty của Hồ Châu?
Đinh Trường Sinh nghi hoặc, công ty nào tại Hồ Châu mà không phát triển ở bản địa, lại muốn tiến quân đến thành phố Bắc Nguyên đây, nhưng càng nghĩ thì thấy Hồ Châu cơ hồ là không có công ty điền sản lớn như vậy a.
– Đúng rồi, hình như có tên là Địa Sản Song Hổ, lão bản hình như tên là Triệu Khánh Hổ, đúng chính là Triệu Khánh Hổ, tại buổi tiệc của phòng đấu giá chị đã gặp qua người này.
– Triệu Khánh Hổ? Chị Diệp… chị xác định là nhớ không lầm chứ? Cái tên Triệu Khánh Hổ?
Đinh Trường Sinh lông mày nhăn lại, hắn có chút không hiểu, Triệu Khánh Hổ nếu quả thật muốn tiến đến thành phố Bắc Nguyên, như vậy rất có thể là Triệu Khánh Hổ muốn bứt ra khỏi Hồ Châu rồi, nhưng mình một chút gì cũng không biết việc này, ngay cả Lưu Chấn Đông phụ trách điều tra Triệu Khánh Hổ cũng không có bất kỳ tin tức gì.
– Sao vậy? Em nhận thức hắn?
– Nếu quả thật chính là Triệu Khánh Hổ, nào chỉ là nhận thức, mà còn là quen biết từ lâu, người này rất lợi hại, tại thủ phủ Hồ Châu, vẫn luôn nhảy nhót, không nghĩ tới, hắn lại dính dáng đến thành phố Bắc Nguyên này, thật sự là em đã qua chủ quan với hắn.
Đinh Trường Sinh nói xong liền cười lạnh, lúc mới đầu Diệp Như Bình còn tưởng rằng Đinh Trường Sinh là bằng hữu của Triệu Khánh Hổ, nhưng là hiện tại nhìn đã nhìn ra là không phải…
– Hình như chị nghe qua thì thấy em và Triệu Khánh Hổ đối phó với nhau à?
Diệp Như Bình cười cười hỏi.
– Ai, không đề cập chuyện này nữa… chị Diệp… cái mà chị nói bán đấu giá trước là có ý gì?
Tại Đinh Trường Sinh cho rằng, phòng địa sản đấu giá đều là công khai tại trước mặt mọi người đấu giá, như thế nào là còn có cái việc bán đấu giá trước đây này.
– Việc bán đấu giá trước này thật ra là do Lâm Bình Nam làm, ai muốn chính thức tham gia đấu giá, thì phải tham gia vào chuyện bán đấu giá trước này, nếu không nếu có tham gia vào, thì đấu giá công khai sẽ không có tư cách, chị không biết hắn đã thao tác như thế nào…
– Úi trời, lại thêm một thủ đoạn vơ vét của cải quá lợi hại a.
– Hắn căn cứ vào vốn của từng công ty bất đồng, nên cũng đem các công ty tham gia bán đấu giá phân ra mấy cấp bậc, tỷ như Viên Thị Điền Sản cùng với Song Hổ Điền Sản của Triệu Khánh Hổ chia ra làm cùng một cấp bậc, nói cách khác, hai nhà điền sản này chỉ có thể chọn ra một để tham gia đấu giá công khai, nếu ai bại xuống thì sẽ không có cơ hội tham gia đấu giá, đây là do Lâm Bình Nam làm xiếc, chủ yếu muốn là nói vì cam đoan công ty nào tiến vào đấu giá đều là chân thật tình muốn đấu giá, nhưng tiền bỏ ra thì hắn thu, lần đó vì muốn lấy tư cách đấu giá này, Triệu Khánh Hổ phải bỏ ra ba trăm vạn nguyên tiền.
