Phần 17
Mấy ngày hôm nay tôi sụt cân thấy rõ vì ăn không ngon ngủ không yên với thằng Tú. Ngày nào nó cũng phải nhắn cho tôi một tin thì nó mới hả dạ hay sao đó. Các tin nhắn chủ yếu xoay quanh vấn đề là nó khuyên tôi bỏ Trâm, giải thoát cho Trâm. Tôi không trả lời bất kỳ tin nhắn nào của nó. Vì tôi nghĩ rằng cứ im lặng thì tốt hơn, chứ nếu chửi nó thì tôi sợ nó sẽ dùng những bức ảnh sex để đem ra uy hiếp tôi.
Tuy nhiên tôi càng im lặng thì thằng Tú nghĩ tôi đang run sợ nên nó càng làm tới. Không chỉ nhắn tin, thỉnh thoảng đang làm việc ở công ty hay đêm đêm đang ngủ ở nhà thì tôi hay nhận được những cuộc gọi giấu tên. Cứ bắt máy là đầu dây bên kia lại tắt ngay. Tôi nghi là thằng Tú, vì ngoài nó ra thì chẳng có ai lại đi khủng bố tôi như vậy.
Tôi không nói gì cho Trâm biết việc thằng Tú hay nhắn tin cho tôi. Bởi tôi không muốn Trâm còn suy nghĩ đến nó, tôi muốn nàng quên hết tất cả. Chính vì lẽ đó Trâm không hề biết rằng tôi đang sống trong cảnh lo âu vì thằng Tú đang nắm trong tay rất nhiều bí mật về vợ chồng tôi. Chỉ cần nó hé ra một chút cho thiên hạ biết thôi là vợ chồng tôi chắc phải bán xới về Việt nam sống mất. Chính vì thế tôi phải hết sức cẩn thận, bình tĩnh chịu nhục để không làm cho thằng Tú nổi khùng lên.
Cứ một ngày trôi qua là tôi lại thở phào vì thấy mình vẫn được sống bình yên. Dần dần tôi cũng bớt lo lắng hơn và nghĩ thằng Tú cũng không quá khốn nạn khi không làm hại đến vợ chồng tôi.
Vào một hôm khi hết giờ làm, mấy thằng cùng công ty rủ tôi đi uống bia và tôi đã đồng ý. Chúng tôi ngồi uống đến hơn 9h tối thì giải tán ai về nhà đó. Tôi cũng hơi ngạc nhiên khi không thấy vợ nhắn tin hay là gọi điện về ăn cơm. Bình thường nếu tôi đi đâu về muộn là Trâm vẫn hay gọi để hỏi han, nhưng hôm nay thì không. “Sao hôm nay vợ vô tình thế nhỉ?” Tôi vừa lái xe vừa lẩm bẩm một mình.
Về đến nhà, tôi giật mình hoảng hốt khi thấy nhà tắt điện tối om. Bình thường thì không có vấn đề gì, nhưng thời gian này tôi hay có tật hoảng sợ bởi vì lo lắng. Tôi bật hết đèn lên và không thấy hai mẹ con ở nhà. Sự lo lắng của tôi càng tăng cao khi đứng một mình giữa nhà mà không thấy tiếng người. Trực giác của tôi mách bảo đã có chuyện không hay rồi, tôi vội rút điện thoại ra gọi cho Trâm. Chuông đổ liên hồi nhưng Trâm lại không nghe máy càng khiến tôi vừa bồn chồn vừa bực bội. Tôi định gọi tiếp cuộc nữa thì vô tình nhìn thấy một mảnh giấy đặt trên bàn. Nhanh như cắt, tôi lao đến cầm mảnh giấy lên đọc và chân tay tôi bắt đầu run lẩy bẩy.
“Em gửi con bên ông bà trông hộ cho một thời gian vì em đi vắng khoảng hai tuần. Anh đừng gọi điện hay đi tìm em nhé. Em không sao đâu. Khi nào em về thì mình sẽ nói chuyện sau. Mãi yêu hai bố con. P/s: Anh nhớ giữ gìn sức khỏe và không được bỏ cơm đâu nha.”
