Phần 62
Đinh Trường Sinh không có chen lời, nhìn tới đây thì biết hoàn cảnh buôn bán tại thành phố Bắc Nguyên đã là bắt đầu khó khăn, mặc dù những lời này nói ra có thể có một số người không tin, bởi vì Lâm Bình Nam thấy bọn buôn bán kia quá nhỏ, không đáng để động thủ, nhưng còn kiểu như Viên Hoán Sinh là đại lão trong thương trường, đó mới là thịt béo, Lâm Bình Nam không ăn bọn họ thì ăn ai?
Viên Hoán Sinh mặc dù ở trong bụng tức tối, nhưng trước mặt Lâm Bình Nam vẫn phải tươi cười…
– Lâm thiếu, hôm nay vận đỏ nhiều a.
Viên Hoán Sinh nhìn dưới chân của Lâm Bình Nam đã có mấy chục vạn, cười nói.
– Lão Viên, chuyện gì xảy ra vậy a, tên thuộc hạ của ông không nói cho ông biết sao, tôi định đến kính ly rượu, nhưng ông ra sức khước từ, nếu tôi không gọi, chắc là ông cũng không có tới đây?
Lâm Bình Nam tựa như cũng không nhìn đến Viên Hoán Sinh, vẫn cắm đầu chơi mạt chược, nhưng ngữ khí bất mãn, liền làm cho không gian trong phòng lập tức chùng xuống.
Ba người còn lại kia đều nhìn Viên Hoán Sinh, bọn họ cũng chẳng có vui vẻ gì, dưới chân của bọn họ gói to đựng tiền đã gần trống không, Viên Hoán Sinh giờ mới hiểu được vì sao Lâm Bình Nam gấp gáp tìm mình như vậy, thì ra là đã biết đám bọn kia đã gần hết tiền, giờ đây là đến phiên của chính mình…
– Lâm thiếu, sao vậy chứ, cậu kêu tôi, thì tôi nhất định là phải chuẩn bị a…
– Nghe nói ông đang dùng cơm, thế nào, chiêu đãi xong chưa?
Lâm Bình Nam tiếp tục hỏi.
– Xong rồi… xong rồi, đêm nay tôi có thể bồi cậu suốt đêm.
Viên Hoán Sinh cô gắng nói chuyện cởi mở.
– Suốt đêm nay thì tôi không thức được, mẹ tôi nói thức đêm đối với thân thể không tốt, như vậy đi… Mấy người kia đánh xong rồi, lần sau chơi tiếp, chỉ còn có lão Viên, đến đây trễ quá, chúng ta chơi lớn hơn một chút là được rồi, mỗi lần một vạn, như thế nào được không?
Lâm Bình Nam đề nghị nói.
– Được… một vạn thì một vạn, chơi lẹ để Lâm thiếu trở về nhà nghỉ ngơi.
Viên Hoán Sinh xem như đã nhìn ra…
…
Lúc này cơm nước xong xuôi, Diệp Như Bình vừa đứng dậy đi được vài bước thì chợt ngồi chồm hổm xuống nôn, bị bất ngờ nên Đinh Trường Sinh cũng vô pháp phản ứng, hắn vội chạy đến trước mặt nàng cùng ngồi xuống vỗ vỗ sau lưng nàng, vô tình ánh mắt nhìn thẳng vào chính giữa cặp đùi đẹp của nàng, trong khoảnh khắc này cũng không muốn dịch chuyển khỏi.
