Phần 35
Thằng Bảo trợn tròn mắt khi nhìn thấy tôi ngoài cửa với đống đồ.
– Sao mày lại sang đây? – Nó hỏi
– Ơ! Con Thy không nói gì cho mày à?
Tôi cũng trợn ngược mắt hỏi lại nó. Đang á khẩu nhìn nhau thì Quỳnh Thy ở trong chạy ra đỡ luôn cho tôi cái túi quần áo.
– Vào nhà đi anh, sương xuống cảm lạnh bây giờ
– Ơ! – Thằng Bảo miệng vẫn chưa ngậm lại được.
– Xí!
Quỳnh Thy chẳng nói chẳng rằng lôi tuột tôi vào nhà trước ánh mắt ngỡ ngàng của thằng Bảo.
– Vợ chồng chúng mày lại giận nhau à?
Thằng Bảo sau giây phút ngỡ ngàng cũng đã hiểu ra vấn đề, chứng tỏ não bộ của nó ngoài cái lẻo mép thì tư duy cũng không đến nỗi tồi. Tôi im lặng chẳng nói gì cả. Quỳnh Thy sau khi vứt balo quần áo và túi xách của tôi vào phòng thằng Bảo cũng ra ngồi cùng chúng tôi, tiện tay em cũng lấy gói cafe tan ra pha cho tôi.
– Anh làm cốc cafe cho tỉnh táo lại đã – Em đẩy cốc cafe về phía tôi
– Con ranh này, uống giờ để đêm hết ngủ luôn à? Mai bọn tao còn phải đi làm – Nó hất hàm quát Quỳnh Thy.
– Để tao uống, cái Thy nó biết tao nghiện cafe mà, tí nữa ngủ vẫn tốt – Tôi vừa nói vừa nháy mắt với Quỳnh Thy, đồng thời đưa cốc cafe lên miệng.
Quỳnh Thy cười hì hì. Thằng Bảo lại tiếp tục vấn đề muôn thủa
– Rốt cục là giận nhau hả
– Ừ – Tôi trả lời cụt lủn
– Sao thế? Nói tao nghe coi, làm gì mà căng thẳng đến mức xách đồ ra ngoài thế này – Nó chép miệng.
– Anh ấy không muốn nói thì thôi, anh để anh ấy nghỉ ngơi đi – Quỳnh Thy gắt lên với thằng Bảo
– Ơ hay cái con này – Bảo trợn mắt lên nhìn Quỳnh Thy.
Quỳnh Thy ngồi im re, tôi thở dài. Có lẽ chuyện này chỉ riêng mình tôi với vợ thôi, tôi chẳng muốn nói gì cả.
– Thôi chuyện của tao dài lắm, để lúc nào tao kể cho, giờ tao đang rất mệt
– Ừ
Thằng Bảo cũng thở dài theo tôi.
– Giờ muộn rồi với mai đi làm chứ không tao với mày làm cút rượu cũng vui nhỉ – Nó tiếp lời
– Ừ! Nhưng lúc này tao chẳng muốn uống gì cả
– Uống rượu tiêu sầu sầu càng sâu – Thằng Bảo ngâm nga
– Tao chẳng có gì mà sầu mới sâu – Tôi cười, cố gắng lấy lại không khí vui vẻ
– Ừ! Có việc quái gì trên đời mà không thể vượt qua chứ – Nó cố gắng nhoẻn nụ cười nhăn nhở như mọi khi
– Ờ! Còn thuốc không? – Tôi hỏi
– Còn
Nó lấy bao thuốc dưới ngăn bàn rồi vứt toẹt lên. Quỳnh Thy nhìn tôi có vẻ ái ngại nhưng khi tôi quay sang nhìn lại thì nó lại nhoẻn miệng cười, con ranh con này khéo lớn thật rồi đây, hiểu tâm lý ra phết.
– Mày định ở bao lâu? – Thằng Bảo hỏi
– Chưa biết, đến bao giờ thì đến. Mày định đuổi hả? – Tôi hỏi ngược lại
– Ai dám đuổi, giờ anh là sếp rồi – Quỳnh Thy chen ngang bụm miệng cười.
– Ờ! Đuổi thì đéo đuổi nhưng mà tiền ăn với tiền nhà phải nộp đấy – Thằng Bảo nhăn nhở
– Cho tao nợ đi mày, chưa có lương! – Tôi giả vờ mếu máo
– Nợ thì tính lãi, quá 1 ngày là một bữa bia – Nó cười hí hí
– Tiên sư nhà mày, định làm kền kền ăn xác à? – Tôi rủa
– Ờ đấy. Kền kền hơi xấu nhưng tao thích nó – Nó cười.