Tôi đọc đi đọc lại những dòng chữ trên tờ giấy mà vẫn không tin đó là sự thật. Tôi không cần phải tự hỏi là vợ tôi đi đâu vì tôi biết điều tồi tệ đang đến với tôi. Cảm giác “mất vợ” chợt xuất hiện trong đầu tôi khiến tôi ngồi bần thần như kẻ đang phá sản. Tôi không hiểu tại sao Trâm lại lỡ bỏ hai bố con tôi để đến với Tú? Tôi đặt câu hỏi chẳng nhẽ vợ tôi lại yêu thằng Tú điên cuồng đến thế sao? Một người đàn bà mà dám đánh đổi hạnh phúc của gia đình để đến với người tình thì một đó là người đàn bà tồi, hai là họ quá yêu người kia.
Cả hai lý do kia đều làm tôi đau đớn đến. Mọi thứ dường như đã sụp đổ, tôi ngồi thất thần chẳng biết từ mai mình sẽ sống ra sao. Trong đầu tôi bắt đầu le lói hai từ “ly dị” vì tôi không thể chấp nhận chuyện bỏ chồng để đến sống với người khác.
Tôi ngồi châm hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, vừa nhả khói vừa suy nghĩ. Trong căn phòng mờ mịt khói, lại cô đơn một mình nên đầu óc tôi lúc này chỉ toàn những suy nghĩ tiêu cực. Tôi thèm có một người để tâm sự mà chẳng có ai. Cứ thế con người tôi càng chìm sâu vào khủng hoảng. Tôi buồn bã đến độ nước mắt tôi đã lăn xuống má từ lúc nào không hay. Rồi tôi cầm điện thoại lên gọi cho Trâm. Tôi muốn biết lý do tại sao nàng lại bỏ tôi để đến với thằng Tú. Tôi muốn nghe chính miệng nàng nói ra để ngay ngày mai nếu tôi viết đơn ly dị thì tôi cũng không phải hối hận. Tuy nhiên gọi đến hai lần nhưng Trâm vẫn không nghe máy khiến trạng thái tôi chuyển từ buồn bã sang bực bội. Trong lúc nóng giận, tôi đứng lên với ý định sang tận nhà thằng Tú để gặp vợ nói chuyện. Nếu cần thiết tôi có thể giết thằng Tú luôn nếu cần. Nghĩ là làm, tôi cầm chìa khóa xe đi thẳng ra cửa nhà.
Tôi bước đi với hừng hực ngọn lửa hận thù đang cháy trong người. Tôi chỉ nghĩ rằng đã mất thì cho mất luôn một thể. Khi tôi đang mở cửa nhà thì điện thoại trong túi quần chợt rung lên báo có tin nhắn. Tôi nghĩ ngay là tin nhắn của vợ nên vội vàng rút điện thoại mở ra xem. Tôi hồi hộp muốn biết Trâm viết gì cho tôi. Tuy nhiên tôi hơi thất vọng vì đó không phải là tin nhắn của Trâm, mà là của thằng Tú.
“Xin lỗi vì Trâm hơi mệt nên ngủ rồi. Mà cô ấy có vẻ cũng không muốn gặp và nói chuyện với ông đâu. Cô ấy thực sự đang rất hạnh phúc khi ở bên tôi. Nếu ông là người có lòng tự trọng thì xin ông hãy để cho Trâm được bình yên, được có quyền chọn lựa hạnh phúc cho riêng mình. Tôi gửi cho ông bức ảnh chứng minh Trâm đang hạnh phúc khi có tôi nằm cạnh bên. Mà tôi cũng bonus thêm cho ông một tấm ảnh lúc tối hai chúng tôi tắm cùng nhau. Ông xem và tự nhận xét xem những điều tôi nói có đúng không nhé. Chào ông!”
Nhìn hai tấm hình, tôi ngồi bệt xuống đất vì buồn bã. Thực sự là Trâm như đang cầm dao đâm vào tim tôi vậy. Đau đớn khi vợ yêu người khác và nhục nhã khi để thằng khác cướp mất vợ mình. Lúc này có hối hận thì cũng đã quá muộn rồi. Trò chơi mà tôi khơi mào giờ đây đã kết thúc một cách nghiệt ngã. Khi gạ gẫm vợ tham gia, tôi đã không thể lường trước được hậu quả lại xấu đến mức này.
