Phần 72
Đến khi Đinh Trường Sinh gọi to, nàng bị đánh thức, giật mình mở mắt ra xem xét, thấy trên người mình rõ ràng đang đắp hai cái khăn tắm, xem ra là Đinh Trường Sinh đã đắp lên cho mình.
– A… cậu nói cái gì?
Diệp Văn Thu vừa mới tỉnh, nên không nghe thấy Đinh Trường Sinh nói cái gì.
– Tôi đói rồi, còn đến một nửa tiền chưa có đếm xong, cơm nước xong xuôi thì tiếp tục đếm a…
Đinh Trường Sinh ngáp một cái nói ra.
Những lời này thiếu chút nữa lại làm cho Diệp Văn Thu điên mất, nàng rất muốn hỏi, ngươi đến cùng muốn làm gì?
– Chị Thu… bằng không chúng ta cùng ăn chung đi, coi như là tôi mời chị ăn cơm, như thế nào đây?
Chứng kiến Diệp Văn Thu vẫn ngồi trên ghế dựa sững sờ, vì vậy hắn mời.
Diệp Văn Thu không có lên tiếng, nhưng lúc này nàng đã tỉnh táo lại rồi, nàng không có ngốc, hắn cố ý làm như vậy, chính là muốn chọc giận mình, nhưng đến cùng là hắn muốn làm gì đây này?
Diệp Văn Thu đang nghĩ ngợi, thấy Đinh Trường Sinh mời chính mình, nhìn lên bàn thì thấy hắn đã gọi nhân viên mang thức ăn lên để sẵn tự lúc nào rồi, nàng cũng không khách sáo, lập tức đi đến, quơ lấy đũa bắt đầu ăn.
– Chị Thu… chị và chị Bình là chị em ruột sao?
Đinh Trường Sinh vừa ăn vừa hỏi.
– Đúng vậy a, có gì không?
– Há, không có việc gì, chỉ là tôi thấy rất kỳ quái, đã là chị em ruột, nhưng vì sao cách xử sự của hai người lại chênh lệch như vậy chứ?
– Là sao?
Diệp Văn Thu không biết Đinh Trường Sinh muốn nói cái gì, nhìn xem Đinh Trường Sinh nói.
– Chắc chắn là chị sẽ gặp chị Bình, trong khi tôi và chị Bình chẳng những là bằng hữu mà còn là chị em, buổi tối ngày đầu tiên đến đây, tôi đã nhận chị Bình là chị nuôi, còn có Viên tổng, tôi cũng nhận là đại ca của tôi rồi, nhưng chị xem một chút, tối hôm qua tôi xảy ra chuyện lớn như vậy, bọn họ với tư cách địa chủ, thậm chí ngay cả xem tôi cũng không nhìn… Ai… làm trong nội tâm người em này cảm thấy thật lạnh đó a.
Đinh Trường Sinh vừa ăn vừa lắc đầu thở dài nói.
…
Diệp Văn Thu nhìn bộ dáng Đinh Trường Sinh một bộ cà lơ phất phơ, thật sự là nàng không biết thằng này có một bộ vô lại vậy mà như thế nào lại trà trộn được vào làm quan viên ở trong chính phủ, ngày hôm nay hắn làm cho nàng hận đến nghiến răng, bây giờ hắn tựa như là không muốn để cho mình rời đi.
– Chuyện của chị tôi thì tôi không quản được, nhưng mà tôi có thể nói cho cậu biết được, chị của tôi nói đây là chuyện bất đắc dĩ, có người gọi điện thoại đến không cho người của thành phố Bắc Nguyên tiếp xúc với các người, có phải là tại nơi này cậu đã đắc tội với người nào?
Diệp Văn Thu hỏi.
– Ai dà… chị Thu… chị nói thử xem, tôi mới đến thành phố Bắc Nguyên có vài ngày à, thì làm được cái chuyện gì, làm sao mà đắc tội với người nơi này chứ, đã vậy tối hôm qua rõ ràng còn muốn gài bẫy tôi, xem ra người của thành phố Bắc Nguyên không biết xấu hổ dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào a…
Đinh Trường Sinh châm chọc nói ra.
– Ai… ai, cậu không thể nói như vậy, tốt xấu gì thì tôi cũng không có làm gì cậu nhé, đừng có mà quơ đũa cả nắm chứ?
Diệp Văn Thu nghe Đinh Trường Sinh nói như vậy, lập tức liền phản đối.
