Phần 89
Triệu Cương nhận được điện thoại của Triệu Khánh Hổ, báo hắn đi đến thư phòng gặp Triệu Khánh Hổ, khi Triệu Cương tới, thì phát hiện trong thư phòng Triệu Khánh Hổ đen kịt một màu, Triệu Cương không dám vào, ở ngoài cửa nhìn vào, kêu lên:
– Chú, có ở bên trong không?
– Vào đi, chú đang ở trong này.
Triệu Khánh Hổ uể oải nói ra.
Triệu Cương bước vào phòng mở đèn, nhìn thấy Triệu Khánh Hổ đang ngồi liệt ở trên ghế salon, vẻ mặt không tốt, nhưng con mắt vẫn còn rất có thần.
– Chú… tìm cháu có việc à?
– Ừ, Hà Tình đã sinh ra hai đưa bé, chú muốn tổ chức tiệc đầy tháng, chuyện này cháu chuẩn bị trước đi, đến lúc đó đều mời đến những người có mặt mũi Hồ Châu, trước giờ chú chỉ có một đứa con trai ngốc nghếch, nhưng bây giờ chú đã có cháu của mình rồi, đây là việc vui, nhất định phải tổ chức lớn.
Triệu Khánh Hổ phân phó nói.
– Vâng, cháu lập tức chuẩn bị, sau khi xong phương án, cháu mang đến cho chú xem qua một chút, đến lúc đó chú sẽ quyết định là sẽ mời ai.
– Ừ… đúng rồi… gần đây cháu có việc gì bận rộn không vậy?
Triệu Khánh Hổ hỏi, Hà Tình sinh con chuyện lớn như vậy, mà Triệu Cương rõ ràng cũng không có đến bệnh viện để nhìn xem.
– Chú… có chuyện cháu vẫn chưa có báo cáo, hiện tại thị trường của chúng ta có thể bị mất dần, trong khoảng thời gian này chúng ta không có giao được hàng, có một thế lực ngoại lai lén lút đang chiếm thị trường của chúng ta, nếu như chúng ta không có giao hàng được, thì cái thị trường Hồ Châu này của chúng ta xong rồi.
Triệu Cương lo lắng nói.
– Thế lực ngoại lai? Là ai?
Triệu Khánh Hổ cau mày hỏi…
– Rất có thể là người của Bạch Khai Sơn, gần đây cháu đã thấy A Hổ đã xuất hiện tại Hồ Châu…
Triệu Cương nhíu mày nói ra, nhưng lúc hắn hướng Triệu Khánh Hổ nhìn đến, thì thấy Triệu Khánh Hổ rõ ràng rất tiều tụy, chuyện này có gì không đúng, lẽ ra vừa mới sinh con của mình thì phải cao hứng chứ?
– Bạch Khai Sơn? Lá gan của hắn lớn như vậy sao?
Triệu Khánh Hổ rất nghi hoặc.
– Chú… dựa vào tin tức của những người mua hàng để lộ đi ra, Bạch Khai Sơn đã thừa cơ xâm nhập vào địa bàn của chúng ta.
Triệu Cương nói.
– Vậy tình huống bên công an thế nào rồi? Bọn họ không có áp dụng hành động gì sao?
Triệu Khánh Hổ nhíu mày hỏi, hắn lúc này đang nghĩ đến mượn nhờ lực lượng cảnh sát đem đám người của Bạch Khai Sơn đuổi ra khỏi Hồ Châu.
Nhưng làm như thế này cũng chỉ có thể là trị được phần ngọn chứ không trị được phần gốc, huống chi cảnh sát chưa chắc cứ như vậy nghe theo lời, cũng không biết hiện tại từ chỗ cục công an đó rốt cuộc là đang tình huống như thế nào?
