Phần 16
– Nhìn em có vẻ quen công chuyện rồi đó, không cực lắm đúng hông?
Liễu nói khi đang ngồi nhìn Hà thoăn thoắt xếp đống quần áo vừa lấy từ ngoài sào vô. Cũng đã gần cả tuần Hà sang nhà phụ công chuyện cho nhà chị, Liễu thấy thương người phụ nữ xinh xắn chịu thương chịu khó này. Đúng như suy nghĩ ban đầu của Liễu, Hà không nề hà bất cứ chuyện gì hễ cứ là công chuyện thì nàng xắn tay mà làm ngay. Đến mức Liễu cứ tưởng đây là nhà nàng ta chứ không phải nhà chị vậy.
Hà ngưng tay, quay nhìn chị Liễu rồi nói.
– Dạ, mấy chuyện này em làm được. Toàn công chuyện thường ngày em làm mà, đâu có gì khó đâu. Chứ chị mà kêu em lo mấy cái sổ sách giống chị thì em đầu hàng hai tay hai chân.
– Hi… làm chuyện nào quen chuyện đó. Chẳng qua em chưa làm thôi chứ làm rồi thì cũng hổng khó gì đâu. À, bữa nay chịu khó ở lại trễ chút nha, ngó nhà dùm chị. Nay ông Minh ổng đi tiếp khách, mà tụi thợ lại đang sửa cái kho ở cửa hàng, thành thử chị phải chạy ra đó ngó tụi nó 1 cái. Tin gì tin chứ có mình vẫn hơn.
– Dạ được mà chị. Ra đó em nhờ chị nhắn anh Hai Vũ dùm em 1 tiếng, để ảnh cho tụi nhỏ ăn cơm nước dùm em nha chị.
– Ừ, được rồi, để chị nhắn cho.
Nói rồi Liễu đi ra nhà sau sửa soạn gì đó rồi bước ra ngoài. Đoạn, chị sực nhớ chuyện gì lại quay vô ngó Hà cái rồi nói:
– À, nếu mà ông Minh về sớm hơn chị thì em hâm nồi canh trên bếp lại rồi nói ổng ăn cơm dùm chị nha. Ổng chưa biết vụ em qua phụ đâu, nên cứ chào ổng tiếng. Còn thì gặp chị sẽ nói sau cho, hổng sao đâu. Vậy hen.
– Dạ, em biết rồi chị. Chị đi cẩn thận.
Hà đi ra ngoài cửa nhìn theo bóng chị Liễu một lúc rồi quay vô trong làm tiếp công chuyện của mình. Một lúc sau, nàng đem xấp quần áo dẹp gọn vô trong tủ thì mắt nhìn thấy mấy cái áo sơ mi và quần tây của ông Minh được treo trên sào. Áo vẫn còn nhăn nheo chắc chị Liễu còn chưa rảnh để ủi qua cho ông. Hà chép miệng rồi đi xuống bếp nhóm than. Nàng cầm cái bàn ủi bằng gang có con gà bên trên đi xuống bếp. Chờ một lúc cho than nóng đỏ, Hà gấp than bỏ vô bàn ủi rồi đi lên trên nhà.
Tờ lá chuối trải dưới giường kêu xèo lên một tiếng kèm theo làn khói mỏng rồi héo quăn lại theo đường ủi bàn ủi của Hà. Từ nhỏ nàng đã được mẹ dạy cách ủi đồ bằng bàn ủi than. Cứ phải ủi qua lá chuối để kiểm tra độ nóng cũng như cho đế bàn ủi trơn hơn. Xong đâu đó thì mới được để lên mà ủi áo. Hà làm đúng y vậy rồi bắt đầu ủi cái áo đầu tiên.
