Phần 13: Trời nổi cơn giông
Đầu dây bên kia cúp máy từ lâu rồi mà Hà vẫn cứ đứng thộn ra đó, ống nghe vẫn cầm trên tay. Đến khi con Đen con cô Sáu kêu lần thứ 3 nàng mới giật mình và đưa ống nghe lại cho nó để nó gác lên cái điện thoại. Hà lắp bắp.
– Ừm… chị… chị cảm ơn Đen nha. Chị về…
– Dạ!
Con Đen dạ nhưng giọng nó thì như trút được gánh nặng. Đen năm nay mười tuổi, đang tuổi ăn tuổi chơi. Chiều nay đang ngồi chơi bóng chuyền với tụi con Mén, con Đẹt thì má nó vô kêu chạy qua ghe chị Hai Vũ kiếm vợ anh Hai qua nghe điện thoại. Đã vậy tới lúc chị Hai qua má còn bắt nó phải đứng canh khi nào chị Hai nghe xong thì cúp máy. Đang chơi vui, tự nhiên đứt gánh hỏi sao nó không bực. Đã vậy bà Hai này nghe điện xong còn không chịu cúp máy mà cứ đứng đực ra đó hoài nữa chứ. Mà cuối cùng cũng xong, thiệt khỏe. Thở phù một cái, con Đen lại chạy ra sân chơi với 2 con nhỏ bạn đang chờ.
Con Đen còn quay được lại với cuộc chơi, còn Hà thì như người mất hồn không sao lấy lại được vẻ như trước. Ở cái quê nghèo này, cả xóm chỉ có một hai nhà có được điện thoại bàn. Nên cả xóm đều xin số điện thoại của một hai nhà đó, để lỡ có ai cần kiếm thì gọi vô rồi chờ máy chủ nhà chạy đi kêu dùm. Hôm nay Hà cũng nhận cuộc gọi như vậy, nhưng lạ thay tự nhiên trong lòng nàng xuất hiện một linh cảm sờ sợ. Rồi khi vừa áp ống nghe lên tai, nàng nghe một giọng đàn ông trầm, khàn nói:
– Cô là vợ Hai Vũ đúng không?
– Ơ… dạ!
– Chồng cô đánh bài nợ tụi này tiền, giờ không có tiền trả. Tụi này đang giữ chồng cô, liệu hồn đem tiền lên mà chuộc. Không thì chờ mà nhận xác.
– DẠ… ÔNG NÓI SAO? CÁI GÌ VẬY…
Hà như không tin vào tai mình, nàng lắp bắp hét lớn vô ông nghe.
– Hổng hiểu hả? Vậy nói chuyện với nó cho hiểu hen.
– VỢ ƠI, CỨU TUI! CỨU TUI VỚI VỢ ƠI! ÂY DA…
– Mình ơi, đừng, đừng làm gì chồng tui. Mình ơi…
– Alo, sao, đã hiểu chưa?
Nước mắt đã chảy dạy trên mặt Hà. Nàng cố nén tiếng nấc, nói:
– Bao… bao nhiêu tiền. Mấy ông đừng làm hại chồng tui, tui sẽ đem tiền lên mà… hức…
– Tốt! Tụi này là dân làm ăn, chứ hổng phải côn đồ, nên không làm hại chồng cô làm gì. Nghe cho rõ, tụi này cho cô 5 ngày. 5 ngày nữa cầm 100 triệu lên Tịnh Biên mà chuộc chồng!
