Phần 57
– Đây là Chiến, bạn tôi thân của tôi. Mọi người làm quen nhé – sếp Tiến Anh giới thiệu
Cái vẻ bóng bẩy của hắn làm tôi tởm lợm, tôi quay mặt ra chỗ khác không thèm bắt lấy cái tay của hẳn đang chìa ra.
– H sao thế? – Sếp Anh ngạc nhiên khi thấy dáng vẻ bất lịch sự của tôi.
– Em không sao, em hơi mệt nên vào vệ sinh chút – Tôi nói nhanh và đứng dậy.
Hầu như tất cả mọi người đều nhìn tôi với ánh mắt lạ kỳ, chỉ có Quỳnh Thy là tỏ ra thông cảm với tôi mà thôi. Tôi đi nhanh ra khỏi cái nơi ồn ào ấy và vào phòng wc.
Dội nước lên mặt cho tỉnh táo tôi có một khoảng thời gian tĩnh lặng để suy nghĩ cho những điều đặc biệt như trêu ngươi số phận của mình. Tại sao Khả Vân lại ở đây chứ? Tại sao cái thằng cha bóng bẩy kia lại ở đây chứ? Thật kỳ lạ và trớ trêu, tôi không chắc vợ tôi cũng có mặt ở đây không nữa, nếu thế thì hình như số phận như đang trêu đùa với tôi vậy. Cảm giác vừa bực mình và thêm một chút lo sợ nữa.
Tôi bước ra ngoài nhưng không muốn vào cái chỗ ầm ĩ ấy. Đi dạo lúc này là tốt cho tôi để tĩnh tâm lại, tôi vốn là một người khó kiềm chế nên tự nhủ mình như thế thì hơn.
Khu vườn của nhà sếp Anh rất rộng, chỗ tổ chức tiệc chỉ là một phần của khu vườn. Tôi nghĩ ở ngay trong thành phố mà có hẳn một cái vườn như thế này thì quả là gia thế lớn, tường nhà bao quanh cao vút nên khó có thể cho mọi người xung quanh thấy được hoạt động trong ngôi nhà, khá kín đáo.
Tại sao sếp Anh lại không kinh doanh cùng gia đình mà lại chui vào cơ quan nhà nước này nhỉ? Nếu bố mẹ tôi mà có một công ty như thế thì chắc tôi chẳng cần phải làm gì chui vào cái nơi này cho bực mình và áp lực.
Còn Khả Vân nữa, sao tôi chưa từng nghe em nói về gia đình mình như thế này, mặc dù biết mẹ Khả Vân làm doanh nghiệp và tài trợ cho dự án của Minh trên XM nhưng tôi vẫn không thể ngờ là nó lại đến mức như thế. Thật trùng hợp với bao nhiêu điều bất ngờ tối nay.
Tôi ngồi xuống một cái ghế sắt dưới một tán cây, ở đây đã cách khá xa chỗ party của mọi người. Châm điếu thuốc tôi suy nghĩ miên man về những vấn đề vừa xảy ra.
Cảm giác thoải mái hơn tôi giở điện thoại nhắn tin cho Khả Vân.
Tôi: Hì! Em đang ở đâu đấy?
Khả Vân: Em đi cùng mẹ thôi
Tôi: Nhớ em quá – Tôi trêu
Khả Vân: Em cũng nhớ anh, xong việc mình gặp nhau nhé.
Tôi: Okie, anh có bất ngờ cho em đấy – Tự dưng tôi không muốn Khả Vân biết tôi đang ở đây, tí phải rỉ tai Quỳnh Thy mới được.
Khả Vân. Vâng, xong việc em nhắn anh luôn nhé
Tôi tắt điện thoại cất vào túi quần, thầm nghĩ tới cái vẻ mặt ngạc nhiên của em khi biết tôi đang ở đây, ngắm em và nghe em hát. Sẽ có nhiều việc tôi muốn hỏi em nhưng mà thôi cứ từ từ đã, chắc hẳn em không muốn nói nhiều về gia đình mình nên mới vậy. Tôi thầm đoán.
