Phần 31
Mất vài phút để tôi thấy mặt tụi nó ngay trước cổng tập thể, vì nhà tôi cách nhà Bảo Hân không xa lắm, chỉ đi qua cầu Trung Hòa là tới. Nhìn thấy tôi hai thằng dở hơi cám hấp này la lên như chọc tiết lơn:
– Ê! Ê! Tao ở đây
– Nhìn thấy rồi, lắm chuyện – Tôi càu nhàu với tụi nó.
– Hôm nay thế nào? – Thằng Bảo tò mò hỏi
– Thế chứ còn thế nào. Thôi đi qua uống bia nhanh
Tôi và hai thằng bạn chui vào quán bia, quán này ngay gần nhà tôi đi chung cổng luôn, quán nhỏ nhưng được cái bia luôn tươi và ngon nên cũng khá đông khách.
– Sao chúng mày không vào luôn uống mà đợi tao? – Tôi hỏi
– Thì chờ xem mày thế nào đã chứ – Thằng Tuấn bảo
– Chờ làm đéo gì! – Tôi nói bậy
– Thì chờ xem thằng nào trả tiền.
Tôi sực mình, làm thế quái nào mà thông tin tới nhanh thế được nhỉ? Chả lẽ có tay trong sao. Hừm! Tôi nhìn tụi nó với anh mắt dò xét.
– Mày lấy thông tin ở đâu ra đấy?
– Thì mới biết thôi – Thằng Bảo nháy mắt với tôi ý nhị
– Sướng gì đâu, làm trợ lý cho lão tổng mệt bỏ mẹ ra – Tôi giả vờ than khổ thở dài sườn sượt.
– Trợ lý tổng giám đốc??
Hai thằng nó đồng thanh kêu lên to tướng, nhìn tôi trợn cả mắt ra. Bỏ xừ rồi, bị thằng Bảo chơi cho một vố mà không biết. Tôi đành tập tặc.
– Im nào! Tao tưởng mày biết? – Tôi hỏi thằng Bảo
– Biết cái con khỉ, tao đoán mò mày không bị out xuống làm se cu ri ti là may lắm rồi – Thằng Bảo thở dài
– Chuyện này có thật không đấy? – Thằng Tuấn quay sang tôi
– Thật! Mai khéo có quyết định luôn, tao thấy sếp Anh bảo thế – Tôi vẫn làm bộ thở dài
– Thật chứ? Chắc trăm phần trăm luôn – Thằng Bảo hỏi lại
– Thật
– Em ơi có đồ gì ngon mang hết ra đây cho anh, đổi cho anh sang Ken đi chứ uống bia hơi hại bụng lắm. Hôm nay có bạn anh chủ chi – Hai thằng nó với ngay lấy em phục vụ mà kêu tướng lên
– Mẹ! Lũ khốn nạn
Tôi tức mình chửi hai thằng, lũ này chơi với tôi chẳng nể nang gì sất, chẳng có gì lịch sự với nghĩ cho bạn bè ở đây. Nhưng mà thôi dù sao thì tôi cũng đang vui nên đãi bọn nó một bữa cũng chả sao.
Thằng Bảo ra sức hỏi tôi về sếp Tiến Anh, nó hỏi từ hình thức đến tính cách, thậm chí còn hỏi là sếp đi giày hiệu nào? Dùng bút loại gì?
– Bố ai mà biết được – Tôi cáu
– Ô! Thế mày không để ý à?
– Không! – Tôi cụt lủn
– Chán vãi.. loz – Thằng Bảo càu nhàu
– Mày vừa nói gì đấy? – Tôi bực mình thực sự
– Ấy ấy! So rì sếp, em nhỡ lời. Mà sếp mới lên thì chiếu cố cho thằng em đã vào sinh ra tử mà nói chuyện với sếp, cho sếp vợi đi bao nỗi cô đơn những tháng ngày vừa rồi, sếp nhớ công em nhá, chiếu cố cho em nhá – Thằng điên này lại giở cái giọng đon đả nịnh nọt ra trêu tôi làm tôi cũng phải phì cười.
