Phần 18
Không phải vô lý mà những dòng nước luôn rửa sạch trôi những gì còn lại, có thể với người này thì chỉ là những bụi bẩn còn bám trên cơ thể, với người khác đôi khi trầm mình trong dòng nước có thể rửa trôi cả những hạt sạn trong tâm hồn. Thực ra phòng tắm ngoài nước nó còn làm cho con người trở nên gần gũi, thân thuộc hơn, tắm cùng nhau đôi khi cũng là những cử chỉ thể hiện sự yêu thương, chăm sóc lẫn nhau. Tôi và Khả Vân, chỉ trong vài tiếng đồng hồ ngắn ngủi đã thuộc về nhau hai lần, trọn vẹn nhưng cũng làm chúng tôi mất sức nhiều quá. Vì thế tôi và Khả Vân quyết định sẽ đi ăn lẩu cho nó lại sức.
Quán lẩu bé nhỏ nằm cuối con đường Phố Cổ, nơi mà chúng tôi phải tinh mắt lắm mới nhìn ra được vì nó khá khuất. Khả Vân chọn cho mình lẩu gà nấm, cũng là món mà tôi cũng rất thích, ngon thôi rồi.
– Anh có uống rượu không?
– Có! Cho anh 1 chai đi.
Tôi muốn thưởng cho mình chén rượu thơm nồng cho chuyến đi tuyệt vời ngoài dự kiến này, thật là ngoài sức tưởng tượng. Chợt tôi thấy lạ khi Khả Vân lôi ra hai chén rượu, bình thường như khi ở nhà cụ Dìn thì Khả Vân cũng rất ít uống, phải ép mãi mới làm đuọc vài chén rồi xin thôi.
– Em cũng uống cùng luôn hả? – Tôi hỏi.
– Vâng! Tự dưng em cũng muốn uống mà – Khả Vân cười.
– Người ta chỉ thích uống rượu khi vui hoặc khi buồn thôi
– Em đang vui mà – Khả Vân cười
– Em vui nhưng anh mệt – Tôi làm bộ nhăn nhó trêu Khả Vân
– Này nhé, cấm trêu em – Khả Vân vừa cười vừa đá vào chân tôi dưới gầm bàn.
Khả Vân luôn thế, lúc nào cũng muốn dùng bạo lực yêu thương với tôi bất kể dù xa hay gần em đều tìm ra cách. Những lúc như thế tôi vừa đau vừa buồn cười khi thấy dáng vẻ của em, vừa dễ thương vừa đáng yêu, như trẻ con vậy.
Quán lẩu có khá nhiều người, ngoài những người ở đây ra thì tôi có nhận thấy có một vài bàn chắc của dân phượt phẽo cũng đi như tụi tôi, có cả người Sài Gòn nữa. Họ quây quần uống rượu bên bàn ăn và bàn luận về những chuyến đi sắp tới của họ, có vẻ rất vui vẻ. Cậu người SG quay ra hỏi cậu người bắc, hơi beo béo chút:
– Đợt vừa rồi đi Bắc Hà nghe nói mày đi cùng con Hà hả?
– Ừ! Sao vậy mày? Bộ là ghệ của mày hả? – Cậu người Bắc giả giọng SG kêu lại với cậu ta
– Ghệ gì mà ghệ chứ! Tao bỏ con đó lâu rồi, mày cứ việc đi với nó thoải mái đi – Cậu người SG cười ha hả?
– Nó đi hai người lo gì mà không có chuyện chứ – Cậu người Bắc thứ hai chen vào, cậu này thì gầy gầy chút
– Hai người thì hai người, có làm sao đâu – Cậu người Bắc béo nâng chén rượu lên.
– Trời… ơi! Đi hai người mà không có chuyện gì thì tao phục mày quá nhe – Cậu SG trêu cậu người Bắc béo.
– Mà con Hà đó cũng ghê nhỉ! Trong ba anh em mình thì em nó xơi mất 2 thằng rồi, bao giờ thì tới lượt tao đây! – Cậu người Bắc gầy cười ha hả có vẻ khoái chí lắm.
– Chúng mày cứ nói linh tinh – Cậu người Bắc béo tỏ vẻ khó chịu
– Thôi đi mày ơi! Nó cho thì cứ thế mà xơi chứ tội gì mà bỏ cho uổng, con này nó dâm lắm đó, nó chiều thì ôi má ơi! Thôi rồi – Cậu người SG lên giọng kiểu mộng mơ rồi lại phá lên cười.
– Mày thôi cái kiểu đó đi – Cậu người Bắc béo thể hiện thái độ
– Thôi tao xin chúng mày, uống nào – Cậu người bắc gầy hòa giải cho cả hai bằng cách nâng ly lên.
Tôi để ý nhưng cũng rất nhanh phát hiện ra cậu người SG thì có vẻ cũng cay cú, cậu người Bắc beo béo thì có vẻ khó chịu không muốn nhắc tới chuyện này, nhìn cũng có thể đoán ra là cô bé tên Hà đó trước có thể là ôm của cậu SG, sau đó chuyển sang cho cậu người Bắc. Khẽ thở dài và lắc đầu trước tụi nhỏ vì chuyện không đâu, tôi ngẩng đầu lên thì thấy Khả Vân đang nhìn tôi, ánh mắt kỳ lạ, lại đôi chút lại buồn buồn mất rồi.
