Phần 11
… Nửa đêm, phòng kỹ thuật.
“Tuyệt tác!”
Một người đàn ông với dáng hình gầy còm, hai hốc mắt lõm sâu và trên miệng thì nở một nụ cười quỷ dị kéo đến tận mang tai.
Căn phòng tối om, có vài vệt sáng từ ánh trăng đêm lách mình xuyên qua khe cửa, nhưng cũng chẳng thể giúp nhìn rõ thứ gì.
Nhưng hắn thấy, thấy rất rõ là đằng khác.
Một quả cầu bằng thép, bên ngoài có những mạch điện tử xanh lục lúc sáng lúc tối. Nó được đặt ngay ngắn trong một chiếc hộp thuỷ tinh nằm chính giữa căn phòng. Hắn từ từ đưa cách tay đang run rẩy vì sung sướng của mình nhấc nhẹ quả cầu lên.
“Sắp rồi, sắp rồi…”
Trong ánh mắt hắn giờ đây rực cháy ngọn lửa hung tà. Giống như những kẻ cuồng tín đã triệu hồi được đứa con của ác quỷ.
“Mọi việc đã chuẩn bị xong rồi, thưa ngài!”
“Tốt!”
Đèn đã tắt. Hắn thư thái nhâm nhi ly vang đỏ trên tay. Ánh đèn từ các tòa nhà cao tầng gần lọt qua khe cửa, hắt vào trong căn phòng. Tuy yếu ớt nhưng những vệt sáng cũng đủ để gã cao to kia nhìn thấy được nụ cười đắc thắng của hắn.
“Còn gã tiến sĩ kia thì sao, thưa ngài?”
“Hắn hết giá trị lợi dụng rồi!”
“Vâng, tôi hiểu!”
… Bạn đang đọc truyện Chinh phục tại nguồn: https://tuoinung.com/2021/09/truyen-sex-chinh-phuc.html
Đã một tuần kể từ sau cái đêm thân mật đó. Tôi và Mai nhận ra cả hai đã đi xa đến mức có thể được gọi là tình nhân. Thậm chí ngay cả lúc đi bên cạnh cô ấy, lòng tôi lại dâng lên chút cảm giác bối rối đến lạ.
Trải qua rất nhiều chuyện, tốt có, xấu có, vui buồn lẫn lộn và cũng trong thời gian đó cũng xảy ra không ít hiểu lầm. Nhưng ngay từ đầu tôi đã có chút tình cảm với cô gái luôn tỏ ra mạnh mẽ này rồi.
Lần đầu tiên tôi gặp Mai là vào năm nhất Đại học. Chúng tôi quen nhau là nhờ vào một cuộc thi dành cho tân sinh viên. Chủ đề của cuộc thi là thiết kế logo cho ba chuyên ngành của trường, Trí tuệ nhân tạo, mỹ thuật số và kỹ thuật phần mềm.
Đừng quan tâm về việc chúng tôi có giành được giải gì hay không, vì ký ức duy nhất của tôi về cuộc thi đó là về một cô gái sẽ làm thay đổi cả cuộc đời tôi sau này.
Hôm đó, tôi cùng với một thằng bạn, do cả hai đã lỡ tiêu hết số tiền đủ dùng trong một tháng, chẳng còn cách nào khác chúng tôi đành đăng ký tham gia. Nhưng trớ trêu là hai đứa đều chả có tí năng khiếu gì về vẽ vời cả, thế nên chúng tôi gộp nhóm với hai bạn nữ đăng ký ngành thiết kế đồ họa. Nói đúng hơn, cơ hội thắng giải của bọn tôi chỉ phụ thuộc vào hai bạn người kia và lượng red dog còn lại của hai thằng. (Red dog: Thuật ngữ dành trong game chỉ độ may mắn).
(Giải thích một chút. Từ đầu tôi đã viết mình học thiết kế, nhưng đây là thiết kế web, lập trình, coder. Không phải là thiết kế bên vẽ. Nên mong mọi người đừng nghĩ sai về nó. Thoải mái đọc truyện tiếp thôi!).
