Phần 9
Tuy nhiên đây là vì giải cứu tình nhân của lãnh đạo, có đôi khi ở trong lòng tình nhân của lãnh đạo lại có giá trị vượt xa chính thê, cục trưởng Vạn Hòa Bình cục công an thành phố Giang Đô cũng là biết rõ điểm này, cho nên khi nhận được điện thoại của Tiết Khắc Tân chủ nhiệm văn phòng thành ủy, ông liền cắt đứt cuộc họp đang triệu khai, lập tức tổ chức lực lượng cảnh sát giải cứu.
Thế nhưng thói quan liêu hại chết người, lúc này đã trôi qua thời cơ tốt nhất để giải cứu rồi, tình huống hiện tại là chỉ có một mình Đinh Trường Sinh theo ở phía sau, đang trong lúc Đinh Trường Sinh lo lắng chờ đợi viện binh, lơ đãng nhìn lướt qua kính chiếu hậu bên phải, thì phát hiện một chiếc Suv chạy đến sát gần xe mình, hơn nữa xem bộ dáng là muốn vượt qua, đúng lúc này là sát làn xe ngược chiều, muốn vượt qua không phải là muốn chết người sao?
Thế nhưng chiếc xe này lại không có bấm còi xin vượt qua, Đinh Trường Sinh cảm thấy có điểm gì là lạ, vì vậy hơi chút nhìn qua bên trái, muốn để cho chiếc xe này vượt qua, nhưng chiếc xe này chẳng những không có vượt qua, trái lại dồn sức đánh tay lái qua trái như muốn va chạm với xe của Đinh Trường Sinh, mà lúc này hai chiếc xe cơ hồ là đã chạy song song với nhau rồi.
Đinh Trường Sinh theo bản năng, không có đánh tay lái, mà là thắng gấp xe, với tình huống như vậy chiếc xe kia vượt qua phảng phất là thoáng cái đã mất đi mục tiêu va chạm, chẳng khác gì là bị vồ ếch chụp hụt, thoáng cái đã vượt qua chiếc xe của hắn, muốn tông vào dải phân cách, chiếc xe cố tách rời chạy tránh, nhưng đã phí công, thẳng đến khi chạm vào trên dãy phân cách thì xe mới dừng lại.
Đinh Trường Sinh cũng không có thời gian cùng người lái chiếc xe này lý luận, gia tốc tiếp tục đuổi đuổi xe Minibus, đến một ngã rẽ, mà lúc này chiếc xe Minibus đã không còn thấy bóng dáng, Đinh Trường Sinh bối rối, ngẫm lại sự tình hôm nay, nếu như mình không ngăn cản Liễu Sinh, thì có thể sẽ không sẽ xảy ra chuyện này như vậy, thế thì nếu như Liễu Sinh quả thật sự xảy ra chuyện, chính mình không tránh khỏi áy náy trong lòng.
– Đinh Trường Sinh phải không? Tôi là Vạn Hòa Bình đây, thế nào, còn đuổi theo không vậy?
Vạn Hòa Bình gọi điện thoại tới hỏi.
– Vừa rồi mới có một chiếc xe muốn đụng tôi, vì thế làm chậm trễ, chiếc xe Minibus đã mất dấu rồi, tôi đang tại tìm, bên ông có định vị được không vậy? Theo sát tôi, tôi đang chạy tại phía đông ngoại ô nơi có ngã rẽ, hướng này địa hình có chỗ nào phức tạp không? Tại sao bọn chúng lại chạy ra ngoại thành, nếu bắt cóc thì ở trong nội ô thành phố thì ẩn nấp tốt hơn chứ?
– Chuyện này chúng ta cũng không rõ ràng lắm, Ngô bí thư đưa xuống mệnh lệnh, cần phải bảo đảm an toàn cho người, đây là nhiệm vụ chính trị, Trường Sinh, cậu phải chú ý điểm này.