– Vậy mày trả bữa bia này cho sếp đi rồi sếp chiếu cố cho – Thằng Tuấn xen vào
– Đúng đấy! Chốt – Tôi cười hề hề vỗ vai chiến hữu
– Cái …. đệch
Thằng này đang định nói bậy nhưng phút cuối lại chuyển thành thành từ khác, tôi với thằng Tuấn dừng lại nhìn nhau rồi lại phá lên cười, uống bia với anh em chiến hữu thế đấy, lúc nào cũng vui vẻ cả. Tôi xoa đầu thằng Bảo như cún con rồi trêu.
– Thôi để bữa nay tao trả, nhé
– Thế chứ! Hố hố! Mà bỏ ngay cái tay ra khỏi đầu tao thằng khốn – Nó giở giọng nhanh như trảo chớp.
– Khiếp! Thằng này thay giọng nhanh thế? – Thằng Tuấn châm biếm.
– Sợ đéo gì! Hố hố! Thằng này làm trợ lý chứ có lên làm tổng thì nó cũng chỉ là thằng chiến hữu của tao thôi, nâng đỡ tao là trách nhiệm, à không! Là nghĩa vụ của nó. Không làm thế nó sẽ không là người. Hố hố – Thằng điên Bảo rú lên cười khanh khách.
– Cái… đệch – Giờ này đến lượt tôi thốt lên.
Gió xoay chiều nhanh ghê ghớm, thằng Bảo đúng là đa nhân cách, nó có thể từ thể loại này biến sang thể loại kia chỉ trong nửa cái chớp mắt, cái này tôi phục lăn. Thằng Tuấn thì chỉ ngồi xem chúng tôi đấu đá nhau, thi thoảng chêm vào một câu cho hai bên cân xứng để mà đấu tiếp, đột nhiên nó hỏi
– Thôi hôm nay là bữa demo, còn mai kia mày với vợ mày làm bữa chính thức cho xôm tụ nhỉ, tao với thằng Bảo lôi cả hai con gấu sang nữa là đủ bộ.
– Ờ! Có lý – Thằng Bảo hưởng ứng
– Haizzz
Tôi khẽ thở dài, tôi chẳng có tâm trạng nào mà lôi gấu vào đây. Tôi chẳng nói gì mà chỉ uống bia
– Sao thế cái thằng này? – Thằng Tuấn nhìn tôi quan tâm
– Ờ! Đang vui tự nhiên lại đi thở dài
– Chúng mày biết rồi còn gì! – Tôi thoáng buồn
– Ờ nhể! Nhưng mà nhân đợt này chúng mày làm lành luôn đi cho đỡ sốt ruột – Thằng Tuấn giở giọng ra
– Ừ! Đúng rồi! – Thằng Bảo phụ họa
– Không đơn giản như chúng mày nghĩ đâu.
– Ơ!!
Hai thằng ơ một tiếng rồi im lặng nhìn nhau, rồi lại quay sang nhìn tôi. Chắc hẳn nhìn vẻ mặt của tôi nó cũng biết rằng không phải như những chuyện bình thường. Cả hai thằng không ai bảo ai khẽ vỗ vào vai tôi an ủi.
– Thôi có chuyện gì thì cứ nói ra, có giúp được gì thì hai anh em tao giúp, còn nếu không thì chúng tao ngồi nghe cũng được. – Thằng Bảo tự nhiên nghiêm túc, nói thẳng với tôi
– Ừ, có gì mày cứ chia sẻ với anh em, được đến đâu hay đến đấy. – Thằng Tuấn tiếp lời thằng Bảo.
Tôi thở dài sườn sượt, mọi việc đến nước này tôi cũng chẳng biết phải làm gì, cũng muốn chia sẻ với chúng nó cho vơi bớt nỗi lòng, tôi sống trong cái nỗi niềm này cũng quá lâu rồi.
– Chúng mày thấy hai vợ chồng tao thế nào? Cứ chia sẻ thật sự
– Nói thật á? – Thằng Tuấn hỏi
– Ừ!
