Phần 36
Sau buổi chiều đã đời với cô Nhung hôm ấy, thằng Bách phải nghỉ ngơi hai hôm cho lại sức. Chiều nay, khi vừa định mò đến nhà cô thì nó nghe chuông điện thoại đổ dồn. Chạy lại bốc máy, nó nhận ra giọng bố ở đầu dây kia:
– Bách à. Đang làm gì vậy con. – Bố nó hỏi.
– Con đang ở nhà thôi… có gì vậy bố. – Nó đáp.
– Bố đang ở nhà bác Hai. Qua đây đi, chiều ăn cơm ở nhà bác.
– Vâng… thế khoảng 5 – 6 giờ con đến nhé.
– Đến luôn đi chứ. Bác Hai nói dạo này con lười đến thăm bác lắm đấy. Đi luôn nhé.
– Vâng… – Nó đáp và bỏ máy xuống.
Nó tiếc rẻ vì mất buổi chiều với cô Nhung. Đành phải nghe lời bố mà đến nhà bác Hai vậy. Bác Hai là anh thứ hai của bố nó. Là ông bác nó đã ở nhờ khi mới xuống nhập học. Cũng nhờ thế mà cả bà vợ và cô con gái đều đã bị nó xực từ hồi hè năm ngoái. Nó ngại không đến đấy nữa là vì vậy, sợ nhất là giáp mặt với cô chị họ. Cái cô chị họ lớn hơn nó mấy tuổi, thế mà vẫn ngây thơ rơi vào bẫy của nó, bị nó đoạt mất trinh. Nghĩ lại nó vẫn thấy ân hận và thương cho chị ấy.
Lò dò đến nhà ông bác lúc xế chiều, bóng nắng đã đổ dài trên hè phố. Bố nó và bác Hai đang ngồi trong phòng khách nói chuyện. Không thấy có mẹ đi cùng mà thay vào đó là một người đàn bà ăn mặc sang trọng nhưng có phần hơi diêm dúa. Nó vội khúm núm chào hỏi và kiếm một chỗ ngồi xuống. Ngó vào phía trong bếp thấy bà bác đang nấu nướng, nó không dám nhìn lâu ngoảnh mặt đi chỗ khác… Nghĩ lại vẫn còn sợ, nó cũng đã có hai đêm giày vò bà bác trong khi bà ngủ mê mệt bởi những viên thuốc ngủ tán nhỏ pha vào nước.
May mà cũng trót lọt cả hai lần, chứ nếu bà ấy tỉnh ngủ giữa chừng thì không biết phải chui xuống lỗ nào mà trốn. Nó vẫn đinh ninh như thế chứ không hề biết rằng lần thứ hai của nó bà ấy hoàn toàn tỉnh táo, có điều bà ấy giữ thể diện cho nó và cũng thích được một lần nếm trải sự khác biệt nên đã giả vờ ngủ say như chết, để yên cho nó hì hục suốt đêm.
Nó bắt đầu kín đáo quan sát người phụ nữ đi cùng bố, trong lòng băn khoăn tự hỏi không biết họ có quan hệ với nhau thế nào. Người phụ nữ cũng thỉnh thoảng liếc nhìn nó trong lúc trò chuyện với mọi người. Như chợt nhận ra tình cảnh đó, bố nó bấy giờ mới quay sang giới thiệu với nó:
– Đây là bà Minh Ngọc, một người rất có uy tín trong giới kinh doanh, một đối tác rất lớn của công ty nhà mình. Nhân tiện ra đây công cán bố mời đến nhà bác dùng bữa cho thân tình.
Quay sang người phụ nữ, bố nó nói tiếp:
– Còn thằng bé này là con trai nhà em, cháu nó đang học Đại học dưới này, cháu nó sống ở gần đây thôi. Hai vợ chồng em chỉ có mỗi mình cháu nó đấy. Giới thiệu với chị, sau này cháu nó học xong em lại nhờ chị dẫn dắt nó nhé.
Bà ta cười tươi, giọng xởi lởi:
– Không chê chỗ chị nhỏ thì cứ đưa vào trong ấy, chị rèn cho vài năm có khi cạnh tranh đánh bại bố đấy… Ồ mà nó học hành cái gì thế, trường nào vậy?
– Dạ, cháu học quản trị kinh doanh, trường X ạ. – Nó mau mắn đáp lời.
– Ồ, thế thì tốt rồi… đúng ngạch đấy, bố cháu cũng đường hướng xa gớm nhỉ. – Bà ấy tỏ vẻ mừng rỡ.
– Hướng gì đâu hả chị, cái ngành học chẳng ra thày ra thợ ấy mà… gán cái mác quản trị cho nó kêu vậy chứ biết cái gì đâu mà quản. – Bố nó phàn nàn.
– Ừ, trường lớp giờ nó vớ vẩn lắm, chả dạy được cái gì đâu. Cứ ra ngoài đường đi… lăn lộn vài năm thì bằng học trong trường cả bạc tóc. – Bà ta cười khoái trá khi nói về cái sự học.
Nó mỉm cười im lặng. Đúng là nó chưa thấy cái gì hay ho ở trường cả, không biết sau này ra ngoài thực tế thì thế nào. Trong khi bà ấy tiếp tục nói chuyện thì Bách có dịp ngắm kỹ bà ấy hơn. Bằng cảm quan cũng nhận ra rằng đấy là một người đàn bà đã có một thời son sắc, dấu ấn thời gian đã làm phôi phai đi rất nhiều, chỉ còn lại đọng lại một vài nét đẹp nơi khóe miệng và đôi mắt. Thân hình thì tuy đã đẫy đà nhưng vẫn còn hơi hướng của một thời eo ót ngày xưa. Không biết bà ấy bao nhiêu tuổi mà bố nó phải gọi bằng chị, chứ nhìn thì không đến nỗi quá già như vậy. Bố nó cũng đã ngoài 40 một chút rồi, chắc bà này cũng chỉ ở khoảng đó thôi.