– Này… này… stop lại, ông ta là lãnh đạo của ông, chứ không phải là lãnh đạo của tôi, tôi làm như vậy là chẳng qua trợ giúp mà thôi, biết chưa? Đừng có nói với tôi cái mệnh lệnh hành chính đó…
– Ha ha… được… được… là tôi nói sai, tôi chịu lỗi rồi, cậu phải giúp tôi một tay a, bằng không tôi sẽ không có câu trả lời thỏa đáng với Ngô bí thư… là chết tôi…
– Nói vậy nghe còn tạm được, tranh thủ thời gian đến đây đi, tôi đã nhìn thấy trên đường có bụi mù, để tôi qua nhìn một chút, ông xem một chút vị trí của tôi bây giờ đang ở nơi nào?
Đinh Trường Sinh nói.
– Để tôi xem, um… gần một cái hãng bỏ hoang? Không tốt rồi, chỗ đó địa hình rất phức tạp, năm ngoái ở đó cũng có một vụ án bắt cóc, tôi sẽ tới ngay, cậu chờ tôi nhé…
Vạn Hòa Bình nói to xong liền cúp điện thoại.
Lúc này Liễu Sinh đã đã hôn mê, ở bên trong chiếc xe Minibus có ba người, một tên lái xe, còn có hai tên ngồi ở hàng sau, đang khẩn cấp liên lạc…
Mà người bọn chúng liên lạc lại chính là chiếc xe vừa va chạm với Đinh Trường Sinh, chỉ có điều lúc nhận điện thoại không phải lái xe, mà là một người ngồi sau, nếu như Đinh Trường Sinh nhìn thấy, nhất định sẽ biết, đó chính người phụ nữ Nhật Bản Tửu Tinh Huệ Tử, còn người nghe điện thoại bên cạnh nàng là Tửu Tinh Tam Dương.
– Các người không nên hốt hoảng, cũng không cần chạy quá nhanh, mục đích của chúng ta không phải sát nhân, cũng không phải đòi tiền chuộc, mà là muốn cho báo chí truyền thông biết người đàn bà này là ai, là người đàn bà của người nào, hiểu chưa?
– Tửu tinh tiên sinh, chúng tôi nếu làm xong tất cả, thì kế tiếp làm sao bây giờ, chúng tôi làm sao thoát thân đây?
– Các người cũng không cần thoát thân, cứ đàm phán, đòi tiền, muốn xe, cứ nói giá tiền chuộc trên trời, đòi trả ngay tiền mặt là được, tôi nói cho các người biết, người nhà của các người hiện giờ vừa nhận được một khoản tiền lớn, mỗi người các ngươi có năm trăm ngàn tiền, tôi cũng sẽ tìm cách quan hệ, tận lực tìm cách để cho các người sớm ra khỏi tù, yên tâm đi, chúng ta sẽ không bạc đãi với người làm việc cho chúng tôi đâu, nhưng nếu không làm theo lời tôi nói, hậu quả như thế nào thì các người biết rồi đấy, được rồi, cứ dựa theo kế hoạch mà làm việc a.
Nói xong, Tửu Tinh Tam Dương liền cúp điện thoại, đứng ở ven đường đón một chiếc xe khác hướng nội thành chạy tới.
…
Đinh Trường Sinh mắt nhìn theo đối phương lái xe tiến vào khu bỏ hoang, nhưng bởi vì không biết đối phương đến cùng đang muốn làm gì, hơn nữa hôm nay việc này nếu suy nghĩ lại thì rất quỷ dị, hay là chờ Vạn Hòa Bình đến rồi tính sau, miễn cho nếu xảy ra chuyện gì, thì mình ngay cả một nhân chứng cũng không có.
Hắn bây giờ là chủ nhiệm khu khai phát Hồ Châu, chứ không phải là cục trưởng công an thành phố, giống như là hắn nói như vậy, nếu mình không thò tay đó là an phận, còn nếu thò tay, thì phải làm cho tốt…
Nửa giờ sau, Vạn Hòa Bình mang theo một đội nhân mã hơn mười chiếc xe cảnh sát, hú còi gào thét chạy đến bụi đất mù mịt.
