Phần 48
Tôi tận hưởng em không biết đến khi nào thì dừng lại được. Chỉ biết rằng khi em nằm cạnh tôi, rúc vào ngực tôi mãn nguyện thì tôi mới cảm thấy mình thật kỳ vĩ. Như một anh hùng thắng trận vậy, mỹ nhân nằm đây thì còn có gì là hơn.
Khả Vân thì cứ rúc rích mãi không thôi. Cơ thể trắng ngần của em vẫn còn lấm tấm chút mồ hôi. Mùi hương quen thuộc của cơ thể ây tỏa ra khiến tôi không sao tự chủ được. Tôi cúi xuống hôn thật nhẹ lên trán em, cảm giác cứ như trên mây vậy.
– Anh dùng nước hoa gì lạ thế? – Đột nhiên Khả Vân hỏi tôi
– Ah anh chẳng biết, đây là lần đầu tiên đấy – Tôi cười
– Eo! Em không nghĩ anh lại biết dùng đấy – Khả Vân cười rúc rích.
– Không dùng được sao em? – Tôi vuốt nhẹ vào tóc em
– Có ai bảo là không được đâu. Hì. Anh tự mua à?
– Không, có người khác tặng – Tôi buột miệng.
– Ai vậy? – Khả Vân quay sang hỏi tôi tò mò.
Tôi biết thừa là thế nào Quỳnh Thy cũng kể vụ này cho Khả Vân rồi nên tôi quay sang nói nhẹ nhàng với em.
– Bảo Hân! Quỳnh Thy chưa kể với em à? – Tôi cười
– Hứ! Đào hoa nhỉ? Được con gái tặng nước hoa cơ đấy – Khả Vân giận dỗi.
– Anh chẳng biết gì mà, người không biết không có tội, em nhỉ? – Tôi nịnh nọt
– Chẳng cần biết với anh – Nàng vẫn phụng phịu
– Thôi mà, anh giờ có mỗi em thôi chứ có ai nữa đâu – Tôi thở dài.
– Nhớ đấy nhé, lăng nhăng với cô nào là không được với em đâu – Khả Vân vừa nói vừa rúc rích vào tai tôi.
– Ừm.
Quả đúng thật. Giờ này tôi chẳng có ai ngoài em, mà cũng chẳng có ai mang lại cho tôi bình yên ngoài em. Tôi khẽ hôn lên đôi môi mọng đỏ hình trái tim thay cho lời tự hứa của bản thân mình. Ước gì tâm trạng tôi lúc nào cũng được thoải mái như thế này.
Tin nhắn của Quỳnh Thy đột nhiên tới:
Quỳnh Thy: “12h rồi, anh có chịu về không?”
Tôi giật nảy mình, chả lẽ chúng tôi ngồi đó mới thôi mà đã gần 2h đồng hồ rồi. Quỳnh Thy mà không nhắc thì chắc tôi cũng quên luôn đi mất. Tôi nhắc Khả Vân là liệu mình có muộn quá không nhỉ thì em vẫn chỉ rúc vào tôi mà nũng nịu.
– Còn sớm mà
– Thôi về không bố mẹ em lo – Tôi chậc lưỡi
– Ừm…
Khá vất vả tôi mới lôi được Khả Vân ra khỏi giường, em vẫn ôm bấu lấy tôi không muốn rời. Giá như còn ở HG nhỉ? Tôi nghĩ thầm.
– Lên xe để anh đưa về nào – Tôi nói với Khả Vân
– Ơ! Thế chút nữa anh về bằng cái gì.
– Anh đi taxi về được ấy mà – Tôi nói
– Ừm! Hay mình ở luôn đây nhỉ? – Em đề xuất nhỏ nhẹ.
– Hi – Tôi bật cười
– Sao mà cười? – Khả Vân nhìn tôi nũng nịu
– Thì mai anh còn phải đi làm, máy tính để ở nhà thì mai anh đi làm bằng gì.. mà em ấy… cũng… dễ sợ cơ – Tôi cốc yêu vào đầu em một cái.