Một trong hai bạn nữ kia là bạn của thằng bạn tôi, còn bạn nữ còn lại dĩ nhiên là Mai rồi. Tôi cũng không hiểu cái tên chết tiệt đó lại rủ tôi tham gia cái cuộc thi vẽ trong khi hai thằng đều chưa bao giờ đạt được điểm A của bài thi Mỹ thuật.
Vào ngày mà chúng tôi hẹn gặp để bàn về ý tưởng bản vẽ, vì hai người kia đã quen nhau từ trước nên họ khá dễ dàng giao tiếp với nhau, duy chỉ có tôi và Mai cảm thấy thấy hơi ngại ngùng một chút. Mà không đúng, thực sự thì chỉ có tôi thấy ngại thôi, chứ Mai vẫn vô tư bắt chuyện với mọi người.
Điều đầu tiên khiến tôi cảm thấy ấn tượng bởi Mai đó là nụ cười khả ái của cô ấy. Không nói quá đâu nhưng mà nụ cười đó có sức hấp dẫn đến lạ kỳ, cho đến tận bây giờ vẫn vậy.
Tôi lúc đó khá là bình thường, bình thường đến mức có thể gọi là tầm thường. Lúc đó trông tôi hơi nhỏ con so với đám bạn cùng trang lứa và cũng yếu đuối nữa. Nói chung là không có một chút gì gọi là nổi bật trong mắt người khác và tôi cũng không muốn làm mình nổi bật.
Chúng tôi ngồi làm với nhau đến tận chiều muộn, hai người kia thì một đứa thì ngáp ngắn ngáp dài, một đứa thì bụng sôi òng ọc, thế là cả hai chúng nó kiếm cớ chuồn trước, để lại tôi và Mai cùng với bầu không khí yên tĩnh đến khó chịu. Bạn thân đúng thân!
“…”
“…”
“Cấp ba cậu học ở đâu thế?” Mai bất ngờ hỏi tôi trong lúc cô ấy tô màu lên bảng vẽ.
“Ừm… mình học ở XXX!” Một câu trả lời không thể cơ bản hơn. Và cũng chính vì điều đó lại làm chúng tôi chìm vào im lặng.
“…”
“…”
“Cậu có thể vẽ giúp tớ cái này không… Ý mình là từ nãy đến giờ mình không thấy cậu đụng tay vào bất cứ thứ gì cả!” Dù nói bằng một giọng khá vui vẻ nhưng tôi không nghĩ cô ấy có ý định đùa chút nào. Kiểu như là: Cầm cọ lên và làm việc đi chứ.
“Ờ… thật ra… mình không biết làm những chuyện này cho lắm!” Tôi ngập ngừng trả lời.
“Hửm?” Mai ngước lên nhìn tôi với vẻ khó hiểu, “Cậu tham gia cuộc thi vẽ mà không biết vẽ à?”
“Nghe có vẻ khó tin nhưng mà…” Tôi thật sự không biết giải thích với cô ấy như thế nào, ngay từ đầu tôi đã biết việc tham gia cuộc thi này không khác gì một trò hề.
“Nhưng sao?” Mai chăm chú nhìn tôi.
Tôi từ từ nói cho cô ấy lý do mình tham gia cuộc thi này. Vì thiếu tiền nên đành liều một phen, nhưng mà nghĩ lại thì lúc đó có lẽ tôi và thằng bạn của mình đã gạt lòng tự trọng của bản thân sang một bên để có thể nhờ sự giúp đỡ của hai cô gái này. Tôi biết tôi biết, cái nguyên nhân hơi củ chuối một chút, làm thế quái nào mà cô ấy có thể tin hay chấp nhận được nó chứ.
“Ngốc!” Câu nói nhỏ đến mức khó có thể cảm nhận được, nhưng tôi chắc là đó là những gì mình nghe thấy. Kèm theo đó, nơi khóe môi của cô ấy hơi cong lên. Làm tôi cảm thấy khó hiểu, tự hỏi có gì đáng cười ở đây nhỉ?
“Nếu cậu cần giúp việc gì thì mình rất sẵn lòng, tuy không giỏi trong việc này lắm nhưng mà ít ra thì mình từng đạt được điểm B+ trong bài thi vẽ ở trường.” Câu nói không khác gì một pha tự vả vào mặt của mình cả. Chán!
Mai bỗng phì cười sau những lời tôi vừa nói.