– Ai… huynh đệ, bọn chúng đâu rồi?
Vạn Hòa Bình kéo Đinh Trường Sinh ra khỏi cửa xe hỏi.
– Vào trong xe rồi nói.
Đinh Trường Sinh che mũi nói ra.
– Chuyện gì xảy ra rồi? Người đâu?
Vạn Hòa Bình lên xe, tiếp tục gấp gáp hỏi, chuyện thế này không nóng nảy sao được? Bí thư thành ủy cứ cách đó vài phút thì gọi điện thoại đến hỏi chuyện như thế nào rồi, đến bây giờ ông còn chưa có gặp được bóng dáng con tin đâu cả.
– Vẫn còn ở bên trong đấy, đoán chừng không có việc gì đâu, bất quá có thể bọn chúng sẽ nói điều kiện gì đó, bọn chúng kéo đến nơi đây thật xa nếu không có chút gì đó, thì đó là không có khả năng, bất quá chỗ này quá rộng, người của ông có bao vây được hết không, đừng có để cho bọn chúng chạy thoát…
Đinh Trường Sinh lo lắng nhìn từ hơn mười chiếc xe bước xuống tầm khoảng bốn mươi, năm mươi người, đang tỏa ra bao vây.
– Không được, tôi phải vào xem, ít nhất cũng phải nhìn xem con tin là còn sống hay là là đã chết chứ?
Vạn Hòa Bình cũng không ngờ Đinh Trường Sinh lại bình tĩnh như thế, Liễu Sinh cùng Ngô Minh An quan hệ như thế nào thì Vạn Hòa Bình biết đến nhất thanh nhị sở, hơn nữa vừa rồi ở trong điện thoại Ngô Minh An phát hỏa rồi, nếu như mình đem việc này cho làm hư hại, chính mình chỉ có nước cởi sạch quần áo cảnh sát này mà rời đi là điều chắc chắn.
– Tôi cùng đi với ông… À… ông có thể đưa cho tôi cây súng không?
Đinh Trường Sinh hỏi, Liễu Sinh xem như là gián tiếp bởi vì hắn mà bị bắt, cho nên hắn cũng là muốn tự mình có thể đem Liễu Sinh cứu ra, như vậy trong lòng hắn cũng có chút thăng bằng.
– Mấy người ở phía ngoài nghe đây, chúng tôi chỉ cần tiền, tranh thủ thời gian chuẩn bị tiền đi…
Vạn Hòa Bình còn chưa có lên tiếng, thì bọn bắt con tin đã lên tiếng trước rồi.
…
Đinh Trường Sinh cùng Vạn Hòa Bình nghe được tiếng gào của tên bắt cóc, vội vàng từ trong xe đi ra hướng từ chỗ phía tiếng kêu chạy tới.
– Tình huống như thế nào, như thế nào rồi? Có nhìn thấy người không?
Vạn Hòa Bình vừa đến đằng sau một bức tường, thấy một tên cảnh sát vội liền chạy tới.
– Cục trưởng tình huống không tốt lắm, bọn bắt cóc tìm một góc chết, bất cứ từ góc độ nào cũng không nhìn không được con tin cùng bọn cướp, sẽ rất khó dùng súng bắn tỉa.
– Bọn cướp có mấy người?
Vạn Hòa Bình lại hỏi.
– Hiện tại không rõ ràng lắm, bởi vì nhìn không tới…
– Nói nhảm, vậy còn không biết tìm cách điều tra, làm ăn cái gì không biết, tôi nói cho mấy cậu biết, hôm nay nếu cứu không được con tin, toàn bộ chúng ta sẽ xong đời.
Vạn Hòa Bình nói ra.