– Vừa gặp đã phải về rồi – Khả Vân phụng phịu
– Mai gặp tiếp mà – Tôi cười
– Mai em phải đi diễn dưới HP rồi, sợ không về kịp được
– Thì ngày kia – Tôi nói xong sực nhớ ra là ngày kia chính là ngày có party ở nhà sếp Anh
– Ngày kia em cũng bận rồi – Khả Vân trả lời khi tôi còn chưa kịp đính chính về cái vụ kia
Khả Vân trả lời tôi với vẻ mặt ỉu xìu như của trẻ con bị bắt dừng ăn bánh. Tôi bật cười đèo em về trên con đường vắng lặng. Ánh đèn đường lại tỏa ra những thứ ánh sáng vàng vọt ấm cúng.
– Nhà em ở đâu thế? – Tôi hỏi
– Cứ đưa em đến ngõ hôm trước đi
Xe đến trước ngõ nhà em, tôi phi thẳng luôn vào trong. Khả Vân bỗng nhéo vào eo tôi một cái:
– Dừng ở đây được rồi anh – Khả Vân nói nhỏ
– Thôi để anh đưa thẳng vào tận nhà.
– Nếu thế tí anh đi bộ ra bắt taxi mệt lắm đó – Khả Vân ân cần
– Không sao, chứ tối thế này để em đi vào một mình thì biết có chuyện gì – Tôi cười và lo lắng cho em thật sự.
– Ừm thôi cũng được, anh đi em chỉ đường cho.
Đi hết con ngõ nhỏ thì tới một con đường lớn hơn thật, thậm chí có thể hai ôtô tránh nhau được nữa. Khả Vân chỉ một căn biệt thự phía xa rồi nói tôi.
– Nhà em kia rồi, anh dừng lại đi
– Ừm
Dừng trước cửa căn biệt thự, nhìn từ xa thì trông nhỏ nhỏ nhưng đứng trước thì tôi thấy nó lớn thật sự. Tường rào bao quanh rất cao nhưng chiếc cổng sắt nan inox vẫn có khe giúp tôi thấy bên trong bày la liệt nào cây cảnh. Cả căn biệt thự tối om chắc cả nhà đã đi ngủ hết rồi.
Em xuống xe, tôi dựng trước cổng nhà em. Khả Vân nhìn tôi một lúc tiếc nuối chưa muốn rời khiến tôi vừa buồn cười vừa ấm lòng lạ.
– Em vào nhà đi – Tôi bảo Khả Vân
– Ừm, vậy anh về nhé, lúc nào đến nhà thì nhắn tin cho em
– Cứ làm anh như trẻ con ấy – Tôi bật cười
– Không biết, phải nhắn cho em đấy – Em lại phụng phịu.
– Được rồi, thôi em vào nhà đi
– Rồi, anh lại đây đã
Khả Vân tiến lại gần tôi hôn tôi một nụ hôn thật sâu, tôi cũng vòng tay ra mà ôm em vào lòng. Dí tay vào mũi em tôi nói nhỏ
– Thôi nào, vào nhà đi chứ
Khả Vân vẫn không rời tôi ra, hai tay ôm chặt lấy cổ tôi. Tôi cảm giác hình như em lại rơm rớm nước mắt thì phải.
– Đừng bao giờ rời xa em nhé – Em ghé vào tai tôi
– Anh hứa mà
Tôi lại hôn em thêm lần nữa. Khả Vân rời tôi ra nhìn tôi lưu luyến
– Anh về nhé. Anh đừng rẽ vào ngõ nhỏ đấy nữa, đi đường kia thì có nhiều taxi hơn. – Khả Vân dặn.