Bằng một cách nào đó, sự ngượng ngùng lúc đầu đã không còn, giờ đây căn phòng trống được lấp đầy bởi tiếng cười đùa vui vẻ của hai chúng tôi.
… Bạn đang đọc truyện Chinh phục tại nguồn: https://tuoinung.com/2021/09/truyen-sex-chinh-phuc.html
“Ha ha… Tớ không tin cậu lại làm được chuyện như vậy…” Mai ôm bụng cười đến chảy cả nước mắt.
“… Ngay cả tớ còn không tin mình làm được chuyện như thế mà… ha ha…”
Sau tràng cười mệt đến lả người, tôi nhận ra đã hơn năm giờ chiều. Bài làm cũng xong, chỉ cần mai đem lên nộp là được. Việc cần thiết lúc này là… giải quyết cái bụng rỗng trước đã.
“Tớ đói quá, chúng ta đi ăn gì đi!” Mai mở lời đề nghị.
“Cũng được, mình biết chỗ này bán kem ngon cực!”
“Kem?” Mai hỏi.
“Thì cũng gần đến giờ cơm rồi, mình nghĩ nên ăn cái gì đó lọt dạ thôi.” Thực ra là tôi hết tiền. Vừa nói tôi vừa loay hoay thu dọn bãi chiến trường bày ra lúc nãy.
“Ừm, cũng đúng!”.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà tôi có thêm được một cô bạn mới, so với trước đây thì nó đã là một thành công lớn đối với người ít giao tiếp như tôi. Và hình ảnh cuối cùng của đoạn ký ức màu hồng đó là vệt kem dính trên khóe môi của Mai cùng với câu nói, “Kem của cậu có vẻ ngon, cho tớ thử miếng… Nhớ đấy, lần sau phải dẫn tớ đi ăn những món ngon như thế này nữa đó!”
… Bạn đang đọc truyện Chinh phục tại nguồn: https://tuoinung.com/2021/09/truyen-sex-chinh-phuc.html
*Cộc cộc…
“…”
“…”
“…”
Đôi mắt tôi dần hé mở nhưng mọi thứ xung quanh vẫn trông khá mờ. Có lẽ tôi đã ngủ gật một chút. Không thể tin được là mình lại mơ về những ngày tháng vui vẻ đấy.
“Chào buổi sáng, nhóc!” Giọng nói quen thuộc kéo tôi khỏi cơn mơ màng.
Tôi nhìn đồng, đã hai giờ chiều. Thật sự tôi ngủ quên trong lúc làm việc.
“Em xin lỗi, em sẽ chạy thử nó ngay!” Tôi loay hoay nhấp chuột liên tục trên màn hình.
“Thôi, không cần đâu.” Anh Thành vỗ vai tôi ra hiệu ngừng lại. “Chú nghĩ anh sẽ để cho chú chạy thử chương trình trong tình trạng ngái ngủ này hả. Anh chuyển cho người khác làm rồi. Giờ thì rửa mặt cho tỉnh táo lại rồi đi theo anh.”
“Vâng…” Tôi đứng hẳn dậy, đi đến phòng vệ sinh.
Làn nước mát hắt lên mặt khiến cơn buồn ngủ cũng theo đó mà dịu dần. Tôi nhìn chính mình trong gương. Đã lâu rồi tôi mới cảm thấy bản thân mệt mỏi đến vậy. Có lẽ bởi tần suất công việc hiện tại, chúng tôi đang trong giai đoạn cuối nên mọi việc đều cần tinh chỉnh rất nhiều.
Và còn, giấc mơ khi nãy là sao nhỉ? Nó làm mình nhớ lại những kỷ niệm thời sinh viên. Khi đó Mai thật sự trông như một thiếu nữ tinh khôi vậy, trong trắng và vui vẻ. Có thể nói cô ấy là nữ thần trong mắt bọn con trai chúng tôi. Và cũng vì làm bạn với cô ấy nên trong trường dường như lúc nào cũng có những ánh mắt đe dọa tới tính mạng của tôi vậy. Cảm giác giống như tôi chơi một trò chơi mạo hiểm, chỉ cần một hành động thân mật quá mức với Mai thì rất có thể tôi sẽ bị bọn simp trong lớp hội đồng mất. (Simp là một từ lóng ám chỉ sự quan tâm thái quá đối với người khác, ở đây được hiểu là dại gái!).