– Vậy Bảo nói trước đi – Thằng Tuấn đá ngay sang cho thằng Bảo
– Ơ! Sao lại nói sang tao. Mà thôi mày thích nhận xét thật thì tao nhận xét cho mày luôn. Tao quen mày mới gần được 1 năm chứ mấy, gặp vợ mày cũng chỉ được đôi ba lần, nói chuyện nhiều thì không có nên đây chỉ là cảm nghĩ chủ quan, có gì mày bỏ quá cho nhé.
– Sốt ruột, cứ rào trước đón sau mệt người thằng lẻo mép – Thằng Tuấn kéo dài giọng
– Ờ ờ, được rồi. Tao thấy vợ mày có thể nói về hình thức là khá xinh, chưa được như Ngọc Trinh nhưng cũng được cái hơn Trang Hạ! Hề hề. Nhưng mà tao thấy vợ mày cứ thế nào ấy, nó khá coi trọng hình thức thì phải, tao đếm được trên người nó có tận 5 thứ đồ hiệu.
Nó vừa nói kiểu tếu táo, câu chốt lại vừa có vẻ vừa nghiêm túc nửa đầu và vừa tếu táo nửa cuối. Tôi quay sang thằng Tuấn lại hỏi tiếp.
– Còn mày mày nghĩ sao?
– Tao thì.. Nói thật tao cũng quý nó, mặc dù không nói chuyện nhiều tao cảm nhận nó là người vui vẻ, có thể nói là đơn giản và lạc quan. Với lại tao thấy chúng mày yêu nhau đến năm năm rồi mới cưới, chả lẽ mới cưới 1 năm đã xảy ra chuyện cơ à. Gấu tao thì luôn ngưỡng mộ tình yêu của chúng mày lắm đấy.
– Ừ. Tao hiểu – Tôi cố nốc cho hết cốc bia.
– Vậy sao? Chúng mày có chuyện gì nói tao coi? – Thằng Tuấn quan tâm thực sự.
Tôi trầm ngâm chờ cho em phục vụ rót cho hết cốc bia. Rút điếu thuốc ra tôi châm một hơi rồi nghĩ ngợi. Sau cùng tôi nói với Tuấn.
– Bây giờ chúng mày bảo tao nói, tao cũng chẳng biết nói chuyện gì cả, có quá nhiều chuyện có thể nói cũng được mà không cũng được, coi nó là nhỏ nhặt cũng được mà thành chuyện lớn cũng chẳng sai. Tao chỉ nói với chúng mày mấy chuyện như thế này.
Tôi dừng lại rít cho xong hơi thuốc rồi lại tiếp tục, cứ cho đây là buổi nói xấu vợ đi nhưng có lẽ tôi cũng nên nói xấu một lần nhỉ.
– Thực ra tao đã bức xúc mấy chuyện này hai ba năm nay rồi.
– Hai ba năm cơ à? – Thằng Tuấn và Bảo đồng thanh thốt lên.
– Ừ! Ví dụ đơn giản nhất là việc quan hệ vợ chồng chẳng hạn. Như thằng Tuấn ở đây biết, tao và gấu yêu nhau một thời gian thì sống chung với nhau từ đợt ấy, trước khi cưới cũng được hơn 4 năm, cả bố mẹ tao và bố mẹ gấu đều biết chuyện đó và đều coi nhau dâu rể trong nhà cả, dù gì thì mẹ tao và mẹ nó cũng là bạn chí thân của nhau từ hồi nhỏ nên mới được tin tưởng vậy… Nhưng đến lúc cưới nói thật tao lăn tăn lắm, chưa định cưới ngay..
– Sao thế? – Thằng Bảo hỏi
– Thực ra bởi vì bố mẹ tao và bố mẹ gấu muốn chúng tao cưới nhau một là để hợp tuổi, hai là để hợp thức hóa mối hôn nhân này. Tao cũng ưu tư lắm nhưng rồi cũng tặc lưỡi kệ và cưới.