– Thế thì thôi nhé. Nghỉ luôn việc Bảo Hân nhé – Tôi cười đểu
– Ấy ấy! Từ từ đã nào, chuyện đâu còn có đó, ngồi lại đây chúng ta cùng bàn lại
Cái giọng eo éo đểu giả của nó cất lên làm tôi với Quỳnh Thy phá lên cười. Nụ cười còn ngự được trên môi là hơn vạn bờ vai có thể cho dựa dẫm. Tôi thích như thế.
Tôi chui đầu vào chăn nó ngủ ngon lành sau khi không quên phàn nàn là giường nó vừa bẩn vừa hôi. Nó làu bàu kệ nó còn tôi thì thiu thiu trong giấc ngủ. Lâu lắm rồi tôi mới có thể ngủ một giấc ngon như vậy, chẳng phải nghĩ suy, chẳng phai ưu tư. Chỉ tiếc rằng đó chẳng phải nhà mình.
Sáng sớm. Tôi mở máy ra hy vọng có điều gì đó, nhưng vẫn trống trơn, hoàn toàn chẳng có gì cả. Tôi tự cười mình một tiếng, mình hy vọng vào điều gì cơ chứ. Thật bực với chính bản thân mình.
Thằng Bảo làu bàu khi bị tôi đánh thức dậy, nó vẫn còn ngái ngủ, ngủ nghê kiểu này thảo nào nó chuyên là thằng đi muộn ở công ty. May cho nó là ở công ty thì đội ngủ manager không phải chấm giờ nên nó thoát, chứ không thì tiền lương của nó đã bị trừ sạch.
– Làm éo gì mà dậy sớm thế?
– Dậy đi còn ăn sáng, làm cốc cafe nữa.
– Tao đéo bao giờ ăn sáng, kệ cho bố ngủ.
– Chả lẽ tao dội nước vào mặt mày. Muốn không? – Tôi cáu
– Ờ! Mẹ kiếp!
Nó làu bàu rồi cũng chui vào phòng vệ sinh. Tôi vừa cầm điện thoại lên thì rung một tiếng.
Bảo Hân: “Anh dậy chưa? Đưa em đi làm được không? Hôm nay em không đi xe vì sếp Anh sáng nay đi có việc gấp rồi.”
Tôi nhắn tin lại: “OK chờ chút anh qua đón.”
Thằng Bảo chui ra, trông nó tỉnh táo và sáng sủa hơn nhưng vẫn làu bàu rủa xả tôi cái gì đó. Nhìn mặt nó tôi không nhịn nổi cười.
– Cười cái….. gì? Ông đang ngủ ngon – Nó định nói bậy nhưng rồi lại thôi
– Mày mà chửi ông phát rồi thì cho mày hết nước lấy vợ luôn, ế ngàn thu vạn kiếp – Tôi nhăn nhở
– Liên quan đéo gì tới ế ở đây – Nó phản lại ngay lập tức
Tôi giơ cái điện thoại lên trêu ngươi nó, lúc lắc qua lại. Thằng dở người này thế mà tinh, mắt nó sáng lên ngay tắp lự chắc đoán được điều gì hấp dẫn ở đây, cũng ngay lập tức mon men nịnh bợ tiến tới chỗ tôi.
– Đấy! Xem đi, em Hân đang cần người đưa đón đấy
– Ơ! Nó nhờ mày chứ nhờ tao đéo đâu – Mặt nó xầm ngay xuống.
– Thằng dốt! Ngu như mày thì bao giờ mới có gấu xịn. Tao bảo này, giờ mày đến đón Bảo Hân, nói tao bận rồi đưa em nó đi ăn sáng, rồi phi ra quán cafe đối diện cổng công ty uống cafe với tao nhé. Liệu mà nói chuyện với em nó cho đàng hoàng, nhớ hỏi han tình cảm vào..
Tôi ra cách cho thằng em ngu dại khoản này, nó gật gù ra vẻ tâm đắc rồi cũng phóng xe đi. Tôi chào Quỳnh Thy rồi ra ngõ mua tạm cái bánh mỳ, đến quán cafe chờ đợi kết quả.
Nhai cái bánh mì đến trẹo răng thì cuối cùng thằng ôn vật cũng dẫn xác đến. Tôi méo mồm hỏi nó:
– Bảo Hân đâu?
– Bảo lên phòng cất đồ rồi xuống
– Mọi chuyện thế nào? – Tôi tò mò
– Éo đâu vào đâu cả, tao hỏi thì em nó trả lời, trả lời xong thì thôi.
– Phũ phàng thế.
– Ừ! – Nó ỉu xìu
– Thế mày hỏi gì?
– Thì đầu tiên là giới thiệu là bạn mày, rồi nói là mày bận tài liệu..
– Đúng rồi, tiếp xem nào.
– Thì nói mày nhờ đi đón vì sợ muộn, rồi hỏi em ăn sáng chưa? Vân vân…
– Sao nữa…
– Em nó bảo là em nó ăn sáng ở nhà, không ăn ở ngoài, mất vệ sinh lắm.
– Thế mày ăn sáng chưa?
