Phần 217
– Đúng, theo chú được biết, bí thư thành ủy Bạch Sơn – Đường Bỉnh Khôn là người của Trọng gia i, cho nên nếu Ấn Thiên Hoa phối hợp về việc này hẳn là không khó, Trọng Hải là lãnh đạo cũ của cháu, vì thế nếu trước khi đến Bạch Sơn, thì cháu nên đi gặp mặt hắn, có đôi khi quan hệ lại chặt chẽ hơn, đừng gặp mặt muộn, đến khi cần tới sẽ trễ.
Thạch Ái Quốc nhìn Đinh Trường Sinh dặn dò.
Thật ra Thạch Ái Quốc khi bị rời khỏi Hồ Châu, thông qua quan hệ cũng biết một việc, đó là bởi vì Trọng gia cùng La Minh Giang có giao dịch nên mình mới bị đẩy đi, trong khi Đinh Trường Sinh lại có thái độ đối với Trọng gia biến hóa vi diệu, hiện tại nhìn đến, liền ngay cả Thạch Ái Quốc là ngoại nhân mà cũng có thể cảm giác được, càng huống hồ là người khác?
Cho nên Thạch Ái Quốc mới giáo huấn Đinh Trường Sinh như vậy, chính là muốn nói cho hắn biết, giữa người với người vĩnh viễn đều là lợi ích, đó là điều tối thượng, lẫn nhau cùng trao đổi ích lợi thì mới có thể kéo được lâu dài, nếu không, thì trước sau gì cũng dần dần xa cách, cho nên vì lợi ích, mọi vấn đề khác đều là không đáng kể, chỉ cần mục đích cuối cùng là vì lợi ích đi lên, liền có thể tiếp tục giao dịch.
Đinh Trường Sinh gật đầu, không nói gì, hắn đang tiếp tục nghe Thạch Ái Quốc căn dặn.
– Bạch Sơn cùng Hồ Châu thì khác biệt, dù nói thế nào, cháu tại Hồ Châu vẫn còn có một chút quan hệ nhân mạch nhưng tại Bạch Sơn thì không, chẳng khác gì người mù mò mẫm, cho nên, cháu phải bám theo bước chân của Đường Bỉnh Khôn, ông ta đối với thành phố Bạch Sơn thì sự khống chế làm vô cùng tốt, ngay cả Thành Thiên Hạc là người bản địa đối với ông ta cũng kính sợ ba phần, đây cũng là lý do mà chú muốn cháu phải gặp Trọng Hải trước khi đến Bạch Sơn, phải trao đổi thật tốt với Trọng Hải, bởi vì Trọng Hải có thể nói cho Đường Bỉnh Khôn tín nhiệm trọng dụng cháu, hiểu chưa?
Thạch Ái Quốc nói lời cuối cùng.
– Cháu nhớ kỹ rồi, chỉ là của cháu đến khu ủy Bạch Sơn thì không quen ai, cháu có thể mang theo vài người đi đến đó không?
Đinh Trường Sinh đưa ra yêu cầu nói.
– Đó là vấn đề của cháu, cháu tự mình sắp xếp đi a, nhưng phải làm âm thầm không nên quá rêu rao, đừng để người ta cảm thấy cháu mới đến mà đã kết bè, như vậy không tốt, phải làm sao thần không biết, quỷ không hay.
Thạch Ái Quốc nói.
Từ trong nhà Thạch Ái Quốc đi ra thì trời đã khuya, lái xe nhìn chung quanh đường phố, nhìn thành thị xa lạ này, Đinh Trường Sinh đột nhiên cảm thấy mình cũng thật là không thích hợp cuộc sống tại thành phố lớn như vậy, nếu quay trở lại nông thôn có thể khiến cho chính mình được vùng vẫy thoáng rộng hơn, còn phiêu tại nơi nơi thành phố nhộn nhịp này mùi vị cảm thụ không được tốt cho lắm…
Mặc dù biết mấy ngày nay Lý Thiết Cương rất bận rộn, nhưng có mấy lời nói trước thì tốt hơn, miễn cho đến lúc đó làm Đinh Trường Sinh khó xử, cho nên khi Đinh Trường Sinh ra khỏi gia môn của mình, Thạch Ái Quốc nhìn đồng hồ đeo tay, quyết định gọi điện thoại cho Lý Thiết Cương, đem tình huống Đinh Trường Sinh nói với Lý Thiết Cương…
– Này… này, lão Thạch, lão không thể phá tôi như vậy chứ, làm như thế này cũng không giống như là tác phong của lão, Trường Sinh tiểu tử này tôi đã chọn trúng hắn, lảo không cần nói thêm nữa, lão có biết tính toán của tôi không? Tôi muốn đưa hắn lên làm chủ nhiệm phòng giám sát, so với việc hắn đi đến địa phương khác có phải là tốt hơn nhiều hay không? Lão không thể làm như vậy, lão sẽ làm chậm trễ tiền đồ của hắn.
Lý Thiết Cương chưa ngủ, nhưng không ở tỉnh, mà là đang đến kinh thành.