– Ừ! Ngủ ngon nhé bé con của anh
Chào Khả Vân tôi rảo bước đi, còn Khả Vân ấn một cái chuông nhỏ cạnh cửa. Đi được một lúc tôi cảm giác có gì đó nên quay lại nhìn. Cửa cổng đã mở, một người đàn ông trung niên giúp em dắt xe vào nhà, họ có nói cái gì đó nhưng tôi ở xa không nghe rõ. Sao lại có thể nhanh vậy nhỉ? Tôi nghĩ, thời gian tôi rời đi chắc không đủ để ông ấy nghe tiếng chuông, rồi rời khỏi giường, rồi lấy chìa khóa xuống mở cổng…. Hay là.. hay là mọi chuyện lúc nãy ông ấy đã nhìn và đã nghe hết cả rồi.
Tôi mang băn khoăn đó về tới tận nhà. Quỳnh Thy ra mở cửa cho tôi với vẻ mặt ngáp ngủ và mái đầu bù xù.
– Giờ này mới chịu về hả ông tướng? – Quỳnh Thy nhìn tôi lom lom
– Tránh ra để tao vào nào – Tôi tạm thời đã quên đi những ý nghĩ lăn tăn lúc nãy.
– Hừ! Một ông say rượu, một ông say tình. Ông nào cũng làm con em này khổ hết – Quỳnh Thy làu bàu trong miệng.
– Hề hề
Tôi nhăn nhở trước cái mặt như bị của nó rồi đi vào phòng khách.
– Khiếp! mày hay thằng Bảo uống mà lắm vỏ chai thế này – Tôi chỉ vào 3,4 vỏ bia còn vứt lăn lóc trong phòng khách, không phải cái uống hồi chiều.
– Xời! Của lão Bảo đấy, về rồi mà cố mà nốc – Quỳnh Thy ra giọng bực tức.
– Ừ! Bê tha quá, say thì về ngủ đi chứ lại hành em tôi thế này – Tôi cười hề hề rồi bẹo má nó cái.
Quỳnh Thy lắc đầu thoát khỏi cái bẹo má của tôi rồi dọn mấy vỏ chai.
– Anh vui quá nhỉ? Gặp người thương có khác
– Ừ! Mà mày không ngủ đi còn làm gì nữa. Mai hẵng dọn.
– Thôi dọn luôn, mà chẳng ngủ được anh ạ
– Sao thế? – Tôi hỏi nó
– Thì chẳng biết nữa, nhắm mắt lại nhưng chịu, không ngủ được.
– Bình thường mày là vua ngủ cơ mà, hôm nay lạ nhỉ? hay là ốm rồi
Tôi giơ tay ra sờ vào trán nó, đúng là nóng thật. Hình như nó sốt thì phải.
– Mày ốm rồi. Ngồi yên đấy – Tôi bảo
– Ơ ốm thật à? Thảo nào em thấy đau đầu quá
– Chắc là sốt thôi, đầu có đau lắm không? – Tôi hỏi
– Có, đau muốn chết luôn – Nó nhăn nhó
– Uống thuốc gì chưa? Bị cúm rồi đấy – tôi đoán mò
– Chưa! Đã biết gì đâu mà uống
– Mày có phải là phụ nữ không đấy mà cái gì cũng không biết. Thôi ngồi đấy tao đi lấy thuốc.
Tôi ra chỗ tủ thuốc lấy cho nó 2 viên panadol rồi cầm cốc nước lọc theo.
– Uống đi, không chịu giữ gìn sức khỏe gì cả
Nó vứt thẳng hai viên vào mồm rồi nuốt cái trọn, mắt nó vẫn nhìn tôi lom lom. Sau khi uống xong ngụm nước và thuốc đột nhiên nó hỏi tôi.
– Anh biết gì về chị Khả Vân chưa?
– Đủ để biết thôi. – Tôi ái ngại nhìn nó, không muốn trả lời.
– Ừm.. Vậy anh có muốn biết không? – Nó nhỏ nhẹ nhưng mắt nhìn tôi dò xét.
– Thôi khỏi, tao đi ngủ đây.