– Mấy người ở bên ngoài nghe đây, chúng tôi là người dân lành, tất cả đều là vì việc giải tỏa nhà dời đi nơi khác, tiền đền bù cho chúng tôi không hợp lý, Ngô Minh An là tham quan chỉ biết là tham ô trêu ghẹo phụ nữ, chúng tôi chỉ là muốn đem tình nhân của Ngô Minh An đưa ra cho mọi người cùng biết, chúng tôi nhìn theo Ngô Minh An đã lâu rồi, chúng tôi chỉ nói ra suy nghĩ của mình mà thôi, đồng thời chuẩn bị tiền và xe cho chúng tôi…
– Người ở bên trong nghe, tôi là cục trưởng Vạn Hòa Bình cục công an thành phố Giang Đô, hiện trường bây giờ là tôi chỉ huy, chỉ cần người bị bắt an toàn, điều kiện của các người chúng tôi sẽ suy tính.
Vạn Hòa yên ổn nghe đối phương nói như vậy hiển nhiên là có chuẩn bị trước, khó đối phó nhất chính là bọn cướp như vậy, bọn chúng rất có thể đã sớm tính đường rút lui, hoặc nếu không có ý định rút lui, tình huống như vậy thì dễ gặp chuyện không may.
– Chúng tôi không tin ai cả, chỉ muốn gặp bên truyền thông để bên truyền thông giám sát các người, nói cách khác, chúng tôi sẽ giết người đàn bà này, để cho tên tham quan Ngô Minh An phải hối hận cả đời.
Bên trong bọn cướp cứ nhắc đến Ngô Minh An, thấy vậy rõ ràng nhóm người này đúng là đang nhắm về phía Ngô Minh An.
– Các người chờ chút, để tôi xin ý kiến thượng cấp.
Vạn Hòa Bình dùng loa công suất lớn hô.
– Làm sao bây giờ?
Vạn Hòa Bình tắt loa công suất lớn, theo bản năng hỏi Đinh Trường Sinh.
Đinh Trường Sinh cũng đi theo đến đằng sau bức tường này, hắn vẫn không nói gì, mà đang lắng nghe bọn cướp cùng Vạn Hòa Bình đối thoại đến bây giờ thì mục đích của đối phương đã vô cùng rõ ràng, chính vì muốn bôi xấu Ngô Minh An, cùng với chuyện tung tin lên internet không có gì sai biệt, nhưng lần này đối phương ác hơn, uy hiếp Ngô Minh An khi bắt Liễu Sinh, đó là một người sống sờ sờ để chứng minh chuyện này, xem ra như vậy, bọn chúng rêu rao tìm truyền thông đến làm chứng thì đã quá rõ rồi.
– Tôi cảm thấy được trước mắt nhiệm vụ này chủ yếu nhất là phong tỏa tin tức, việc cấp bách là lập tức phá tín hiệu khu vực này, không thể để cho tin tức truyền ra ngoài rất có thể đối phương sẽ còn thông qua điện thoại tiếp nhận mệnh lệnh, cho nên cứ làm nhiễu sóng tín hiệu, việc này từ từ rồi nghĩ biện pháp giải quyết tiếp theo.
Đinh Trường Sinh đề nghị.
Vạn Hòa Bình nghe xong liền kêu tới một người, đến chiếc xe chuyên làm nhiễu sóng, trong phạm vi chung quanh mười thước thì tín hiệu điện thoại di động bị phá sóng, ít nhất thì lúc này bọn cướp không thể nào phát ra tin tức.
– Nhưng nếu cứ tiếp tục như thế cũng không phải là một biện pháp, con tin vẫn còn trong tay bọn cướp, tôi lo lắng nếu thời gian kéo dài bọn chúng chó cùng rứt giậu, đến lúc đó chúng ta sẽ bị động.
Đinh Trường Sinh nhíu mày nói ra.
– Vậy làm sao bây giờ, nếu chúng ta xông vào, thì có thể con tin sẽ gặp nguy hiểm?
– Nói cũng đúng, nhưng bây giờ chúng ta không có lựa chọn nào khác rồi.
Đinh Trường Sinh nói ra.
Đúng lúc này một tên cảnh sát từ vòng ngoài chạy nhanh tới, đầu đầy mồ hôi, không biết lại xảy ra chuyện gì.
– Cục trưởng… phiền toái tới rồi, bên ngoài không biết tại sao đột nhiên lại có mấy phóng viên các cơ quan đến, còn có phóng viên báo mạng internet nữa, làm sao bây giờ?