Cho nên vừa nghe đến quyết định này của Thạch Ái Quốc, Lý Thiết Cương lập tức liền nổi nóng, ông đã tính toán xong rồi, khi quay trở về, lập tức liền thu thập kỷ ủy Hồ Châu, bốc Uông Minh Hạo hạ xuống, sau đó đưa phòng số một giám sát đảm nhiệm kỷ ủy Hồ Châu, để cho Đinh Trường Sinh tiếp nhận làm chủ nhiệm, chỉ là mấy ngày qua quá bận rộn, chưa kịp trao đổi cùng Đinh Trường Sinh, không ngờ tới Thạch Ái Quốc đã dùng xẻng liền đào trúng gót chân của mình.
– Lý bí thư, kỳ thật Đinh Trường Sinh không rất thích hợp công tác tại kỷ ủy, hắn quá lỗ mãng, hành động thì theo cảm tình, trong khi công tác kỷ ủy là trọng chứng cứ, như là vụ án Tôn Truyền Hà kia, tôi nghe nói, hắn tự tiện hành động, đây không phải là gây họa cho ông sao? May là tìm được cái gì đó, nếu tìm không thấy, thì ông sẽ bị ảnh hưởng đến chừng nào? Cho nên, ông lưu hắn lại làm gì?
Thạch Ái Quốc cười nói.
– Nói thì nói như thế, nhưng trong công tác phải có chút phiêu lưu mạo hiểm chứ, sự tình khu ủy Bạch Sơn buộc phải theo bên trong đột phá, nếu Đinh Trường Sinh không làm như vậy, nói không chừng tại nơi đó vẫn không giải quyết được vấn đề, tài sản tẩu tán dời đi không còn, lúc đó chúng ta tra ra cái rắm à?
Lý Thiết Cương trong lòng cấp bách nóng nảy, cho nên nói cả lời thô tục.
– Ha ha, ông hãy bình tâm lại chút, tiểu tử này có bản sự gây chuyện không hề kém so với bản sự làm việc của hắn đâu, ông thả hắn ra đi a.
Thạch Ái Quốc nói cuối cùng.
– Lão Thạch, tôi lặp lại lần nữa, không có cửa tôi thả hắn ra đâu, vài ngày nữa tôi sẽ quay trở về, việc này để tôi tìm Đinh Trường Sinh trao đổi, ông đừng có nhúng tay vào, xem như tôi cầu xin ông đấy.
Lý Thiết Cương ít có khi nói chuyện với ai mà hạ giọng như vậy.
Nghe qua đến mức này, Thạch Ái Quốc đương nhiên không tiện nói thêm cái gì nữa rồi, liền cúp điện thoại, ông chủ động cúp điện thoại là để bao cho Đinh Trường Sinh, bảo Đinh Trường Sinh nhất định phải kiên định với ý kiến của mình, đừng có nghe lời Lý Thiết Cương mê hoặc.
– Yên tâm đi lãnh đạo, cháu đã biết, cháu nghĩ chắc Lý bí thư sẽ không làm khó cháu đâu…
Đinh Trường Sinh nhận được điện thoại Thạch Ái Quốc, đã biết ý kiến Lý Thiết Cương, cũng là một trận da đầu run lên, bên này còn chưa nói hết, lại có điện thoại gọi đến, Đinh Trường Sinh vừa nhìn, đúng là số điện thoại di động của Lý Thiết Cương.
Nhưng Đinh Trường Sinh không cắt đứt điện thoại của Thạch Ái Quốc, mà là kiên nhẫn lắng nghe.
– Lão Lý tuy rằng cũng là hảo ý, nhưng công tác tại kỷ ủy thì không thích hợp với cháu, cháu cứ nói với lão Lý như vậy, nhưng lời cảm tạ lão Lý thì nhất định phải nhớ.
Thạch Ái Quốc biết Đinh Trường Sinh trọng tình trọng nghĩa, nên lo lắng Lý Thiết Cương ra mặt thuyết phục thì Đinh Trường Sinh không kềm được, lại đáp ứng với Lý Thiết Cương, nếu lúc này Đinh Trường Sinh không thể thoát ly kỷ ủy đi ra, thì sau này sẽ trễ.
– Vâng cháu nhớ rồi, bí thư, đã trễ thế này, chú vẫn quan tâm đến công việc của cháu, làm cháu thật áy náy, chú cứ nghỉ ngơi trước đi.
Đinh Trường Sinh cảm động nói.
– Được rồi, trước như vậy đi.
Thạch Ái Quốc thở phào một hơi, nói.
Vừa mới buông xuống điện thoại Thạch Ái Quốc, điện thoại Lý Thiết Cương lần thứ hai gọi đến, Đinh Trường Sinh hít sâu một hơi, tiếp thông.
– Lý bí thư, chú tìm cháu à?
Đinh Trường Sinh làm như cái gì cũng không biết, tâm tình thoải mái nói.
– Đinh Trường Sinh, cậu làm cái gì vậy, có phải tôi đối đãi với cậu không tốt? Tôi bồi dưỡng cậu như thế, cậu lại tính cách thăng chức bằng con đường khác? Tôi nói cho cậu biết, cậu có đi nơi nào thì tôi cũng không cho đi, bây giờ ở ngay tại Giang Đô chờ tôi.
Lý Thiết Cương căn bản không cho Đinh Trường Sinh có cơ hội giải thích, nói xong liền cúp điện thoại…