Phần 2
Thi tốt nghiệp với cái bụng đã lùm lùm. Kết quả cũng mỹ mãn, chỉ chờ ngày có giấy gọi nhận công tác.
Buổi chiều khi liên hoan lớp xong, về đến cửa phòng ký túc xá đã thấy thầy Toản đứng chờ. Toản nhìn tôi, nhỏ nhẹ:
– Minh! Em có chửa sao không nói với anh? Em định thế nào?
Thú thực là tôi chỉ quan hệ với Toản 2, 3 lần sau nửa tháng tính từ ngày chú Kiên đi và tôi không bao giờ muốn đó là con của thầy Toản. Với lại tôi cũng nghe phong thanh rằng Toản đã có vợ và hai con gái ở quê mãi trong Ninh Bình cơ. Tôi sẵng giọng:
– Chửa thì em đẻ, nuôi con. Không cần thầy. Thầy về với vợ con thầy trong quê đi.
Mặt khác, tôi cũng lo đó là con của Toản nên xuống giọng nói nước đôi:
– Nếu nó là con anh thì để sau này em mới cho anh nhận. Giờ thì chúng mình coi như chưa hề… quan hệ, yêu đương. À mà em chưa khi nào nói em yêu Thầy mà.
Nói vậy thôi chứ khi Toản đòi hỏi tôi vẫn chiều khi bụng đã nổi, đầu vú đã thâm đen và căng căng sữa. Tính ra Kiên đi đã được trên 3 tháng.
Tôi về nhà thú tội với bố mẹ rằng:
– Con chót dại. Tưởng người ta chưa vợ. Ai dè…
Mẹ tôi chấm nước mắt, khóc thương con gái:
– Khổ thân con tôi. Khôn 3 năm, dại một giờ…
Bố tôi ghìm giọng:
– Mày bôi tro, trát trấu vào mặt bố mẹ rồi con ơi là con! Nhục!
Mẹ tôi sẽ sọt:
– Thôi ông ạ! Giờ có mắng chửi, đánh đập con thì chuyện cũng đã rồi. Đừng ầm ĩ lên kẻo thiên hạ biết thì mang tiếng. Ông cứ để mẹ con tôi tính…
– Tính toán cái gì? Rồi giọng bố tôi trầm xuống: Thôi đã chót thì để thế, cấm hai mẹ con bàn chuyện nạo phá thai. Thất đức lắm!
Thế là yên chuyện nhà.
Cũng may tôi nhận giấy gọi làm cô giáo cấp 2 tại huyện nhà, cách làng tôi 16 cây số.
Bố tôi mua cho một cái xe đạp bằng đúng 2 tạ thóc của mẹ.
Tôi vác bụng lên trường. Thầy hiệu trưởng ái ngại:
– Cô cứ đến khai giảng rồi đứng lôp. Tôi bố trí cho cô một phòng riêng trong dãy nhà giáo viên nữ. À! Mà chồng cô đâu? Làm gì?
Tôi buột miệng:
– Dạ, chồng em là bộ đội mới nhập ngũ 4 tháng nay ạ.
– Chà! Vợ bộ đội càng phải ưu tiên…
Đó là đầu những năm 70, mọi chế độ chính sách đều có sự ưu tiên cho gia đình quân nhân đang tại ngũ.
Tôi nhận phòng và tính còn hơn tháng nữa mới tới hè.
Một hôm, nhà nhận được thư chú Kiên báo tin sắp đi vào chiến trường, bố mẹ bàn với nhau sang thăm chú. Tôi nằng nặc đòi đi. Bố tôi mắng:
– Bụng mang dạ chửa thế thì đi đâu? Ở nhà!!
Sáng hôm sau đợi bố mẹ đi khỏi, tôi bàn với cái Hạnh:
– Hai chị em mình cũng đi nhé. Chị biết chỗ chú Kiên đóng quân rồi! (Chả là tôi có con bạn học cùng sư phạm 10+3, nhà ở làng kế bên địa chỉ mà chú Kiên viết trong lá thư vừa rồi)
Thâm tâm tôi luôn nhớ Kiên đến cháy lòng. Cũng chẳng hiểu sao mà tôi luôn đinh linh, tâm nguyện rằng cái thai trong bụng là của Kiên.
Con Hạnh 16 tuổi, khỏe mạnh và nhanh nhẹn luôn dành cầm tay lái chở chị ngồi sau gác ba ga nà cứ đạp phăng phăng.
Đến cổng đơn vị, vừa trình báo và ngồi đợi thì bố mẹ tôi cũng đến nơi. Một lúc sau có một chị trật tuổi chú cũng vừa tới. Nghe chị báo với cảnh vệ là bạn gái của anh Kiên. Chú cảnh vệ cười tươi và chỉ tay về phía chúng tôi:
– Người nhà của anh Kiên cả đấy mà chị không nhận ra à?
Chị quay sang, thoáng chút ngập ngừng:
– Cháu… em… chào cả nhà ạ!
Rồi cả bố mẹ tôi và cái Hạnh cùng với Nguyệt (tên của chị) ríu rít chuyện trò như đã quen nhau từ lâu lắm. Tôi chăm chú nhìn Nguyệt. Chị cũng khá xinh nhưng gầy đét, dáng người khô quắt. Nét mặt thật thà, dân dã. Một thoáng ghen tuông mơ hồ len trong từng suy nghĩ của tôi.