– Chưa? – Nói xong nó giật ngay lấy cái bánh mì còn non nửa của tôi mà cho vào mồm ngồm ngoàm
– Haizz! Khó nhỉ.
– Ừ! Mà em nó ngồi xa như trái đất với mặt trăng ấy, tao phanh mấy phát mà chẳng ăn thua gì.
– Vãi mày! Lần đầu thế chóa nó lấy.
– Hi hi! Tao đùa thôi chứ ai dám, mà em nó ngồi xa thật, lái xe cứ bung biêng – Nó tặc lưỡi.
– Ờ!
Tôi vừa kịp ờ một tiếng thì may quá thấy bóng Bảo Hân phía xa đang đi tới. Ngay lập tức tôi và thằng Bảo im bặt miệng.
– Chào anh H? – Bảo Hân nhoẻn miệng cười
– Ừ! Sáng anh vội quá quên mất tài liều nên phải quay về, sợ muộn nên anh nhờ Bảo đón em hộ.
– Vâng!
– Em thấy công ty thế nào? – Tôi hỏi
– Em mới đến cũng chưa biết nhiều, hai anh là em quen đầu tiên đấy ạ – Bảo Hân cười mỉm
– Ừ! Thằng này là bạn chí thân của anh, nó khá lắm đấy
– Dạ! – Bảo Hân ngoan ngoãn đến sợ
– Mà thường ngày sếp Anh đón em đi làm à? – Thằng Bảo ngay lập tức truy vấn
– Dạ vâng ạ!
– Ừ – Thằng Bảo mắt buồn xiu.
– Sếp Anh là anh họ của em mà, mẹ anh ấy với mẹ em là chị em ruột, em phải gọi mẹ anh ấy là bác – Bảo Hân vẫn tiếp tục nụ cười quen thuộc.
– Thế à? – Thằng Bảo không dấu nổi vẻ rạng rỡ
– Thế hàng ngày sếp Anh đều đưa em đi làm à? Ngày nào cũng thế – Tôi cũng tò mò ngạc nhiên muốn hỏi kỹ hơn.
– Vâng! Tại vì em không đi được xe máy – Bảo Hân thật thà
Tôi với thằng Báo há miệng. Ai ngờ một cô gái lớn từng này tuổi rồi mà còn không đi được xe máy, tiểu thư chính hiệu chắc là đây rồi, kiểu này lấy về chưa chắc đã sướng. Thằng Bảo thì chả nghĩ xa thế, nó đang say mê ngắm Bảo Hân, cách Bảo Hân vuốt vuốt mấy sợi tóc trên mái làm thằng này gần như ngây dại, khéo trong mắt nó thì Bảo Hân là nữ chúa thật chứ chẳng phải đùa.
– Sếp anh có gia đình chưa? – Tôi hỏi thật thà
– Chưa anh ạ! Hình như số anh ấy thế nào ấy, cứ yêu ai là người ấy lại đi yêu người khác
– Thế à?
– Vâng! Đến giờ vẫn lẻ bóng, anh có ai thì giới thiệu cho anh ấy nhé – Bảo Hân nói chuyện đã tự nhiên hẳn với chúng tôi, không còn giữ kẽ như hôm trước.
– Mày giới thiệu Thy cho sếp đi – Tôi nháy mắt
– Thôi chịu, đứa quái gở ấy tao còn chả mê được nữa là – Thằng Bảo lè lưỡi
– Ai thế anh? – Bảo Hân tò mò
– Quỳnh Thy, em gái Bảo – Tôi trả lời
– Hi hi! – Bảo Hân bụm miệng cười khi thấy mặt thằng Bảo vẫn chưa hết nhăn nhó
– Chắc tại sếp kén quá – Tôi đoán mò.
– Không! Mà hình như dạo này cũng có hay sao ấy, em thấy tối tối anh ấy thường không ở nhà.
– Vậy à? – Tôi hỏi nhưng không quan tâm lắm
– Vâng! Có lần anh ấy nói là gặp một cô gái có giọng hát rất hay, em đoán chắc ca sĩ gì đó nhưng anh ấy nói không phải.
– Chắc ca sĩ rồi – Thằng Bảo chen ngang
– Em đã nói không phải ca sĩ rồi mà, anh ấy bảo thế – Bảo Hân nhắc lại.
– Ừm. Người sếp thích chắc phải xinh lắm nhỉ
– Em không biết, hình như cũng tên là Ngân hay Vân gì đó, em có nghe thấy một lần nhưng không rõ lắm.
Tự nhiên tôi thấy có một dòng điện chạy dọc sống lưng, cơ thể tự dưng ớn lạnh làm gai ốc nổi hết lên. Tôi khẽ rùng mình một cái.
– Anh sao thế? – Bảo Hân tò mò hỏi
– Không có gì, mà đến giờ rồi chúng ta lên công ty thôi kẻo muộn. – Tôi vội vàng.