Phần 101
Đinh Trường Sinh nổi giận đùng đùng quay trở lại văn phòng khu ủy ban, Đào Nhất Minh lập tức tiến đến, nhưng nhìn đến sắc mặt Đinh Trường Sinh, thì liền rất nhanh báo cáo, nói cách khác làm trễ nải thì bản thân mình có thể đảm đương không nổi, mặc dù mình cho rằng người nọ ngữ khí có chút ngạo mạn, thế nhưng là ai biết người nọ cùng Đinh Trường Sinh đến cùng có quan hệ cái gì.
– Khu trưởng, có người muốn gặp anh đấy, đợi đã lâu rồi.
Đào Nhất Minh nhỏ giọng nói ra.
– Người nào?
Đinh Trường Sinh cởi bỏ nút cổ áo, hôm nay thời tiết rất nóng, làm cho Đinh Trường Sinh trong nội tâm càng thêm tức giận.
– Ông ta nói tên là Trần Bình Sơn đến từ tỉnh Trung bắc, hình như là có chuyện gì cần gặp anh đấy…
Đào Nhất Minh nói ra.
– Tỉnh Trung Bắc? Trần Bình Sơn?
Đinh Trường Sinh suy nghĩ một chút, hắn không biết người này, nhưng mà hắn nghĩ đến khách thương đầu tư từ tỉnh Trung Bắc đến Hồ Châu rất nhiều, đều là do Diêm Bồi Cung giới thiệu đến đấy, khả năng người này cũng là đến đầu tư, vì vậy muốn gặp hắn…
– Để cho ông ấy vào đi, rót chén trà tới đây.
Đinh Trường Sinh bình phục tâm tình của mình, trước khi Trần Bình Sơn vào cửa, hắn đã khôi phục trạng thái của bản thân.
Nhưng mà khi Đinh Trường Sinh nhìn qua người này, thì thấy khí chất người này, không giống là một thương nhân, làm cho Đinh Trường Sinh cảm thấy ngoài ý muốn, không biết người này đến đây là muốn cái gì.
– Chào Đinh khu trưởng, tôi là Trần Bình Sơn, đến từ thành phố Bắc Nguyên, cố ý đến đây bái phỏng, hy vọng không có làm phiền cậu…
Trần Bình Sơn cười cười tiến lên cùng Đinh Trường Sinh bắt tay.
– Mời ngồi, Trần tiên sinh là tới đây đầu tư?
Đinh Trường Sinh cùng Trần Bình Sơn ngồi ở trên ghế salon, hỏi.
– Không phải, tôi chỉ đến ghé thăm Hồ Châu nhìn xem, không nghĩ tới đây thì mới thật sự mở rộng tầm mắt, những thứ khác không nói, nội cái kho trung tâm hậu cần vận chuyển, cũng đủ để chứng minh ánh mắt của Đinh khu trưởng đích xác là cao hơn không ít người, nghe nói là Đinh khu trưởng còn rất trẻ tuổi, nhưng mà tôi cũng không ngờ tới, Đinh khu trưởng lại còn trẻ đến mức như vậy.
Trần Bình Sơn khẩu âm cũng không giống như là người Bắc Nguyên, cũng khó trách, mưu sĩ giống như vậy, bình thường là không có lộ ra lấy đặc điểm bản thân đấy, vậy thì càng dễ ẩn giấu chủ nhân ở đằng sau lưng mình, hơn nữa nhìn thấy càng bình thường, thì càng là phát ra tác dụng không như bình thường đấy.