Trước kia khi còn Lý Pháp Thụy làm cục trưởng công an thành phố, những sự tinh như thế này thì không đáng kể, nhưng từ khi Lý Pháp Thụy đổ rồi về sau, muốn thâm nhập bắt tay với cục công an, đã là muôn vàn khó khăn rồi, chứ đừng nói chi là biết rõ bước tiếp theo hành động của cảnh sát.
– Đừng nhắc đến cục công an nữa, cháu đã cho người report qua chuyện này, nhưng cảnh sát cũng chỉ là nhìn qua một cái, căn bản không coi vào đâu, cháu thấy hiện tại cục công an Hồ Châu cũng đang chia rẽ, so với thời điểm còn Đinh Trường Sinh thì kém hơn nhiều…
Triệu Cương nói.
…
Triệu Khánh Hổ thân thể không được tốt, đầu óc cũng không được tỉnh táo lắm, từ từ nhắm hai mắt suy nghĩ một lát, nói ra:
– Chờ đi, chờ xong xuôi tiệc đầy tháng rồi nói sau, mấy ngày nay thân thể chú không được tốt, hay là để sau hãy nói, đừng làm cho tình hình thêm phức tạp nữa.
– Nhưng mà nếu như chúng ta nếu không có chút tỏ thái độ ra ngoài, thì thị trường Hồ Châu chúng ta xem như xong đời, chứ đừng nói chi là phát triển thêm về hướng bắc.
Triệu Cương có chút nóng nảy.
– Rốt cuộc là chú làm chủ hay là cháu làm chủ?
Triệu Khánh Hổ tức giận vỗ bàn nói.
– Chú đừng tức giận, cháu cũng chỉ là có chút gấp, bây giờ đối phương tấn công hùng hổ dọa người, chúng ta bên này… Thôi không nói nữa, cháu nghe theo lời của chú.
– Ừ, Triệu Cương, gần đây chú nghĩ đến rất nhiều chuyện, điều chú nghĩ nhiều nhất chính là Triệu gia về sau nên làm cái gì bây giờ? Cháu suy nghĩ một chút, mười năm trước nhà của chúng ta là cái dạng gì? Mấy năm nay chúng ta bước bước chân có chút lớn, hơn nữa làm những chuyện này không phải là kế sách lâu dài, chúng ta là cũng nên ngẫm lại đường lui chứ?
Triệu Khánh Hổ chỉ lên trước mặt cái ghế, kêu Triệu Cương ngồi xuống.
– Vậy ý của chú là…
Triệu Cương đầu óc thoáng cái không mơ hồ, nhìn về phía Triệu Khánh Hổ, dò hỏi.
– Triệu Cương, hiện tại ai cũng nói chúng ta là nhà giàu nhất Hồ Châu, còn về phần nhà giàu nhất như thế nào, chỉ có chúng ta hai người là rõ ràng nhất, cháu nói thử xem, nếu chúng ta rơi đầu thì chuyện giàu nhất có thể dài lâu sao?
– Chú… ý của chú là muốn chúng ta buông bỏ khối này rồi hả?
Triệu Cương không tin đây là từ trong miệng Triệu Khánh Hổ nói ra, mới không bao lâu, Triệu Khánh Hổ đã gặp Bạch Khai Sơn, thỏa thuận Triệu Khánh Hổ cung cấp thị trường, Bạch Khai Sơn cung cấp nguồn ma túy, bây giờ thì chú của mình có ý như vậy đây là thế nào?
– Triệu Cương, trước kia chúng ta không có tiền, nhưng bây giờ thì đã có tiền, chúng ta phải dùng trí tuệ để đem những số tiền này rửa sạch sẽ, sau đó làm ăn nghiêm chỉnh, có như vậy thì Triệu gia mới có thể trở thành bách niên đại tộc, chú nghĩ, bây giờ chúng ta thu tay lại vẫn còn kịp.
Triệu Khánh Hổ vừa ho kịch liệt, vừa nhìn chòng chọc Triệu Cương nói ra.
