Phần 29
Cô Ba ngạc nhiên, nhìn tao ngờ vực. Ấp úng một hồi cô Ba hỏi tao:
– Chú Chou nói gì kỳ vầy. Làm sao chú Chou lại là người thương của cô Lin được. Chú Chou giỡn tui phải không?
Tao vẫn buồn bã:
– Cháu nói thật đấy cô Ba. Cháu vẫn còn lưu tin nhắn ngày Lin còn ở Việt Nam này cô.
Nói xong, tao lấy điện thoại mở mục tin nhắn đưa cho cô Ba xem tin nhắn của nàng “Em tan làm rồi, anh qua bank đón em nhé”. Nhìn ánh mắt khổ sở của tao, có lẽ cô Ba cũng tin phần nào những lời tao nói nó là sự thật. Lúng túng, cô Ba định nói gì đó nhưng tao cắt ngang:
– Cháu và Lin yêu nhau mới được vài tháng nhưng rồi xảy ra một chuyện không hay nên Lin quyết định đi sang bên kia cùng với anh Long.
– Vầy sao chú Chou không giữ cô Lin ở lại?
– Buồn lắm cô ạ. Giữ được thì cháu đã giữ Lin rồi. Cái hôm Lin đi cháu biết gì đâu. Hôm đó cháu vẫn đi làm bình thường, tới khi Lin và anh Long chuẩn bị phải lên máy bay, anh Long nhắn tin cháu mới biết chuyện. Lúc đó thì đã quá muộn rồi cô.
Cô Ba thở dài, nhìn tao thương cảm.
– Vầy đó tới giờ không lẽ cô Lin không liên lạc gì với chú Chou hay sao?
Tao thẫn thờ:
– Không cô ạ. Thế nên hôm nay cô nói có lá thư đó thì cháu mới biết. Chứ gần một năm qua cháu có nhận được tin tức gì của Lin đâu. Cháu cũng không biết vì sao Lin lại bỏ cháu mà đi. Cô Ba. Cô cho cháu xem lá thư đó được không?
Đặt cái chổi lông gà đang cầm trên tay lên trên mặt ghế, cô Ba ôn tồn:
– Tôi tin chú đọ. Thôi giờ chú Chou đứng đây đợi tôi nha. Tôi xuống mang lên cho chú Chou xem. Nhưng chú Chou hứa mai mốt cô Lin về đây, chú Chou không được nói ra chuyện này nghe không.
– Vâng cô.
– Còn nữa. Xem xong chú Chou phải trả tôi luôn để tôi mang để lại vào chỗ cũ đó nha.
– Vâng. Cháu hứa.
Cô Ba đi xuống mà tao mừng rỡ trong lòng xen lẫn cả cái cảm giác hồi hộp như lần đầu tiên tỏ tình với nàng. Lá thư nàng viết từ ngày nàng đi, nhưng nó lại chính là tin tức đầu tiên mà tao nhận được sau gần một năm xa cách. Chẳng biết nên buồn hay vui.
…
Cô Ba đi lên cầm theo một cái bì thư rồi đưa cho tao.
– Chú Chou đọc đi.
– Cháu cảm ơn cô.
Tao cầm lá thư đi ra sân thượng rồi mở ra đọc một mình. Nét chữ quen thuộc của nàng, ngay ngắn lắn lót gọn gàng, thỉnh thoảng lại bị nhòe đi vài chữ. Có lẽ là nàng khóc thật.
‘Anh!
Anh vừa từ nhà em về và anh buồn lắm phải không? Em xin lỗi vì đã đuổi anh. Tối nay anh sang và ngồi nói chuyện cùng với ba em. Em ngồi trong nhà và nghe được hết, và em đã khóc rất nhiều khi anh nói với ba rằng anh muốn được cưới em về làm vợ của anh. Em cảm ơn anh. Nhưng em không thể. Ít nhất là trong lúc này.
Những ngày vừa qua em biết anh buồn và mệt mỏi vì em nhiều. Em yêu anh, em yêu anh vô bờ bến anh có biết không. Nhưng càng yêu anh thì em lại càng cảm thấy đau lòng, và em càng cảm thấy rằng mình không xứng đáng với anh. Vì thế nên em không muốn sẽ cứ làm khổ người em yêu mãi thế này. Em sẽ ra đi. Em đi thật xa để quên được anh và cũng là để giải thoát cho anh. Đừng giận em anh nhé. Thời gian rồi sẽ làm cho mờ phai tất cả. Hãy quên em đi. Hãy xem như em và anh có duyên mà không có phận với nhau. Như vậy có được không anh?