– Ừ! Nhưng cái vấn đề là tại sao mày lại lăn tăn ấy chứ? – Thằng Bảo tỏ vẻ sốt ruột
Tôi ngập ngừng, chẳng đẹp gì chuyện này nhưng thôi cứ nói vậy, đàn ông đôi khi cũng hiểu nhau một chút.
– Mày từ từ để tao nói cho coi. Mày biết rằng tao với gấu rất hạnh phúc, tao không có ai khác ngoài gấu của mình, ít nhất trong thời gian hai năm đầu tao thấy vậy. Nhưng rồi ai biết được sự đời, tao có cảm giác gấu đang dần dần thay đổi
– Thay đổi thế nào? – Thằng Bảo lại nói chen
– Từ từ để nó nói – Thằng Tuấn can
– Ít nhất là trong chuyện ấy, chúng tao còn trẻ, đáng nhẽ phải nọ kia mới phải, đằng này…
Tôi thở dài, thằng Tuấn và Bảo cũng im lặng..
– Nói chúng mày có thể không tin nhưng từ khi cưới đến giờ tao với gấu chắc đếm chưa quá được 1 ngón tay.
– Thế thì chịu thật – Thằng Tuấn trầm ngâm
– Tao chẳng biết, đã có vợ đâu – Thằng Bảo gãi đầu
– Cứ suy từ tao ra mà tính, ra trường tao lấy vợ luôn, giờ hai nhóc rồi nhưng vợ chồng tao vẫn đều đều tuần 2 lần là ít – Thằng Tuấn thẽ thọt.
– Hay vợ mày có vấn đề gì? Mày nói với nó chưa? – Thằng Bảo hỏi
Tôi lắc đầu chán nản.
– Tụi mày biết tính tao mà, có gì tao hay mang ra bàn luận, cả chuyện này cũng thế. Nhưng mày biết không nó chỉ im lặng
– Gay nhỉ?
– Ừ. Nói thật, chuyện này khó nói lúc đầu tao nói cũng ngại bỏ xừ, nhưng vì hạnh phúc mình vẫn phải nói thôi, mấy lần sao thì huỵch toẹt luôn là em bị làm sao ấy. Nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng. Nói thật! Cùng một vấn đề mà nói lần 1, lần 2, lần 3, lần 4… đến lần thứ n thì tao cũng nản lắm rồi, mấy tháng gần đây tụi tao còn chả động vào nhau.
– Haizzz – Thằng Tuấn thở dài
– Chả lẽ nó chỉ im lặng?? – Thằng Bảo tỏ ra nghi hoặc
– Mày nhớ đợt vừa rồi không? Lần cuối cùng tao nói chuyện với nó, nó nói tại dạo này anh tăng cân nên em mất hứng thú. Thế là tao lên lịch tập luyện 3 tháng trời giảm được gần 15kg, chứ đợt đấy tao thấy nó nói cũng đúng, béo phì đến phát sợ.
– Thế có tiến triển gì không?
– Vẫn vậy. – Thôi ráo hoảnh.
– Hay là nó có người khác? – Thằng Bảo đa nghi hỏi?
Tôi im lặng, chẳng biết nói gì. Đấy chỉ làm một trong vô số chuyện tôi có thể kể ra, nhưng lúc này tôi đang chán nản, chán đến chả muốn kể nữa. Từ lâu lắm rồi tôi không cảm nhận được tình cảm từ phía em, sự quan tâm từ phía em. Với ai đó tôi có thể làm cao nhưng đứng trước em bây giờ tôi hoàn toàn bất lực, có thể là do tôi cố gắng níu kéo nữa, có thể do tôi là một thằng hèn hạ nữa, tôi chỉ muốn em trở lại như ngày xưa.. thật khó..
Vấn đề thằng Bảo đa nghi tôi cũng đã nghĩ ra rồi. Tôi cũng đã nói thẳng với em là nếu em có tình cảm với người khác, tôi sẽ để em ra đi, tôi nói với em là tôi không cần thân xác cũng được, cái tôi cần là trái tim em, nếu em đã không còn thì tôi sẵn sàng chấp nhận. Đáp lại tôi lúc ấy vẫn chỉ là sự im lặng, sự im lặng đáng sợ, nó còn sắc hơn cả lưỡi dao.