– Anh có nghĩ em như cô bé đó không? – Em hỏi trực diện tôi.
– Không hề – Tôi trả lời khá thoải mái
– Biết đâu với đàn ông tụi anh được – Khả Vân có vẻ vẫn chưa thỏa mãn với câu trả lời của tôi
– Không tin anh à? – Tôi nheo mắt nhìn em
– Không! – Khả Vân nói vậy nhưng tôi nhìn em có vẻ vui lên chút rồi.
– Thật á? Không tin? – Tôi hỏi lại
– Ừ….
Em ừ hơi giật mình vì lúc này tôi bỏ chân ra khỏi đôi giầy, từng bước chầm chậm tôi di dầu ngón chân lên cổ chân em, vào hẳn ống quần em, cố lên trên chút nữa..
– Anh này! Buồn – Em rụt chân lại tỏ vẻ xấu hổ
– Hi hi – Tôi cười trêu em
– Uống đi chứ anh – Khả Vân vui hẳn lên và cầm lấy chén rượu cụng ly với tôi.
– Trăm phần trăm nhé – Tôi vui vẻ.
Cụng ly với em cũng vui, tôi cũng thoải mái với em hết mức có thể. Nói vậy thôi chứ em uống cũng nhiều nhưng tôi còn uống nhiều hơn, mỗi khi em uống 1 chén thì tôi lại tự thưởng cho mình 2 chén tiếp theo, vì thế chẳng mấy mà chốc 3 chai rượu đựng trong chai lavie đã hết veo. Tôi và Khả Vân đều trong tình trạng tây tây mất rồi, giọng cũng đã khá là lè nhè, tự dưng trong đầu tôi nảy ra một ý nghĩ là thử chuốc cho em say rồi xem em thế nào nhỉ? Tự nhiên thôi, chả có ý gì cả.
Tôi chả mất nhiều công sức bởi vì hình như em cũng muốn uống, thêm một chai nữa là em cũng say say rồi, chả từ chối chén nào từ tôi cả. Đến lúc này tôi thực sự không muốn em gục hẳn, cảm giác muốn em say cũng chìm xuống nên khuyên em:
– Thôi mình uống thế đủ rồi nhé! – Tôi ái ngại
– Kệ! Mình cứ uống đi chứ anh
Em cẩm chén nâng lên, tay run run, khuôn mặt ửng hồng lên vì rượu, cũng thật đẹp. Em ngửa mặt lên uống cạn chén rượu rồi đặt mạnh xuống bàn, em không cố ý làm như vậy, chắc là do em quá say rồi, rượu tràn ra cả đôi môi hình trái tim mọng đỏ của em.
Tôi khẽ đưa tay lau rượu trên khóe miệng em, chợt em giữ hẳn tay tôi lại, áp mặt em vào đó, đôi mắt em lại tuôn ra những hàng lệ trong veo. Tôi cảm nhận má em ấm nồng về hơi rượu, giọt nước mắt cũng nóng hổi, chỉ có lòng tôi trùng xuống mà thôi. Tôi và em chằng cần quan tâm những ánh mắt trong quán đang nhìn chúng tôi như thế nào nữa, mặc dù tôi có thể tưởng tượng ra được, nhưng mà mặc kệ.
Em bỏ tay tôi ra, lấy khăn lau nước mắt, có vẻ như cũng thấy hành động vừa rồi của mình hơi quá thì phải nhưng nhìn tôi thấy tôi cũng hình như chẳng quan tâm đến xung quanh, chỉ nhìn em, em mỉm cười:
– Anh uống đi chứ!
– Ừ!
Tôi cũng ngửa mặt cạn luôn, rượu chạy từ miệng xuống cổ, rồi xuống ngực làm cho trái tim tôi ấm hơn một chút.
– Anh này! Em nhớ lần đầu tiên chúng mình chơi trò gì nhỉ? – Em hỏi tôi
– Trò True question and true Answer, em muốn chơi à? – Tôi hỏi lại
– Vâng
– Nhưng anh không mang đồng xu ở đây – Tôi cười
– Vậy mỗi người hỏi một câu nhé
– Okie
Tôi trả lời nhát gừng vì vẫn còn đôi chút tỉnh táo, vẫn hơi chút ưu tư vì không biết em định hỏi về cái gì nhưng nhìn em hình như em chả có chút gì gọi là lo lắng cả. Tôi để em hỏi trước:
– Em hỏi trước đi
– Vậy câu hỏi số 1 nhé, điều gì làm anh buồn nhất?
– Bị phản bội – Tôi thốt ra không chút nghĩ suy
– Vậy hả anh? – Em nhìn tôi tròn mắt
– Ừ. Đến lượt anh nhé. Ai là người em yêu nhất? – Tôi hỏi em thật nhanh để tránh bị em xoay trở lại.
– Bố em
Em nói rồi tự mình cạn rượu trước sự ngạc nhiên của tôi
– Thế ai là người anh yêu nhất? – Em hỏi lại tôi cũng ngay lập tức
– Mẹ anh. Vậy ai là người em hận nhất
Tôi nghĩ suy một lúc rồi mới nói ra điều này, nó cũng trăn trở trong tôi từ hôm đó và tôi nghĩ có lẽ đến lúc để em trải lòng, để em có thể thoát ra khỏi những ám ảnh, tôi muốn em đối diện trực tiếp với nó không e sợ.
– Bố em! – Em trả lời ráo hoảnh.