Hai bức ảnh đã nói lên tất cả và tôi thấy cũng chẳng cần phải đi tìm vợ để làm gì. Cô ấy đang hạnh phúc trong tay người khác cơ mà? Đau đớn đến tột cùng nhưng tôi phải chấp nhận điều đó. Mệt mỏi, chán chường, buồn bã… khi tôi cố lê đôi chân vào phòng ngủ để nằm. Cảm giác mất vợ thực sự là cảm giác đau đớn và buồn tủi nhất trên đời này. Khi nằm một mình cô đơn trên chiếc giường rộng 1m8 thì mới thấm thía được cảm giác vợ bỏ mình. Tôi lại khóc một lần nữa vì đàn bà.
Thằng Tú có lẽ đang nằm cạnh vợ tôi rất hả hê vì chiến thắng. Nó không buông tha tôi khi tiếp tục dội tiếp những quả bom cực mạnh xuống đầu tôi. Những tin nhắn cùng lúc liên tiếp đến bởi một người gửi.
“Chắc ông đang nhớ vợ lắm phải không? Vậy tôi gửi ông mấy tấm hình lúc chiều vợ ông đang vào bếp nấu cơm nhé. Hy vọng những tấm hình này sẽ giúp ông đỡ nhớ vợ và cũng có thêm tư liệu để quay tay. Nói để cho ông thêm phần hưng phấn là từ trưa đến lúc tối Trâm đã lên đỉnh tổng 4 lần. Lần nào cô ấy cũng rên rỉ trong sung sướng. Ông tự hỏi bản thân nếu ở với ông thì liệu Trâm có được như thế không nhé? Chúc ông ngủ ngon, bạn đồng niên của tôi.”
Tôi nhìn kỹ những bức ảnh thì thấy đúng là Trâm đang rất sướng khi được thằng Tú địt. Không hề có dấu hiệu nào cho thấy Trâm bị ép phải quan hệ. Dường như nàng đã chọn được con đường đi đúng hướng chăng. Nếu như lúc trước tôi sẽ rạo rực ngay khi xem những tấm hình này. Nhưng lúc này thì hoàn toàn không, cho dù tôi là kẻ nghiện cuckold.
Tôi căm phẫn thằng Tú đến tận xương tủy. Và việc vợ mình vẫn cố tình ăn nằm với kẻ mình ghét như vậy thì càng khiến tôi hận nó hơn. Tôi suy nghĩ đến 99% là tôi sẽ ly dị với Trâm và sẽ tìm cách xử lý thằng Tú một trận bởi cái trò nó đang sỉ nhục tôi. Tuy nhiên thằng Tú như đã chuẩn bị trước mọi thứ, nó dường như biết tôi sẽ không để yên chuyện nên nó đã phòng ngự một cách chắc chắn. Nó tiếp tục gửi tin nhắn và lần này không có bức ảnh nào hết, thay vào đó là những lời lẽ đe dọa:
“À quên mất tôi không dặn ông một chuyện. Nếu như ông cố tình tìm cách phá hoại hạnh phúc của tôi và vợ ông thì ông biết hậu quả rồi đấy. Tôi sẽ công khai chuyện vợ ông đến với tôi và tôi sẽ nói cho tất cả mọi người đều biết, kể cả bố mẹ Trâm và bạn bè của ông rằng ông là một thằng chồng có lối sống bệnh hoạn khi thích nhìn thằng khác địt vợ mình. Ông suy nghĩ cẩn thận những điều tôi nói nhé. Nếu ông hợp tác thì ngày nào tôi cũng gửi ảnh cho ông xem.”
Chưa bao giờ tôi lại ngủ một giấc thật dài như là hôm nay. Đêm qua tôi không nhớ mình ngủ lúc mấy giờ nữa, chỉ nhớ rằng tôi đã thức rất khuya vì không thể nào ngủ được. Tôi gọi điện cho công ty báo bị ốm và cứ thế ẩn mình trong tấm chăn chẳng muốn ra khỏi giường. Mọi thứ đối với tôi giờ thực sự vô nghĩa nên tôi chẳng cần bận tâm. Trông tôi lúc này thật đáng thương hại, giống như kiểu hờn dỗi cả thế giới xung quanh mình.