Trần Bình Sơn với tư cách là mưu sĩ cho phó chủ tịch tỉnh Lâm Nhất Đạo thường vụ tỉnh Trung Bắc, từ trước cho tới nay đều là chăm chú đuổi theo từng bước chân của Lâm Nhất Đạo, lúc này đây ông đến tỉnh Trung Nam với mục đích xác minh những tập đoàn công ty đã từng vây quanh Kỳ Phượng Trúc cùng Vũ Văn gia đến cùng đã có bao nhiêu tiền chạy tới đầu tư vào tỉnh Trung Nam, ông chính là đi tiền trạm đấy, vốn không có ý định gặp Đinh Trường Sinh làm gì, nhưng mà sau khi đi vào tỉnh Trung Nam, tên tuổi của thằng Đinh Trường Sinh này tại trong lỗ tai của ông xuất hiện nhiều lần, hơn nữa nghe nói thằng này có mạng lưới quan hệ cực kỳ phức tạp, Trần Bình Sơn vốn định từ Giang Đô ngồi máy bay đi thẳng đến Thanh Hải, đi vào trong đó tiếp kiến Kỳ Phượng Trúc, để nhìn xem với lão gia hỏa này những năm qua đến cùng thế nào.
Thế nhưng là vì lòng hiếu kỳ thúc đẩy ông đi tới Hồ Châu, thứ nhất là các công ty xí nghiệp từ tỉnh Trung Bắc đổ xô đến Hồ Châu đầu tư, thứ hai ông muốn gặp Đinh Trường Sinh người này, để nhìn xem người này đến cùng có chỗ đặc biệt nào hơn người.
– Trần tiên sinh, nếu như chỉ là đến nói vài lời lấy lòng, thì tôi bề bộn rất nhiều việc, nên không có thời gian lưu ông ở lại rồi.
Đinh Trường Sinh đây là hạ lệnh đuổi khách…
– Được rồi, tôi đến Hồ Châu tìm hiểu, là vì từ tỉnh Trung Bắc có không ít nhà đầu tư chuyển dời đến Hồ Châu, tôi là giáo sư giang dạy về kinh tế của trường đại học Bắc Nguyên, nên đối với hiện tượng này rất là hiếu kỳ, tôi tới để nghiên cứu.
Trần Bình Sơn đối với thân phận mình thì không có gì giấu giếm đấy, chỉ có việc ông cùng Lâm Nhất Đao có quan hệ thì hiếm ai biết, giáo sư giang dạy bất quá chỉ là tấm bình phong che giấu mục đích của mình mà thôi.
Đinh Trường Sinh nghe xong Trần Bình Sơn giới thiệu đến từ đại học Bắc Nguyên, thì trong nội tâm liền đề cao cảnh giác, bởi vì hắn đụng bị thương Đỗ Duyệt cũng là giáo sư đại học Bắc Nguyên đấy, sự tình lại có trùng hợp như vậy sao? Đỗ Duyệt vừa bị đụng bị thương, thì giáo sư Trần Bình Sơn đại học Bắc Nguyên cũng đi tới Hồ Châu?
– Bây giờ là thị trường kinh tế, tài nguyên phối trí là dựa vào thị trường để điều tiết đấy, chẳng lẽ thương nhân từ tỉnh Trung Bắc không thể đến Hồ Châu đầu tư? Thương nhân trục lợi kiếm tiền, đây là chuyện bình thường rồi, Trần tiên sinh hà tất phải ngạc nhiên như vậy chứ, có phải hay không là do quan viên thành phố Bắc Nguyên ngồi không yên?
– Đinh khu trưởng nói không sai, đối với tầm quan trọng chuyện tiền bạc không cần nói thì ai cũng biết, theo tài liệu từ trong tỉnh giao cho tôi thì có thể thấy được, thời gian qua chỉ có hơn một năm, gần trên trăm ức tài chính trào đổ vào Hồ Châu, tôi nghĩ bên trong công lao của Đinh khu trưởng không nhỏ, tôi còn biết Đinh khu trưởng còn kiêm chủ nhiệm khu đang phát triển, tại thành phố Bắc Nguyên thấy rất kỳ quái, đến cùng là bởi vì sao có rất nhiều tài chính chạy trốn khỏi thành phố Bắc Nguyên, mà chạy tới Hồ Châu…
Trần Bình Sơn đích xác là có một loại phong phạm giáo sư giảng dạy, nói đến êm tai, một chút không làm cho người có cảm giác không thoải mái…
– Vấn đề này không có chuyện của tôi, tôi chỉ là làm những chuyện nên làm…
Đinh Trường Sinh đối với người này rất không ưa, nhưng mà vẫn nhẫn nại muốn nói qua loa vài câu, thế nhưng là lời nói còn chưa dứt, thì thư ký Đào Nhất Minh gõ cửa tiến vào.
