Phần 12
Ăn cơm tối xong, ba Long ra trước hút thuốc, trầm ngâm suy nghĩ về chuyện cậu con trai duy nhất của mình, cũng may, Long không phải là cháu nội đích tôn của dòng họ, nên ông cũng bớt lo lắng một phần. Ông đứng dậy đi vào nhà thay quần áo…
– Giờ mà ông còn đi đâu đấy? Vừa xem tivi, nhìn thấy chồng mình mặc quần áo đi ra cửa, mẹ Long đưa mắt nhìn và hỏi.
Ông cũng chả thèm trả lời vợ, cứ thế đi ra dắt xe và nổ máy…
Tiếng xe máy dừng trước cửa phòng trọ, làm Long phải dừng đũa, quay ra nhìn, thấy ba mình đứng trước cửa, Long đặt nhẹ bát cơm đang cầm xuống mâm, đứng dậy. Loan cũng phải đứng dậy theo chào bác trai.
– Giờ mà con vẫn gọi ta là bác à? Ông mỉm cười nhìn Loan.
Hai đứa ở trong căn phòng chật chội này sao? Rồi sanh nở thì ở đâu? Ông bồn chồn lo lắng, ngồi nhìn xung quanh, và bảo hai vợ chồng Loan cứ ăn cơm đi, ông ăn rồi, đừng bận tâm.
Ngồi một chút thì ông rút trong ví ra, đưa cho Loan một cái phong bì…
– Ông nội cho cháu, con cầm lấy mà mua những gì cần thiết đi.
Loan ngập ngừng trong tình thế này, Long dẹp bỏ sỉ diện hất mặt nhìn Loan…
– Ba cho thì em cứ lấy đi, nói rồi Long lùa cơm vào miệng, buông đũa, múc canh vào bát.
– Vợ chồng con cảm ơn b… a… Giọng Loan ngập ngừng, rón rén, kiểu chưa quen miệng khi gọi người đàn ông xa lạ là ba.
– Hai đứa coi cái ngày đi, rồi nói ba, ba với thằng Long lên nhà con xin phép ba mẹ con, để con về làm dâu cho ba. Ông nhìn vào mặt Long và nói.
Long thẫn thờ nhìn ông, gãi đầu trong im lặng. Ba Long đứng dậy đi về, trước khi về ông quay lại nhìn Long…
– Mày coi lại mày đi nha, tu dưỡng để lo cho vợ con đi. Nó mà bỏ bê con thì con gọi cho ba đấy, Ông nhìn Loan cười rồi đi.
– Đâu đâu, em đưa cái phong bì anh xem, hôm nay ba cho bao nhiêu nào. Long hất cái tay bảo Loan đưa nhanh cái phong bì.
Mở ra xem thì một xấp tờ năm trăm ngàn… Long đưa lại cho Loan giữ…
– À, em ở nhà nha, Anh chạy ra ngồi với sếp chừng 30 phút xong Anh về, hôm nay sếp mời cả phòng anh đi nhậu, tất cả phải có mặt.
Loan xoa cái bụng rồi “uhm, anh đi đi, để đó em rửa cho”
Loan vừa nói dứt lời thì Long bê cả mâm cơm đi rửa, nhìn tấm lưng trần với chiếc quần short đang ngồi cầm cụi rửa chén, Loan mỉm cười…
…
Long chạy tới chỗ hẹn, thì mọi người đã đông đủ, ai cũng hiểu và cảm thông cho cuộc sống hiện giờ của Long. Nên không ai trách hay dùng những lời lẽ chế giễu kích tướng…
– Cô chú mua vé số giúp con đi, giọng thằng bé bán vé số đứng cách xa Long, cạnh Anh Huy, trưởng phòng.
Anh Huy nhìn sơ một lượt, đếm đầu người, và ngồi lựa 12 tờ, mỗi tờ một số khác nhau, rồi đi từng người để phát, tới chỗ Long Anh vỗ vai, tặng cậu để làm vốn nuôi con nhé, cả bàn nhậu đồng thanh vỗ tay chúc mừng. Chị Hà ngồi cạnh đón nhận tờ vé số từ Anh Huy, xong xin phép Anh Huy được tặng lại cho Long bảo là cho cháu bé, vậy là Long có tới hai cơ hội đổi đời trong đêm nay.
Long xin phép cả bàn tiệc, vì thời gian có hạn, mọi người vui vẻ đồng ý. Chị Trúc gọi Long lại, tay chị rút ra một chiếc túi nhỏ màu đỏ, bảo mang về cho Loan uống, loại sữa chị Trúc mua là loại Loan hay uống ở nhà, Long ngại ngùng vì đón nhận tình yêu thương của đồng nghiệp dành cho mình.
