Phần 201
– Cha, việc này chà mà không ra mặt thì thật đúng là không được rồi, người của con đã bị bị tỉnh kỷ ủy bắt giữ rồi, hiện tại đang ở tại Hồ Châu, người này đối với con rất trọng yếu, đã làm việc cho con trong thời gian không ngắn, có rất nhiều sự tình của con hắn cũng biết, con lo lắng mục tiêu của tỉnh kỷ ủy không phải là con, mà là nhắm vào cha đấy.
La Đông Thu nói ra.
– Này nói cái gì mê sảng vậy, cùng tao có quan hệ gì? Đến cùng mày đã gây ra chuyện gì?
La Minh Giang biến sắc, nhíu mày hỏi.
– Nhà của chúng ta đều làm chung một việc, chuyện gì không tốt thì con ra mặt, hắn đều là theo chân giúp con làm đấy, hiện tại người tỉnh kỷ ủy giữ hắn, đây không phải là sự tình rõ ràng sao?
– Đông Thu, hãy nói, đến cùng có bao nhiêu sự tình, nếu sự tình bình thường, thì mày cũng không đến mức khẩn trương thành cái dạng này…
La Minh Giang nói ra.
– Vâng… tại tỉnh thành cùng Hồ Châu bởi vì có xảy ra các vấn đề, hắn thay con xử lý qua nhiều chuyện, nói thật, những chuyện này đều là làm trái pháp luật đấy, còn có một thương nhân giàu có tại Hồ Châu, con muốn bài trừ để lấy ít đồ, cũng là do Cảnh Trường Văn làm đấy, nhưng mà việc này đều là do con bảo Cảnh Trường Văn, vì vậy, con lo lắng hắn một khi rơi xuống trong tay tỉnh kỷ ủy, thì việc này sẽ không đơn giản như vậy, mà mục tiêu cuối cùng nhất định là đả kích cha đấy…
La Đông Thu tiếp tục nói.
– Được rồi, tao đã biết, mày đi trước đi.
La Minh Giang trầm ngâm một lát, nói ra.
La Đông Thu bất đắc dĩ, đành rời ra khỏi nhà, thời điểm này nhất định là không có tâm tư để đi ngủ, hắn không biết cha của hắn có thể hay không ngăn cản lại chuyện này, nếu như không cản được, thì mình sẽ không có biện pháp ở lại trong nước rồi, hiện tại phương thức tốt nhất chính là chết không có đối chứng, thế nhưng là Cảnh Trường Văn, tình hình trước mắt xem có lẽ sẽ còn sống, nghĩ tới đây, La Đông Thu lại gọi điện thoại cho Tưởng Hải Dương.
– Tình huống thế nào rồi?
La Đông Thu dồn dập hỏi.
– Không lạc quan, bệnh viện vây chặt như nêm cối, người của Lâm Chí Sinh cũng không vào được, ngay cả Ngô Hữu Đức cũng bị cản lại rồi, nghe nói là bị Đinh Trường Sinh chặn lại đấy, thằng gia hỏa này rút cuộc đúng là ngăn cản tất cả con đường của chúng ta rồi, La thiếu gia, anh muốn làm sao bây giờ?
Tưởng Hải Dương hỏi.
– Tôi đã đã biết, Ngô Hữu Đức bên kia không thuận lợi, người nhà của Cảnh Trường Văn cũng đã gặp hắn rồi, thế nhưng là Cảnh Trường Văn vẫn là hôn mê đấy, cứ như vậy sống dở chết dở làm cho người ta lo lắng a.
La Đông Thu hận ý nói.
– Trước mắt xem ra Lâm Chí Sinh lão già kia cũng không dám hỏi đến việc này rồi, sợ bị dính dáng đến.
Tưởng Hải Dương nói ra.
– Cậu cứ ở tại Hồ Châu chờ tôi đi, tôi sẽ đi ngay đến Hồ Châu gặp cậu…
La Đông Thu bước ra khỏi khu cư xá tỉnh ủy, nhỏ giọng nói ra.
Một đêm này, sau khi La Đông Thu đi rồi, La Minh Giang không ngủ tiếp được, suy nghĩ một đêm, bản thân mình đến trình độ này, lẽ ra nên thấy đủ rồi, gia nghiệp cũng khá lớn, theo ông biết, La Đông Thu những năm qua kiếm ăn ở địa bàn của mình thì tiền cũng đủ ăn mấy đời, cũng nên tính tới đường lui của mình rồi.