Đinh Trường Sinh không nói, nhìn về phía Đào Nhất Minh.
– Khu trưởng, văn phòng thành ủy gọi điện thoại tới, bảo anh lập tức đến họp, rất gấp…
Đào Nhất Minh cũng không biết chuyện gì xảy ra, Đinh Trường Sinh không phải là mời vừa từ thành ủy quay trở về sao?
– Được rồi… tôi đã biết.
Đinh Trường Sinh nhìn nhìn Trần Bình Sơn, bất đắc dĩ đứng lên, coi như là tiễn khách rồi.
Trần Bình Sơn còn tưởng rằng là Đào Nhất Minh cùng Đinh Trường Sinh hai người thông đồng để đuổi mình rời đi, lúc ấy cũng không biết nên làm thế nào, nhưng mà cuối cùng cũng không uổng công, cùng Đinh Trường Sinh gặp mặt một lần, đối với người này cũng có một cái nhìn tổng thể rồi…
Đinh Trường Sinh tiễn đưa Trần Bình Sơn xong, tự mình xuống lầu lái xe chạy thẳng đến thành ủy, dọc theo con đường này suy nghĩ, La Bàn Hạ chẳng lẽ thật sự muốn đem số tiền kia giao ra? Nhưng mà nếu để cho mình thông qua số tiền kia, mình sẽ chẳng thà không lo đến cái khu Tân Hồ này nữa, chứ không cõng lấy cái bêu danh này.
Làm người phải có đảm đương, làm quan còn phải có đảm đương hơn, thế nhưng cái chuyện bêu danh này thì bản thân mình đảm đương không nổi, tài chính khu Tân Hồ khó khăn như thế, còn muốn đem số tiền này giao ra, đây không phải là thời điểm đảm đương, người nào đảm đương chẳng khác nào là mang lấy khoản nợ của lương tâm.
Thế nhưng là làm cho Đinh Trường Sinh không nghĩ tới, địa điểm gặp mặt không phải tại văn phòng La Bàn Hạ, mà là phòng họp, khi Đinh Trường Sinh vừa vào cửa, thì thấy các thường ủy đều có mặt, đang chờ đợi mình rồi.
Đinh Trường Sinh trong nội tâm mơ hồ cảm thấy không ổn, thế nhưng là nếu như chuyện đã đến, là phúc thì không phải là họa, là họa thì tránh không khỏi, xem ra hôm nay không thần thương khẩu chiến một phen là không qua được rồi, cũng không biết La Bàn Hạ muốn như thế nào đấy, nhưng khi hắn nhìn hướng qua phía Trọng Hải, Trọng Hải gật đầu, ý bảo hắn không cần nói gì cả.
– Tốt rồi, nếu như đều đã đến đông đủ, chúng ta họp đi, hôm nay đề tài thảo luận chỉ có một, chính là về vấn đề của Đinh Trường Sinh tại khu Tân Hồ, trải qua trong khoảng thời gian công tác vừa qua, công tác tại khu Tân Hồ có quá nhiều việc nặng nề, đồng chí Trường Sinh còn trẻ tuổi, cho nên đảm đương không nổi cái trọng trách này, tại trong chuyện này, tôi cũng có trách nhiệm đấy, là tôi đối với đồng chí Trường Sinh ký thác kỳ vọng quá cao, thế nhưng Trường Sinh cũng không có mang đến cho chúng ta sự tiến triển, vì vậy từ ngày hôm nay, đồng chí Đinh Trường Sinh không còn đảm nhiệm làm phó bí thư khu Tân Hồ, cùng với chức vụ khu trưởng, mọi người nghị luận đi.
La Bàn Hạ đi thẳng vào vấn đề, không hề dây dưa dài dòng.