– Như thế nào lại biết tin tức nhanh như vậy chứ?
Vạn Hòa Bình kinh hoảng, nhìn về phía Đinh Trường Sinh.
– Cậu đi ra ngoài trước đi.
Vạn Hòa Bình khoát tay nói ra.
– Xem ra quả nhiên là vì Ngô bí thư mà tới, ông phải lập tức hồi báo cho Ngô bí thư biết, việc này tôi đảm đương không nổi, mà ông cũng gánh không nổi, hãy để cho lãnh đạo nghĩ biện pháp đi a.
Đinh Trường Sinh nói.
Vạn Hòa Bình nghe xong lời nói Đinh Trường Sinh, cũng không biết nói gì hơn, âm thầm than khổ, tiểu tử này nói không sai, nhưng nếu mình không giải quyết được mà phải báo cho Ngô Minh An, thì sau này Ngô Minh An sẽ còn coi mình ra cái gì nữa đây? Vạn Hòa bình tâm trí ở bên trong càng thêm đắng chát.
– Ngô bí thư… tình huống của bên này là như vầy…
Vạn Hòa Bình đi qua một bên gọi điện thoại Ngô Minh An.
– Ông làm cái gì vậy? Sao có thể lại để cho phóng viên biết được mà đến, không cho phép bất cứ ai vào, không thể để cho bọn họ cùng bọn cướp gặp mặt, biết không? Tôi bất kể nông dùng biện pháp gì, đây là ranh giới cuối cùng, nếu ông không làm được chuyện này, thì tự mình rời khỏi cục công an đi a.
Ngô Minh ở trên giường bệnh tức suýt chút nữa rơi xuống đất.
– Cha… không nên tức giận, cái gì cũng luôn sẽ có biện pháp, để con gọi điện thoại cho Đinh Trường Sinh.
Ngô Nhật Lam bắt đầu gọi điện thoại cho Đinh Trường Sinh, nhưng sóng bị nhiễu nên không có cách nào gọi được.
– Hừ… đồ chết tiệt, như thế nào lại không nghe máy…
Ngô Nhật Lam tức quá mắng Đinh Trường Sinh.
– Còn đừng gọi nữa, tại hiện trường tín hiệu điện thoại di động đang bị làm nhiễu, chắc hắn lúc này cũng đang ở trong khu vực đó đây này.
Ngô Minh An nghe xong Vạn Hòa Bình báo cáo, nên biết rõ chuyện này.
– Vậy… vậy làm sao bây giờ? Cha… sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Ngô Nhật Lam lo lắng hỏi.
– Không có việc gì, đừng lo lắng.
Ngô Minh An tuy nói như vậy, nhưng trong nội tâm nhưng lại lo lắng thấy tình hình vô phương rồi.
Ông bắt đầu nhớ tới vừa rồi Đinh Trường Sinh ở chỗ này đã từng nói, nhưng rốt cuộc là ai muốn đưa mình vào tử địa đây này? Đến bây giờ ông vẫn không nghĩ ra, hơn nữa về vụ tai nạn xe cộ trước kia, cục công an đã điều tra mấy tháng, lại không có điều tra ra được đến cùng là chuyện gì xảy ra, nhưng ông tin tưởng Đinh Trường Sinh phỏng đoán, liên lạc với lần này Liễu Sinh bị bắt cóc, xem ra đối phương quả nhiên vẫn là không hề từ bỏ ý đồ.
Đinh Trường Sinh lần mò ẩn nấp ở bức tường gạch, vừa thấy được lộ ra mặt của một tên bắt cóc, nhưng không có có bất kỳ ấn tượng nào, hắn cũng chẳng quan tâm đến, vì hiện giờ là đang nghĩ cách để cứu Liễu Sinh ra, đâu cần tìm hiểu mấy tên cướp này là cái gì? Bên ngoài những tên phóng viên kia tới nhanh như vậy, có thể là đã có người bên ngoài cấu kết rồi.