– Cái… cái gì… 100 triệu. Làm sao… tiền đâu…
– Muốn hỏi thì vợ chồng gặp nhau mà hỏi. Nhớ, cấm báo công an. Nay thứ 2, thứ 5 tụi này sẽ gọi lại vào đúng giờ này để chỉ cho chỗ mà đi. Lo mà chuẩn bị đủ tiền, không thì lo đám ma dần đi là vừa… tút… tút…
Đã về đến ghe mà những lời nói đó cứ như vẫn văng vẳng bên tai Hà. Nàng nhìn cái ghe nhỏ xíu vừa là phương tiện mưu sinh, vừa là nhà của cả gia đình nàng. Rồi Hà nhìn xa hơn, nơi nhà cha mẹ nàng. Khuất trong rặng tre gai, cái nhà cũng nhỏ xíu dựng bằng tre rồi lợp lá dừa nước chứ có phải nhà tường xây gạch gì cho cam. Tự nhiên, không nhịn được, Hà khóc nấc lên. Miệng nàng kêu thầm…
– Mình ơi, mình làm gì vậy mình… sao ra nông nổi này mình ơi…
… Bạn đang đọc truyện Chợ nổi Ngã Bảy tại nguồn: https://tuoinung.com/2022/02/truyen-sex-cho-noi-nga-bay.html
Bến xe Ngã bảy là cái bến xe nhỏ, nhìn như bãi đất trống người ta trãi đá rồi dựng hàng rào xung quanh lên thành cái bến xe vậy. Xứ này thời đó lưu thông chủ yếu bằng ghe xuồng sông nước, nên bến xe vẫn là cái gì đó xa lạ và không phổ biến. Vậy nhưng đi gần gần hoặc cần chở nặng thì ghe xuống chiếm ưu thế, còn để đi xa thì vẫn phải cần có cái xe.
Tuy nhỏ nhưng bến xe buổi sáng vẫn rất xô bồ tấp nập. Không thua gì chợ nổi bao nhiêu. Cánh lơ xe thì tranh thủ nhận mớ hàng của bạn hàng gửi đi xa rồi chất xuống thùng xe. Tài xế thì ngồi uống cà phê, phì phèo điếu thuốc. Có mấy tay có máu đỏ đen thì xúm lại làm vài ván xập xám. Mấy ông mua gánh bán bưng thì chào mời khách đi xe nào là nem Lai Vung, Bánh phồng sữa ông Mập, ai đi thăm gia đình cũng mua một ít để làm quà…
Ngồi ở băng ghế gần cuối chiếc xe đò sơn màu vàng chóe, đâu đó đã tróc sơn nhiều chỗ, Hà ôm cái giỏ đệm mắt nhìn thẫn thờ ra cảnh náo nhiệt bên ngoài. Nàng như tách biệt hẳn. Đôi mắt đỏ hoe, sưng múp do nhiều đêm nàng chỉ toàn khóc. Hôm qua, người đàn ông có giọng khàn khàn trong điện thoại đã chỉ nàng bắt xe nào rồi đi đến đâu để gặp mà chuộc lại anh. Tờ mờ sáng, Hà đã đem con đi gửi ông bà ngoại rồi đi ra bến xe cho kịp giờ. Hà giấu chứ nào dám nói chuyện của anh cho ông bà ngoại hay. Cái giỏ đệm nàng cầm chặt trong tay cũng chỉ có hơn mười triệu. Đây là toàn bộ khả năng nàng có thể vay mượn được. Biết là không đủ, nhưng Hà vẫn lên xe để đi tới nơi đó. Ra tới thì xin người ta. Miễn anh về được thì nàng sẽ làm trâu làm ngựa để trả tiền dần. Lòng Hà thương chồng, lo cho anh như lửa đốt. Hà khấn vái trời phật sao cho anh được bình yên…
Hơi huốc giờ một chút nhưng rồi xe cũng khởi hành. Chiếc xe đò 30 chỗ mà chỉ hơn 20 khách 1 chút. Bù lại đồ đạc được chất đầy lên xe. Cả xe đạp cũng được tận dụng đường đi trên xe mà nhét vô. Xe không có máy lạnh nên kiếng cửa sổ được kéo ra, Hà ngồi sát bên ngoài, gió thổi vào mặt khiến nàng dễ chịu đi đôi chút. Nhìn ruộng lúa rồi cây cối chạy qua bên đường mà lòng nàng ngổn ngang. Nghĩ hết chuyện này đến chuyện kia, một lúc, mệt quá Hà dựa ra sau mà ngủ lúc nào không hay.
– Nè, cô ơi. Cô gì ơi, tới bến xe Tịnh Biên rồi!
Một bàn tay nắm lấy vai nàng lắt lắt kèm theo tiếng kêu làm Hà thức giấc. Nàng ngơ ngác ngó quanh một chút rồi nhận ra mình đang ở đâu, Hà hốt hoảng kiểm tra lại cái giỏ đệm. Thật may, mọi thứ vẫn còn đó. Hà hơi ngượng trước ánh mắt của thằng lơ xe, rồi vội vội vàng vàng đứng lên, nép mình để tránh cái xe đạp vẫn còn để ngay đường đi giữa xe để bước ra ngoài. Trời lúc này đã xế chiều. Chiếc xe đã chạy cả ngày đường.