Tôi nghĩ chẳng lẽ Quỳnh Thy cũng biết mấy chuyện đó, thực sự chuyện này chỉ làm tôi cảm thấy thương và yêu em hơn chứ không đè nén trong tôi một chút xúc cảm ác tính nào. Tôi nhẹ bước vào phòng nhưng cái hơi thở và dáng vẻ nồng nặc của thằng Bảo làm tôi hết muốn vô. Thay quần áo ngủ xong tôi lại ôm gối ra ngoài phòng khách ngủ, dân xây dựng đúng là 10 ngày thì 9 ngày say, chỉ là say ít hay nhiều, các cụ nói chí phải.
– Sao mày còn chưa đi ngủ? – Tôi giật mình nhìn Quỳnh Thy đang chồm hỗm ở ghế salon
– Em chưa buồn ngủ mà, lại thêm viên panadol này nữa thì có ngủ vào mắt – Nó đúng là mắt ráo hoảnh đang nhìn chương trình Dicovery trên tivi.
– Hừ thế tránh ra để tao còn ngủ. – Tôi vứt phịch cái gối xuống ghế salon.
– Anh ngủ cứ ngủ còn em xem tivi cái đã, nó vẫn không tránh ra.
– Kệ mày nhé.
Tôi nhảy phốc lên ghế nằm dài ra, chen vào giữa Quỳnh Thy và cái ghế. Quỳnh Thy trái với dự đoán của tôi sẽ tránh ra thì nó vẫn nằm ỳ ở đấy, dựa lưng vào chân tôi, mắt vẫn lom lom nhìn tivi.
– Mày không đi ngủ thật à? – Tôi hỏi nó
– Không, xem tí nữa đã. Mà anh co cái chân lên đi cho em dựa nhờ tí
– Ờ – Tôi co chân lên
Quỳnh Thy dựa tấm thân mềm mại vào chân tôi, cảm giác tôi cũng hơi nóng rật rật ở người, dù sao thì em cũng là một người con gái chẳng liên quan gì với tôi về mặt huyết thống cả, có chăng em là cô em gái xã hội, là một người mà tôi rất quý mến mà thôi.
Đột nhiên Quỳnh Thy dịch sát đến người tôi, em ngồi cạnh còn tôi đang nằm, em hơi một chút chạm vào ngực tôi, tim tôi cũng đập mạnh.
– Anh chưa biết gì về chị Khả Vân thật à? – Khả Vân hỏi lại tôi
– Anh biết nhưng anh không quan tâm? – Tôi trả lời, nhát gừng
– Thật sự anh có nghe nói gì không? – Vẻ mặt Quỳnh Thy trở nên nghiêm trọng
– Anh.. – Tôi ngập ngừng, nửa muốn nói nửa không.
– Có những chuyện mà cả em cũng không biết là thật hay giả, nói thật em mừng vì chị Khả Vân em cảm giác rất hợp với anh, hơn nữa em tin chị ấy là người tốt… nhưng mà – Quỳnh Thy đột nhiên nín thinh.
– Nhưng mà sao? – Tôi tò mò
– Em không biết, chỉ là em không biết chắc…. – Quỳnh Thy tiu nghỉu hình như lại không muốn nói ra.
– Em cứ nói đi, anh muốn biết – Tôi chắc nịch
Quỳnh Thy im lặng, người em ngả vào ngực tôi, tôi có thể nghe thấy con tim em đập rất mạnh.
– Anh yêu chị ấy vì cái gì? Giả sử có một người yêu anh từ lâu thì liệu anh có yêu lại không?
Quỳnh Thy thì thầm trong sự thổn thức. Đôi mắt Quỳnh Thy ánh lên một tia sáng rất lạ, hình như em đang buồn. Tôi nghĩ vậy.
– Nếu có một người yêu anh từ lâu, thầm lặng.. liệu anh có chấp nhận không? – Quỳnh Thy lại hỏi lại.