Diệp Như Bình đúng là người đàn bà gợi cảm, đôi chân nàng trắng noãn, bên dưới cái sườn xám khinh bạc bị lệch lên quá gối, lộ ra đầu gối rất tròn, bắp chân lõa lồ, bởi vì tư thế ngồi xổm nôn ói của Diệp Như Bình, cho nên ánh mắt của Đinh Trường Sinh thật sâu sa vào đến giữa hai chân nàng, nơi trung tâm cái quần lót ren màu trắng chăm chú kéo căng tại chỗ đó, từ vết nứt khe thịt làm cho hai bên nơi trung tâm quần lót xuất hiện đường vân trạng, cái âm hộ tựa như bánh bao thịt nhô lên, lúc này càng trở nên thêm rõ ràng lên, từ nơi chỗ đó, thoạt nhìn lại còn có một khí tức mê người khác, bằng vào liếc tròng mắt, Đinh Trường Sinh có thể cảm giác được giữa hai chân của nàng với cái bánh bao thịt cỡ nào mềm mại, đẫy đà, cỡ nào tràn đầy co dãn, giờ phút này, tựa hồ còn có một làn khí tức nhàn nhạt, từ nơi đó tán phát ra, cái loại này ấm áp đấy, còn mang theo chút ít mùi đặc trưng của bộ phận sinh dục, tựa hồ đang hướng về trong lỗ mũi chui của hắn, nhưng dù sao hắn vẫn còn rất thanh tỉnh.
– Chị Diệp… hay là em đưa chị trở về nhà?
Đinh Trường Sinh nhìn đến mặt Diệp Như Bình đỏ bừng, hỏi.
Diệp Như Bình nghe được Đinh Trường Sinh nói như vậy, nàng gượng cười nói:
– Xú tiểu tử, có phải đánh chủ ý lên thân của chị phải không, chị chính mình tự về được, chỉ là buồn nôn một chút mà thôi chứ vẫn còn tỉnh táo, nếu để cho em đưa trở về nhà, lúc đó mới đúng là cái bánh bao thịt khêu gợi, có đi mà không có về đâu.
Đinh Trường Sinh nghe Diệp Như Bình nói như vậy, hắn liền sửng sốt, mà Diệp Như Bình cũng ý thức được lời nói của mình không ổn, chính mình làm cái gì vậy, thật sự là cũng chưa say, sao lại nói cùng một tiểu tử vừa quen biết mới một đêm như vậy, đây không phải giấu đầu lòi đuôi sao?
– Vậy được rồi, để em đưa chị đến ngoài xe.
Đinh Trường Sinh nhìn Diệp Như Bình mặc dù coi như là thanh tỉnh, nhưng đã là có chút loạng choạng rồi, hắn muốn kêu Sở Hoan đến đây để đưa Diệp Như Bình trở về, nhưng lúc này Sở Hoan đang đi cùng Viên Hoán Sinh, có kêu cũng không thích hợp, nhưng dưới sự kiên trì của Diệp Như Bình, hắn đành đem nàng đưa đến xe taxi để nàng tự trở về.
…
Đinh Trường Sinh trở lại gian phòng, nhớ đến Lâm thiếu gia đêm nay Diệp Như Bình nói tới, thì Lâm Bình Nam đúng là loại cặn bã.
Nhưng nếu hoàn cảnh đầu tư của thành phố Bắc Nguyên tốt, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, thì những nhà đầu tư đâu cần phải đi xa đến Hồ Châu để đầu tư? Hơn nữa, còn có một vấn đề làm cho Đinh Trường Sinh rất là khó hiểu, Triệu Khánh Hổ tại sao lại đi tới thành phố Bắc Nguyên đầu tư, đến này hắn vẫn không có tin tức gì cả, lại không phải dùng danh nghĩa nổi tiếng của Vệ Hoàng tập đoàn, mà là thành lập một công ty mới, cái này ý vị thật sâu xa…
Chẳng lẽ Triệu Khánh Hổ quả thực muốn di chuyển dời đến thành phố Bắc Nguyên một nơi không quen thuộc đối với ông ta? Đinh Trường Sinh cảm thấy việc này không đơn giản như vậy, nhưng trong lúc này lại nhớ không thể nào biết được Triệu Khánh Hổ làm như vậy rốt cuộc là cái mục đích gì…
Đinh Trường Sinh trở lại trong phòng, tắm rửa xong, nằm tại trên giường, chỉ trong chốc lát liền thấy phòng của hắn đèn tắt, hình như là đã ngủ rồi.