Bến xe cửa khẩu có khác, vừa rộng vừa tấp nập người. Đám bạn hàng trên này là dân bán buôn. Họ buôn từ quần áo, đồ dùng gia đình tới cả thuốc lá. Giao dịch tiền lớn, họ ăn to nói lớn, khẳng khái vô cùng. Nhìn ai cũng thấy mặt mày thoải mái, tươi tắn nhưng ánh mắt thì cực kỳ sắc sảo. Xa xa có mấy nhóm người nhìn khác hẳn dân bản xứ. Họ đi thành từng tóp, ăn mặc theo kiểu dân miền sông nước, cứ đứng nói nói gì đó với nhau, mắt thì nhìn qua bên kia biên giới. Dân trong nghề nhìn là biết ngay đám này là bọn cờ bạc ham vui, hoặc cũng có thể ham giàu. Đang muốn qua bên kia biên giới để kiếm chát. Mà nào hay, họ như những miếng mồi ngon lành đang hâm hở chui vào miệng cọp.
Vẫn ôm cái túi sát vào người, Hà lấy miếng giấy nhỏ có ghi địa chỉ ra coi qua. Xong nàng bỏ lại vô túi cái áo bà ba đang mặc. Hà nheo mắt kiếm một lúc thì thấy ông xe ôm đang ngồi ngay cửa bến xe. Lách qua dòng người, Hà đi một mạch tới ông xe ôm. Nàng đưa ông ta coi địa chỉ trong tờ giấy, rồi hỏi giá tiền.
Người đàn ông nhìn Hà từ đầu đến chân, xong lại nhìn từ chân đến đầu rồi khe khẽ thở dài. Ông ta lột cái nón kết ra, vuốt vuốt mái tóc đã lấm tấm tóc bạc rồi lại đội vào. Xong, nói:
– Thôi, cô lên xe đi, tui chở cho. Tới nơi rồi có nhiêu đưa tui cũng được.
– Nhưng…
Hà định nói gì đó, nhưng tự nhiên người đàn ông đó quay nhìn nàng và ánh mắt của ông ta khiến nàng tin tưởng. Hà nuốt mấy chữ còn lại vào bụng rồi leo lên xe.
Chiếc xe 67 cà tàng chạy xuyên qua chợ đông đúc rồi đi tới con đường nhỏ. Sau đó nó lại quẹo qua một khúc cua, leo lên một cây cầu bê tông cao rồi bắt đầu chạy trên một con đê. Đê này khác với con đê ở Ngã bảy là nó được trải nhựa. Khoảng cách từ đường xuống đến mấy cánh đồng bên dưới ít nhất phải hơn 2m. Trong ánh nắng chiều, con đường có cảm giác như một sợi chỉ kẽ vào khoảng không của cánh đồng bao la bất tận. Chiếc xe cứ đi, Hà ngồi phía sau mà không thể nào biết phía trước sẽ đi đến đâu và sẽ có chuyện gì.
– Ở vùng này cứ tháng 10 là nước về. Nước lên tới nóc nhà, thành thử người ta làm cái gì cũng đưa lên trời mà làm.
Câu đầu tiên người đàn ông chạy xe ôm nói với Hà là câu đó. Ông ta nói như cho có chuyện nói, chứ cũng không chờ Hà trả lời. Và sau đó cũng lại không nói gì thêm.
Chiếc xe chạy thêm một đoạn khá xa nữa thì dừng lại trước một căn nhà sàn nhỏ, dựng trên một cánh đồng. Gọi là nhà sàn bởi vì nó được cất trên một hàng cột rất cao cắm thẳng xuống đất ruộng bên dưới. Hà nhìn cũng thầm đoán được đây là để dự trù mùa nước lũ về.
– Tới rồi, cô xuống đi!
Hà lò dò bước xuống xe. Nàng lấy tiền trong túi ra mười ngàn rồi đưa cho người đàn ông. Ông ta cầm lấy, rồi chỉ lấy năm ngàn bỏ vô túi, còn năm ngàn đưa lại cho nàng, nói:
– Thôi, tui lấy nhiêu đây. Cô cố giữ gìn. Chúc cô chuộc được người về.
