Phần 230
Muốn nói buồn bực nhất nhất định là Trần Kính Sơn, từ lúc Tôn Truyền Hà rơi đài, chính mình vì việc này đã hoạt động quan hệ, nhưng kết quả cuối cùng lại là có chuyện như vậy, nếu theo từ địa phương khác điều đến một người đức cao trọng vọng, chính mình tuy rằng không cam lòng, nhưng cũng sẽ không có ý kiến nhiều, nhưng kể từ khi biết là Đinh Trường Sinh tiếp nhận chức vụ bí thư khu ủy Bạch Sơn đến nay, chính mình trong long giống như là ăn phải một con ruồi bọ vậy, ghê tởm chịu không được.
Nhưng ghê tởm thì ghê tởm, sự tình phải làm thì không thể thiếu, tại phòng làm việc hắn đứng trước cửa sổ, nhìn dưới lầu đang dần dần tụ tập đến đám người, hắn càng thêm không cam lòng, khu Bạch Sơn so cùng các địa phương khác thì không giống, khu ủy cùng khu hành chính chính quyền đều chung một cái đại viện, một cái phía đông, một cái phía tây, khu chính quyền là phía tây, đều đi chung qua một cổng lớn…
Hôm nay là bí thư khu ủy mới đến nhậm chức, văn phòng khu ủy sớm đã thông báo, Trần Kính Sơn thật sâu hít vào một hơi thuốc, đem đầu mẩu thuốc lá nhấn tại bên trong gạt tàn, xoay người xuống lầu, bởi vì lúc này xe của phòng tổ chức cán bộ thành ủy đã đến cổng, chỉ cách có khu chính quyền một đoạn.
Hạ Minh Tuyên cùng Đinh Trường Sinh ngồi chung bên trong xe, lúc này thấy trước cửa đứng không ít người, nhưng sau khi xuống xe, mí mắt Hạ Minh Tuyên rõ ràng giật giật một cái, bởi vì tại cửa nghênh tiếp, bên trong đám người, ông không nhìn thấy khu trưởng Trần Kính Sơn, đây là phát cáu ư, thật sự là không có kinh nghiệm lão luyện chút nào, chỉ có người không bản sự mới có thể làm chuyện mất mặt như vậy, cho dù không muốn, mặt ngoài văn chương cũng không thể thiếu được, nhưng Trần Kính Sơn gia hỏa này hiển nhiên là cậy già lên mặt.
– Hạ chủ nhiệm, hoan nghênh đến khu Bạch Sơn, vị này chính là Đinh bí thư phải không? Xin chào…
Tuy rằng Đinh Trường Sinh nhảy dù xuống khu Bạch Sơn làm rất nhiều người không vui gì, nhưng cũng có người biết rất rõ ràng việc này không phải là mình có thể mặt trái mặt phải, cho nên rất nhanh chuyển biến tư tưởng, tựa như vị này có âm thanh ngọt ngào, từ xa đã đưa ra bàn tay nhỏ tinh tế trắng nõn chính là phó bí thư khu ủy Đinh Vân Lộ.
– Tiểu Đinh, lão Trần đâu rồi?
Hạ Minh Tuyên chạm tay với Đinh Vân Lộ, liền buông ra, ông đang nhìn phía sau tìm lấy bóng dáng Trần Kính Sơn.
– À… Trần khu trưởng còn ở tại trên lầu, chắc sẽ sớm xuống đây thôi.
Đinh Vân Lộ quay người lại chỉ lấy đại lâu khu chính quyền nói.
Vốn là lời này không có bất kỳ cái ý nghĩa gì khác, nhưng khi nghe Đinh Vân Lộ vừa nói như vậy, nhất là tại trong thời khắc nghênh tiếp tân nhậm bí thư khu ủy, nói Trần khu trưởng đi xuống, mà không nói là đi tới, vấn đề chính là… đi xuống.
Khu Bạch Sơn còn có vài lãnh đạo khác vài đều có mặt tại hiện trường, nếu Đinh Vân Lộ đã ra mặt, bọn họ cũng liền yên tâm thoải mái ở mặt sau, tại khu Bạch Sơn lăn lộn nhiều năm như vậy, bên trong lòng người phe ai của ai đều biết rõ ràng, sau lưng Tôn Truyền Hà là ai, Trần Kính Sơn sau lưng là ai chống lấy, cho nên Trần Kính Sơn lần này không đi tới, có khả năng là Đinh Trường Sinh trụ lại nổi tại nơi này lâu dài, cho nên bọn họ hoàn toàn có thể giả câm điếc, vì thế những người này cứ từ bên trong xa xa nhìn Đinh Trường Sinh đi theo phía sau Hạ Minh Tuyên.
– Ôi… Hạ chủ nhiệm, thật sự là ngượng ngùng, tại vì tôi đang nhận điện thoại nên bị trì hoãn, mau mau mời vào bên trong.
Trần Kính Sơn vừa đi đến liền cùng Hạ Minh Tuyên bắt tay, quay người lại, duỗi tay làm tư thế xin mời, phương hướng là muốn dẫn đường đem Hạ Minh Tuyên đi đến đại lâu khu chính quyền đi.
– Lão Trần, đến đến để tôi giới thiệu một chút, đây là đồng chí Đinh Trường Sinh, các người trước đây có quen biết không?
Hạ Minh Tuyên biết rõ còn hỏi.
Lúc này Trần Kính Sơn làm như là mới phát hiện ra Đinh Trường Sinh, dừng lại bước chân, hướng Đinh Trường Sinh đưa tay ra…
– Xin chào đồng chí Trường Sinh, hoan nghênh.
Lời nói đơn giản không thể đơn giản hơn, làm cho rất nhiều người nghe được trong lời nói tràn đầy mùi vị băng giá.