Phần 23
Lên xe nàng hỏi tao:
– Lúc nãy anh nói, mai anh đi sân bay đón bố em là sao vầy Chou?
– Mai bố em ra.
– Ai nói anh biết.
– Anh Long.
– Sao bố em ra đột xuất vầy ta. Vầy mai anh đi đón bố em thiệt đó hả?
– Ừ. Anh và anh Long.
– Vầy nếu bố em hỏi anh, sao lại đi đón bố em. Anh nói sao?
– Thì anh nói vì cháu yêu con gái bác. Được không?
– Hiiii. Dám hông vầy?
– Sao không?
– Thui để lần khác đi được hông? Em chưa có nói với bố em mừ. Mà sao bố ra đột xuất vầy nè. Để em gọi hỏi anh Long.
– Thôi giờ muộn rồi. Chắc anh Long ngủ rồi. Để mai thì hỏi.
Tao nghĩ bụng, anh Long nói ra hay là chính tao nói ra chắc cũng thế thôi. Có khi lúc này chỉ có mỗi tao và nàng, tao nói luôn chuyện đó ra và với tư cách tao là người yêu của nàng. Cùng nàng vượt qua chuyện khó khăn này có lẽ hay hơn, nó sẽ khiến nàng cảm thấy nhẹ nhàng hơn chăng. Chứ để ngày mai, khi chỉ có nàng cùng với anh Long, nàng biết chuyện đó rồi nàng lại nghĩ tới tao có khi nó sẽ còn nặng nề hơn với nàng.
Qua cầu Chương Dương tao tấp vào bên lề đường, dừng xe, bật đèn khẩn cấp rồi nhìn sang nàng. Tao sẽ nói ngay tại đây. Và nếu nàng khóc tao sẽ để nàng khóc xong tao mới đưa về. Tao sẽ làm xong công tác tư tưởng trước khi nàng bước vào nhà. Nàng nhìn tao hỏi:
– Ủa, anh dừng xe chi vậy?
– Dừng lại, anh có chuyện này muốn với em.
– Chuyện gì khẩn cấp mà anh phải dừng xe giữa đường vầy? Bí hiểm gớm lun.
– Anh yêu em.
– Trời ơi. Đừng nói anh cầu hôn em lun tại trên xe nhe anh. Em đồng ý làm vợ anh liền lun đó. Hiiii.
– Không. Chuyện khác.
– Là chuyện gì. Làm người ta hồi hộp mún chết à.
– Ngày mai bố ra là vì chuyện trước tết của em.
– Là sao anh?
– Chuyện ông giám đốc CN HY nghỉ việc đó em.
– Ủa, anh nhắc giờ em mới nhớ. Chìu nay, nằm cùng với anh, em ngủ lúc nào hông bit. Quên luôn cả việc hỏi anh chuyện đó. Chuyện đó là sao?
– Buổi tối trước tết, lúc đưa em về thằng đó nó đã dở trò mất dạy với em.
Nàng trợn tròn mắt và há hốc miệng quay sang nhìn tao. Nàng lắp bắp. Hấp tấp và nàng bật khóc.
– Là sao… là sao… là sao Chou ơi. Không. Không thể có chuyện đó.
Nhìn nàng bật khóc mà tao cũng suýt khóc theo. Tao nén lòng lại chậm rãi nói rõ từng chữ với nàng:
– Em bình tĩnh lại. Mọi chuyện qua rồi. Và anh, anh đã biết chuyện từ hôm trước tết, nhưng giờ anh ở đây, và sẽ ở bên cạnh em.
Nàng khóc to hơn và luôn miệng gào lên “Không… huuuuu… không… Chou ơi… Không… không… Chou ơi”. Rồi nàng nói:
– Hôm đó chỉ có anh thôi. Chỉ có anh về và anh cởi đồ cho em. Khi anh lật em nằm úp, em vẫn còn nhận ra anh.
