Khi Trung đánh xe ra khỏi cổng. Cả ba mẹ con, bà cháu nhìn theo rồi quay lại nhìn nhau. Ai cũng tỏ rõ nét buồn trên mặt và thừa biết nguyên do dẫu không ai nói câu nào.
Con bé Ngọc Anh 5 tuổi ngơ ngác hỏi:
– Sao cụ ngoại, bà ngoại với mẹ Phương lại khóc thế ạ? Con buồn lắm vì không ai chơi với con…
Tôi vội lau mắt đang nhòe nước mắt rồi ôm con bé vào lòng an ủi:
– Ngọc Anh đừng buồn. Giờ… cụ với Ngọc Anh chơi oẳn tù tì với nhau nhé. Để bà ngoại Trang và mẹ Phương đi ra cửa hàng kẹo có khách mua hàng đợi đấy.
Chưa kịp dắt con bé vào phòng thì cùng một lúc cả hai thằng lớn là thằng Ngọc Hùng (con tôi) và Ngọc Dũng (con Trang) ùa về, hát to như hét từ ngoài cổng:
– Quân ta đã về! Quân ta đã về…
Rồi chúng sẽ đùa nghịch ầm ĩ cho mà xem. Con bé Ngọc Anh vội chạy ra, chả cần gì đến ai nữa.
Hình như lũ trẻ đã xua tan nỗi buồn của 3 người mẹ là tôi, Trang & Phương. Vả lại ai cũng nhận ra sự thiếu vắng của Trung chỉ trong một tuần vì công việc và cơ bản nhất là vì lo kinh tế, cuộc sống cho cả nhà gồm 3 người phụ nữ với ba đứa trẻ “luôn vui vẻ và không thiếu thốn, không bằng ai nhưng cũng chẳng ai bằng mình” – Như lời Trung nói.
Ba chúng tôi nhìn lũ trẻ chơi đùa mà không giấu được niềm hạnh phúc trào dâng.
Suy nghĩ một lúc rồi tôi bảo:
– Mẹ Trang và mẹ Phương vào phòng bố, phòng ông đi. Mẹ muốn nói chuyện này.
Thoáng đắn đo nhưng rồi cả Trang và Phương đều đi theo tôi vào phòng riêng của Trung ở ngay tầng 1, đối diện với phòng khách. Còn 2 phòng phía sau là bếp cùng phòng ăn, còn gian thờ bên cạnh. Tầng trên cùng chỉ có 2 phòng ngủ dành cho 2 mẹ con Phương & Ngọc Anh. Tầng 2 có 4 phòng là của mẹ con nhà Trang và mẹ con tôi tách riêng bằng lối cầu thang chia 2 phần trước & sau. Mẹ con tôi ở 2 phòng phía sau, trên là sân thượng.
Vào phòng của Trung cả ba ngồi xuống bàn nước kê bên cửa sổ.
Phương vừa rót nước ra ly vừa nhìn sang tôi và Trang chờ đợi.
Tôi nhấp giọng bằng ngụm nước ấm rồi chậm rãi…
– Mẹ không muốn giấu giếm gì nữa. Đã đến lúc cần nói ra để cả Trang & Phương biết. Đêm qua… Trung nói với mẹ tất cả. Cũng chẳng sao miễn là đừng ai trách Trung và đừng trách gì nhau. Nhất là chưa cần nói gì cho bọn trẻ biết…
Trang nhanh nhảu:
– Mẹ kể chuyện mẹ trước đi rồi đến con và Phương.
TÔI KỂ CHUYỆN CỦA TÔI:
Tôi sinh con được 5 tháng thì ông mất. Những lúc khỏe ông luôn dành ôm ấp con trai chẳng chịu rời. Ông thường nói:
– “Con là niềm hạnh phúc, là nguồn vui của nhà mình. Là đích tôn của dòng họ đây. Nhất con trai của bố. Nhờ mẹ Hương (tên của tôi) tất thì bố mới có được ngày hôm nay đấy…”.