– Có thể lắm chứ! – Thằng Tuấn đồng ý với Bảo.
– Tao thấy rằng nếu vợ chồng mà như thế thì chúng mày rõ là có vấn đề thật, người đến hơn 50 tuổi cũng chẳng như thế, theo những gì tao biết.
– Vấn đề ấy nhỏ, tao nói với nó rằng nếu có vấn đề gì đó thì đi khám, bây giờ vợ chồng có chuyện là bình thường, nhưng nhu cầu ấy như là cái như cầu hít thở với ăn uống vậy, phải cố gắng. Nhưng tao thử hỏi chúng mày, nếu chỉ một mình chúng mày độc thoại thì chúng mày có chịu được hay không?
– Tao chẳng biết, tao chưa bao giờ như thế – Thằng Tuấn thở dài.
– Lần gần đây nhất của chúng mày là khi nào..
Tự dưng tôi nhớ lại và thấy chua xót. Lần ấy sau khi nói chuyện với em, cảm nhận em có nghe lời tôi nói, tôi vui mừng mà nằm ôm em, bàn ta tôi vòng ra qua em nhưng lại bị gỡ ra, tôi hơi giận nhưng cố gắng trườn lên trên, cố gắng tiếp tục.. Tôi ở trên đó, nhìn vào khuôn mặt em, một khuôn mặt tỏ vẻ nhẫn nhịn, một khuôn mặt nói lên rằng anh xong chưa? Một khuôn mặt thờ ơ, một khuôn mặt vô cảm, một khuôn mặt vô cảm, một khuôn mặt lạnh lùng.. một khuôn mặt biến tôi thành một kẻ ăn xin tình dục, một khuôn mặt khiến tôi trở nên nhục nhã, một khuôn mặt giết chết mọi điều trong tôi.. Lúc đó tôi đã khóc, tôi không kìm được, giọt nước mắt của tôi cứ thế trườn qua khóe mắt tôi, ướt đẫm cả một nửa gối. Ở bên kia em vẫn như vậy nằm đó lạnh lùng. Từ hôm ấy tôi trở nên lãnh cảm.
– Cũng gần 5 tháng rồi, mà quan trọng gì chứ! Thôi uống nào chúng mày
Tôi nâng ly bia lên cụng cùng hai chiến hữu. Tụi nó nhìn tôi dè dặt, ái ngại, thông cảm nhưng đầy chia sẻ. Tôi biết rằng tôi phải nâng ly lên thật nhanh, để mà ngửa cổ lên, để cho cái gì đó nghèn nghẹn ở cổ, tràn đầy ở mắt chảy ngược xuống vào tim, vào nơi tôi cảm thấy tổn thương cực kỳ ghê gớm.
– Cụng ly – Thằng Bảo hét lên đứng hẳn dậy cầm tiếp cốc bia nữa lên rủ chúng tôi cùng nốc.
Trong giây phút này tôi mới thấy chiến hữu, dù chỉ lắng nghe thôi nhưng cũng làm tôi vợi bớt phần nào. Tiếng cụng ly liên tiếp chạm vào nhau thành từng tiếng vui tai, bia liên tục được rót, tôi liên tục được say, hình ảnh em hiển hiện làm vị đắng trong tôi càng lớn.
Không biết tôi về nhà từ lúc nào, chắc mấy thằng đưa tôi lên nhà. Tôi tỉnh dậy và thấy mình khát khô cổ họng, lục tìm chai nước trong tủ lạnh tôi lấy ra tu liền một hơi. Dòng nước mát từ cổ chạy xuống ngực làm tôi tỉnh táo thêm. Không thể ngủ được nữa tôi lấy điện thoại ra, nghĩ thế nào lại gắn cái sim hôm trước vào. Gần như ngay lập tức một tin nhắn nhảy ra màn hình.
Khả Vân: “Em nhớ anh”