– Hảo hảo, ngoại trừ chị là được, ngoại trừ…
Đinh Trường Sinh vốn định trêu chọc Diệp Văn Thu thêm vài câu, nhưng đúng lúc này đột nhiên điện thoại vang lên.
Lấy ra xem là Đỗ Sơn Khôi gọi tới, trong nội tâm hắn liền trầm xuống, Đỗ Sơn Khôi được hắn an bài bảo hộ người một nhà Cổ Hiểu Manh, cho nên chuyện trọng yếu tại thành phố Bắc Nguyên như thế này mà vẫn không có mang Đỗ Sơn Khôi theo tới, hơn nữa nếu không có chuyện khẩn cấp, thì Đỗ Sơn Khôi cũng không cùng Đinh Trường Sinh liên lạc.
– Này, anh Đỗ… có chuyện gì vậy?
Đinh Trường Sinh cầm điện thoại di động tiến vào toilet.
– Trường Sinh, cậu phải mau trở về, Cố chủ nhiệm… sợ là không được rồi…
Đỗ Sơn Khôi ở trong điện thoại vội vàng nói.
– Anh nói cái gì, sau khi giải phẫu thì đã chuyển tốt rồi mà?
Đinh Trường Sinh hỏi.
– Tôi cũng không biết, nhưng bây giờ tại trong bệnh viện đã rơi xuống bệnh tình nguy kịch thư đã thông báo rồi, hiện tại hai mẹ con nhà đó hoàn toàn không biết phải làm gì, tôi cảm thấy việc này cậu phải quay trở về ngay mới được.
Đỗ Sơn Khôi vừa gọi điện thoại, vừa nhìn cách đó không xa nơi cửa phòng giải phẫu, Cổ Hiểu Manh cùng Dương Hiểu cơ hồ tê liệt ngã xuống, nhỏ giọng nói.
– Em biết rồi, sẽ trở về ngay, anh cứ ở trong bệnh viện chiếu cố tốt hai mẹ con nàng, hiểu chưa?
Đinh Trường Sinh vội vàng dặn dò.
Đinh Trường Sinh không đợi Đỗ Sơn Khôi đáp lời, liền tắt điện thoại ra khỏi toilet.
– Chị Thu… chị có thể đặt vé về Hồ Châu ngay bây giờ không? Tôi cần phải lập tức trở lại, trong nhà đã xảy ra chút chuyện.
Đinh Trường Sinh vừa thu dọn đồ đạc vừa nói.
– Hừ… lúc này có việc lại cầu đến tôi, cậu cứ như thế giày vò tôi cả một ngày, chẳng lẽ cứ tính như vậy rồi xong?
Diệp Văn Thu cũng đúng là một người đàn bà lý không tha người, lúc này thấy Đinh Trường Sinh cần đến chính mình, không nắm cơ hội gây khó dễ lại hắn thì trong lòng không cam tâm…
– Tôi giày vò chị? Tôi giày vò chị lúc nào vậy?
Đinh Trường Sinh không ngẩng đầu hỏi.
– Cậu còn nói, cậu làm tôi cả ngày hôm nay cũng không có ra khỏi gian phòng này, làm sao cậu lại vô lại như vậy chứ?
Diệp Văn Thu thấy Đinh Trường Sinh hình như là thật sự có việc gấp phải đi, cho nên buông ra nói.
Đinh Trường Sinh trong chốc lát đã thu thập đồ đạc xong, hắn biết rõ làm một quản lý khách sạn thì chuyện mua tấm vé rất dễ dàng, người đàn bà này bất quá chỉ là muốn lấy lại chút mặt mũi, nên mới miệng lưỡi như vậy mà thôi.
– Nhìn không ra… rõ ràng tối hôm qua ai bày ra cho tôi như vậy, việc này vậy mà còn oán tôi, còn việc chị ở trong phòng tôi cả ngày, chúng ta rõ rang cũng không có gì phát sinh, thật sự là làm trễ nãi mộng đẹp a.
Đinh Trường Sinh nói xong quay người hướng phía Diệp Văn Thu đi tới.
Diệp Văn Thu chứng kiến ánh mắt Đinh Trường Sinh không có hảo ý nhìn mình, trong nội tâm chấn động, nghĩ thầm, thằng này không phải là muốn làm mình cái gì đi, vì vậy nàng liền đứng dậy muốn bỏ chạy, nhưng không đợi cho nàng kịp đứng lên, thì đã bị Đinh Trường Sinh đè ngồi ở trên mặt ghế, nàng muốn giãy giụa, nhưng hai cái cánh tay bị Đinh Trường Sinh giữ thật chặt tại trên hai bên thành ghế…