Ông ta nhìn Hà thêm một lúc, rồi quay xe chạy đi. Hà cũng chỉ nhìn theo mà không biết phải nói gì. Chắc là trước nàng, cũng không ít người lâm vào hoàn cảnh tương tự.
– Nè, người đứng ngoài đó tên gì?
Hà còn đang lớ ngớ thì giật mình bởi tiếng nói từ hàng rào phía căn nhà. Nàng quay người nhìn lại thì thấy một người đàn ông tóc dài được buộc ra sau, râu ria xồm xoàm đang đứng đó nhìn nàng. Hà nói:
– Tui tên Hà, tui vợ Hai Vũ.
Cánh cửa được mở ra, và Hà bước vào trong.
… Bạn đang đọc truyện Chợ nổi Ngã Bảy tại nguồn: https://tuoinung.com/2022/02/truyen-sex-cho-noi-nga-bay.html
Chóc… chóc… chóc…
Gã đàn ông to bè, đầu trọc lóc bóng lưỡng vừa tận hưởng con đàn bà bên dưới đang bú liếm cặc mình vừa khoái trá nhìn một con đàn bà khác đang ngồi đối diện. So với con đàn bà đang bú cặc hắn, ả ngồi đối diện đẹp không hề thua kém, thậm chí còn đẹp hơn. Nàng ta đang mặc bộ đồ bà ba màu nâu, cặp vú tròn vun bên trong áo. Nàng cứ hết quay mặt đi bên này rồi bên kia cố tránh nhìn vào cảnh tượng trước mắt. Điều đó khiến Long trọc khoái trá.
– Xuýt… đã cặc thiệt… Nè, em gái, suy nghĩ thế nào? Nhanh để anh còn biết nha, chứ con đỉ này của anh nó bú cặc giỏi lắm đó. Một chút anh và xuất tinh rồi thì em có muốn cũng không được đâu nha. Ha… ha…
Người phụ nữ bên dưới vừa nghe nói vậy thì nhả cặc ra, ngước lên nhìn gã đàn ông, nói:
– Anh hứa cho em uống tinh trùng của anh mà!
– IM!
– CHÁT.
Sau tiếng “Im” là một cái tát thật mạnh vào mặt. Người phụ nữ té sóng soài nhưng rồi lại lồm cồm ngồi lên. Lần này có vẻ nàng đã ngoan ngoãn hơn, lặng lẽ cầm lấy con cặc bự chảng đang bóng lưỡng nước miếng mà bỏ vô miệng, tiếp tục bú.
– Nên nhớ, tao cưng nhưng không phải muốn nói gì nói. Có thích tao trả về cho chồng mày không?
Hà ngồi bên dưới nhìn thấy người đàn bà kia lắc đầu quầy quậy vừa vội vã bú con cặc kia nhiệt tình hơn, hối hả hơn. Điều đó làm nàng ngạc nhiên thật sự. Hà nhìn kỹ hơn người đàn bà vừa bị gọi là đỉ kia. Rõ ràng nàng không giống đỉ một chút nào cả. Chị ta mặc bộ sườn xám mà nếp than rất tôn dáng, vừa đẹp vừa sang trọng. Dù đang quỳ bú cặc nhưng quần áo nàng ta vẫn nguyên trên người, chưa hề bị đụng đến. Gương mặt chị cũng rất đẹp, nhìn qua là biết người có tiền. Lẽ nào đỉ ở khu này lại đẹp đến vậy sao?
Hình như cũng nhận ra sự thắc mắc của Hà, Long trọc đưa tay cầm gốc cặc, kéo con cặc ra khỏi miệng người đàn bà kia nghe “póc” một tiếng. Rồi hắn ngồi xịch ra ngoài ghế một chút, đưa tay nắm đầu người đàn bà kéo xuống dưới lỗ đít mình. Chị ta ngoan ngoãn chui xuống mà ngập dái Long trọc mà nút, xong cúi thêm xuống ngoáy lưỡi vào lỗ đít gã. Long trọc xuýt lên một tiếng đầy khoái cảm rồi vừa sục cặc vừa nhìn Hà, nói:
– Để Qua giới thiệu cho cưng biết, nàng Ngà đây là vợ của tay trưởng CA khu vực này. Hắn ta vừa đẹp trai, vừa giỏi, mới hơn 40 đã lên làm trưởng khu vực rồi. Chỉ mỗi tội ham cờ bạc với đụ dở quá. Chị Ngà này cũng giống cưng, đi chuộc chồng. Nhưng nếm mùi cặc ra với được Qua đụ cho lên bờ xuống ruộng xong thì không dừng được. Cho chuộc chồng rồi mà cứ vác lồn tới xin Qua đụ hoài. Tính Qua thương người, nên phải chiều chứ sao. He… he… xuýt… đúng rồi, ngoái chỗ đó cưng… ây… Sao, nàng còn nghĩ gì mà không bò tới đây, lời đề nghị của Qua là có lợi cho nàng nhứt hạng rồi đó.