Nàng cẩn thận ủi từng cái áo một bằng tất cả sự tận tụy của mình. Dù thường ngày nàng rất ít khi làm việc này vì Hai Vũ chồng nàng toàn mặc áo thun, hoặc sơ mi của anh cũng là những cái bạc màu rách vai của dân lao động. Họa hoằn lắm năm mười hai tháng anh mới đi cưới hỏi giỗ quải 1 lần thì mới mặc những cái sơ mi sạch sẽ tinh tươm. Nhưng không vì thế mà Hà vụn về trong chuyện ủi đồ. Ngược lại, lớn lên được dạy dỗ cẩn thận cộng với bản tính hiền lành tỉ mỉ nên từng động tác Hà làm rất thành thục. Cứ như vậy từng cái áo rồi đến từng cái quần của ông Minh được nàng ủi thật thẳng thớm. Đến khi cái cuối cùng được móc lên thì bên ngoài mặt trời đã khuất bóng từ lâu.
Hà bước ra ngoài nhìn đồng hồ. Đã hơn 7h tối. Giờ này chắc cha con Hai Vũ đã ăn cơm cả rồi. Nghĩ đến gia đình, bất giác Hà thấy lòng mình thật ấm áp, bao nhiêu mệt mỏi ngày dài tự nhiên nhẹ hẫng đi đâu hết. Hà thở ra một cái nhẹ nhỏm rồi bước xuống nhà dưới. Đột nhiên, nàng chạm ngay một bóng người cao to che khuất cả ánh sáng từ ngọn đèn vàng trên trần. Hà ngước mắt lên, nàng định mở miệng nói thì tự nhiên nàng như cứng cả người khi gặp phải ánh mắt của người ấy. Nó khiến nàng cứ há miệng ra rồi khép vào. Mấy lần lắp bắp mà không nói được thành lời dù là lời đơn giản nhất. Cái con người to lớn đó không ai khác chính là ông Minh.
Ông Minh đã cực kỳ say. Là một người có tửu lượng cực tốt, ông Minh luôn là chủ mình trong tất cả các cuộc tiếp khách dù cho ông có phải uống nhiều thế nào đi chăng nữa. Ấy nhưng tửu lượng tốt không có nghĩa là không say. Ông thường chỉ làm chủ mình cho đến khi về đến nhà. Bước vào căn nhà giống như không gian khác, ông cho phép cơn say quật ngã mình. Rất nhiều lần ông tự lái con xe Everest của mình một đoạn vài trăm cây số cực kỳ đàng hoàng, nhưng vừa về đến nhà thì ông không bước được xuống xe mà Liễu phải bước ra để dìu ông vào phòng. Nhưng hôm nay, người đứng trước mặt ông không phải Liễu. Gương mặt này… vóc dáng này… là nàng ư?
Thật kỳ lạ, đôi mắt kia như có năng lượng đặc biệt, nó hút toàn bộ sức lực của người khác. Hà nhìn vào đôi mắt đỏ ngầu vì say kia mà không thể dứt ra được. Mấy lần nàng mấp máy môi định nói, nhưng tiếng nói cứ trốn đâu mất không thể thốt thành lời. Mãi một lúc sau nàng mới nói:
– Ông… ông Minh… ông mới về… uhm…
Hà chỉ nói được chừng đó vì đúng lúc ấy bỗng ông Minh cúi xuống và hôn lên môi nàng. Hà như chết đứng. Mắt nàng mở thật to vì ngạc nhiên, toàn thân nàng bất động. Hà không thể nào ngờ được diễn biến này, trong nhất thời toàn thân nàng tê liệt. Thứ duy nhất cơ thể nàng tạo ra được là tiếng “ưm” bị tắt trong cổ họng.
– Là em… là em thật sao… em về với ta đấy ư?
Cơn tê liệt vẫn kéo dài làm Hà cứ thẳng người ra kể cả khi ông Minh đã dứt nụ hôn. Ông cúi thật thấp như để nhìn rõ hơn gương mặt trước mắt mình. Đôi mắt ông thảng thốt nhưng lại chứa chan tình cảm. Hơi rượu phảng phất theo từng lời ông thốt ra.
– Dạ… em… em… – Hà lúng túng, nàng không hiểu ông Minh đang nói gì.