…
Lâm Bình Nam sau khi ăn được tiền đánh bạc thì mau chóng muốn về nhà, nếu về trễ thì mẹ của hắn lại làm ầm ỉ lên, đêm nay tiền thắng khá nhiều, nhưng hắn luôn cảm thấy mí mắt của mình giật nhảy không ngừng…
– Thôi… không chơi nữa, quá muộn rồi, tan đi…
Cuối cùng, Lâm Bình Nam giải thể, ba người kia bao gồm có cả Viên Hoán Sinh, trong lòng đều là buông lỏng, nhưng cũng cảm thấy có chút khác lạ, như thế nào sớm như vậy liền đã xong, có lẽ Lâm thiếu gia đêm nay có chút khó chịu trong người a.
– Lâm thiếu, hôm nay sao sớm kết thúc như vậy, có phải là thấy không thoải mái?
Viên Hoán Sinh hỏi một câu, bởi vì ông thấy được Lâm Bình Nam luôn dụi mắt, hình như là trong mắt có bụi cát bay vào vậy.
– Đêm nay tan sớm đi ngủ đi, ngày khác rồi tính…
Lâm Bình Nam nói xong liền gọi di động, ngoài cửa đứng hai người lập tức mở cửa bước vào.
– Lâm thiếu, có chuyện gì?
Một tên trong đó hỏi.
– Thu dọn đồ đạc, chúng ta đi thôi…
Lâm Bình Nam nói.
Hắn nói thu dọn đồ đạc, kỳ thật là dưới chân bàn kia có mấy chục xấp tiền, hai tên này cũng là ngựa quen đường cũ, liền đem trên trăm vạn tiền bỏ vào ba cái túi giấy lớn rồi đi theo Lâm Bình Nam.
Những người ngồi lại bao gồm Viên Hoán Sinh đều lắc đầu thở dài, nhưng ai cũng không nói gì, mọi người vốn là đều tự biết, số tiền này chính là ném ra để mua bình an, dù sao vụ án Kỳ gia là cái ví dụ trước mắt…
…
Lâm Bình Nam ra khỏi cửa khách sạn, leo lên xe cùng với bảo tiêu, trên xe còn có một bảo tiêu chủ yếu là phụ trách lái xe, mà phía sau đi theo ra cùng là hai người hộ vệ bảo vệ an toàn cho hắn, hắn cũng biết, mình trực tiếp phạm phải rất nhiều việc không được ưa chuộng, trong cái thế giới này nói không chừng, có biết bao nhiêu người muốn cái mạng của mình, hơn nữa, cha mình có chức vị cao, còn mình trong nhà lại là một đứa con trai độc nhất, về phương diện an toàn đương nhiên là quan trọng bậc nhất.
Nhưng mặc dù là biết như vậy, hắn vẫn không có chú ý tới ở trước quảng trường còn có một chiếc xe âm thầm chạy đi theo xe của hắn, chiếc xe này vẫn luôn là đi theo từ xa xa, dù là bảo tiêu của Lâm Bình Nam rất là cảnh giác, vẫn không có phát hiện được chiếc xe này.
Lâm Bình Nam bởi vì mí mắt cứ bị giật, cho nên lên xe liền nhắm mắt lại, dựa ở chỗ ngồi phía sau dưỡng thần.
Lúc mới đầu chiếc xe theo sau này vẫn còn mở đèn xe, nhưng về sau thì đã tắt đèn xe, tại trong đêm hôm khuya khoắt thì vô cùng là nguy hiểm, nhưng lúc này đã ra vùng ngoại thành rồi, Lâm Bình Nam đây là muốn đi đến Lâm gia tại biệt thự Nam Sơn, cho nên chiếc xe theo dõi nương nhờ ngọn đèn của xe hắn chạy phía trước…
– Đến đâu rồi?
Lâm Bình Nam cảm giác đêm nay mình không phải là mệt mỏi, hình như là linh cảm có chuyện gì muốn phát sinh, cho nên mí mắt cứ nhảy dồn dập.
