Phần 48
Chiếc xe không biết rời đi nhà Thanh Tuyền được bao lâu. Ngồi trên xe, cảnh vật xung quanh đường như lướt qua mắt tuyền như một cuốn phim.
Xe dừng đèn đỏ, Tuyền đưa mắt nhìn qua Oanh đang ngồi trên ghế lái. Chỉ thấy Oanh trên người giờ đây trần trụi không có lấy một kiện y phục ngoài cái áo sơ mi tay dài trắng được tháo cúc kia, điều đó làm bộ ngực đầy đặn của Oanh ẩn ẩn hiện sau tà áo sơ mi trắng mà kích thích ánh mắt người xem không thôi.
Cũng may là cái xe Mec mà Oanh lái này được trang bị cửa kính đen làm người ngoài không thể nhìn vào được, nếu không Tuyền e rằng người đi đường khi nhìn vào thấy cảnh Oanh quyến rũ thế này thì có mà gây tai nạn mất thôi.
Tuyền cũng không ngoại lệ, mặc dù nhìn thân thể xinh đẹp của mình nhiều rồi, ít nhiều thì cũng miễn dịch được với sự xinh đẹp. Nhưng khi nhìn thấy bộ mặt quyến rũ của Oanh như vậy thì Tuyền cũng không nhịn được mà đưa tay bóp lấy bộ ngực trắng bóc như lòng trắng trứng kia, bàn tay nhẹ nhàng xoa bóp qua lại nhịp nhàng, hai ngón tay khẽ dựt dựt lấy đầu núm đỏ hồng.
“Ưm” Oanh khẽ rên rỉ nho nhỏ, ánh mắt chứa đầy xuân tình nhìn Oanh nũng nịu oán trách:
“Chủ nhân, nô tì đang lái xe mà. Tí về nhà rồi chủ nhân muốn gì thì nô tì chiều, bây giờ không an toàn đâu”
“Con xin lỗi cô giáo nha, tại cô giáo xinh đẹp quá thôi” Tuyền cười hì hì nói. Như nghĩ đến chuyện gì làm Tuyền kích thích không thôi, miệng mỉm cười đầy ẩn ý nhìn Uyển Oanh nói:
“Cô giáo có thể đi tìm quán bán nước mía nào không? Con khát nước quá” Nói rồi Tuyền quay mặt xuống nhìn Anh Thư hỏi:
“Em có muốn uống nước mía không Thư? Chị mua cho em”
“Có chị, lâu rồi em chưa uống nước mía” Thư nhìn cô giáo cười tươi thúc dục:
“Hay chúng ta mua nước mía lên xe uống đi chị, thời tiết nóng vầy uống vào ngon lắm nha”
“Ừm, vậy để chị đi tìm xung đây xem có không” Oanh gật đầu đáp ứng, tốc độ lái xe chậm lại, nhìn xung quanh đường tìm lấy hàng quán bán nước mía.
Chiếc xe không đi quá được 50m. Tuyền đảo mắt nhìn xung quanh một hồi cũng tìm thấy quán nước mía như mình ưng ý. Oanh cũng theo hướng chỉ tay Tuyền mà tấp xe vào lề đối diện quán nước mía, tay mở bóp ra muốn đưa tiền cho Tuyền ra mua nhưng bị Tuyền cản lại. Tuyền lúc này mỉm cười nhìn Oanh nói:
“Chúng ta không cần phải ra ngoài mua đâu, em sẽ bảo người ta mang đến đây” Dứt lời Tuyền cầm lấy tiền cô giáo đưa nhét lại bóp cô, quay xuống nói với Anh Thư bảo người ta mang nước giao đến, xong rồi thần bí ghé sát vào tai cô giáo nói nhỏ:
“Mà cô cũng không cần phải dùng tiền mua đâu. Tí nữa người ta đến thì cô cứ mở cửa kính xe ra rồi để em nói chuyện với người ta”
Theo lời Tuyền nói thì nếu mở cửa xe ra, chả phải thân thể Oanh sẽ bị thấy hết hay sao? Uyển Oanh mặc dù đôi khi được Tuyền dạy dỗ tình dục khác loại nhiều lần thì thân thể cũng trở nên mẫn cảm và lẳng lơ hơn lúc trước, nhưng dù sao đây cũng là lộ thân thể ra trước mặt người xa lạ mà để cho họ nhìn ngắm thì cũng khiến Oanh không nhịn được mà xấu hổ.
Nghĩ đến điều ấy Oanh nhất thời cảm thấy bối rối không thôi, mặt đỏ lên nhìn Tuyền thẹn thùng nói nhỏ:
“Thanh Tuyền… Chủ nhân, nô tì ngại lắm, nô tì muốn chủ nhân nhìn thôi, còn với người khác nô tì cảm thấy thật ghê tởm”
Tuyền khẽ vuốt lấy ngọn tóc mai bên tai của Oanh, khẽ vuốt lấy má cô giáo dịu dàng nói:
“Con biết điều này khiến cô giáo khó chấp nhận. Thôi hay là như vầy đi, con sẽ cởi đồ cùng cô giáo nhé” Lời nói vừa dứt, Tuyền như không để cô giáo có cơ hội từ chối, tay nhanh nhẹn thoát ấy y phục trên người mình xuống, dần dần rồi cái áo ngực đen và chiếc quần lót đen ren cũng được nàng cởi xuống theo, một kiệt tác của thanh xuân cứ thế lộ ra.
Anh Thư ngồi bên dưới cũng ngạc nhiên nhìn lấy Tuyền, cô cứ nghĩ rằng Tuyền chỉ muốn Oanh thoát y và bị người ta nhìn thôi nhưng không ngờ chính tay Tuyền cũng cởi đồ xuống, cùng Oanh chịu lấy cảnh người khác nhìn vào thân thể, cùng san sẻ với Oanh.
Điều đó chứng tỏ rằng Tuyền cũng không ngại cùng Oanh chịu nhục, như vậy càng làm Thư nể phục chị gái mình hơn, tay với lấy quần áo chị cởi ra mà cầm lấy, cũng không ngăn cản hành động hai người mà mỉm cười dịu dàng.
Oanh nhìn Tuyền sẵn sàng cùng mình chịu nhục như thế thì trong lòng cảm động. Ánh mắt cảm động nhìn Tuyền nhẹ nhàng hỏi:
“Sao chủ nhân lại cởi đồ ra như thế, việc này để nô tì làm được rồi mà” Nói rồi ánh mắt nhìn Tuyền ánh lên sự yêu thương không nỡ để Tuyền chịu nhục cùng mình.
“Chả phải con đã nói là con sẽ sánh vai cùng cô giáo rồi sao, khi cô giáo buồn đau, bi thương thì con sẽ luôn bên cạnh cô giáo” Thanh Tuyền dịu dàng nói, tay khẽ nắm lấy tay cô giáo hơi run rẩy do cảm động.
Tuyền vừa dứt lời thì bên cửa xe Oanh có tiếng gõ cửa “Cộc cộc” vang lên. Oanh nhìn ra ngoài thì thấy một người đàn ông trung niên tầm khoảng 55 tuổi, thân thể gầy gò, ánh mắt chú hơi híp lại nhìn qua trông khá ôn hậu, da dẻ rám nắng hơi nhăn nheo do đã có tuổi, trên tay cầm lấy 3 ly nước mía mà Tuyền đã đặt, hẳn đây là người bán nước mía rồi.