Triệu Cương hiện tại đã biết rõ Triệu Khánh Hổ vì sao muốn rút lui, bởi vì hắn hiện tại đã có con trai, hơn nữa là hai đứa con trai khỏe mạnh xinh xắn, phần này gia nghiệp là Triệu Khánh Hổ để dành lại cho hai đứa con trai kia đấy, cho nên hắn nhất định không muốn xảy ra chuyện gì.
Nếu như Triệu Khánh Hổ gặp chuyện không may bởi vì buôn lậu thuốc phiện và buôn lậu, như vậy gia nghiệp của Triệu Khánh Hổ có khả năng bị tịch thu, cho đến lúc đó, thì con của hắn làm sao bây giờ? Chính mình mất mạng không nói, mà lại không có cái gì lưu cho con của mình.
Ngẫm lại hai đứa con trai còn nằm ở trong tả, trong nội tâm Triệu Khánh Hổ liền nở hoa, nếu không phải vì thân thể đang không tốt lắm, hắn còn ở tại trong bệnh viện rồi…
– Cháu hiểu được, dù sao chú cũng muốn thu tay lại rồi, đúng không?
– Đó chính là ý này, cháu rút cái thời gian đi đến bệnh viện, hỏi thăm Hà Tình về chuyện xử lý tiệc đầy tháng, rất nhiều chuyện đều phải chuẩn bị từ sớm, đến lúc đó miễn phải luống cuống tay chân.
Triệu Khánh Hổ dặn dò, trên người hắn đã không còn có bao nhiêu khí lực.
Triệu Cương đi rồi, Triệu Khánh Hổ rõ ràng tại trên ghế nằm ngủ quên rồi.
Triệu Cương đứng ở trong sân, nhìn về phía thư phòng Triệu Khánh Hổ đèn vẫn sáng, thời gian bây giờ không cho hắn nhiều lắm, trước kia tại trong nhà này, hắn đều thừa dịp những lúc không có mặt Triệu Khánh Hổ tự tạo nhiều lần cơ hội, từ lúc có Hà Tình ở đây, có một số việc thương lượng bất đồng không thuận tiện như trước…
Lúc Triệu Cương đến bệnh viện thì Hà Hồng An vẫn còn đang ở cùng Hà Tình.
– Sao cậu lại tới đây? Triệu tổng đâu rồi?
– Chú của tôi thân thể không được khỏe, đang ở trong nhà nghỉ ngơi, chú Hà, tôi có chút sự tình muốn nói chuyện riêng với Hà Tình, có thể được không?
– Há, vậy vào đi, Hà Tình chưa ngủ, đừng có trò chuyện quá lâu là được.
Hà Hồng An dẫn Triệu Cương vào phòng.
Triệu Cương vừa vào cửa, liền ngửi thấy khắp phòng đều là mùi sữa thơm, trong thoáng cái khiến cho hắn nhớ tới Hà Tình với đầu núm vú lồi lên no đủ, giờ phút này rất có thể đang bị một cái miệng nhỏ không ngừng mút bú thỏa thích, cổ họng của hắn rõ ràng không tự chủ nuốt nước miếng một cái.
Quả nhiên, Hà Tình thật sự đang cho con bú sữa, lộ ra một bầu vú tuyết trắng đầy đặn, nàng đang nâng vú đưa vào trong miệng một đứa bé, Triệu Cương vừa vặn thấy nhìn thấy một màn như vậy, chỉ một thoáng hắn liền cảm thấy nhiệt huyết bay thẳng trên trán, gây rung động không gì sánh kịp, một màn này thật sâu ấn ở trong đầu hắn, tuy không phải là lần đầu tiên hắn nhìn thấy bầu vú của đàn bà, nhưng lại là lần đầu tiên nhìn thấy bầu vú tuyết trắng phồng lên mềm mại như vậy, dưới ngọn đèn chiếu rọi trên bầu vú mạch máu rõ ràng có thể thấy được, cùng da thịt tuyết trắng hợp thành một hình ánh đẹp nhất, màu nâu nhạt quầng vú có rất nhiều hạt nho nhỏ nổi lên, chính giữa quầng vú đứng thẳng lấy một đầu núm vú anh đào chín mọng, trên đầu núm vú hơi có chút ít lõm xuống, đầu núm vú phấn hồng có chứa một chút màu nâu nhạt, lúc này trên ngọn đầu vú, còn tràn ra màu trắng sữa tươi, Triệu Cương tim đập không bị khống chế nhảy động lợi hại…
– Anh tới đây làm gì?
