Phần 158
– Bọn khốn kiếp này không muốn sống nữa sao?
Đinh Trường Sinh xem lấy trong tay những viên đạn, đây là quá manh động liều lĩnh rồi, không phải trắng trợn uy hiếp sao?
– Đằng sau lợi ích của mỗi tập đoàn đều nuôi sống lấy ngàn vạn người, đây là điều chị cũng là có thể lý giải đấy, nhưng mà chị không hiểu, chính là luôn mồm tuyên dương xã hội pháp trị, kỳ thật cũng bất quá chỉ là nói như vậy, nói thật, việc buôn bán tại Đại Lục, đau đầu không phải là sinh ý, mà là đủ các loại quan hệ.
Dương Phụng Tê thản nhiên cười cười, nói ra.
– Nói như vậy, chị đã có quyết định rồi sao?
Đinh Trường Sinh hỏi.
– Không quyết định thì có thể làm như thế nào khác? Đúng là tiền lợi nhuận rất nhiều đấy, nhưng mà mệnh lại chỉ có một, chị không muốn lại đem mình đặt vào hoàn cảnh nguy hiểm.
Dương Phụng Tê từng có một đoạn thời gian khắc cốt ghi tâm bị tổn thương, cho nên không ai hiểu được bằng nàng, nhưng mà Đinh Trường Sinh thì hiểu được.
– Vậy được rồi, bất quá việc này chị phải nói qua với Lương chủ tịch tỉnh một chút, em bây giờ đang công tác tại tỉnh kỷ ủy rồi, thời gian thì có khả năng không được tự do, không có khả năng từng giây từng phút cùng đi theo chị, nếu như chị nhờ được Lương chủ tịch tỉnh báo qua cho tỉnh kỷ ủy về chuyện của em, thì em mới có thể đi cùng với chị xử lý những sự tình này được…
Đinh Trường Sinh thở dài nói.
– Chuyện này không có vấn đề, chị sẽ yêu cầu cùng với chú Lương.
Dương Phụng Tê đáp ứng nói.
Hai người đang thương nghị ngày mai như thế nào khi đến gặp mặt người của Hán Đường Trí Nghiệp, thì cửa ra vào đột nhiên truyền đến tiếng động ngoài cửa, Đinh Trường Sinh cùng Dương Phụng Tê ngây ngẩn cả người, nơi này là phòng V. I. P, người bình thường không được lên, Dương Phụng Tê cùng Đinh Trường Sinh vội vàng mặc quần áo tử tế, đến cửa ra vào.
Lúc bắt đầu Đinh Trường Sinh tưởng rằng đây là bảo tiêu của Dương Phụng Tê gõ cửa, thế nhưng khi Dương Phụng Tê định mở cửa, thì bị Đinh Trường Sinh cản lại, bởi vì hắn đã nghe được có người dùng thẻ từ ra mở cửa, cái này có nghĩa là người ngoài cửa không phải là bảo tiêu…
– Là ai ở bên ngoài vậy?
Dương Phụng Tê hỏi.
– Cảnh sát kiểm tra phòng, mở cửa… nhanh lên mở cửa.
Ngoài cửa thanh âm càng lúc càng lớn.
– Chờ một chút, tôi mặc quần áo cái đã…
Đinh Trường Sinh nhanh chóng đem dây khóa cửa móc lại, sau hướng phía phòng trong đi đến.
Dương Phụng Tê chấn động, nơi này là tầng lầu ba mươi chín, không phải là nói đùa sao, nhưng mà cửa đã bị hé mở đẩy ra, chỉ còn có một đầu móc xích ngăn cản người tiến vào, càng làm cho Dương Phụng Tê không nghĩ tới, chính là rõ ràng với vào bên trong là một cái kềm cắt sắt lớn, xem ra là muốn cắt đoạn dây xích chắn cửa rồi.
Không có quá một phút đồng hồ, lập tức cửa liền được phá ra, thoáng cái tràn vào mười mấy tên cảnh sát, người cầm đầu thâm chí còn cầm súng, những người này mục đích xông vào rất mạnh, đi vào cũng không cùng Dương Phụng Tê nói nhảm, thẳng đến tất cả các gian phòng tìm tòi.
Nhưng mà sau khi điều tra một vòng, quay trở về ai cũng lắc đầu, tên cảnh sát dẫn đầu trong nội tâm trầm xuống, nhận được tin tức rõ ràng là có một người đàn ông tiến vào trong gian phòng của Dương Phụng Tê, nhưng như thế nào lại tìm không thấy đây.
– Xin hỏi, các người đến cùng đang dựa vào cái gì mà xâm nhập đến trong phòng của tôi vậy?
Dương Phụng Tê chất vấn.
– Tìm cái gì thì trong lòng cô rất rõ ràng, tôi hỏi cô, trong phòng này chỉ có một mình cô sao?
Tên dẫn đầu là một cảnh sát tướng mạo rất béo mập hỏi, hơn nữa mùi rượu còn đầy người, hình như là mới vừa rời đi từ trên bàn rượu.
Hắn nhận được chỉ thị trong phòng người đàn bà này tiến vào một người đàn ông, nhưng lại không có nói cho hắn biết người tiến vào là ai, nhiệm vụ của hắn rất đơn giản, chính là vào bắt lấy khống chế đôi nam nữ này, sau đó mang về đồn công an là được rồi, còn dư lại sự tình tự nhiên là có người khác xử lý.