Một giọng nói quen quen vang lên trong tôi, dù rất nhỏ và xa nhưng tôi làm sao có thể không nhận ra được. Ngước mắt nhìn về phía đó tôi thấy dáng vẻ quen thuộc đang đi cùng cái thằng cha bóng bẩy ấy, từng bước đi đang gần về phía tôi.
– Giờ em mới tới được, phải tranh thủ kiếm cớ với rời khỏi cơ quan được, hôm nay mấy đứa cũng tụ tập sinh nhật – Vợ tôi cười.
– Em đến là ổn rồi, anh chỉ lo em không đến thôi – Hắn cười nhẹ.
– Em đã hứa là phải làm mà, anh chưa bao giờ tin em cả, toàn dò hỏi – Vợ tôi mềm mỏng
– Biết làm thế nào được, ngày nào anh cũng… – Hắn thở dài.
– Anh đừng nói vậy nữa, em ổn – Vợ tôi làm mặt giận
Hắn đứng đó, thằng cha bóng bẩy cầm lấy bàn tay của vợ tôi, áp lên mặt mình. Vợ tôi nhìn thẳng vào mắt hắn, chỗ này trời quá tôi nên tôi chỉ thấy bóng dáng chứ không thể thấy được từng nét mặt, nhưng tôi đoán vợ tôi hẳn cũng đang nhìn hắn ngọt ngào lắm.
Một cảm giác chua chát cay đắng dâng lên tôi nghẹn tơi tận họng. Tôi rít một hơi dài thuốc cho nó thông tới tận phổi, tận tâm can. Nhưng khi chẳng thể thông được phổi thì lòng tôi lại cháy lên một nỗi tức giận, một cảm xúc dồn nén khiến tôi ngạt thở.
Tôi vừa đi vừa rít điếu thuốc tiến lại gần đôi tình nhân đang thầm thì ấy. Có lẽ thấy tôi dáng như một thằng cô hồn vừa rít thuốc liên hồi đi ra từ bóng tối khiến hai người họ như phản xạ mà hơi nép vào nhau.
Có vẻ như khi đến gần thì chút ánh sáng hắt ra từ phía party chiếu vào khuôn mặt tôi khiến cho thằng cha bóng bẩy đó trở nên sợ hãi, nhưng hắn vẫn trấn an vợ tôi bằng cách nắm chặt lấy tay nàng. Còn vợ tôi, cô ấy trân trân sững người nhìn tôi không chớp mắt, phải một lúc sau cô ấy mới định thần lại được và lắp bắp.
– Anh.. anh H.. Sao anh lại ở đây? – Cô ta run rẩy.
– Hừ! Chẳng cần ở đây tôi cũng biết được mọi nguyên do
Tôi ném điếu thuốc xuống đất, lạnh lùng lấy giầy di sạch sẽ đến nát bét ra. Vợ tôi vẫn run rẩy sợ hãi, tiếng nói của nàng trở nên như bị nấc cụt.
– Anh, ann nói gì… em không hiểu?
Tôi mỉm cười, nhìn thẳng vào khuôn mặt em, khóe miệng tôi nhếch lên một cách cay đắng.
– Đàn bà rốt cục cũng chỉ là loại lấy trôn nuôi miệng. Hạng người như cô tôi không bao giờ thèm giữ
Bốp. Má trái tôi bỏng rát, vợ tôi nước mắt đầm đìa nhòe hết cả son phấn. Đôi tay em run run sau khi tát tôi. Cái dáng ra vẻ thanh cao của cô ta khiến tôi điên tiết, sôi máu lên khi nhớ tới những gì tôi đã cố gắng níu giữ. Tôi như là một thằng ngu, như một thằng hàng ngày mang nước ra đổ cho đầy biển vậy.
Không kiềm chế nổi mắt tôi long lên sọc sọc chiếu thẳng vào vợ tôi. Tôi túm lấy cổ áo cô ta, hai tay run lên vì tức giận. Khuôn mặt vợ tôi hiện sát với tôi, tôi có thể thấy ánh mắt đờ đẫn long lanh đầy nước của cô ta, nhưng lúc này mấy thứ đó chẳng là gì với tôi cả. Cả người vợ tôi như bị tôi nhấc lên, tôi gằn lên từng từ một.