Suốt những ngày qua em đã im lặng và không cho anh được ở bên em. Nhưng rồi mỗi khi đêm xuống, đuổi anh đi về em lại thương anh vô cùng. Em biết anh đã cố gắng nhẫn nhịn vì em. Nhìn vào mắt anh, em biết anh đã mệt mỏi vì em lắm rồi. Em sẽ đi, để từ mai em sẽ không làm khổ anh thêm nữa. Sẽ không để anh phải thức một mình hàng đêm vì em thêm lần nào nữa. Tất cả rồi sẽ kết thúc. Mai em đi rồi, đọc lá thư này anh hãy tha thứ cho em, anh nhé. Em cảm ơn anh!
22h30.
Ba và anh Long vừa lên trên phòng và ngồi nói chuyện với em. Ba nói em nên nghĩ lại, vì ba thương anh. Ba nói “Con là con gái của ba, ba thương nhiều lắm. Nhưng nhìn thằng Chou, ba còn thương nó nhiều hơn. Thằng Chou nó vừa sang đây. Ba hiểu, những ngày vừa qua thằng Chou nó khổ vì con thế nào, vậy thì con hãy nghĩ lại. Nếu không thì con cũng phải nói với thằng Chou một tiếng trước khi con đi. Nếu con dứt khoát làm như thế này thì chính cả gia đình mình cũng đều có lỗi với Chou”. Em xin lỗi và em xin anh, anh đừng giận ba và cả anh Long. Họ không có lỗi. Lỗi là tại em. Em đã không dám đối mặt với anh và đối diện với tình yêu anh dành cho em lúc này. Em xin lỗi.
Anh à, em cảm ơn anh. Anh đến và đã cho em biết tình yêu là như thế nào. Tuy anh không phải là mối tình đầu của em nhưng anh là người đầu tiên cho em cảm giác mình được yêu thương, chở che và được dựa dẫm bất kể lúc nào. Những ân tình đó chắc chắn sẽ không bao giờ em quên. Dù cho mai này ở bất cứ đâu em cũng vẫn luôn luôn nhớ về anh và sẽ luôn luôn dõi mắt theo anh.
23h…
Lại một lần nữa ba lên nói chuyện với em. Ba nói ba và anh Long vừa lên thắp hương và gặp anh ở trên trần. “Thằng Chou chào ba rồi chẳng nói gì”. Ba nói ba cũng không biết phải nói với anh thế nào. Ba nói em đã sai rồi, sao em không nghe lời ba. Chou ơi, tại sao em lại làm khổ người yêu của em thế này. Em khóc nhiều lắm anh có biết không? Nhìn ba buồn bã đi xuống mà em chỉ muốn chạy thẳng lên trần để ôm lấy anh. Để được khóc trong lòng anh, được anh yêu thương và được dỗ dành như ngày mới yêu. Chou ơi… em phải làm sao???
7h…
Ba đang chuẩn bị đồ đạc. Còn anh, anh vừa chào ba đi làm. Đứng trên lầu 4 nhìn anh đi ra đầu ngõ. Em đau đớn lắm anh có biết không. Em sai rồi và hết thật rồi… Em xin lỗi anh. Quên em anh nhé!
Em yêu anh!
Em Lin’.
Đời thật buồn và nhiều thương đau từ lúc em đi mang theo tình anh… Không biết nàng có biết không??? Tao nghĩ ngợi rồi tiếc nuối, giá như tao đọc được lá thư này sớm hơn… Đọc xong lá thư của nàng, chẳng hiểu tại sao bỗng nhiên tao thấy nhẹ bẫng trong lòng. Cảm giác như thể tao vừa trút bỏ được hết tất cả những nỗi dằn vặt day dứt trong lòng từ bấy lâu nay. Tình cảm tao dành cho nàng tới giờ vẫn thế. Không sâu đậm hơn mà cũng chẳng nhạt nhòa đi. Nhưng tao không còn thấy tủi thân hay buồn rầu nữa. Vì sao nhỉ? Hay tại vì nàng sắp về? Hay do thời gian đã làm chai lì cảm xúc của tao nên giờ tao đã không còn trăn trở như những ngày đầu?
Gấp lại ngay ngắn lá thư, tao cho vào trong phong bì rồi đi vào nhà cảm ơn cô Ba. Cô Ba nhìn tao dò xét.