Tôi nằm lì trên giường đến tận 6h chiều mới lồm cồm đi ra khỏi phòng vì đói bụng. Khổ thân cái bụng tôi lép kẹp vì từ tối qua chưa ăn uống gì. Người tôi uể oải không còn sức sống vì chán đời, vì ngủ quá lâu nên cơ thể mệt mỏi thấy rõ. Quyết tâm lắm tôi mới chịu đứng dưới vòi hoa sen để xả nước lên người. Làn nước âm ấm đúng là rất hiệu nghiệm, nó giúp cơ thể và tinh thần tôi tỉnh táo được đôi chút.
Tắm xong tôi mới lục tủ lạnh để tìm đồ ăn thì thấy trong tủ ngoài mấy lon bia ra còn có một đĩa gà luộc đầy ắp đã được luộc và chặt sẵn từ bao giờ. Chắc Trâm trước khi bỏ tôi đi thì nàng sợ tôi không nấu ăn nên đã luộc gà cho tôi. Tuy đang hận vợ lắm nhưng vì quá đói bụng nên tôi cũng chẳng nỡ từ chối.
Ăn uống no say xong người tôi tỉnh táo hẳn ra. Tôi thử gọi điện cho Trâm một lần nữa nhưng điện thoại của nàng đã tắt. Tôi bực vì vợ không thèm liên lạc với mình nên nhắn tin bảo cô ấy rằng đừng bao giờ về cái nhà này nữa, nếu về để ký vào đơn ly dị thì ok.
Tôi gặm nhấm nỗi buồn, nỗi cô đơn bằng những lon bia mát lạnh. Không muốn nghĩ đến người vợ bội bạc chút nào nhưng hình bóng của Trâm cứ xuất hiện trong đầu tôi. Tôi vẫn quan tâm đến nàng khi tò mò tự hỏi giờ này em đang làm gì. Em có nhớ tôi không?
Tuy nhiên một chút hy vọng rằng Trâm vẫn còn nhớ đến tôi thật là viển vông. Cô ấy giờ đang ở trong tay thằng Tú và họ lúc nào cũng đắm say trong hoan lạc. Khoảng 10h tối thằng Tú lại không quên gửi hình cho tôi xem cứ như thể nó đang báo cáo vậy.
“Hello! Ông vẫn ổn chứ? Sorry gửi ảnh cho ông xem hơi muộn. Hôm nay tuyệt vời lắm ông ạ. Trâm đã cho tôi phá trinh lỗ đít của cô ấy. Lúc đầu cô ấy hơi đau nhưng về sau đã thấy sướng. Hy vọng những tấm hình này giúp ông có thể tự sướng được.”
Tôi quẳng điện thoại sang một bên mà không thèm nhìn những tấm hình lần thứ hai. Với tôi giờ đâu có thèm quan tâm hai người sex với nhau như thế nào nữa. Sự hận thù trong tôi bây giờ chuyển sang cả vợ nữa nên những bức ảnh sex của nàng không thể làm tôi nứng cặc như trước được nữa. Tôi căm phẫn Trâm đến tận xương tủy bởi chính nàng đang góp phần giúp thằng Tú hàng ngày hạ nhục tôi. Quá uất ức, tôi cầm điện thoại lên nhắn lại cho thằng Tú:
“Mày hả hê lắm à? Tao nói cho mày biết, cái con đàn bà mà mày đang rước về cũng chỉ là một con đĩ trá hình thôi. Mày có biết mày là thằng thứ bao nhiêu khi được đút cặc vào cái lồn đó không? Kaka, chắc mày không thể ngờ rằng trước mày cũng đã có ngót nghét tầm hai chục con cặc đút vào cả lỗ trên và lỗ dưới rồi phải không? Và một điều nữa là tất cả những con cặc đó đều không bao giờ được đeo bao. Ha ha, lúc nào rảnh thì mày nên đi khám xem có bị SIDA không nhé? Chơi đĩ mà không dùng bao thì mày cứ xác định đi. Và tao tin rằng mày không phải là người cuối cùng đâu. Đĩ thì mãi vẫn là đĩ mà. Mày dọn dẹp những cái sừng cũ đi để chuẩn bị cho sừng mới còn có chỗ để mọc.”