– Ôi… ta nhớ em… ta nhớ em nhiều lắm…
– Ông… ưm…
Môi Hà lại bị miệng ông Minh lấp kín. Lần này ông ôm lấy cả người nàng vào vòng tay rắn chắc của ông. Ông hôn lên môi nàng thật mãnh liệt. Lưỡi ông tách miệng nàng ra mà chui vào trong. Hà vẫn chưa hoàn hồn. Nàng không thể hiểu được chuyện gì đang diễn ra. Sự bất ngờ khiến cơ thể nàng như vô lực. Nó giống hệt người ta thấy xe lao vào mình mà chỉ biết đứng yên tại chỗ. Hà biết mình phải chống cự. Phần nào đó trong nàng hiểu chuyện này là không đúng. Nhưng lạ thay miệng nàng lại mở ra để lưỡi ông lẻn vào. Hà cảm nhận được chiếc lưỡi to nhám của ông đang xoắn lấy lưỡi mình. Nó khiến nàng hổn hển.
– Ông… ôi…
Hà không nói được thành lời. Cái lưỡi ông lạ quá, nó khua khoắn trong miệng nàng, nó như hút hết sức lực của nàng. Lúc này, Hà đã ý thức được chuyện gì xảy ra, nhưng lạ thay nàng không chống cự được. Sợ hãi, bất ngờ, rồi có gì đó của sự đê mê… tất cả khiến nàng tê liệt. Hà muốn đẩy ông ra, muốn thoát khỏi tay ông, nhưng nàng không làm được gì cả. Nàng đã bị ông đẩy ngồi lên cái ghế gỗ có tựa lưng ở bàn giữa. Và, hình như Hà nghe tiếng bừng bực của hàng nút áo bà ba mình bị giật ra.
– Ôi… ông ơi… đừng…
Núm vú Hà đã bị xâm chiếm. Từ lúc nào, bằng cách nào? Không biết. Hà không thể biết ông Minh đã lột phăng cái áo nàng và cả áo lót nàng như thế nào. Nàng chỉ biết lúc này cái lưỡi ông đang xoắn lấy núm vú nàng. Bên kia, bàn tay ông cũng đang nhào nặn vú còn lại.
Hà đưa tay lên cắn chặt để ngăn tiếng nấc. Tiếng nấc hay tiếng hổn hển? Hà cũng không biết. Nàng thấy vú mình căng tức, núm vú mình cương cứng, vươn cao. Nó xốn xang, nó ngưa ngứa và nó đê mê dưới cái lưỡi của ông. Ôi… sao thế này… không được… chuyện này là không thể… mình… mình phải thoát ra khỏi đây… ôi… đừng mà… không phải chỗ đó… ôi…
– Ôi… ông ơi…
Hà giãy cả người lên. Hai chân nàng đã bị đưa lên cao, và cái lưỡi ma quái kia đã chiếm trọn cái lồn nàng. Hà không thể làm gì khác ngoài chuyện cắc chặt mu bàn tay mình. Nước mắt nàng lăn dài, nhưng vì sao thì chính bản thân Hà cũng không biết. Hai chân nàng nhỏ xíu trong lòng bàn tay ông. Ông nắm lấy hai cổ chân nàng mà đẩy lên cao, khiến Hà bật ngửa ra sau mà dựa vào lưng ghế. Toàn bộ hạ thể nàng phơi bày trước mặt ông. Hà vừa xấu hổ vừa giận mình, nàng nhắm mắt lại mà không dám nhìn ông. Rồi nàng nấc lên khi ông cúi xuống liếm thật mạnh vào lồn nàng.
– Ôi… em chết mất… ông ơi… đừng mà… hức…
– Em đẹp quá… ta nhớ em… ta thương em…
Ông Minh nhìn thật gần cái lồn nhỏ nhắn hồng hồng trước mắt mình. Ngày trước ông cũng đã từng nhìn thấy cái lồn này, ông cũng đã nâng niu chăm sóc nó. Nàng đã trao tất cả cho ông. Cơ thể ông như con trâu mộng, to lớn dềnh dàng, khi dương vật ông tách đôi cửa mình nàng mà chui vào nàng đã phải thét lên vì đau. Nhưng mặc tất cả, nàng vẫn cắn ra mà kéo ông vào. Nàng nhìn ông, nước mắt lăn dài nhưng miệng lại mỉm cười vì hạnh phúc. Khi ông rút cặc mình ra, một dòng máu nhỏ dính cùng nước nhờn trên thân cặc ông. Ôi… nàng đã hiến dâng tất cả cho ông. Phải, chính cái lồn này nàng đã hiến dâng cho ông. Giờ đây, ông lại được nhìn thấy nó. Cái lỗ lồn nho nhỏ đang e ấp nhịp nhịp theo hơi thở nàng. Một ít nước nhờn đã tiết ra từ chính cái lỗ lồn ấy. Ông Minh thấy cảm xúc trào dâng trong lòng mình. Ông liếm thật mạnh một đường dài lên cái lồn ấy. Rồi ông cứng lưỡi lại mà ngoáy sâu vào lỗ lồn kia.