Không suy nghĩ miên man nữa, tôi bước ra với khuôn mặt tỉnh táo nhất có thể và theo bước anh Thành.
“Mình đi đâu vậy anh?”
“Phòng Công nghệ.” Anh Thành nói trong lúc mắt vẫn chăm chú vào chiếc ipad trên tay.
Đến nơi, anh Thành gõ cửa.
“Mời vào!” Một giọng nữ có gì đó trẻ con phát ra từ bên trong.
“Chào em, Trâm!” Anh Thành nhìn cô gái đang ngồi trên bàn. Không đúng, không phải cô gái, mà là cô bé thì đúng hơn.
Em ấy chỉ cao khoảng một mét năm hay một mét sáu gì đó, dáng người khá nhỏ nhắn, hai bên tóc thắt bím, trên đầu còn đính kèm thêm một chiếc kẹp tóc. Mới đầu nhìn vào làm tôi cứ tưởng nhân viên nào đó mang con theo.
Nhưng anh Thành đã dẹp bỏ cái ý nghĩ đó của tôi bằng cách đưa cho cô bé đó xem cái ipad đang cầm trên tay và nói chuyện bằng những từ chuyên dụng trong kỹ thuật.
“Trong lúc chạy thử Vecto anh nhận ra nó phát ra nhiều có xung điện, một vài trong số chúng khiến tay anh cảm thấy hơi tê. Còn nữa, chỗ này… và chỗ này…”
“Vâng… có thể là do một vài linh kiện bên trong bị ma sát bởi dòng điện chạy qua, còn chỗ này là…”
Cảnh tượng đó trông không khác gì một người đàn ông đang nói chuyện với một cô nhóc vậy. Đến giờ tôi vẫn không tin được công ty lại có thể tuyển một cô gái với thân hình như học sinh cấp hai này vào làm.
“Này!” Trong lúc suy nghĩ lung tung thì anh Thành lại một lần nữa vỗ vai tôi. “Nhìn chú cứ như người mất hồn vậy, còn ngái ngủ à?”
“Dạ không anh!” Tôi nhanh chóng tỉnh táo lại.
“Lại đây, anh có chút chuyện cần nhờ!” Sau khi vẫy tay ra hiệu anh ấy giới thiệu sơ qua cho tôi cô gái bên cạnh. “Đây là Trâm, em ấy là trưởng phòng ở đây. Anh biết chú đang nghĩ gì, nhưng Trâm hai mươi hai tuổi rồi đấy.”
“À… à…” Tôi gật đầu, giả bộ hiểu chuyện nhưng điệu bộ trên mặt tôi lại không thể hiện như thế, người nào nhìn vào đều có thể thấy hai chữ “điêu vl”. Tôi thật sự không tin vào những gì mình vừa nghe thấy. Bằng tôi ư? Trông cô ấy còn nhỏ hơn cả em gái tôi vậy.
Trong lúc quan sát Trâm, tôi vô thức đưa mắt xuống dưới ngay chỗ đáng lý phải có hai quả nhũ hoa, nhưng không, phẳng lì… ưm nếu không quá khắt khe thì nhìn nó có cảm giác hơi nhô cao hơn so với xung quanh một chút, tôi phải khẳng định lại là nó chỉ hơi nhô lên một chút, chỉ một chút, có thể đa phần là do áo lót của cô ấy.
“Anh… đang nhìn đi đâu vậy?” Trâm lườm mắt nhìn tôi.
Đúng là phụ nữ luôn biết người đàn ông đối diện đang nhìn vào nơi nào trên cơ thể họ.
“Tập trung đi tên nhóc này!” Anh Thành cốc đầu tôi một phát.
Cú đó đau đến nỗi khiến tôi phải ôm đầu suýt xoa.
“Chiều này, cậu ở đây giúp Trâm cải tiến Vecto. Đây là danh sách những điểm cần chú ý. Giờ thì anh có việc phải đi.” Nói rồi anh ấy đưa cho tôi cái ipad. “Nhớ đấy, làm việc và đừng có cố giở trò gì với em gái anh.”