Những lời lẽ thậm tệ của tôi không biết có làm thằng Tú tức điên lên không mà tôi không thấy nó trả lời. Tuy nhiên một lúc sau tôi cũng có chút hối hận vì nói nặng lời quá. Tôi nói như vậy có khác nào làm cho thằng Tú trút giận lên đầu Trâm. Tận sâu trong đáy lòng thì tôi vẫn còn thương vợ mình lắm.
Thằng Tú quả thực không những rất khốn nạn mà còn rất bản lĩnh. Cứ ngỡ nó sẽ tức giận nhưng không ngờ nó vẫn bình tĩnh đáp trả. Mãi gần một tiếng sau nó nhắn lại với lời lẽ ngắn gọn nhưng thực sự đã làm tôi thấy bị tổn thương: “Tôi bắt đầu thấy thương hại cho ông rồi đấy Tuấn à. Cố gắng sống và tìm cho mình một con đĩ khác nhé.”
Tôi không nhắn lại nữa vì chấp nhận mình thua cuộc. Tôi chỉ cười một mình khi nghĩ hai thằng đàn ông đang tranh dành một con đàn bà dâm đãng. Tôi tu hết lon bia này đến lon bia khác đến độ say cả tâm trí. Lúc này tôi như một thằng bất mãn, muốn gào thét thật to rằng “vợ ơi về với anh đi.” Trong cơn say, tôi nhận ra rằng mình vẫn còn rất yêu vợ và sẽ tha thứ tất cả nếu như nàng bỏ Tú về sống bên tôi.
Ngày hôm sau tôi vẫn ủ rũ nằm ở nhà chứ không đi làm. Tôi cũng không thể ngủ được lâu vì anh em trong công ty sáng ra đã gọi điện hỏi thăm tôi ốm đau thế nào, bao giờ thì đi làm. Tôi nói dối là người vẫn sốt, vẫn mệt chưa đi làm ngay được. Cứ thế tôi nằm lì trên giường chìm sâu vào khủng hoảng tinh thần.
Tôi không tin vào mắt mình khi thấy tin nhắn của Trâm gửi cho tôi. Tôi đã mong nàng nói một câu suốt từ hôm bỏ đi đến bây giờ. Tôi mở tin nhắn ra đọc và hồi hộp đọc từng chữ một:
“Anh nhắn linh tinh gì cho ông Tú đấy? Em đã bảo 2 tuần sau em sẽ về mà. Ông ấy nói gì thì anh cứ mặc kệ. Anh cứ coi như là anh đang cho em đi ngoại tình đi. Có con gà luộc trong tủ lạnh, hôm qua có bỏ ra ăn không? Nhớ nấu cơm ăn uống đấy, ăn mì tôm nhiều không tốt đâu.”
Một tin nhắn đó thôi nhưng đã vực dậy được cái tinh thần đang chìm sâu trong khủng hoảng của tôi. Tôi đọc đi đọc lại vài lần và vẫn thấy Trâm còn thương tôi lắm. Bỗng nhiên tôi thấy vui vui, không còn giận chuyện nàng dám đến ở với thằng Tú nữa. Tôi liền nhắn lại:
– Tại em không chịu nghe máy và trả lời gì cả nên anh mới nổi khùng. Nhưng sao em lại đến với nó vậy? Em nói cho anh biết được không?
Lần này thì Trâm đã trả lời rất nhanh:
– Ông ấy cầm điện thoại của em vì sợ em còn liên lạc với anh. Ông này ghen lắm. Chắc tại yêu vợ nhiều quá, hì hì.
– Nhưng anh muốn biết vì sao em đến với nó?