Kiên ra! Tôi muốn lao đến ôm chú và để chờ đợi những cử chỉ yêu đương của Kiên như ngày nào…
– Em chào anh chị! Chào hai… cháu. Cả Nguyệt cũng sang cơ à? Cả nhà vất vả quá, đường xa 5 – 60 cây chứ gần gặng gì. Giờ cả nhà mình ra chiêu đãi sở nhé.
Cả nhà đi cùng Kiên sang dãy lán trại cách cổng chừng hơn 200 m. Tôi cố tình đi chậm lại. Kiên quay lại đi bên cạnh. Mẹ tôi gọi:
– Hai chú cháu rảo chân lên chứ.
Bố tôi gắt:
– Bà này làm gì mà cứ xồn xồn thế. Con nó có mang đi nhanh sao được, vả lại để hai chú cháu nó nói chuyện với nhau…
– Đúng đấy… chị ạ! Em nghe anh Kiên nói nhiều về hai cháu gái lắm. Mai anh ấy đi rồi…
Trên quãng đường ngắn ngủi, khi đi bên nhau, Kiên nắm tay tôi hỏi nhỏ:
– Minh ơi! Em…
– Em yêu anh, nhớ anh và muốn nói với anh rằng em sắp sinh con cho anh…
Tôi nhìn mắt Kiên thấy một thoáng vui mừng, một thoáng bối rối, lo âu…
– Minh ơi! Anh yêu em lắm và lo cho em. Mai anh đi rồi, biết bao giờ gặp lại em và… con của chúng mình…
– Anh cứ đi. Yên tâm! Em và con đợi anh về. À! Mà chị Nguyệt là…
– Chỉ là bạn đồng nghiệp cùng phòng thôi. Nguyệt tốt tính lắm. Chồng Nguyệt đã vào chiến trường gần 1 năm rồi. Ở nhà chỉ có cô ấy và thằng con 4 tuổi. Bọn anh vẫn thường giúp đỡ mẹ con Nguyệt…
Vừa lúc vào đến cửa ký túc xá.
Hai mâm cơm chờ sẵn. Cả nhà quây quần vui vẻ, có thêm 3 anh bộ đội ngồi cùng. Kiên là Trung đội trưởng nên các chiến sĩ thân cận đã thực hiện việc báo suất ăn.
Cả buổi trưa, sang chiều mọi người đều rôm rả chuyện trò. Hỏi và trả lời cứ tíu tít, không có chút góc riêng tư nào.
Cũng chẳng biết bố mẹ tôi và Kiên nói với nhau những gì chỉ thấy mắt bố và mắt chú đỏ lên còn mẹ tôi thì thút thít khóc. Chị Nguyệt thì lặng lẽ buồn. Còn con bé Hạnh đã nhao ra ngoài theo mấy anh lính trẻ đi hái sim.
Chiều đã ngả bóng. Bố tôi giục về kẻo tối:
– Giờ đi thì phải tối mới về tới nhà. Thôi chú yên tâm đi chiến đấu. Ở nhà đã có anh chị và các cháu. Đi đến đâu gửi thư về cho anh chị biết.
Chị Nguyệt bùi ngùi:
– Anh Kiên đi mạnh khỏe nhé. Vào đấy có gặp Trung nhà em thì bảo anh ấy cứ yên tâm. Cu Dũng khỏe, ngoan và nhớ bố lắm.
Họ dặn dò, chúc tụng nhau. Còn tôi im lặng. Tôi đã có chủ ý của mình. Bởi lúc chỉ có tôi và Kiên, tôi dứt khoát:
– Tối nay em ở lại!
Vì tôi và cái Hạnh đã bàn với nhau là ở lại rồi tối đến nhà bạn tôi để ngủ, mai về sớm…
Cái Hạnh nói:
– Bố mẹ đi chậm đi trước đi, con với chị đi sau.
Rồi tất cả bịn rịn chia tay nhau.
Bữa cơm chiều ở chiêu đãi sở chỉ có 3 chú cháu và thêm một anh lính trẻ măng.
Như có kế hoạch từ trước, anh lính kèo kéo cái Hạnh ra đồi hái sim.
Còn lại tôi và Kiên.
Kiên nhẹ nhàng ôm hôn tôi từ trán xuống và dừng rất lâu trên cái bụng tròn của tôi. Kiên thì thầm gọi: Con ơi! Bố Kiên của con đây!
Tranh thủ, tôi và Kiên lại… hành sự theo tư thế chổng mông. Tôi háo hức đón nhận từng cú dập và từng đợt tinh trùng bắn sâu và mạnh vào tận tử cung.
– Chồng ơi! Em nhớ anh. Về với em và con, anh nhé!
– Anh sẽ về! Anh sẽ về… Mà khi vợ đẻ là con trai thì đặt là Cường (Tạ Kiên Cường), còn con gái thì đặt tên là Tạ Minh Hiền, vợ nhé!
– Vâng! Sao trùng ý của em thế.
Chúng tôi yêu nhau đằm thắm và cuồng loạn như thuở ban đầu trên vạt cỏ ven đường.
Tôi không thể ngủ lại bởi lẽ Kiên không được ngủ ngoài doanh trại và tôi sợ ngày mai phải nhìn theo bóng chú ruột tôi, chồng tôi, bố của cái thai trong bụng tôi bước đi trong đội ngũ của anh.
Chiều tắt nắng là tôi cùng cái Hạnh chào từ biệt để lên xe đạp trở về.
Thú thật dù đinh ninh đứa bé trong bụng là con của Kiên chứ không phải của thầy Toản. Nhưng tôi cũng hơi lo. Biết đâu…