Hà nhìn người đàn bà đang quỳ mọp bú liếm cho gã Long trọc mà không dám tin vào những gì gã kể. Lẽ nào trên đời lại có chuyện như vậy sao? Làm sao có người đàn bà nào có thể bỏ chồng để lang chạ với người đàn ông khác được. Bất giác, mắt Hà dừng lại ở con cặc của gã Long. Dù không muốn nhưng nàng cũng phải thừa nhận nó to thật sự. To không thua gì cặc của anh, Hai Vũ chồng nàng. Nhưng trên đầu cặc còn có mấy sợi lông gì đó chĩa lên, nhìn rất lạ. Tự nhiên, Hà nghe giữa hai chân mình râm ran. Và nàng thấy giận mình vì cái cảm giác ấy.
– Hắc hắc… cưng tò mò mấy sợi này hả? Lông đuôi ngựa đó. Qua cấy vô để chiều chuộng mấy cưng đó… xuýt… tưởng tượng thử… lúc Qua nắc lút cán cặc bự chà bá này vô lồn cưng, mấy sợi lông này nó cọ vào cổ tử cung của cưng, vừa ngứa, vừa sướng. Mà càng sướng lại càng ngứa, cứ muốn cặc Qua nắc mạnh để mấy sợi lông này nó cọ vô gãi hoài… xuýt… thứ gì chịu nổi…
Đúng là tay lão luyện, vừa nhìn thấy mắt Hà gã Long trọc đã biết nàng nghĩ gì. Đúng là thằng bệnh hoạn. Đầu thì trọc lóc mà thằng trọc nhỏ bên dưới đi không lại mọc ra lúng phúng mấy sợi lông. Tự nhiên, Hà không kiềm được mà bỏ bừng mặt.
Khi vào đây, nhìn thấy Hai Vũ, Hà khóc hết nước mắt. Nhưng nàng cũng nhẹ đi phần nào nỗi lo trong lòng khi thấy anh vẫn nguyên vẹn, chỉ có hơi hốc hác đi mà thôi. Rồi nàng quỳ xuống để xin gã Long này nhận chục triệu của nàng coi như làm tin. Cho anh về rồi hai vợ chồng này sẽ làm ngày làm đêm để trả tiền cho gã. Nhưng, mọi chuyện nào được như mơ. Lúc đầu gã nhất quyết không đồng ý. Chỉ có chồng đủ tiền thì đưa người đi. Còn không thì người ở lại. Nhưng sau, khi nhìn kỹ thân thể nàng gã lại đổi ý. Gã Long sai người lôi Hai Vũ đi chỗ khác rồi gã ra điều kiện với nàng. Nàng phải làm tình cùng gã trong 2 ngày, thì gã sẽ thả cho 2 vợ chồng về rồi trả tiền sau. Còn không, đừng nghĩ đến chuyện ra đi.
Rồi như để tác động thêm vào tinh thần của nàng, Long trọc lôi người đàn bà tên Ngà vào đây để bày trận mây mưa và bắt Hà chứng kiến. Và quả thật, chiêu trò của gã có tác dụng. Dù không thừa nhận nhưng Hà biết nơi cửa mình của nàng đang không còn khô ráo nữa. Khô ráo sao được khi nàng dù sao cũng là đàn bà. Lại là đàn bà nhà lành, chưa bao giờ nghĩ đến chuyện ái ân với ai khác ngoài chồng mình. Thì nàng làm sao chịu nổi khi phải xem phim người lớn ngay trước mặt như vậy. Lại thêm cả mấy tháng nay, anh chó chạm gì vào người nàng đâu… Hà cố lắc mạnh đầu để bình tĩnh lại.