– Cô không đủ tư cách đánh tôi, nhưng tôi cũng không thèm chấp mà đánh lại cô. Động vào thứ người như cô chỉ khiến tôi bẩn tay mà thôi.
Bốp. Lần này mắt tôi hoa lên, sao trời như tỏa ra hết trước mặt, tôi cảm thấy mặt mình như bị một vật gì va vào cực mạnh..
Nhận ra mình đang nằm dưới thảm cỏ, má tôi dường như hơi sưng lên, một chút da thịt phía trong chạm vào răng khiến nó bị rách, máu chảy khá nhiều khiến cả mồm tôi tanh tưởi. Tôi bật cười khánh khách thành tiếng rồi nhổ ra một bãi đỏ lòm..
– Sao anh đánh anh ấy? – Bốp tiếng Bảo Hân tát vào má thằng cha bóng bẩy thật mạnh.
Tôi bật cười tiếp vì cai sự hy hữu này nhưng cũng đầy cay đắng. Vợ tôi níu giữ lấy tay thằng cha kia còn tôi thì đang nằm trong vòng tay Bảo Hân, em đỡ tôi dậy và trước sự ngạc nhiên của thằng cha tên Chiến. Bảo Hân gằn giọng.
– Người đàn bà này không xứng đáng để anh làm thế!
Tia nhìn tóe lửa của Bảo Hân dành cho thằng cha bóng bẩy và người đàn bà là vợ tôi ấy khiến hai người họ trở nên chột dạ, không nói nên lời. Tôi dựa vào Bảo Hân cho đỡ choáng, em đưa tôi bằng cổng phụ ra ngoài, cái cổng mà chắc chỉ một mình em biết. Trong kia buổi party vẫn diễn ra nhộn nhịp như chẳng có chuyện gì.
– Giờ anh muốn đi về không?
Bảo Hân hỏi tôi khi hai chúng tôi đã yên vị trên xe taxi. Bàn tay em vẫn nắm chặt tay tôi cho tôi trẫn tĩnh trở lại.
– Đi tới chỗ nào có rượu – Tôi thờ ơ
– Anh đưa em tới chỗ như anh ấy nói ấy.
Bảo Hân nói làm tôi bật cười. Em chẳng biết gì cả lại đi giao toàn quyền cho cậu lái taxi. Bảo Hân chăm chú lấy trong túi xách ra ít khăn giấy và thấm chút máu còn vương trên khóe miệng tôi, cú đấm của cha đó mạnh thật, tôi thầm nghĩ.
– Con đau không anh? – Bảo Hân lo lắng.
– Không sao – Tôi cười hiền.
– Anh chị đi bar nhé?
Cậu taxi quay xuống tôi và Bảo Hân hỏi nhỏ, Bảo Hân thì chẳng quan tâm lắm, tôi cũng vậy nên chỉ ừ hữ cho xong chuyện. Cậu lái taxi vui vẻ.
– Lên Arges bar nhé, chỗ này vui lắm – Hắn ta nhăn nhở không thấy lạ tình trạng của tôi mà phóng xe đi luôn.
Dừng xe ở Arges bar tôi và Bảo Hân đi thẳng lên tầng 10. Chỉ vừa mở cửa, tiếng nhạc đập vào thình thịch át đi cái nhịp tim đang thở hơi yếu ớt. Gọi cho mình chai chivas tôi thả mình vào không gian ngắm các em trẻ trung váy ngắn đang bán đời tung tẩy.
Ngẫm lại sự đời thì phụ nữ chắc cũng giống mấy cái cô bé đang uốn éo trước mặt tôi đây, họ hòa vào cái sự lấp lánh, xanh đỏ của ánh đèn, hòa vào những ly rượu mạnh, hòa vào những gã đàn ông kia để mua vui cảm xúc. Mà thật ra cảm xúc chỉ là một chút số má lấy le với bạn bè, một chút đỡ ganh tị với đời được hưởng những nơi sang trọng, uống những thứ đắt tiền, một cảm xúc phù phiếm, một cảm xúc hoang dại.