– À, chuyện dài dòng lắm. Trước ông ấy cứ gọi điện và nhắn tin liên tục cho em. Cứ ỉ ôi yêu em, nhớ em và muốn gặp em. Rồi ông ấy thất tình quá nên giả vờ ốm để đánh tiếng cho em biết. Em tưởng thật nên giấu anh đã đến thăm ông ta. Không ngờ ông ấy ốm mà thông cho em hai phát liên tiếp đến sướng hết cả bím. Ông ấy năn nỉ muốn em làm vợ ông ta trong hai tuần rồi hứa sẽ không bao giờ làm phiền vợ chồng mình nữa. Em suy nghĩ cả ngày rồi cũng chấp nhận cho đỡ đau đầu.
– Nhưng em có yêu nó không?
– Em nói thật anh đừng buồn nhé. Chẳng hiểu sao em cũng nhớ ông ấy nhiều lắm nên mới đến thăm ông ta. Em chẳng biết có yêu hay không nhưng mỗi lần ở gần bên ông ấy là cơ thể em lại đòi hỏi chuyện ấy. Hay chồng đừng giận ông ấy nữa được không? Tại ông ấy cũng chỉ vì yêu vợ thôi mà.
– Không. Không bao giờ anh chấp nhận nó một lần nữa. OK, em đã đồng ý thì coi như chuyện đã rồi nên anh bỏ qua. Nhưng 2 tuần sau nó mà còn dám gạ gẫm em nữa thì anh sẽ không bỏ qua đâu.
– Thôi cứ biết thế nhé. Có gì em sẽ nhắn tin sau.
– Ừ. Nhớ vợ quá đi. Nhớ cả cái lồn dâm nữa.
– Nhớ được gì đâu. Lồn này giờ bị ông kia đục ngày đục đêm rồi. Chỉ sợ 2 tuần sau về thì toang hoác hết ra, chồng lại chê.
– Kệ chứ. Vẫn nhớ vì thèm được rúc vào đó để liếm.
Phải công nhận đàn bà có một sức mạnh thật là ghê gớm. Chỉ cần một tin nhắn với mấy câu yêu đương là có thể dập tắt ngay được ngọn lửa hận thù đang cháy hừng hực trong người tôi. Nghe vợ giải thích như vậy thì tôi cũng đành phải chấp nhận thực tế bởi chuyện cũng đang xảy ra rồi. Nếu tôi làm gắt thì có thể tôi sẽ mất vợ, mà điều này thực sự tôi không muốn. Và tôi cũng chẳng thể làm gì được với thằng Tú vì nó nắm trong tay những bí mật về tôi. Tất cả giờ tôi chỉ mong sao hai tuần trôi qua và thằng Tú giữ lời hứa với Trâm.
Tôi lại đi làm bình thường, cố che đậy chuyện gia đình với mọi người ở công ty. Tôi cố gắng tỏ ra vui vẻ nhưng quả thực hơi khó vì đâu dễ nuốt chuôi chuyện vợ mình đang đi làm vợ, làm đĩ cho người ta. Tôi gắng sống qua ngày nhưng sợ nhất mỗi khi về nhà. Sự cô đơn nhiều đêm làm tôi thấy buồn và nản chí. Nằm một mình tôi thấy nhớ vợ da diết và nhu cầu tình dục lại nhen nhóm trở lại. Đã mấy hôm rồi tôi chưa được xuất nên có lẽ cơ thể tôi bắt đầu có sự đòi hỏi thấy rõ. Bây giờ tôi lại chỉ mong thằng Tú gửi ảnh cho tôi xem nhưng tuyệt nhiên nó không còn gửi một tấm ảnh nào nữa kể từ hôm tôi nhắn tin trả lời nó.
Ngày nào tôi cũng mong vợ trở về và nhắn tin cho tôi để tôi đỡ lo nhưng Trâm thoắt ẩn thoắt hiện như một gián điệp vậy. Từ hôm nhắn tin cho tôi thì nàng cũng mất tích luôn cho dù tôi nhắn cho nàng rất nhiều. Chuyện đời nhiều khi cũng khó đoán nhất là chuyện tình cảm. Tôi sợ Trâm ở bên Tú lâu thì nàng sẽ bén hơi nó mà không dứt ra được. Tính Trâm tôi hiểu, nàng sống theo thiên hướng tình cảm và cũng rất lụy tình. Cái lưỡi của thằng Tú lại dẻo như kẹo kéo nên tôi sợ Trâm sẽ bị nó thuyết phục.