Long trọc nhìn Hà, mỉm cười. Hắn thật sự bị say đắm bởi vẻ đẹp của nàng. Ở Hà có một cái gì đó của sự thuỷ chung, tận tụy và tinh khôi mà hắn thèm khát ở một người đàn bà. Hà cho hắn cái cảm giác muốn chinh phục, muốn chiếm hữu mà rất lâu rồi hắn không có được. Những con đàn bà đến với hắn toàn là tự nguyện hoặc ép uổn. Như con thú săn mồi, hắn thèm cảm giác quần vũ con mồi cho mê tơi, cho khuất phục hoàn toàn rồi mới chiếm lấy… Rõ ràng nàng đang bị dao động bởi con cặc hắn, bởi khung cảnh đầy dâm dật trong căn phòng này. Giờ, cái còn lại là đòn kết liễu.
Long trọc lôi con đàn bà bên dưới lên, rồi đưa cặc trước mặt ả. Mặt Ngà lúc này nhoe nhoét nước miếng của chính nàng. Hà nhìn thấy ánh mắt chị ta đã mờ đục, như thể bị cơn dâm che đi mất rồi. Vừa nhìn thấy cặc, Ngà lập tức nắm lấy rồi le lưỡi ra liếm một đường thật dài, rồi ngậm lấy cái đầu khấc. Long trọc xuýt xoa 1 tiếng, mắt vẫn nhìn Hà. Đoạn hắn đưa tay gõ gõ vào vách căn phòng.
Hà cúi mặt xuống tránh ánh mắt của gã Long, bất ngờ nàng nghe tiếng của chồng nàng vang lên bên kia.
– Á! HỰ… HỰ…
– KHÔNG, ĐỪNG MÀ!
Hà ngước nhìn tên Long, hét lên. Sau tiếng hét, nàng uất nghẹn. Rõ ràng bên kia bức vách, anh đang bị tụi đàn em của tay Long này hành hạ. Từng tiếng hét của anh như mũi khoan khoan vào tâm trí nàng, khoan vào lương tri nàng và khoan cả và bức tường phòng thủ còn lại của nàng. Hà uất nghẹn, nàng khóc không thành tiếng. Nàng rối bời thì nghe gã Long lại cười, nói:
– Ha… ha… thế nào? Cưng còn chờ gì mà không bò tới đây. Hay muốn chồng cưng phải chịu khổ chịu sở? À, Qua có ý này, hay để Qua bảo mấy thằng em chặt 1 cánh tay của chồng cưng để làm tin, xong thả cả hai về để đi làm mà trả nợ dần hen.
– KHÔNG! KHÔNG… LÀM ƠN ĐỪNG…
Hà nói mà như hét lên. Lòng nàng hoang mang cực độ. Hà đã nghe rất nhiều chuyện đi đánh bài rồi bị chặt tay về. Nàng biết, bọn này không phải chỉ có nói.
– À, được được… đừng hét vậy… Vậy thì bò qua đây. Qua hứa, Qua sẽ làm cho cưng sướng tận trời xanh. Nếu có một chút đau đớn nào thì qua sẽ tự thẻo dái mình liền. Hai ngày thôi mà, chỉ 2 ngày thôi thì cả hai vợ chồng sẽ bình an vô sự mà quay về…
– Nhưng… híc…
Hà nhìn gã Long trọc, mắt nàng đã ngấn lệ.
Long trọc nhìn nàng, gã biết nàng ta đã ngấm đòn. Gã nói thêm.
– Yên tâm, chồng cưng không hề hay biết gì về chuyện này đâu. Mấy thằng em Qua sẽ đưa chồng cưng đi chỗ khác, cho nó ăn ngon, ngủ ngon 2 ngày. Hai ngày sau vợ chồng gặp nhau, chồng cưng chỉ biết là cưng đi dọn dẹp nhà cửa, kiểu ở đợ cho Qua 2 ngày thôi…
Long trọc thấy Hà đã tự cắn môi mình. Hắn đưa tay đẩy đầu con đàn bà bên dưới mình ra, cầm cặc phẩy phẩy…
– Nào, qua đây đi. Qua mà nếm lấy con cặc này… Đừng sợ, qua đây…
Hà nhìn gã Long, xong nhìn bức vách gỗ nơi bên kia chồng nàng đang chịu khổ sở, rồi lại nhìn xuống con cặc quái dị to lớn kia. Nàng không nhận ra mình đang tự cắn lấy môi dưới mình. Rồi, vô thức, hai chân Hà bắt đầu di chuyển…
RẦM!