Nếu như là đã có cấu kết, như vậy kẻ chỉ huy bên ngoài là người ở nơi nào? Đây cũng là vấn đề mà Đinh Trường Sinh lúc này suy tính.
Ngô Minh An là cán bộ lãnh đạo thành phố, luôn luôn là tác phong cứng rắn, rốt cuộc là ai lại nghĩ đủ phương cách làm hại ông ta? Nếu Ngô Minh An đổ, thì ai sẽ là người được hưởng lợi lớn nhất?
– Người ở phía ngoài nghe đây, sự kiên nhẫn của chúng tôi là có hạn, cho các người thời gian nửa tiếng, nếu vẫn không thể thỏa mãn điều kiện của chúng tôi, thì tình nhân của Ngô Minh An tham quan này sẽ đi gặp diêm vương…
…
– Xem ra chó cùng đường đã muốn quay lại cắn.
Đinh Trường Sinh cầm lấy ống nhòm từ tay của Vạn Hòa Bình đưa qua, nhưng nhìn cũng không thấy đến bên trong đang xảy ra cái gì, cũng không biết rõ Liễu Sinh đến cùng là còn sống hay chết.
– Con bà nó, nếu như bây giờ có máy bay không người loại nhỏ thì tốt rồi, có thể cho bay đến gần trinh thám tìm hiểu thêm một chút, bên ông là cục công an thành phố cấp tỉnh, cái đồ chơi này mà cũng không có à?
Đinh Trường Sinh hỏi.
– Có thì có, nhưng bây giờ chắc chắn là không mang đến kịp rồi, cậu xem thử tình hình một chút, chắc là phải áp dụng biện pháp mạnh rồi, nếu không sợ là không còn kịp.
Vạn Hòa Bình cau mày nói ra.
– Đành phải vậy thôi, bên ngoài đang có một đám phóng viên, xem ra chuyện này không có đơn giản rồi, nếu như làm không tốt thì thân da của ông chắc phải bị lột xuống rồi.
Đinh Trường Sinh xưa nay biết rõ lâu nay Vạn Hòa Bình dựa vào thế lực của Ngô Minh An ngang ngược kiêu ngạo không ai bì nổi, nhưng lúc này đây chuyện của chủ tử lại nằm trong tay của mình, để xem lần này có thể ngoi lên khỏi đám bùn nhão này không?
Vạn Hòa Bình tuy thấy Đinh Trường Sinh nói có chút tổn hại đến mình, nhưng hắn nói rất đúng, chuyện này nếu giải quyết không ổn, Ngô Minh An chắc chắn sẽ không tha cho hắn, nghĩ tới đây liền vẩy tay kêu một tên cảnh sát lom khom chạy tới, Vạn Hòa Bình khẽ vươn tay, cầm lấy khẩu súng.
– Cục trưởng… đừng có vào bên trong… không an toàn đâu…
– Cút sang một bên, cậu cầm loa nói chuyện với bọn chúng kéo dài thời gian, nói là lãnh đạo đang tại chạy tới, tiền cùng xe lập tức cũng sẽ tới ngay, phóng viên cũng đã thông báo rồi, còn chưa tới kịp…
Vạn Hòa Bình thấp giọng dặn dò nói.
Sau khi phân phó xong, Vạn Hòa Bình hóp lưng khom người như mèo vừa muốn tìm cách đột nhập vào, nhưng vừa vặn thò đầu ra, thì liền nghe mấy tiếng súng tiếng nổ, còn có một viên đạn bắn vào trên tường sát cạnh người của Vạn Hòa Bình, làm cho Vạn Hòa Bình bị dọa sợ thoáng cái rụt lại quay trở về.
– Đã xong… bọn chúng đã nổ súng, tôi thấy không có còn đường vẹn toàn rồi, xem ra những điều kiện các loại kia, bất quá là ngụy trang mà thôi, chẳng lẽ đây là muốn cá chết lưới rách sao?