“Em gái?!” Tôi có nghe nhầm không? Ai da chán thật. Lúc nãy tôi còn có ý định trêu chọc một chút, nhưng giờ thì hết rồi. Chưa kịp lâm trận thì cờ đã bị cướp mất.
Sau đó anh Thành rời không, trước khi đi còn không quên quay lại dùng ánh mắt sắc lạnh cảnh cáo tôi.
Thôi mà anh, đời nào em lại dám đụng chạm cô em gái bé bỏng của anh chứ.
Thế là cả buổi chiều của tôi đều ở trong căn phòng ngập tràn các thiết bị điện tử cùng với một cô gái mà tên đàn ông nào nhìn vào cũng muốn húp. Được rồi, được rồi, có vẻ tôi đùa hơi quá nhưng mà, trông Trâm dễ thương thật, vẻ đẹp đó pha lẫn thêm chút đáng yêu ngây ngô như những bé gái mới lớn. Điều này làm tôi nhớ về những cô bạn thuở nhỏ của mình, có một chút gì đó thân thuộc.
(Tôi không muốn cổ xuý cho bất hành động hiếp dâm, cưỡng bức hoặc làm tình với trẻ em, người vị thành niên đâu đấy. Mọi nhân vật trong truyện đều đã trên mười tám tuổi. Mọi hành động như trên đều sẽ bị trừng phạt bởi pháp luật. Thế nên là đừng vì mấy giây sướng mà đánh mất đi danh dự của một thằng đàn ông nói riêng và người lớn nói chung. Thế nhá!)
Sau một lúc lâu tiếp xúc với Trâm, tôi nhận ra cô gái này thật sự rất năng nổ trong công việc, mọi thắc mắc của tôi đều được Trâm giải đáp rất cụ thể, thế nên hai người làm việc với nhau khá thoải mái.
Một vài giờ trôi qua, cuối cùng những lỗi mà anh Thành đề cập tới đã được giải quyết. Danh sách công việc giờ đây cũng đã được hoàn thành. Đến lúc này, tôi vẫn không thể tin được rằng quả cầu đó lại có thể đưa con người ta vào thế giới ảo.
Chúng tôi ngồi phịch xuống ghế vì mệt, tôi thở ra một hơi như trút đi cơn rã rời trong người. Cùng lúc đó Mai quay sang hỏi tôi.
“Cậu vào đây bao lâu rồi?”
“Cũng tầm khoảng hai tháng trở lại. Còn cậu?” Gượm đã nào, Trâm bằng tuổi tôi, nhưng cô ấy đã là sếp của một phòng ban trong công ty, trong khi tôi chỉ là một thằng nhân viên quèn. Tôi cũng không hiểu mình mang danh con giám đốc làm gì. Nhưng nghĩ lại mới nhớ, ngay từ đầu đâu có ai biết danh thế của mình đâu cơ chứ. Haizz…
“Tôi hả! Được gần bốn năm rồi!” Trâm đưa tay lên thái dương suy nghĩ một hồi.
“Hửm? Không lẽ…”
“Đúng rồi á! Tôi vào làm ngay sau khi tốt nghiệp cấp ba. À, đúng hơn là vừa học vừa làm.”
Trâm trả lời một cách thản nhiên trong khi tôi với vẻ mặt kinh ngạc, ú ớ chẳng nên câu.
“Nhưng như vậy… cái ghế trưởng phòng có phải là hơn quá rồi không?”
“Nhờ cái này nè!” Nói rồi Trâm đưa quả cầu Vecto lên trước mắt tôi. “Công trình đầu tiên của tớ đấy!”
Cô bạn mới đưa tôi đi từ bất ngờ này sang bất ngờ khác. Đừng đùa thế chứ! Một công nghệ có thể nói đi trước thời đại như vậy lại được làm ra từ một người mới tuổi đôi mươi. Thật không thể tin được!
Mặc kệ tôi đang hoảng hốt đến mức nào, Trâm vỗ vai tôi hỏi. Anh em nhà này có cái tật hay vỗ vai người khác ấy nhỉ.
“Này, cậu làm việc với anh trai tôi, cậu thấy anh ấy là người như thế nào?”