– NÈ!
– THẰNG CHÓ!
– Ê!
RẦM!
Một tiếng “rầm” lớn vang lên, sau đó là một loạt tiếng chửi thề của những người khác nhau. Đến sau tiếng “rầm” thứ 2 thì cánh cửa phòng nơi Hà và gã Long trọc đang ngồi bị đạp mở bật ra.
Hà đưa mắt nhìn và miệng há hốc. Đứng trước mặt nàng lúc này không ai khác chính là ông chủ Minh.
Phải, chính là ông chủ Minh, ông chủ của chồng nàng.
Ngay khi cách cửa bị đạp bởi một gã đàn ông lực lưỡng thì ông chủ Minh từ bên ngoài vào. Nhìn thấy Hà, ông quay qua hỏi:
– Vợ thằng Hai không sao chứ?
– Dạ… dạ… em…
Hà kinh ngạc đến không thốt nên lời. Nàng cứ lắp bắp. Ông chủ Minh vẫn đứng đó nhìn nàng.
– Em không sao!
Sau lời khẳng định của Hà, ông Minh gật đầu rồi bước thêm một bước tới trước mặt Long trọc. Hắn lúc này đã lấy lại vẻ bình tĩnh. Hắn cứ ngồi đó, trần truồng, tay mân mê con cặc mình mà nhìn ông Minh, hỏi:
– Ây da… tưởng ai. Sao nay Qua có diễn phúc được ông chủ Minh ghé thăm vậy?
Nhìn bộ dạng cơn cớn thô bỉ của gã Long, ông Minh chỉ hơi nhíu mày. Ông nói, không cười:
– Cậu Long tha cho vợ chồng đứa lính của tôi về đi. Tiền tôi đưa đủ 100 triệu cho cậu.
– Ây da… hai đứa đó là lính của ông Minh à, không ngờ, không ngờ!
Nói rồi hắn đứng dậy, lượm cái khăn lên mà quấn lấy hạ bộ. Mặc kệ con đàn bà của mình vẫn đang khúm núm trong một góc. Quấn đâu đó xong rồi, hắn bước đến gần ông Minh, nói.
– Tiền đâu?
Ông Minh quay sang tên đàn ông to con vừa đạp cửa ban nảy. Hiếu ý, hắn đưa ra một giỏ tiền. Long trọc cầm lấy giỏ tiền, nhứ nhứ như ước chừng độ nặng của nó rồi cười nói.
– Ông Minh đã đích thân tới đây thì chắc không thiếu đâu. Thiệt tiếc, thằng đệ ông có con vợ đẹp thiệt đẹp…
– Tụi này đi được chưa?
Ông Minh không để hắn nói hết câu, ngắt lời mà hỏi. Hắn hơi cụt hứng nhưng rồi rất nhanh lấy lại vẻ bình tĩnh, nói:
– Được, được. Mời, Qua không tiễn…
Hà lập tức chạy ra ngoài, ôm chầm lấy Hai Vũ lúc này đã được người của ông Minh đỡ dậy và đang đứng trước cửa phòng. Cả hai ôm chầm lấy nhau, mừng mừng tủi tủi. Rồi Hà quay qua định mở miệng cảm ơn ông Minh nhưng ông đã đưa tay ngăn lại. Khi đi ngang qua Hai Vũ, ông ngừng lại nhìn thẳng vào mắt anh. Hai Vũ vừa sợ vừa ngại cụp ngay mắt xuống, không dám nói lời nào. Rồi ông Minh cũng đi ra ngoài.
Hà và Hai Vũ theo sau đám người của ông Minh đi ra ngoài.
Long trọc đứng bên trong, cầm giỏ tiền mà nhìn theo đám người đó. Mắt hắn cứ không rời được tấm lưng thon của Hà. Đoạn hắn suy tính gì đó, rồi lại mỉm cười. Xong, hắn lại tháo cái khăn ra mà quay vào con đàn bà đang ngồi ở một xó nhà.