Đinh Trường Sinh nói khẽ với Vạn Hòa Bình, Vạn Hòa Bình giờ cũng không có chủ ý gì nữa, làm một cục trưởng công an thành phố cấp tỉnh, vừa rồi có chút can đảm này, chỉ là vì cái tiền đồ của mình mà thôi, thoáng cái bị bắn, giờ có chút mơ hồ rồi.
– Cậu có ý định gì?
Vạn Hòa Bình hỏi Đinh Trường Sinh Đạo.
– Con bà nó… ông là chủ quản ở đây, lại hỏi tôi có ý định gì, tôi có cái rắm chủ ý, thời gian tôi làm cảnh sát còn không bằng ông học ở trong trường cảnh sát, nếu không như vậy đi, ông ở nơi này nói chuyện thuyết phục cùng với bọn chúng, tôi vòng qua đằng sau, nhìn xem có chỗ nào có thể vào trong được không?
Đinh Trường Sinh nói.
– Được, vậy cậu cẩn thận một chút… À… cầm theo cái này…
Vạn Hòa Bình đem súng trong tay đưa về cho Đinh Trường Sinh.
Đinh Trường Sinh do dự một chút, cuối cùng thì không có nhận lấy, mình bây giờ không là cảnh sát, không có tư cách cầm súng, hơn nữa thông qua thời gian ngắn vừa rồi tiếp xúc, Đinh Trường Sinh nhận thức được, chuyện gì một khi liên quan đến cá nhân, thì Vạn Hòa Bình người này sẽ né tránh trách nhiệm đấy, làm việc thì cũng sợ trách nhiệm, nếu mình bây giờ cầm súng, nếu xảy ra chuyện, Vạn Hòa Bình báo cáo như thế nào thì cũng không định được, đến lúc đó nơi này không phải là trên địa bàn của mình, hơn nữa khẩu súng này cũng không phải là súng của Vạn Hòa Bình, mà là của tên cảnh sát kia, vạn nhất gặp chuyện không may, mình cũng giải thích không được rõ ràng.
– Không cần súng đâu, tôi cũng không phải là xông vào đấu tranh anh dũng đâu, ông cứ giữ đi…
Đinh Trường Sinh ung dung nói, nhưng lúc này Đinh Trường Sinh thật đúng là nghĩ oan cho Vạn Hòa Bình, quả thật là không có như Đinh Trường Sinh suy nghĩ nhiều như vậy, chẳng qua Vạn Hòa Bình muốn cho Đinh Trường Sinh có súng trong tay để phòng thân mà thôi.
Đinh Trường Sinh đi quanh co vòng vèo một vòng lớn, nhưng lại đúng lúc này hiệu điện thoại di động lại nhận được, liên tiếp nhìn thấy mấy cái tin nhắn ngắn, đều là nhắc hắn gọi điện thoại lại, nhìn số, đều là của Ngô Nhật Lam đánh tới.
– Này, cô lại làm loạn thêm cái gì vậy, có chuyện gì sao?
Đinh Trường Sinh gọi lại không đợi Ngô Nhật Lam nói gì thì đã lên tiếng trước, nào ngờ lúc này cầm điện thoại di động không là Ngô Nhật Lam, mà là Ngô Minh An, nguyên lai Ngô Nhật Lam vừa nhìn thấy số của Đinh Trường Sinh liền đưa cho Ngô Minh An…
– Này, tôi là Ngô Minh An, tình huống hiện trường như thế nào rồi?
– Há… là Ngô bí thư sao, cháu xem tình huống hiện trường không tốt lắm, bên ngoài đã đến không ít phóng viên, xem ra khi đến có chuẩn bị trước, hơn nữa trong tay bọn cướp có súng, vừa rồi suýt chút nữa bắn trúng Vạn cục trưởng.
Đinh Trường Sinh báo cáo chi tiết, Vạn Hòa Bình dốc sức liều mạng vừa rồi, chính miệng của ông ta cũng khó mà nói lên việc này, ở tại đây hắn nói giùm một chút, cũng là tiện tay, nếu Vạn Hòa Bình biết được, thì cũng phải nhớ đến hắn một chuyện.