“Ý cậu là sao?” Ở góc nghiêng này, tôi có thể thấy đôi chút u sầu trong đôi mắt long lanh của Trâm, tâm trạng của cô ấy giờ đây không còn vui vẻ như lúc nãy nữa. “Là một người khá điềm tĩnh, anh ấy là người giỏi nhất trong phòng, có thể giải quyết mọi mâu thuẫn của cấp dưới trong lúc làm việc. Ngoài việc tửu lượng anh ấy hơn thấp thì có thể nói anh Thành thực sự là một người hoàn hảo… Nhưng trông cậu có vẻ như đang lo lắng về điều gì đó?”
“…” Trâm im lặng kéo theo đó là sự yên tĩnh trong căn phòng.
“Nếu cậu không muốn thì không cần nhất thiết phải nói ra đâu.”
“… Là anh trai tôi… dạo gần đây anh ấy thường hay về muộn và khi về đến nhà thì tự nhốt mình trong phòng. Tôi có hỏi nhưng anh ấy chỉ bảo là bận một số chuyện.” Mai từ từ kể.
“Có lẽ là do anh ấy muốn hoàn thành dự án sớm nhất có thể. Cũng bởi bây giờ là giai đoạn nhiều việc nhất mà.” Tôi cố trấn an cô gái mới quen.
“Ừm cũng đúng ha… anh ấy là người luôn hết mình vì công việc mà! Có lẽ tớ lo lắng quá rồi.” Trâm quay sang tôi với tâm trạng phấn khởi, không còn nét u sầu mới đây.
Cô gái này thay đổi cảm xúc cũng nhanh quá đấy! Mới mưa rào đây giờ lại nắng lên rồi.
“Hay chúng ta kiếm gì uống nhé!” Tôi bắt đầu thấy thú vị với cô bạn này rồi đấy.
“Trong ngăn kéo bàn có vài lon soda đấy!” Vừa nói Trâm vừa chỉ tay về phía bàn làm việc.
Tôi đứng dậy đi đến đó, vừa định mở ra thì Trâm bỗng la lên.
“Ah… Khoan đã!”
Nhưng muộn mất rồi, tôi kéo hộc tủ cô ấy ra. Đúng là bên trong đó có soda thật. Nhưng mà… cái gì đây?
Một vật nhỏ hình hình viên thuốc con nhộng màu hồng có nối dây.
“…”
Tôi nghĩ ai cũng biết tôi đang miêu tả về thứ gì, nếu mà không biết thì bạn còn quá trong sáng để đọc TuoiNung.Com đấy.
Một cái trứng rung!
Khó hiểu hơn là tại sao trong phòng Trâm lại có trứng rung, không lẽ… Khoan! Dừng khoảng chừng hai giây!
Tôi ngước nhìn sang thì thấy Trâm đỏ ửng cả mặt, khi thấy tôi cô ấy vội xoay người đi hướng khác.
Tôi nhận ra mình đã thấy thứ không nên thấy. Sau giây lát suy nghĩ thấu đáo. Có thể vì chuyện này tôi sẽ mất đi một người con gái xinh đẹp trong cuộc đời, thế nên tôi đã nhẹ nhàng để nó lại và xem như không có chuyện gì xảy ra. Tôi quay trở lại chỗ ngồi là đưa lon nước cho cô ấy.
Trâm vẫn cố tránh né ánh mắt của tôi, các ngón tay đan vào nhau trong khi cô ấy cúi đầu ngượng ngùng. Hai bên chẳng biết nói gì nên căn phòng cứ thế rơi vào im lặng.
“… Ưm… tớ xin lỗi…” Sao cô ấy lại phải xin lỗi, đây đâu có thể gọi là lỗi được.
“… Xin lỗi vì đã để cậu nhìn thấy thứ đáng xấu hổ như thế… Có phải cậu đang nghĩ tớ là một đứa con gái hư hỏng phải không?” Ánh mắt đó, hình như cô ấy sắp khóc đến nơi rồi vậy.
“Ơ… Không không! Tớ đâu có nghĩ như vậy, với lại đó là nhu cầu chính đáng của mỗi người mà. Cậu không cần phải tỏ ra quá nghiêm trọng với điều đó đâu.” Tôi cố an ủi cô ấy bằng mọi thứ có thể. “Nhưng mà, tớ không chắc rằng việc để một món đồ chơi như thế trong phòng làm việc là một ý hay đâu?”