– Tôi cất được chưa chú Chou?
– Dạ được rồi cô ạ. Cháu cảm ơn cô Ba nhé.
– Không có chi. Chú Chou này.
– Dạ.
– Tui hỏi chuyện này, chú Chou trả lời thật nha.
– Dạ.
– Mai mốt cô Lin về đây… chú Chou còn yêu cổ không?
– Cháu có cô ạ.
– Nghĩ thì cũng tội cho chú Chou thiệt. Mà thôi, cô Lin cổ là người tốt. Tôi ở nhà cổ từ khi cổ còn bé xíu. Cổ hơi cứng đầu chút xíu nhưng mà cổ thật thà và rất thương người. Chú Chou đừng buồn nữa nha.
– Dạ. Cháu cảm ơn cô.
…
Sáng nay chủ nhật. Trời vừa hừng đông tao đã thức dậy, đánh răng rửa mặt, tao xuống dưới nhà xỏ giầy rồi ra công viên thể dục. Chả hiểu vì sao, từ lúc đọc xong lá thư của nàng tao không còn nghĩ đến nàng nhiều nữa. Bao nhiêu thắc mắc dường như đã được giải đáp thế nên tao cũng không còn buồn bã. Ngược lại tao thấy trong lòng nhẹ nhõm và yên ả hơn nhiều. Ngay cả việc vào yahoo để check tin nhắn của nàng giờ tao cũng chẳng còn quá bận tâm nữa. Cuộc sống cân bằng và hết chênh vênh có lẽ đã quay về thực sự với tao.
Tắm xong, tao lấy xe máy của bà chị gái tính chạy qua nhà trưởng bản rủ đi ăn sáng rồi uống cafe mà trưởng bản lại không có nhà. Hôm nay trời đẹp, có nắng và se se lạnh làm cho lòng tao khoan khoái lạ thường. Lang thang chán chê tao ngoặt tay lái vào quán cafe ngày xưa tao cùng với nàng hay ngồi vào sáng chủ nhật, gọi ly cafe ra ngồi nhâm nhi suy nghĩ một mình. Thành phố này thật lắm tơ vương. Từ ngày nàng đi có lẽ hôm nay là ngày tao thấy nhẹ nhõm và bình yên nhất.
Đang ngồi nghe nhạc thì bà già gọi:
– Mày đang đâu đấy hả Chou?
– Con đi chơi.
– Về lái xe đưa tao với bố mày đi lễ.
– Ngày gì mà lễ hả bu?
– Nay mồng 1. Mày người trời đấy hả con?
– Ô… đã tháng chạp rồi à. Bu chờ con ăn nốt miếng thịt chó.
– Tổ sư mày. Về nhanh.
Bà già buông máy, trong điện thoại tao vẫn còn nghe thấy bà già nói với ông già “Nó đang đi chơi, giờ nó còn hỏi nay đã tháng chạp rồi à kia kìa, con với chả cái”. Tao tắt máy, tính tiền rồi chạy về nhà.
…
Đang ngồi ngoài Phủ Tây Hồ đợi ông bà già thì Mèo nhắn tin.
“Anh đang làm gì đó?”.
“Anh đang đi lễ cùng bố mẹ anh. Có việc gì à?”.
“Lễ xong anh bận gì không?”
“Anh không?”
“Thế sang em nhờ chút việc được không?”
“Việc gì thế?”.
“Sang đây ăn trưa với em, nay em mua đồ thắp hương. Hihi”.
“Vậy phải 11, 11 giờ hơn anh mới sang được đấy cơ”.
“Oki my…”.
“My gì?”
“My Fờ ren. Hiiii”.
“Tưởng là My Toy. Ha ha”.
“Đáng ghét”.
Đàn bà nói ghét là yêu vl. Trai thèm lồn lạ, gái nhớ buồi quen. Tao ngồi nghĩ ngợi rồi cười một mình. Mà dcm, thế này cũng dở. Tự nhiên đi quá giới hạn với Mèo bây giờ thành ra thế này. Mèo thì đã có bạn trai, còn tao còn chục ngày nữa là nàng sẽ về Việt Nam. Nếu cứ nhùng nhằng thế này cũng không thể được. Một chút băn khoăn, rồi tao quyết định vẫn sang nhà Mèo, nhưng hôm nay sẽ nói để cho Mèo hiểu để chánh những chuyện khó xử sau này.