– Lâm thiếu, lên núi rồi, sắp mau đến chỗ…
– Ừ… chạy chậm một chút, chú ý an toàn…
Lâm Bình Nam căn dặn nói, nhưng tiếng nói của hắn còn chưa dứt, thì cảm giác được xe của mình ngồi hình như là đụng vào vật gì, còn lái xe thì tưởng rằng trên núi lăn xuống tảng đá, vì thế dồn sức đánh tay lái về phía bên trái, nhưng đến khi tên lái xe thấy rõ sau kính chiếu hậu, xe đụng đến không phải là tảng đá mà là một chiếc xe, lúc hắn mở to hai mắt nhìn, đây cũng là lần duy nhất hắn nhìn thấy một dấu hiệu rõ ràng, đối phương là một chiếc xe Việt Dã Xa đang húc đến.
Mà lúc này, theo tiếng thét chói tai, chiếc xe của Lâm Bình Nam quay cuồng rơi xuống về phía chân núi, còn chiếc Việt Dã Xa vẫn không bật đèn xe, tại trên đường núi hẹp hòi quay đầu hướng về phía chân núi chạy tới, chiếc xe này chạy vào nội thành, chiếc xe chạy vào một bãi xe không người trông coi thì ngừng lại.
…
Đinh Trường Sinh gõ cửa phòng Hồ Giai Giai phía đối diện, Hồ Giai Giai mang vẻ mặt ngáy ngủ đưa đầu ra…
– Cái gì vậy, còn sớm mà…
– Này, chị không ăn điểm tâm à? Ăn điểm tâm xong, chúng ta còn phải đến khách sạn Bắc Nguyên, nghe nói lúc này đã đến không ít người rồi, nếu chúng ta đi trễ, rất có thể không có được vị trí ngồi ở phía trước, đây đối với chúng ta liền bất lợi rồi, đâu phải chúng ta đi chơi, xong rồi tay không quay trở về?
Đinh Trường Sinh ra vẻ kinh ngạc nói.
– Hừ… lấy lông gà làm lệnh tiễn, em đi trước xuống phòng ăn đi, còn những người khác đâu?
– Giờ mà còn hỏi, những người khác đã sớm xuống dưới rồi, chỉ có mình chị là trễ như vậy, bây giờ chị và em còn ở đây, người ta sẽ tưởng rằng tối hôm qua em và chị ngủ cùng một chỗ a, cho nên em xuống trước đây, miễn cho người ta hiểu lầm em…
Đinh Trường Sinh nói xong, liền quay đầu bước đi rồi, Hồ Giai Giai tức giận tại cửa vung quả đấm hung hăng hướng Đinh Trường Sinh đánh xuống, nhưng Đinh Trường Sinh đầu cũng không quay lại.
Lúc Đinh Trường Sinh đến phòng ăn, thì phát hiện tại vẫn còn gặp được một người quen, đó là Diệp Như Bình tối hôm qua uống rượu nhiều phải nôn ói…
– A… chị Diệp cũng tới đây ăn điểm tâm à? Vậy là cái khách sạn này có điểm tâm sáng cũng không phải là tầm thường a?
Đinh Trường Sinh vừa cười nói, vừa lại nhớ đến cái âm hộ tròn mẩy của Diệp Như Bình ẩn nấp phía sau cái quần lót ren đêm qua…
– Ai, chị cũng không muốn phải dậy sớm như thế này tới đây để ăn điểm tâm, đây là ý tứ của Viên tổng, bởi vì tối hôm qua đã xảy ra chuyện.
Diệp Như Bình đợi Đinh Trường Sinh sau khi ngồi xuống, nhìn chung quanh, nhỏ giọng nói.
– Đã xảy ra chuyện? Xảy ra chuyện gì vậy?
Đinh Trường Sinh cũng thấp giọng…
– Anh Viên có bị gì không, không phải là anh Viên nói hôm nay theo giúp em đi tham gia hiệp đàm đầu tư sao?
– Thì đúng là việc này, Viên tổng tới không được, cho nên hôm nay chị đưa em đi đây này…
Diệp Như Bình cười cười nói…
– Ha ha… vậy là tốt rồi… À… chị nói tối hôm qua đã xảy ra chuyện, không phải là anh Viên đã xảy ra chuyện chứ?
Đinh Trường Sinh giật mình hỏi.