“… Ừm… không. Chỉ là dạo gần đây cơ thể mình… cảm thấy có chút khó chịu… nên mình…” Vẻ ngượng ngùng đó thật sự quá khác so với lúc đầu. Trước năng động, vô tư bao nhiêu, giờ thì e thẹn, xấu hổ bấy nhiêu. “Làm ơn đừng nói cho ai biết… nếu được thì…”
“Thì sao?” Từng bước chậm rãi, tôi đưa cô nàng ngây thơ này vào bẫy.
“Thì… cậu… muốn… gì… cũng…” Trâm nhắm nghiềm mắt lại, đôi tay nắm chặt lấy nhau. “Đừng bắt tớ phải nói hết ra thế chứ!”
Trâm không thể giấu nổi sự xấu hổ của bản thân được nữa. Biết đã đến thời của mình, tôi nhích lại gần cô nàng một chút.
Nói thật, tôi cũng không dư hơi đâu mà làm ba cái chuyện mách lẻo hèn hạ ấy. Nhưng mà, cô ấy đã nói là mình muốn làm gì cũng được! Đúng là mỡ dâng đến miệng mèo, không ăn thì người đời bảo mình ngu. Nhưng thôi, tôi không phải loại người thừa nước đục đi chích điện đâu. Muốn có cá ăn lâu dài, phải biết chăm sóc cái hồ nơi mình thả câu mới được.
“Nếu là… hôn thì sao?” Tôi nhẹ nhàng đưa ra đề nghị.
“Ưm… hôn… chỉ là… hôn thôi sao…” Giọng cô ấy ngắt quãng, nhỏ dần.
“Chỉ là… Cậu muốn nhiều hơn à?” Tôi đang suy nghĩ không biết mình đang ở vị trí của người đi săn hay là kẻ bị săn nữa.
“À… không… ý mình không phải vậy… nhưng mà… đây là lần đầu của mình… thế nên… mình chưa có kinh nghiệm trong chuyện này!” Trâm vô tình cắn môi để lộ ra nét đáng yêu đến khó cưỡng.
Không chần chờ lâu thêm, hai chúng tôi đã áp vào nhau, mặt đối mặt, gần đến mức có thể cảm nhận hơi thở ấm áp từ đối phương phản phất trên da. Trâm vẫn e dè, rẽ mắt đi nơi khác.
“Đừng có nhìn mình… chằm chằm như vậy chứ!” Hai cánh tay cô ấy cố đẩy tôi ra với sức lực yếu ớt. Đôi môi đỏ tự nhiên càng tô điểm thêm nét dễ thương trời ban.
“Tớ chỉ đang muốn ngắm khuôn mặt xinh đẹp này lâu thêm chút nữa!” Tôi thì thào vào tai cô ấy những lời ngọt ngào nhất có thể.
Hai gò má cô ấy ửng hồng. Đôi mắt đảo quanh, cố tình lảng tránh ánh nhìn của tôi. Chết thật! Mình cứng mất rồi. Cơ thể mình như đang căng theo từng nhịp thở.
Bờ môi mấp máy của Trâm càng làm tôi muốn chiếm lấy và thưởng thức hương vị ngọt ngào bên trong.
“Đừng nhìn mình nữa… cậu biết đấy, nó… nó thực rất… xấu hổ…” Trâm cố quay mặt mình sang chỗ khác.
“Được rồi…” Tôi đưa tay nâng cằm cô ấy và nhẹ nhàng đặt lên đó một nụ hôn đầy khoái cảm.
“Ngh… mwahh… mmh… mm…”
Trâm ngửa nhẹ ra sau đón nhận sự ấm áp từ nụ hôn. Còn tôi thì đã say đắm đôi môi nàng trước khi kịp nhận ra một chút ướt át trên đầu lưỡi. Môi cô ấy dần mở ra đón nhận hương vị ngọt ngào từ tôi. Lưỡi của hai chúng tôi bắt đầu trò chơi đuổi bắt. Khi đuổi theo lưỡi cô ấy, tôi biết rằng lưỡi của tôi và Trâm quấn lấy nhau như chẳng có thứ gì trên đời có thể ngăn chúng lại được.