…
Long về phòng, pha sữa cho Loan, tay vẫn không ngừng xoa bụng, bóp chân cho Loan, Loan cứ nhìn cái túi màu đỏ Long mang về mà xấu hổ…
…
Dạo này Loan hay mệt, nên chỉ đến tiệm một tí rồi gọi Long sang chở về phòng, bước ra nhìn hàng xóm đối diện tiệm, thấy họ treo bảng bán đất, biết bao giờ vợ chồng Loan có tiền mua miếng đất kia, xây cái nhà nho nhỏ để ở nhỉ? Loan nghĩ thầm.
Hồng và Sương trốn đi từ hai ngày trước, tiệm bây giờ toàn người mới, chỉ cò Hằng là người xưa, Loan cũng nhận thêm hai người do Hồng giới thiệu, các cô ấy còn khá trẻ. Trước khi đi, Sương có dặn Hằng phải hổ báo lên để bảo vệ Loan.
Chừng vài ngày sau đó, người ta đồn ở khu vực Loan và Long sống có người trúng số, Long và Loan cũng không mấy quan tâm, sáng nay như mọi khi, Long đến chỗ làm, mấy Anh Chị trong phòng hỏi Long dò vé số chưa, Long nói chưa, mọi người cứ bảo Long dò xem, biết đâu trúng, vì vé số sếp cho hôm đó, mỗi người một số khác nhau mà, Long bật máy tính lên, gõ xsmn, mọi người quây quanh bàn làm việc của Long…
…
Không biết đó có phải là do may mắn không, hay là một điềm báo của tai ương? Lộc từ sếp Huy mang lại hay là của chị Hà tự tay san sẻ cái lộc của mình cho Long, Long thật sự không nhớ rõ, vì khi sếp Huy và chị Hà cùng đưa, Long không xem kỹ, cứ thế cho vào ví…
Cũng đi chùa, làm từ thiện, quyên góp một ít vào quỹ của Công ty, gửi tặng lại cho Anh Huy và chị Hà nhưng cả hai người đều từ chối nhận. Long và Loan quay về nhà, trả nợ cho cô út số tiền đã vay mượn để sang lại tiệm tóc khi xưa, nhưng cô không nhận, bảo cho hai đứa làm của hồi môn, xem như quà cưới…
Vợ chồng Loan không quên đấng sinh thành, cùng nhau quay về nhà ba mẹ, gửi tặng Ông Bà nội, giúp Ông Bà ngoại xây lại cái nhà cho khang trang, số tiền còn lại, cả hai mua được miếng đất đối diện tiệm tóc, cũng còn dư một ít để làm vốn, với hy vọng sẽ xây được tổ ấm cho cả hai.
…
Không có cái đám cưới rình rang, không có chuyến đưa dâu và cúi đầu thắp nhang bái lạy Ông Bà tổ tiên hai bên, nhưng mẹ và chị gái của Long cũng bớt căng thẳng mỗi khi cả hai đưa nhau về thăm gia đình. Em gái Long có lối suy nghĩ rất thoáng, không quan trọng chuyện nghề nghiệp của Loan, hay cơ bản cô em út rất thương Anh ba của mình mà chấp nhận luôn chị ba?
Sau hai tháng, Loan được gia đình Long miễn cưỡng chấp nhận, thì Loan sanh một cô công chúa, Long mừng hớn hở, xin nghỉ phép ở nhà chăm vợ. Bà ngoại vì đường xá xa xôi không xuống chăm con gái, bà nội thì càng lại không, trăm việc lại nhờ chị chung xóm trọ, hành nghề nuôi vú thuê, có chị cũng đỡ đần được cho vợ chồng Loan rất nhiều…
Những ngày Loan nằm ổ, mình Hằng vừa đóng vai trò làm chủ, vừa làm thợ, chiều Hằng tranh thủ về sớm với con, xong lại mang con sang bà ngoại gửi nhờ, tất tả quay xuống tiệm, cuối ngày Hằng quay sang phòng trọ đưa tiền cho Long.
Cứ thế trôi đi, ngày qua ngày, cô công chúa bé bỏng đã tròn một tuổi. Buổi tiệc thôi nôi được tổ chức tại nhà Ông Bà nội.
Mọi người đến đến chúc mừng bé Cherry, hôm đó Trinh cũng tới dự, trong khi ông nội đang bế đứa cháu gái trên tay, thì phía bên kia Loan đang dắt Trinh tiến lại gần Ông, để trao quà cho bé, Ông cứng đơ người khi nhìn thấy Trinh, có nét gì đó phảng phất gương mặt của bà Lan, và càng rất giống cô con gái út của bà, người tình từ thời niên thiếu. Đã hơn ba mươi năm trôi qua rồi sao? Nhanh thật… Trinh chỉ ngờ ngờ về Ông, vì khi xưa, Trinh chỉ là một cô bé chưa lên bảy, thì làm sao những ký ức ngày xưa cô có thể nhớ?