Tao đau, tao lại thấy đau. Uất ức vô cùng khi lại nghĩ về hôm đó. Thật sự nàng vẫn còn đang bị lẫn giữa tao và nó vào đêm hôm ấy. Nàng lại sụt sịt:
– Hôm đó anh có nhớ hông. Anh lật úp em rồi chọt cái ngón tay của anh vào trỏng, em kiu anh để em yên, giờ em đang mợt. Rồi em quơ chăn lên đắp. Em vừa kéo được chăn lên thì anh lại đòi chọt ngón tay vô trong em lần nữa, nhưng em hông cho rồi anh có điện thoại tới, anh có nhớ hông? Lúc đó em nhớ, anh nghe điện xong rồi anh ra ngoài làm cái gì đó, em mới lại ngủ thiếp đi. Đến khi em thấy lạnh lạnh dưới chân, em mới mơ màng và nhìn thấy anh lau người cho em. Còn hắn, hắn chỉ đưa em về nhà, làm sao hắn có thể làm hại em tại phòng em được?
Nói xong nàng quay sang nhìn tao rồi lại nức nở:
– Có phải vì cái chuyện này mà nay anh ngồi anh uống một mình đó hông? Huuuuuu…
Vậy là, nếu như những gì nàng nhớ thì hắn hai lần đòi móc ngón tay vào trong lồn nàng. Còn địt thì chưa??? Tao cũng hy vọng là thế. Vì từ quán hát về tới Hà Đông đi đường có nhanh cũng phải hơn 40 phút. Chưa kể, lại còn cất xe, dìu nàng từng bước vào nhà. Còn tao đón nàng khi nàng đã rời khỏi đó được gần một tiếng. Thêm khoảng hơn 20 phút nói chuyện và ngồi trên xe tuyệt vọng một mình. Mà thôi, giờ thì mọi chuyện thế nào thì cũng đã xảy ra rồi. Giờ tao chỉ thấy thương nàng là điều duy nhất tồn tại trong tao lúc này. Nhìn nàng buồn bã, mà tao xót xa vô cùng. Tao cầm tay nàng đặt xuống tay tao rồi tao nắm chặt.
– Mọi chuyện dù có thế nào đi nữa thì em cũng không có lỗi gì cả. Anh buồn không phải vì em đã bị nó hại thế này, hoặc hại thế kia. Mà anh buồn vì anh đã không theo được em để bảo vệ em bất kể lúc nào. Vậy nên từ giờ, những lúc không có anh đi cùng em, em phải cảnh giác và cẩn thận hơn.
Nghe tao nói xong, nàng nắm chặt lấy tay tao bật khóc, nước mắt giàn giụa. Đợi nàng hết khóc tao lại nói tiếp.
– Ngày mai bố ra chắc cũng vì chuyện này thôi. Ngày mai anh đi đón bố rồi anh sẽ nói luôn chuyện chúng mình. Vì vài tuần nữa là anh Long sang bên kia rồi.
Vẫn đang nắm chặt tay tao, người nàng không ngừng run lên từng chặp. Nàng nói trong cơn xúc động.
– Em… em… em sẽ xin bố cho em sang cùng anh Long.
Nàng nói xong rồi lặng im, mặc cho hai hàng nước mắt vẫn lặng lẽ lăn trên má của nàng. Tao nắm tay nàng thì thầm:
– Em đi, có thể em sẽ hết buồn. Nhưng mà còn anh ở lại thì sao? Anh làm gì có chỗ nào để trốn như em.
Nước mắt vẫn chảy và nàng vẫn chỉ ngồi im. Nhan sắc trên gương mặt ấy tuy chẳng tàn phai đi tí tẹo nào, nhưng mà đêm nay nhìn nàng thật sự rất buồn. Đêm xuân hà nội chìm trong bóng tối cứ thế lặng lẽ trôi qua theo sự im lặng giữa tao và nàng. Buồn khủng khiếp.
– Anh, muộn rồi. Giờ mình đi về thôi anh.
Tao nhìn sang nàng, đôi mắt nàng ngân ngấn lệ và nhìn vô vọng vào trong bóng đêm cô quạnh. Tại sao mọi chuyện nó lại tồi tệ thế này. Năm đó tao 24 tuổi, năm tuổi của tao, chẳng biết có phải thế không. Tao tự hỏi. Đến trước cửa nhà, tao nói với nàng.