Nhưng bây giờ nan đề là trong cái gian phòng này chỉ có một người đàn bà, không tìm thấy người đàn ông xuất hiện kia, điều này khiến cho hắn khó khăn rồi, chỉ có thể trước quay trở về rồi hãy nói, thế nhưng thời điểm này hắn muốn đi, đã không còn kịp rồi.
Đinh Trường Sinh theo từ cửa sổ gian phòng của Dương Phụng Tê rời khỏi nơi đây, hắn trèo bò qua tới gian phòng cách vách, sát vách là gian phòng bảo tiêu của Dương Phụng Tê, mà lúc này trong phòng mấy tên bảo tiêu đang đứng tại trong hành lang cùng cảnh sát điều tra lý luận rồi, vì vậy trong phòng không có một bóng người.
– Đi, quay trở về.
Tên cảnh sát béo mập đem súng đút vào bao súng bên hông, nói ra.
– Muốn đi đâu?
Đinh Trường Sinh lúc này quần áo sạch sẽ đứng bên cạnh, hỏi.
– Anh là ai?
Tên cảnh sát béo mập khinh thường nhìn Đinh Trường Sinh hỏi, hắn còn cho rằng đây là nhân viên của khách sạn.
– Tôi là ai không trọng yếu, nhưng mà các người đã gây nên chuyện đại sự, vị này chính là tổng giám đốc của công ty đầu tư quốc tế Bàn Thạch, đến Giang Đô đầu tư, rõ ràng mấy ông đã đắc tội với một đại lão bản, đến cùng mấy ông muốn làm cái gì?
Đinh Trường Sinh mồi một điếu thuốc, thật sâu hít một hơi, hỏi.
– Lớn hơn nữa lão bản cũng phải tuân theo luật pháp, tôi đây là chấp pháp, anh tránh ra, nếu không sẽ dựa tho làm ảnh hưởng công vụ mà luận xử.
Tên cảnh sát béo mập rất là tức giận nói, hơn nữa tay để vào bao súng lên, xem bộ dáng là muốn rút súng ra nữa rồi.
– Đúng vậy không? Vị lão bản này phạm pháp cái gì? Mà mấy ông hơn nửa phá cửa nơi đây xông vào, nhắm vào cái gì lại nói chấp pháp?
– Đây không phải là chuyện của anh, cút ra, lão tử đang thi hành chấp pháp, nếu lại nói nhiều một câu, tôi đem anh bắt nhốt lại bây giờ.
Tên cảnh sát béo mập bắt đầu uy hiếp Đinh Trường Sinh.
– A… nếu nói như vậy, thế thì đang là ca trực của ông rồi…
Đinh Trường Sinh bắt đầu từng bước một đào hầm, nhưng mà tên cảnh sát cuồng vọng này còn chưa hiểu tới, chỉ là đang phẫn nộ nên váng đầu não, cũng có thể là căn bản không có đem Đinh Trường Sinh để vào trong mắt.
– Đúng vậy thì thế nào? Nếu không cút ra, anh sẽ biết hậu quả ra sao…
Tên cảnh sát béo mập cũng hiểu rõ, xem ra người trẻ tuổi này không sợ hãi mình, trong nội tâm bắt đầu hơi hơi sợ hãi, tại Giang Đô, nơi đây ngoại trừ kẻ có nhiều tiền, quan cũng có nhiều, hơn nữa nói không chừng thằng này là công tử của quan viên nào đó, nghĩ tới đây, trong nội tâm của hắn trầm xuống.
– Được rồi, đây là giấy chứng nhận công tác của tôi, mở to mắt ra mà xem cẩn thận…
Đinh Trường Sinh nói xong đem giấy chứng nhận công tác ném cho tên cảnh sát, sau đó quay trở lại đối với đám phục vụ viên khách sạn ở phía sau lưng nói ra:
– Không hỏi cho rõ trắng đen liền để cho cảnh sát mang theo người đến lục soát gian phòng của khách V. I. P, kêu lão bản của các người đến đây.
Đinh Trường Sinh mấy câu nói đó là thanh sắc mãnh liệt, sợ tới mức mấy người phục vụ viên tranh thủ thời gian đi nhanh cũng như chạy trốn rời khỏi mảnh đất thị phi này, kêu lão bản của mình đến xử lý vấn đề, đây là phòng khách nhân bao suốt thời gian một năm đấy, lần này sợ là chọc lớn trúng cái sọt rồi, thế nhưng mấy tên cảnh sát điều tra này là người của đồn trưởng công an này, bọn họ dám không cho hắn điều tra sao?
Tên cảnh sát béo mập nhìn Đinh Trường Sinh với bộ dạng nghênh ngang, liền xoay người nhặt lên giấy tờ mà hắn quăng đến rơi trên sàn nhà, mở ra nhìn qua, liền đôi chân bắt đầu có chút chuột rút, đầu cũng o… o… ng… một cái, thật đúng là sợ điều gì thì sẽ gặp điều đó, tại sao người của tỉnh kỷ ủy lại tới nơi này, làm sao lại trùng hợp như vậy chứ?
Nhưng là bây giờ không phải thời điểm sợ hãi, chuyện này không phải mình tự chủ trương, đây là do từ phía trên áp xuống tới, bản thân hắn chỉ là thi hành mệnh lệnh mà thôi, hắn còn muốn đổ thừa để có người thay mình chùi đít đây.