– Ôi… hức… chết em…
Hà giãy ngược lên vì cơn sướng nơi lồn. Chưa bao giờ nàng trải qua cảm giác này. Nó hồi hộp, tội lỗi, sợ sệt mà lại đê mê. Tất cả cảm xúc ấy bóp nghẹt cơ thể nàng, bóp nghẹt ý chí nàng và nó thổi bùng cơn sướng khoái. Kỳ lạ quá, sao như ông có cả 2 cái lưỡi. Sao có thể vừa ngoái vào lỗ lồn mà lại liếm được cả hột le. Ôi… không biết nữa… Hà không còn phân biệt được đâu là đâu nữa… Chỉ biết là cả lồn nàng sướng quá. Cái sướng nó mãnh liệt, nó mạnh bạo và dồn dập. Nó phủ lên người Hà, nó nhấn chìm nàng và không cho nàng thở. Hà nấc nghẹn rồi trân cứng cả người.
Hà đã cực khoái!
… Bạn đang đọc truyện Chợ nổi Ngã Bảy tại nguồn: http://truyensex.top/cho-noi-nga-bay/
– Người ta phải lấy thân mà báo đáp ổng đó!
Tiếng nói của Tư Thông tự nhiên văng vẳng bên tai Hà khi nàng đang nhìn ông Minh phía trên mình. Lúc này ông đã bò lên phía trên nàng. Ông đang nhìn nàng. Nhưng sao Hà có cảm giác đây không phải là ông Minh mà thường ngày nàng biết. Đôi mắt ông nhìn nàng chất chứa yêu thương. Nó dịu dàng, nhưng cũng cháy bổng và lại còn có gì đó của đớn đau. Ông nhìn thật sâu vào mắt nàng. Và Hà cũng nhìn lại ông.
Lý nào đây là cách ông muốn nàng báo đáp sau những gì ông làm cho gia đình nàng sao? Nhưng sao nó lạ quá, cái cách ông chiếm lấy nàng nó không giống vậy. Ông đang làm gì vậy ông Minh? Ông muốn em phải làm gì đây? Không lẽ ông xem thường em đến vậy hay sao?
– Ôi… đau quá…
Cơn đau nhói nơi cửa mình khiến Hà phải thốt lên và cắt đứt dòng suy nghĩ của nàng. Dương vật ông Minh đã ngập sâu trong lồn nàng. Nó to quá, to hơn cả chồng nàng. Nó như xé đôi người Hà ra. Ôi… ông ơi…
Tiếng hét kêu đau của Hà khiến ông Minh nhìn nàng. Ông cúi xuống hôn ngay lấy môi nàng. Ông nút môi trên rồi môi dưới nàng. Hà không đáp lại. Nàng cũng không biết mình phải làm gì. Nước mắt nàng lại chảy ra, lăn trên má. Nàng thấy ông tì trán lên trán mình, rồi nghe ông thì thầm.
– Ta xin lỗi, cố gắng chịu đau một chút nhé. Ta thương nàng… ta thương nàng…
– Ôi…
Vô thức Hà đưa tay ôm lấy lưng ông. Sau mỗi tiếng “ta thương nàng” hông ông lại nhấp nhô và cặc ông lại kéo ra đóng vào. Hà thấy lồn mình nóng ran và sướng kỳ lạ. Cơ thể nàng cong ngược lên, ngực nàng mất thở. Hà bấu chặt lấy lưng ông. Răng nàng cắn chặt mà chịu đựng.