Rồi chẳng rõ vô tình hay cố ý, đôi chân trần mặc váy trùm tới gối của bà ấy đang ngồi bắt chéo bỗng hạ xuống đổi chân. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi chừng hai ba giây đó ánh mắt nó sáng lên khi nhìn thấy tận sâu trong váy giữa hai mé trong đùi bà ấy màu của chiếc quần lót lụa trắng lóa. Đôi chân lại khép lại bắt chéo nhau đung đưa trước mặt nó.
Tim nó đập rộn lên, và hình như mặt hơi nóng. Nó không dám nhìn lên khuôn mặt người đàn bà nên không thấy được một nụ cười kín đáo và ánh mắt xẹt qua nó của bà ấy. Nó vẫn ngồi yên và từ đấy không dám nhìn người đàn bà nữa. Một lúc lâu thì kiếm cớ đứng dậy đi lên gác. Nó định lên căn phòng cũ nơi trước đây nó từng sống suốt mùa hè đầu tiên, khi đi ngang qua chỗ bà bác nó mới lúng búng chào bà ấy một câu, bà ấy cười thản nhiên bảo nó cứ lên phòng mà nghỉ.
Căn phòng vẫn còn nguyên giường tủ như hồi nó còn ở đó, nó ngả mình xuống giường trong lòng nôn nao nỗi nhớ cô Nhung, chỉ mong cho bữa ăn nhanh chóng dọn ra để còn kịp về với cô. Nằm một lúc lâu, thiu thiu buồn ngủ thì bỗng nghe tiếng gõ cửa nhè nhẹ. Nó choàng dậy ra mở cửa và sững người khi thấy cô chị họ. Nó lúng túng không thốt lên lời, mấy giây sau mới ấp úng:
– Chị… chị mới về ạ.
– Ừ, đến lâu chưa, sao không xuống nhà mà lại ở đây… Ngủ hả? – Chị đi vào phòng.
– Không, có ngủ đâu. Em mới lên đây thôi, dưới nhà có khách của bố, em ngại. – Nó rụt dè nói.
– Xuống thôi, sắp đến giờ ăn rồi… Mà bà nào thế nhỉ? – Chị hỏi.
– Em không biết, thấy bảo là bạn làm ăn của bố. – Nó trả lời.
– Thế à… Có khi lại là bồ của ông ấy đấy. – Chị cười liếc nhìn nó.
– Cái đó thì em chịu… – Nó cười lại với chị, thấy bớt lo lắng vì thái độ vui vẻ của chị.
– Dạo này em thế nào? – Chị chuyển chủ đề.
– Thế nào cái gì cơ ạ? – Nó thận trọng hỏi lại.
– Chẹp… thì chuyện ăn ở học hành linh tinh gì đấy thôi… Hỏi thăm một câu mà cũng phải cẩn thận thế à. – Chị nói vẻ bất mãn.
– À, cũng bình thường thế thôi ạ, có gì đổi khác đâu. – Nó cười cầu hòa.
– Có… bạn gái chưa? Dẫn đến đây xem nào. – Chị hỏi, không nhìn nó, tay vân vê cái mép rèm cửa sổ.
– Chưa ạ… Em nhà quê nên hơi nhút nhát. – Nó tỏ vẻ thật thà.
– Xì… nhà quê gì cậu… chị còn lạ gì. – Chị bĩu môi.
Nó ngần ngại, không hiểu chị nói thế là ám chỉ gì, cứ đứng yên không dám nói lại câu nào. Chị cũng có vẻ hối vì câu nói đó nên lảng sang chuyện khác:
– Lâu rồi có về trên nhà không, mẹ em thế nào?
– Lâu em cũng không về, mẹ em cũng hay xuống đây mà. Vẫn bình thường thôi. – Nó nói, lại nhớ tới người mẹ của mình, không nén nổi một tiếng thở dài.
– Sao thế? – Chị quay lại ngạc nhiên khi nghe nó thở dài.
– Không ạ. Thế chị thì sao? Em ngại quá… nhưng vẫn phải hỏi là chị có người yêu chưa… – Nó ngượng ngùng nhìn chị.
– Hì… sắp cưới rồi. – Chị nhìn nó phì cười.
– Thật ạ? – Nó tròn mắt.
– Thôi… đùa đấy… hôm khác nói chuyện tiếp. Giờ xuống nhà đi, chắc xong rồi đấy. – Chị cười ngoắc tay ra hiệu và đi ra cửa.
Bữa ăn diễn ra vui vẻ, mọi người trò chuyện rôm rả bên bàn ăn. Bà Minh Ngọc vẫn thỉnh thoảng nhìn nó và luôn miệng nói con trai gì mà ít lời như con gái vậy. Mấy người lại xúm vào trêu chọc như thể nó là thằng ngố vậy, chỉ có hai người phụ nữ kia thì mới biết đằng sau cái vẻ rụt dè ngô ngố ấy con người thật của nó là như thế nào. Nó cũng tỏ vẻ vui với họ và nhanh chóng kết thúc bữa ăn lấy cớ đến nhà bạn mượn sách vở để chuồn. Ra khỏi nhà ông bác là nó phóng ngay tới nhà cô Nhung, đã hơn 8h tối rồi, không biết còn làm ăn được gì nữa không đây, cầu trời cho con bé giúp việc vẫn chưa lên.