Hà Tình thấy đi vào là Triệu Cương, cũng chẳng buồn kéo áo xuống…
– Chú của tôi muốn tôi tới hỏi về chuyện tiệc đầy tháng, cô có yêu cầu gì không?
Lúc này Triệu Cương mới chỉ vào trong phòng, ý là tại đây có an toàn không? Không biết là Triệu Khánh Hổ tại chỗ này có lắp máy nghe lén hay không?
– Không có sao đâu, anh cứ nói đi, tìm tôi có chuyện gì?
Hà Tình nói ra.
– Hắn hiện tại thân thể đã không khỏe, có phải là thủ đoạn của chúng ta đã có hiệu quả?
Triệu Cương hỏi.
– Đúng rồi, tôi đang muốn nói cho anh biết đâu đấy, nếu như anh không muốn chết rất là thảm, hãy lấy cái thứ đặt ở hắn trong thư phòng của hắn, tranh thủ thời gian đem đi, nếu không thì coi chừng không còn kịp…
– Cô… cô vì sao không nói sớm, hắn bây giờ còn đang ở trong thư phòng, làm sao tôi lấy được chứ?
Triệu Cương tức giận nói.
– Tôi cũng cũng là vừa mới biết đây thôi, cũng không muộn đâu, hơn nữa đây là chúng ta hợp tác, hiện tại đã đến thời khắc mấu chốt, anh muốn tiền, còn tôi báo thù, đâu đã vào đấy mà thôi.
Hà Tình bình thản nói ra.
– Nhưng bây giờ hắn giống như rất nghiêm túc suy nghĩ đến chuyện của cô, hắn muốn toàn bộ tài sản đều lưu cho con của hắn, hắn muốn bách niên gia tộc họ Triệu…
Triệu Cương có chút châm chọc nói ra.
– Tài sản lưu lại cho đứa con trai ngốc nghếch kia, vậy không có lưu lại gì cho anh sao?
Hà Tình làm như cái gì cũng không biết nói.
– Hà Tình, chúng ta đã là hợp tác, thì hãy nói chuyện thẳng thắn được không, cô cho là tôi không biết hai thằng nhãi con này có được là do hắn ngủ với cô sao? Hà Tình… cô cần gì phải lừa mình dối người vậy chứ?
Triệu Cương khinh thường nói.
– Anh cũng biết không ít, cứ yên tâm, chúng ta ngay từ đầu đã nói rồi, tiền thuộc về anh, còn tôi muốn đầu của hắn để tế điện cho chồng của tôi, còn nữa, hãy nhớ kỹ, con của tôi không phải là họ Triệu.
Hà Tình thấp giọng nói ra.
– Hảo hảo, tôi biết, chúng ta cứ theo nhu cầu là được rồi, đừng nóng giận, thì sữa trong thân thể không tốt cho con bú.
Nói xong Triệu Cương sắc mị lại nhìn thoáng qua miệng đứa bé đang ngậm lấy đầu núm vú của Hà Tình bú, cười híp mắt đi ra ngoài.
Chỉ chốc lát, Hà Hồng An đã vào lại, chứng kiến Hà Tình sắc mặt bất thiện, xem ra là không phải chuyện tốt, cũng không còn dám hỏi nhiều…