…
Hạnh phúc đang mỉm cười với vợ chồng Loan, cũng mừng cho đôi vợ chồng trẻ, cả xóm trọ giờ vui hẳn lên khi có thêm tiếng cười nói bibo của bé Cherry, Long bàn với Loan, vay Ngân hàng để xây nhà, họ đang mơ về “Ngôi nhà và những đứa trẻ”…
Thủ tục vay vốn đã xong, đang chờ giải ngân trong khi những viên gạch đầu tiên đã được đặt xuống…
…
Cherry đã đã đi gửi trẻ khi bé vừa tròn ba tuổi, Loan quay lại tiệm tiếp tục công việc bà chủ nhỏ của mình, tiệm lại có thêm người mới, Trinh rời đi vì muốn xây dựng hạnh phúc với chàng thanh niên trẻ tuổi.
Oanh với Hiền đã làm gần ba năm tại tiệm, họ là những cô gái trẻ, được Hồng giới thiệu vào làm trước khi Hồng cùng Sương bỏ trốn, cả hai đều có kinh nghiệm massage và nhảy dù cùng khách. Chi giờ khác xưa, vì cuộc sống và cũng muốn bằng chị bằng em nên đã lên lầu gần một năm trời, cũng có nhiều khách quen yêu cầu.
Căn nhà đã xây xong, đó là một căn nhà cấp 3 một trệt hai lầu nằm đối diện tiệm Vân Vân, chỉ chờ ngày tốt là vợ chồng Loan chuyển về ở, dự định hết tháng sẽ trả mặt bằng lại cho chủ, rồi tiệm sẽ dời sang căn nhà mới.
Tương lai đang chờ đón họ, những con người sống ở tiệm tóc Vân Vân.
…
Nay Loan ghé chợ mua hai con cá diêu hồng và ít đồ về nấu cơm chiều, một con nấu chua, còn một con thì chiên. Món mà Long hay thích ăn, kiểu gì cũng khen vợ nấu ngon, biết chiều chồng.
Đang cho những lát cà chua cắt hình múi cau vào nồi để tạo màu cho canh chua, Loan nhảy mũi liên tục, kiểu hắt – xì – hơi, nhanh trí Loan xoay mặt sang chỗ khác, không thì…
Nhớ ngày xưa, cái thời Long cưa cẩm nàng, sau khi nhậu cùng đám bạn thân, kiểu nào Long cũng mò sang phòng bảo đói bụng, xin hộ bát cơm hay gói mì, nàng cũng miễn cưỡng đi nấu.
Có lần, vừa đổ nước sôi vào tô mì, mang ra cho Long, thì nàng nhảy mũi thật to, phải nói là cả tô mì trên tay Loan hứng cả những dòng nước bắn ra từ mũi nàng, Long kêu lên:
– Ôiiii… TRỜI! Ở dơ thế?
Vậy mà Long cũng ăn sạch. Còn quay sang khen ngon, không biết ngon là do người nấu hay do cái hắt xì ban nãy.
Long cũng không phải dạng vừa, trước khi rời khỏi phòng Loan, Long nhỏm người lên, trong khi Loan đang nói chuyện, thì Long ra hiệu, tay để lên môi…
– Suỵttttt. Long đánh rắm (xì hơi) một cái BỘP rõ to.
Thế là Long ăn ngay một cái gối vào người, Long ôm gối và ngửi:
– Sao thơm thế? Chắc kiểu này nghiện cả đời mãi thôi.
– Gối người ta lót đít đấy ông nội. Loan đáp trả đầy kiêu hãnh.
– Vô duyên vậy chời? Long tỏ vẻ ngạc nhiên trước câu trả lời tinh quái.
…
Vừa nấu ăn, vừa nghĩ vẩn vơ, rồi tự cười một mình như con điên, thì có tiếng bước chân chạy vào trong:
– Thưa mẹ, con đi học mới dìa. Bé Cherry xúng xính trong chiếc đầm caro màu đỏ, trên vai còn mang chiếc balo nhỏ xinh. Con gái đã là nữ sinh lớp một rồi.
Loan tắt bếp khi con cá diêu hồng vừa chín vàng đều cả hai mặt, mở vòi nước rửa tay.
– Thế con đã chào các dì chưa? Loan ôm con gái lên, vừa đi ra trước vừa hỏi.
– Con mới chào dì Hằng thôi. Cherry trả lời mẹ. Rồi choàng tay qua, ghì chặt cổ mẹ lại.
– Hôm nay cô giáo có gửi gì về không Anh? Loan hỏi chồng.
– Không em. Long trả lời vợ rồi quay sang bé Cherry, “Con gái hôm nay không hun ba à?”. Vừa nói Long vừa áp sát mặt vào bé Cherry.
– Anh đi tắm đi, rồi ăn tối. Em còn trông tiệm, chị Hằng sắp về kìa. Loan nói chuyện với chồng.