Tôi cũng thấy hạnh phúc dâng trào và tràn ngập tình yêu dành cho ông và con trai. Mãi khi tôi và ông (bố đẻ ra tôi) đã ân ái cảnh vợ chồng và báo tin tôi mang thai thì ông mới nói tên người mẹ sinh ra tôi. Tôi chỉ mang máng nhớ mặt bà nội mình vì bà mất khi tôi mới 5 tuổi, còn ông mới vào tuổi 20. Ông nuôi tôi lớn trong tình cảnh gà trống tơ nuôi con. Tôi khôn lớn trong vòng tay của ông. Ông bảo:
– “Mẹ của con chính là bà nội đấy. Bà sinh ra con khi đã 48 tuổi còn… bố mới 15. Bà đã đưa bố lên giường và dạy cách làm đàn ông. Bà chính là người đàn bà đầu tiên và duy nhất của bố”
Năm tôi 16 tuổi, tình thương của tôi luôn dành cho người cha tần tảo, đơn độc nuôi tôi trưởng thành. Ông cũng là người chăm bẵm săn sóc tôi khi trái nắng, trở trời và cả chuyện tôi hốt hoảng thấy kinh nguyệt lần đầu khi mới 12 tuổi cũng được sự giải thích, an ủi và giặt giũ hết đồ lót của tôi. Cũng chẳng hiểu tại sao tôi mặc nhiên nghĩ đó là việc của ông. Tôi thích và không ngại ngần nói mọi suy nghĩ rất riêng tư, rất con gái với bố. Tôi chủ động kéo ông vào cuộc tình bố con. Ông cũng thèm khát đáp lại. Từ đó cách xưng hô trong nhà của hai bố con đã thay đổi. Chúng tôi gọi nhau bằng anh – em, rồi vợ – chồng cứ tự nhiên như… thật. Mà phải nói ông làm tình cực giỏi. Ông không ngần ngại mút lồn tôi và nuốt hết dâm thủy từ khe lồn tôi ứa ra thành từng đợt. Tôi cũng mút buồi ông hằng đêm. Ông chăm lo đồ ăn bổ dưỡng cho tôi khi biết tôi có thai. Ông bảo:
– “Hương ơi! Vợ cố ăn cho khỏe và lấy sữa cho con nó bú…”
Tôi trêu:
– Cho cả hai bố con bú luôn. Em chỉ có anh và con, mỗi người một bên vú không phải tranh giành nhau. Em cho anh và con tất cả thân xác và tình cảm.
Ông xoa lồn tôi:
– “Riêng cái này chỉ dành cho chồng. Chỉ là chồng mới được địt vợ.”
Tôi cười:
– Vâng! Ngoài chồng ra thì không có đàn ông nào được sơ múi.
Tôi sinh con trai. Ông đặt tên là Trung, cùng vần tên ông là Chung. Ông bảo:
– “Chung là chung thủy với vợ. Với cả vợ trước là mẹ anh và vợ sau là con gái Hương của anh – cháu gái nội của bà.”
Năm Trung 16 tuổi. Trung liều trật áo mẹ ra xoa bóp và bú mút. Tôi cũng nứng lồn lắm. Từ ngày ông – Bố đẻ của hai mẹ con tôi, chồng tôi – mất, tôi phải cắn răng kìm nén nhục dục cứ hàng đêm hành hạ tôi. Mẹ con tôi lao vào nhau cứ như mọi cặp yêu đương khác. Người đàn bà 33 mới qua một lần chửa đẻ như tôi thì nín nhịn làm sao được. Tôi si mê con trai mình và muốn làm tình với con bất cứ lúc nào. Trung cũng dư hào hứng của một con đực và đủ sức đáp ứng nhu cầu của con cái là tôi. Mà phải nói Trung giống bố không chỉ ở khuôn mặt, tính nết mà cả khi làm tình. Có điều chàng khỏe hơn. Trai 16 – 17 mà. Người đàn bà nằm dưới chàng cũng căng phồng nhục dục, luôn cong ưỡn lồn lên để hứng, để vắt từng giọt tinh trùng bắn sâu vào tận cổ tử cung.
Cuộc tình loạn luân của hai mẹ con nửa là vụng trộm, nửa là công khai cứ sống động và hừng hực tháng ngày.
Rồi tôi có cửa đẻ ra Trang năm tôi 33 và 14 năm sau, khi 47 tuổi tôi lại có chửa để sinh ra thằng cu Hùng. Cùng năm đó con gái của tôi với Trung là Trang cũng sinh em bé khi mới 14 tuổi. Tôi thừa biết ai là bố đẻ của thằng Dũng. Tôi vừa mừng vừa lo. Mối lo lớn nhất là con gái mới 14 tuổi đã đẻ thì việc nuôi con sẽ dồn lên vai tôi. Nhưng mừng là hai mẹ con tôi được cùng một người đàn ông yêu thương và thay phiên ngủ cùng. Chắc giờ tôi không thể đẻ cho chồng được bữa rồi (vì đã 56 tuổi) nhưng tôi mừng và mong vợ trẻ của Trung đẻ tiếp cho chồng chung những đứa con mang họ bố chúng, ông chúng.