– Có súng? Tiểu Đinh… cháu nhất định phải chú ý an toàn, chú xin cháu…
Ngô Nhật Lam đang ở trước mắt ông, nên không tiện nói thêm cái gì nữa, chỉ là thâm tình nói một câu như vậy.
– Cháu biết rồi, để cháu tìm cách nhìn tình huống như thế nào rồi nói sau.
Đinh Trường Sinh nói xong liền cúp điện thoại.
– Chú xin cháu? Xin cái gì đây chứ? Con bà nó, lão tử cũng không phải thiên binh thiên tướng, ta có bổn sự lớn đến như vậy sao?
Bất quá, vị trí cái xưởng hoang này rất kỳ lạ, thấy qua là biết nhóm người này trước đó đã đến điều nghiên rồi, đằng sau nhà xưởng là một con sông, chiều rộng của mặt sông rất rộng, ít nhất cũng có 50m, bây giờ đang là lũ xuân, cho nên nước sông dâng lên rất lớn, bởi vì không biết có mấy tên cướp bên trong, cũng không biết bọn cướp giấu con tin tại vị trí nào trong nhà xưởng, cho nên cảnh sát chỉ là ở bao quanh ở phía trước, ngăn chặn còn đường đi vào. Còn phía đằng sau căn bản là không có người.
Đinh Trường Sinh không phải là cảnh sát, cũng không quản được cách bố trí của cảnh sát, vì vậy ý đồ theo quay trở về, nghĩ cách khác đi vào trong xưởng, nhưng hai bên đều là gò đất trơ trụi, nếu đối phương muốn nổ súng, thì mình lại không có vật che chắn ngăn cản, nhất là bọn cướp trong tay có con tin, còn phải phòng bị bọn cướp chó cùng rứt giậu.
Đinh Trường Sinh long vòng quanh xưởng thật lâu, rốt cục tìm được một miếng thép dầy, xem ra coi như cũng được, ít nhất cũng có thể ngăn cản được viên đạn không thành vấn đề nhưng bây giờ vấn đề chính là xác định tên bắt cóc con tin vị trí ở nơi nào?
Cứ như vậy thì đã đến buổi chiều, Vạn Hòa Bình cũng sai người mang đến được máy bay không người lái rồi, nhưng khi máy bay vừa bắt được hình ảnh trong phòng thì bị bọn cướp phát hiện đánh rớt mất, máy bay không người lái xem ra là cũng không dùng được, chỉ có thể là đợi đến lúc trời tối.
Đinh Trường Sinh lại chạy về nơi Vạn Hòa Bình chỉ huy.
– Như thế nào rồi?
Vạn Hòa Bình thấy Đinh Trường Sinh quay trở về, vội vàng tiến lên hỏi.
– Không được tốt lắm, hiện tại chỉ có thể đợi trời tối, chứ bây giờ tới gần, thì thành cái bia sống cho bọn chúng ngắm bắn.
Đinh Trường Sinh uống một hớp nước, lấy trên bàn một cái bánh bao gặm, giày lòng vòng lâu như vậy, đã là đói bụng.
– Thế nhưng bên ngoài phóng viên đã đợi không được nữa, cậu xem thử một chút trên mạng, đã có tin tức bay đầy trời rồi, nếu lát nữa mà xử trí bất lực, tôi thấy cái tin tức này phải nổ tung.
Vạn Hòa Bình nhỏ giọng nói.
– Vạn cục trưởng, không phải là tôi hù dọa ông, theo hiện tại tình hình này xem ra, nếu ông cứu được người mang ra, tôi thấy ông cũng chịu không nổi, tên cầm đầu này mục tiêu không phải là Liễu Sinh, mà là Ngô bí thư, ông nói nếu đợi lát nữa đem được người cứu ra, lại để cho nhiều phóng viên như vậy thấy được Liễu Sinh từ nơi này đi ra ngoài, thì có phải lại là có dịp để lăng xê lên mạng một lần nữa như trước đây đã ầm ỉ?
Đinh Trường Sinh vừa ăn vừa nói.