Ngoài việc lo lắng mất vợ thì tôi cũng lo mọi người bên ngoài biết việc vợ tôi đang cặp kè với thằng Tú. Tôi dám chơi cuckold nhưng điểm yếu của tôi là tính sĩ diện. Tôi cho vợ ngoại tình nhưng lại rất sợ nếu như người quen của mình biết được. Và điều tôi không mong muốn cũng đã xảy ra khi một hôm có một cậu em quen biết tôi từ lâu lắm rồi có nhắn tin:
– Anh Tuấn dạo này khỏe không? Lâu quá rồi anh em mình không gặp nhau nhỉ?
– Hello chú. Anh vẫn khỏe như đang tuổi 18 đây. Sao hôm nay thằng em lại nhắn tin hỏi thăm anh vậy?
– Vâng, đúng là có chuyện nên em mới nhắn. Em hỏi điều này nếu không đúng thì anh bỏ qua nhé.
– Ừ, chú cứ hỏi đi.
– Anh với Trâm ly dị rồi à?
Tôi giật mình khi nghe cậu em hỏi vậy. Tôi không hiểu đằng sau câu hỏi đó là gì nên hỏi lại:
– Sao chú lại hỏi anh thế?
– À, tại tối qua em có đi ăn tiệc chỗ một người bạn ở thành phố Xxx thì vô tình trông thấy vợ anh cũng có mặt ở đó. Em thấy Trâm khoác tay rất tình cảm với một người đàn ông và theo như anh ta giới thiệu với mọi người thì Trâm là người yêu của anh ta. Em thấy lạ nên mới nhắn cho anh biết.
Tôi thoáng xấu hổ khi thằng em phát hiện ra vợ tôi ngoại tình. Tôi trả lời như thừa nhận sự thật:
– Đúng là anh với Trâm đang có những bất đồng. Chuyện này chú đừng nói cho ai biết được không?
– Vâng, anh yên tâm em sẽ không bép xép đâu.
– Thank iu chú nhiều nhé.
Tôi tắt máy và gọi luôn vào số của Trâm nhưng vẫn như mọi khi là Trâm không nghe máy. Tôi bực mình nhắn tin và chờ đợi câu trả lời của Trâm.
Gọi thì không nghe máy, nhưng nhắn tin thì lại trả lời ngay khiến tôi hơi ngạc nhiên. Tôi mở tin nhắn ra đọc thì thấy vợ viết vỏn vẹn mấy từ:
– Em xin lỗi vì em yêu ông ấy mất rồi.
Tôi bực mình nhắn lại:
– Yêu thì yêu nhưng anh đã dặn em là không được để ai nhìn thấy cơ mà. Giờ có người biết rồi đấy.
– Nếu em và Tú công khai chuyện tình cảm thì anh nghĩ sao?
– Ý em là muốn sống với nó suốt đời đấy à?
– Cũng có thể như vậy. Vì chúng em yêu nhau.
– Thế thì em sống với nó luôn đi, đừng bao giờ về với bố con tôi nữa. Cútttt!!!
Trâm có nhắn tiếp nhưng tôi tắt máy không thèm đọc. Bầu trời lại như sụp đổ trước mắt tôi khi mọi chuyện thay đổi quá nhanh. Lần này tôi đã không khóc như lần trước, thay vào đó là cả sự hận thù vào người vợ đã chung sống gần 4 năm trời. Tối về thằng Tú tiếp tục đổ thêm sự đau khổ lên đầu tôi khi nó nhắn tin:
– Ông đã thấy vợ ông muốn gì rồi chứ? Mong ông giải thoát cho cô ấy. Tôi biết ông sẽ rất đau khổ nhưng chúng tôi không thể làm khác được.
– Tao đã nói là tao cho mày con đĩ đó rồi và từ nay mày đừng có nhắn tin làm phiền tao nữa.
Tôi giận dữ tắt nguồn điện thoại sau khi chửi thằng Tú xong. Mọi thứ coi như chấm dứt. Đau khổ cũng chẳng giải quyết được gì, tôi giấu lòng cố tỏ ra mạnh mẽ để mọi người không biết chuyện vợ chồng tôi.