“Ọc… ọc…”
Ông Minh bấu chặt vào thành ghế, lưng ông nhấp nhô. Cặc ông chạy ra tận ngọn rồi đâm vào tận gốc. Nhịp nắc của ông cứ đều đặn, mạnh mẽ và bền bỉ. Hà vòng hai tay lên cổ ông ghì chặt ông vào người mình. Hai chân nàng dang rộng hết cỡ để lồn nàng đón lấy cặc ông. Người đàn ông này là ai vậy. Tại sao cái cách ông chiếm lấy nàng nó lại tự nhiên mà uy quyền đến thế? Hà biết đây là sai, toàn bộ chuyện này là không đúng. Nhưng… nhưng nàng không cách nào chống lại được. Đâu đó trong con người nàng Hà thấy mình quy phục hoàn toàn trước quyền uy của người đàn ông này. Ôi… cái gậy thịt của ông đang xiên phá người nàng. Nó chiếm lấy cơ thể nàng. Hà nghe toàn thân mình đê mê tận hưởng sự sung sướng.
– Ôi… em chết… em chết mất thôi… em không chịu được nữa… ôi…
Hà cứ ông cứng lấy cổ ông Minh, nhắm mắt và há miệng thở lớn. Rõ ràng lúc này cả người nàng đang cứng lên mà nghe cơn sướng đang chiếm lấy nàng. Con cặc ông lớn quá, nó bự quá, nó lấp hết toàn bộ lỗ lồn nàng. Hà như nghe được cả từng thớ cơ lồn mình mở ra rồi đóng lại theo nhịp rút ra đóng vào của cặc ông. Nghe cái đầu khấc khủng khiếp của ông nó cào vào vách lồn mình. Ôi… cái sướng tội lỗi này sao nó mãnh liệt đến thế. Nó không cho Hà bất cứ một cơ hội nào để chống cự, để chối bỏ nó cả.
– Ông ơi… em sướng… em… ôi… em SƯỚNG…
Hà cứng người đạt cực khoái lần 2!
Đây không phải lần đầu tiên nàng lên đỉnh 2 lần trong 1 trận làm tình. Nhưng kỳ lạ làm sao nó lại khiến nàng tê liệt toàn bộ. Sau cơn cực khoái, Hà như không còn biết gì nữa. Nàng không suy nghĩ thêm được bất cứ điều gì. Nàng chỉ biết dường như mình đã quay người lại quỳ lên ghế, tay nắm chặt lấy cái lưng tựa rồi mông chổng ra sau cho ông thúc cặc vào. Sau đó nàng lại đổi thêm nhiều tư thế khác. Qua bao lâu, Hà cũng không biết. Sướng đến mức nào Hà cũng không hay. Chỉ biết đến cuối cùng khi nàng nghe tiếng ông gầm lên rồi nắm chặt lấy tóc nàng thì Hà cảm nhận được một luồng tinh trùng ấm nóng bắn thẳng vào miệng mình. Hà nuốt trọn. Nàng chủ động nuốt lấy toàn bộ cái dịch tanh nồng và ngòn ngọt kia. Rồi sau đó hình như có một chiếc lưỡi chui vào miệng nàng, xoắn lấy lưỡi nàng… Tất cả hình ảnh, tất cả cảm xúc ấy như thước phim chập chờn trong tâm trí nàng…
Sau đó, Hà lịm đi…
Bên ngoài nhà ông Minh lúc này có một thân người trong bộ sườn xám màu nếp than đã chứng kiến hết cảnh hoan lạc ấy. Chị cũng không biết mình nên làm gì nên chỉ đứng yên mà quan sát. Chỉ duy nhất một điều chị biết rằng chưa bao giờ chị thấy ông Minh làm tình hăng say và nồng nàn đến vậy… Rồi khi ông bắn từng đợt tình vào miệng người con gái ấy thì chị nghe từ lồn mình cũng có một dòng nước chảy ra. Nó thoát khỏi lồn chị và rớt xuống đất nơi chị đứng. Vì lúc cái quần lót của chị đã bị lột mất tự bao giờ. Chị đưa mắt nhìn xuống cái bệt nước ấy, nó đùng đục màu trắng sữa. Rõ ràng bệt nước kia không chỉ có nước nhờn từ lồn chị…
…
Còn tiếp…