Diệp Như Bình mặc dù lời nói nhẹ nhàng, nhưng từ trong nội tâm của Đinh Trường Sinh lại cảm giác được lúc ấy tình cảnh đấu giá thảm thiết như thế nào, nhìn tới đây thì thấy chỉ số thông minh của Lâm Bình Nam thật đúng là không thấp.
…
– Việc làm này Lâm phó chủ tịch không biết sao?
Đinh Trường Sinh nhíu mày hỏi, lẽ ra những người làm thương trường này, bị ức hiếp lớn như vậy, như thế nào cũng phải âm thầm đem việc này nói cho Lâm Nhất Đạo biết chứ?
– Này em… đây là tỉnh Trung Nam, có khả năng đối với tình huống chính trị của tỉnh Trung Bắc thì em không quen thuộc, bây giờ Lâm Nhất Đạo có tiếng nói rất cao, lại rất có thể tới cuối năm khi điều chỉnh lại tiếp nhận lên chức chủ tịch tỉnh, đến lúc đó việc buôn bán của chúng ta, trong lòng của Lâm Nhất Đạo không có điều kiêng kị sao?
Đinh Trường Sinh đúng là về điểm này không biết, hắn đưa Đỗ Sơn Khôi đi đến thành phố Bắc Nguyên, cũng chỉ là điều tra hành tung của Lâm Nhất Đạo mà thôi, đối với chuyện chính trị khác, thật đúng là không tiện để tìm hiểu, hơn nữa việc này là trong vòng của người, Đỗ Sơn Khôi không phải là người trong vòng, cũng không phải là người làm ăn, thậm chí cũng không phải là người địa phương, đương nhiên là sẽ không biết đến những chuyện này.
– Nói như vậy, Lâm phó chủ tịch đối với hành vi tác oai tác oái của con trai mình rốt cuộc có biết hay là không vẫn chưa nhất định a?
Đinh Trường Sinh hỏi…
– Có khả năng là Lâm phó chủ tịch không biết, nhưng không có nghĩa là vợ hắn không biết, nghe nói phu nhân của hắn tên là Chung Lâm Phong, cũng không có công tác ở đâu, công việc chủ yếu của nàng chính là chiếu cố con trai của mình, con đi đến thế nào thì nàng cũng đi theo thế đó, thật sự là người mẹ tốt khó gặp a, nhưng nếu mẹ nuông chiều thì con sẽ hư, Lâm Bình Nam đến hôm nay làm như vậy, thì mẹ của hắn không thể bỏ qua công la.
– Um… không tìm đến đường chết thì sẽ không chết, còn như Lâm Bình Nam cứ tiếp tục như vậy đi xuống, sớm hay muộn gì cũng xảy ra việc, hơn nữa một khi xảy ra chuyện, thì rất có thể sẽ làm liên lụy đến Lâm phó chủ tịch.
Đinh Trường Sinh bộ dạng có chút sầu lo.
– Ha ha nhìn không ra… em vậy mà tựa như là thấy lo lắng cho tên nha nội này…
Diệp Như Bình thản nhiên cười nói, nhưng ngữ khí có một chút ý vị châm chọc.
– Làm gì có… chẳng qua là em nghĩ, nếu như các người mỗi ngày đều gặp phải một tên tiểu nha nội như vậy, thì làm gì mà còn có tâm tư buôn bán a, đây mới là điều đáng tiếc nhất.
– Em nói không sai, hiện tại Lâm Bình Nam đã nhiễu loạn quy tắc trò chơi mua bán ở trên sân, cho nên rất nhiều người mặc dù là phẫn nộ, nhưng giận mà không dám nói gì, nếu Lâm Nhất Đạo lên thay làm chủ tịch tỉnh, như vậy ít nhất cũng phải còn tiếp tục thêm năm năm nữa, như vậy có khả năng chuyện làm ăn của chúng ta đúng là không cần làm rồi.
Ánh mắt Diệp Như Bình lộ ra không cam lòng.