Tôi chạm nhẹ lên làn da mềm mại trên cánh tay của cô ấy, vuốt ve đôi gò má ấm nóng. Và dần đưa tay ra sau giữ lấy phần gáy của nàng, rồi một động tác chuyển mình, tôi đẩy nhẹ làm cả hai ngả ra sau, nằm xuống chiếc ghế dài.
Chúng tôi cứ thế chìm trong sự sung sướng cực độ, bàn tay tham lam của tôi từ từ lần mò tìm đến những nhạy cảm nhất trên cơ thể nhỏ nhắn này. Tôi không biết phải diễn tả nó thế nào nhưng bộ ngực của cô ấy làm tôi khá thích thú. Chúng không giống bất cứ bộ ngực nào tôi từng chạm trước đây. Không đồ sộ như mẹ, không khoa trương như Thư, nhưng nằm trọn trong lòng bàn tay. Có lẽ tôi đã tìm thấy một vùng đất mới để khám phá rồi. Vừa mềm ấm và cũng vừa có độ săn chắc nhất định. Khiến tôi có cảm giác như đang chơi đùa với hai cục thạch đáng yêu vậy.
“Ngh… mummh… cậu làm gì vậy… mmh… chẳng phải chỉ hôn thôi sao!” Đôi mắt Trâm trông còn long lanh hơn lúc nãy nhờ vài giọt lệ tiết ra, cùng với làn tóc mái bên trên càng khiến tôi mặc kệ tất cả để chiếm lấy cơ thể dễ thương này. “Ahhh… cậu mà chạm vào ngực tôi như vậy… tôi sẽ… ahhh… mhmm…”
“Chính cậu là người bảo tôi muốn làm gì cũng được mà!” Tôi tiếp tục trêu chọc Trâm trong khi vuốt ve làn da trắng, mịn màng của cô ấy. Cuối cùng ngón tay tôi dừng lại nơi núm vú săn cứng từ nãy đến giờ và chơi đùa cùng chúng. Vì Trâm chưa cởi đồ nên tôi cũng dùng ít lực hơn khi mân mê hai quả đào để tránh làm đau cô ấy.
“Umhmm… đừng mà… ahhh… nó nhột quá!” Cơ thể Trâm dần nóng hơn, môi của hai chúng tôi cũng đang siết lấy nhau một cách đầy mãnh liệt. Như thế là quá nhiều để khiến tôi trở nên điên cuồng.
“Trâm à… Cậu thật sự rất dễ thương!”
“Ngh… mhmm… nữa đi… chiếm lấy em đi…”
Chúng tôi đắm mình trong cơn dục vọng đang dâng trào bên trong cả hai. Sự vụng về của Trâm cùng với mong muốn không thể kìm hãm của cô ấy làm cho tôi thật sự kích thích. Cứ như mình đang dẫn dắt cuộc chơi vậy. Nước bọt của hai chúng tôi tiết ra, hòa vào nhau tạo thành một loại dịch ngọt ngào khó cưỡng.
Cả hai bắt đầu mút lấy lưỡi nhau nhanh hơn, hơi thở cũng gấp gáp dần qua từng giây. Trâm vòng tay ôm ấy lấy người tôi. Như đã đến giới hạn, cô nàng giữ chặt vai tôi, ưỡn người lên trong lúc đạt cực khoái.
Phải cô ấy đã ra, ra trong khi chúng tôi chỉ mới hôn và mơn trớn phần trên của cơ thể.
“Hahh… hahhh…” Trâm sau khi lên đỉnh cũng dần thả lỏng người và thở hổn hển. Mọi chuyện đã xong và giờ cô gái này vẫn còn cảm thấy choáng váng với những gì đã xảy ra.
Chúng tôi chỉ mới quen nhau cách đây ít giờ nhưng lúc này cả hai thật sự có thể nói đã nhìn thấy được những góc khuất của nhau. Vì tôi chỉ hôn là sờ soạng bên ngoài nên tôi rất muốn lột trần cơ thể xinh xắn kia.
*Ring… ring…
Điện thoại của Trâm trên bàn bỗng reo lên, lôi chúng tôi khỏi đáy sâu của sự ham muốn.
“Dạ vâng… dạ vâng… em làm xong rồi!” Trâm nhấc máy, người đầu dây bên kia là anh Thành.
Anh Thành! Thấy bà rồi!