Ngay ngày hôm sau tôi đón con bên ông bà ngoại về nhà mình. Tôi xin nghỉ làm 1 tháng và mua vé máy bay về vn. Mọi thứ quá nhanh và quá đột ngột vì tôi muốn biến khỏi nơi đây càng nhanh càng tốt. Tôi không muốn gặp lại con vợ phản bội và muốn ly dị ngay lập tức. Tôi đem con về cho ông bà nội nuôi bởi tôi biết khi ly dị thì tòa sẽ cấp quyền nuôi con cho người mẹ. Rất may đường bay về vn một tuần có 2 chuyến nên tôi đặt vé chuyến sớm nhất có thể.
Tôi bí mật đưa con về vn mà không nói cho ai biết, kể cả là bên ông bà ngoại. Lúc lục tủ tìm chỗ Trâm cất giấu tiền thì tôi hài lòng khi thấy số tiền mà hai vợ chồng tiết kiệm mấy năm qua vẫn còn y nguyên. Tổng cộng gần 100k Euro Trâm không cầm đi đồng nào. Tôi mang hết theo người và hy vọng hải quan sân bay không phát hiện được ra. Khi mọi thứ đã chuẩn bị xong, hai bố con tôi ngồi chờ taxi đến đón. Bỗng có một số điện thoại lạ gọi cho tôi. Tôi nghe máy thì nhận ra đó là giọng của Trâm. Gần hai tuần rồi bây giờ tôi mới được nghe giọng nói của nàng. Giọng Trâm nói nhỏ nhẹ bên đầu máy bên kia:
– Anh ơi, sáng mai tầm 8h anh đi xe đến nhà ông Tú đón em được không?
Tôi trả lời với giọng điệu vô tâm:
– Sao cô bảo cô muốn sống với nó suốt đời mà? Giờ vác mặt về đây làm gì nữa?
– Em nói thế khi nào? Từ ngày em đến ở với ông Tú thì em có được cầm điện thoại đâu mà nói chuyện với anh.
Tôi bắt đầu ngờ vực chuyện gì đó sai sai nên hỏi:
– Thế các tin nhắn mà cô nhắn cho tôi thì là sao?
– Em có nhắn cái nào đâu? Em chỉ gọi cho mỗi ông bà để nói chuyện với con thôi. Chắc anh bị ông Tú lừa rồi. Ông này ranh ma lắm, em cũng bị ông ấy lừa đây.
Tôi ngớ người đứng chôn chân một chỗ. Vậy là tôi đã bị mắc bẫy thằng Tú mà không hay biết. Suýt chút nữa thì tôi đã mất vợ vào tay hắn. Tôi hỏi Trâm:
– Em đang dùng số của ai gọi đấy?
– Chị Lệ đưa cho.
– Thế để anh đến đón em luôn nhé?
– Đừng. Vì bây giờ đến cũng không có khóa để mở cửa. Với lại tối nay em còn một việc phải làm cho xong.
– Muốn địt phát cuối cùng chứ gì?
– Địt cái đéo gì mà địt. Đang bực mình đây mà còn giở cái giọng đấy ra.
– Hi hi sorry. Thế nó đe dọa gì em à?
– Mấy ngày đầu em cứ tưởng ông ấy yêu em thật. Nhưng không phải. Mai ông ấy có khách đến chơi và bắt em làm phò cho ông kia với giá 1500. Nếu em không làm thì lão lại dở trò dọa tung ảnh em lên mạng. Tối nay em định cho ông ấy uống say say rồi sẽ tìm cách xóa hết ảnh trong điện thoại của ông ấy.
– Ờ, anh hiểu rồi. Cẩn thận em nhé.
Sau khi nói chuyện với vợ xong, tôi đã hiểu ra vấn đề và đã nghĩ oan cho vợ. Taxi đến, tôi vẫn đưa con đi nhưng không phải là ra sân bay, mà là đến nhà ông bà ngoại. Tôi gửi con cho ông bà trông rồi vội vã đi luôn. Làm sao tôi có thể bình tĩnh khi để thằng khác bắt vợ mình làm phò kiếm tiền cho nó được. Nghĩ đến điều đó mà cay!