– Anh đi cất xe rồi về lên phòng với em. Em để cửa ngõ cho anh vào nhé.
– Anh về ngủ đi. Hôm nay em muốn được ở một mình.
– Sáng mai em vẫn đi làm hay em ở nhà? Nếu em đi làm thì để anh đưa em lên rồi anh đi về đi đón bố em.
– Ngày mai anh đừng nghỉ làm. Anh đi làm đi, còn đón bố em để em sẽ đi cùng với anh Long.
Nói xong nàng đi vào nhà. Để tao trơ trọi một mình trên xe. Tao nhìn theo nàng mà nhiêu khí chất cùng sự mạnh mẽ bỗng chốc tiêu tan. Thật sự trong tao lúc đó chỉ còn duy một cảm giác trống rỗng vô cùng. Tuyệt vọng, hụt hẫng và tủi thân. Ngẫm nghĩ một lúc tao đành nổ máy rồi lùi xe ra. Buồn lắm… Đêm dài, phố khuya vắng em bước chân buồn tênh trên con đường, nỗi đau như cào xé trong tâm hồn người nào hay nào biết…
Khoảng 8h sáng Long ca nhắn tin cho tao:
“Con Lin nó nói, nó sẽ đi cùng với tao đi ra Nội Bài”.
“Vâng, qua Lin có nói với em. Vậy thôi chỉ anh và Lin đi ra thôi nhé”.
Tao nghĩ như thế có lẽ sẽ hợp lý hơn. Bởi vì dù gì lúc đó tao vẫn đang chỉ là một người ngoài với gia đình nàng. Nếu như trên xe mà có cả tao sẽ cùng làm cho mọi người khó xử. Hôm đó tao vẫn nghỉ làm và nằm trên phòng nghe ngóng tin tức nhà nàng.
“Nay mi đi làm hay là ở nhà đó Chou” – Long ca nhắn tin.
“Em đang ở nhà. Anh đón bố anh về tới nhà chưa?”
“Rồi mi. Tau đang ở nhà rồi nè”.
“Nay Lin thế nào rồi anh”.
“Nó buồn, khóc sưng húp cả hai mắt”.
Haizz… tao thở dài. Có lẽ việc này đã gây cho nàng một sự tổn thương ghê gớm.
“Vâng. Vậy nay bố anh có nói gì không”.
“Ông kêu con Lin đứng đơn khởi kiện thằng chọ kia rồi. Lát tau sẽ đưa con Lin cùng với ba tau đi ra C. A Thành phố”.
Ngay chiều hôm đó, cơ quan điều tra quyết định khởi tố hình sự và xuống Hà Đông đọc lệnh tam giam 4 tháng đối với tml kia. Và chỉ sau đúng 2 ngày thì có bản kết luận điều tra cùng hồ sơ vụ án gửi lên VKS thành phố đề nghị truy tố.
Mấy ngày nay nàng buồn nhiều lắm. Nàng xin nghỉ làm một tuần để cho ổn định tinh thần. Còn tao, tao vẫn đi làm nhưng không có nổi một phút thảnh thơi yên ổn trong lòng. Tao vẫn nhắn tin động viên và vẫn lên phòng nói chuyện với nàng. Nhưng nàng giờ như một con người khác. Lầm lì, ít nói và vô cảm với chính ngay cả tao. Thật sự quá buồn…
Chiều nay là valentine’s, tam làm tao mua một bó hồng to rồi mang lên tận trên phòng lặng lẽ cắm lọ cho nàng. Tao nói với nàng: “Anh sẽ mãi mãi yêu em. Dù có bất cứ chuyện gì thì anh vẫn sẽ luôn ở cạnh em”. Nghe tao nói xong nàng lại bật khóc nức nở. Mới có mấy ngày mà nàng gầy sọp hẳn đi. Chắc những ngày qua nàng buồn và nghĩ tiêu cực nhiều lắm.
15/2, VKS quyết định truy tố bị can trước tòa cùng với một bản cáo trạng dài 20 trang đối với tml kia. Một tuần sau đó thì phiên sơ thẩm diễn ra. Và tao được tòa triệu tập trong vai trò của một nhân chứng.