Vốn lão có thể gọi điện thoại cho Lý Thiết Cương, cũng chính là chào hỏi vấn đề, để cho Lý Thiết Cương buông tha Cảnh Trường Văn, đây cũng là có khả năng đấy, tuy rằng Lý Thiết Cương rất có thể sẽ hoài nghi mình, nhưng lại không đến mức kháng mệnh bất tuân, thế nhưng bởi vì như vậy, mình liền không còn có đường lui, hơn nữa trong chuyện này, Lý Thiết Cương có thể cho dù nghe theo lời của mình, nhưng có khả năng sẽ mau chóng báo cáo lên phía trên, đến lúc đó phía sau cái cái đuôi mông của mình từ vô hình biến thành hữu hình, còn không phải là lộ ra để cho người nắm bắt lấy…
– Đông Thu, cha đã suy nghĩ rồi, con không thể nào ở trong nước được nữa, mau chóng xuất ngoại đi, giấy tờ chắc cũng đã làm sẵn rồi phải không? Miễn sao quốc tịch không phải Trung Quốc là được rồi, thừa dịp chưa có người bắt được nhược điểm của con, nhanh chóng biến mất đi…
Lúc trời sáng, La Minh Giang dịu giọng lại gọi điện thoại cho con mình nói ra.
– Thế nhưng trong nước còn rất nhiều tài sản cũng chưa có xử lý xong đây.
La Đông Thu nhận được điện thoại La Minh Giang, thì đang trong lúc cùng Tưởng Hải Dương thương nghị như thế nào đem vấn đề của Cảnh Trường Văn hạ xuống thấp thấp nhất, không ngờ cha mình gọi đến nói như vậy.
– Con cứ đi trước đi, những thứ kia có thể ủy thác người khác làm thay, nếu con không đi, cha sợ không kịp.
La Minh Giang trầm giọng nói ra.
– Con đã biết, sẽ mau chóng rời đi.
La Đông Thu bất đắc dĩ nói.
Tưởng Hải Dương trong nội tâm cả kinh, nhìn xem La Đông Thu thất hồn lạc phách, thì đã đoán được bảy, tám phần, xem ra La Minh Giang đã không muốn con mình tiếp tục nhúng tay vào chuyện này rồi, kỳ thật trước đó vấn đề bãi miễn La Bàn Hạ đã gặp sự cố, La Minh Giang liền có một loại cảm giác mình đã vô lực xoay chuyển trời đất, lúc này đây, loại cảm giác này lần nữa lại ập đến đến, làm cho ông rất mệt mỏi a.
– Cha nói như thế nào?
Tưởng Hải Dương hỏi.
– Hải Dương, xem ra chúng ta phải cải biến kế hoạch một chút, cha tôi nói lần này có khả năng ngăn không được việc này rồi, muốn tôi rời khỏi đất nước, có thể tôi sẽ đi trước, cậu lưu lại ở trong nước giúp tôi xử lý một số vấn đề trên phương diện làm ăn, Cảnh Trường Văn thì không biết chuyện của cậu, nên cậu không có gặp nguy hiểm gì đâu.
La Đông Thu nói ra.
Tưởng Hải Dương nhịn không được mở miệng muốn chửi thề rồi, bà mẹ nó, đây là ý gì, ngươi sợ Cảnh Trường Văn cắn ra, ta cũng sợ như vậy chứ, tuy rằng ta cùng Cảnh Trường Văn không có nhiều lần cùng xuất hiện, nhưng chuyện của ngươi rất nhiều sự tình ta cũng tham dự qua, hơn nữa, Cảnh Trường Văn đến cùng biết rõ đến bao nhiêu, có thể hay không đem chuyện của ngươi đều đặt tại trên người của ta, ta ở trong nước không có nguy hiểm sao? La thiếu gia a La thiếu gia, ngươi đây là dùng gót chân nghĩ ra được biện pháp như vậy sao?
– La thiếu gia, tuyệt đối không được, anh rời đi tôi cũng sợ hãi, không bằng như vậy đi, chúng ta đều ủy thác cho người khác, chúng ta cùng đi, khi đến quốc ngoại cũng có người cùng anh uống rượu nói chuyện phiếm…
Tưởng Hải Dương quả quyết cự tuyệt La Đông Thu ủy thác.