Có một ai đó đã nói với tôi phụ nữ là chúa phù phiếm, họ có thể lao thân vào những điều mà đàn ông cho là vớ vẩn. Một đôi giày có thể làm họ bán cả sinh mạng mình, một bộ quần áo có thể làm họ tiêu cả tháng lương và toàn bộ số tiền tích cóp, để rồi sau đó họ lại vứt vào trong tủ, khéo vài năm sau vẫn chưa mang ra mặc để cho nhàu nhĩ, để cho mục ruỗng.. Đàn ông cũng vậy, khi họ chẳng cần nữa thì cũng chỉ như một bộ quần áo mặc vài lần rồi vứt, không hối tiếc, mặc dù trước đó họ có thể quý hơn sinh mạng mình…
Tôi nốc rượu liên tục, cảm giác chuếch choáng bắt đầu xuất hiện, ánh đèn nhòa đi trong mắt, sự hứng phấn nổi lên. Tôi nhìn người đàn bà kề bên nhếch mép cười, bàn tay tôi theo đó ôm cô ta vào lòng, cơ thể rừng rực ấy ép sát vào người tôi nóng bỏng và sợ sệt. Cô ta run rẩy trong vòng tay tôi khi bàn tay tôi bắt đầu mò mẫm mà chạy khắp cơ thể thon gọn ấy..
Bảo Hân líu ríu gỡ bàn tay phàm tục của tôi khỏi những chỗ nhạy cảm, tôi cười phá lên và bắt đầu uống tiếp. Tiếng cười của tôi hòa với nhịp đập uỳnh uỳnh của tiếng bass khiến tối tức ngực, khó thở. Đêm nay tôi muốn uống thật say.
Bảo Hân ép tôi phải về. Đi đâu cơ chứ? giờ tôi mặc kệ Bảo Hân, tôi cũng chẳng nhìn rõ con đường phía trước, chẳng muốn nói gì cả, tôi thù hận và chán nản. Cảm xúc đè nén hàng năm nay của tôi làm tôi như muốn vỡ bung. Cười khùng khục như thằng điên tôi bị Bảo Hân kéo lê đi mà chẳng biết, chỉ có chai rượu là chẳng thể rời khỏi tay.
Tôi thấy mình ngã vào một nơi êm ái, không khí mát lạnh của điều hòa không làm cổ tôi bớt nóng, cả người tôi rần rật hơi thở của rượu khiến tôi không thể tự chủ. Tôi nhắm mắt lại, đầu óc quay cuồng trong nhiều hình ảnh, những kỷ niệm khiến tôi lại càng thêm đau đớn.
Đôi giầy của tôi được ai đó tháo ra, vài cái nút áo cũng được cởi, tôi đã cảm thấy dễ thở hơn. Tự dưng tôi nhớ tới Khả Vân, nhớ tới cách em chăm sóc cởi từng nút áo của tôi. Cảm giác nóng người lại trỗi dậy, tôi thèm muốn có ai đó cho tôi cảm giác được thanh bình, được quên đi những điều trong cuộc sống. Mắt nhắm nghiền tôi cầm lấy bàn của em đang gỡ dần trên cơ thể. Bàn tay hơi dừng lại, tôi kéo em ngã trên người tôi, nằm trên tôi ấm áp.
Tấm thân của em trên người tôi nóng rực, hơi thở của em phả vào cổ tôi thành từng đợt gấp gáp, hổn hển. Tôi cảm thấy dễ chịu khi có ai đó đè nén trên trái tim, khuân ngực khiến tôi dịu lại, cảm giác đau đớn và bồng bềnh biến mất thay vào đó là cảm giác trỗi dậy của bản năng. Tôi giữ em trên đó im lặng, cảm nhận mùi hương thoang thoảng bay vào mũi tôi. Bàn tay tôi không bị ai xui khiến cũng theo đó trườn trên cơ thể em, dọc từ tấm lưng rồi xuống vòng ba, và chỉ một lúc cảm giác mát lạnh của da thịt con gái truyền vào những dây thần kinh trên đầu ngón tay tôi.
Hơi thở em mỗi lúc một mạnh làm tôi phấn khích. Bản năng tôi được kích thích lại điều khiển bàn tay tôi kéo dần chiếc khóa phía sau lưng em, tôi theo khe hở đó mà luồn tay vào..
Tôi cảm nhận thấy cái ôm rất chặt của em khi nút thắt chặt lồng ngực em đã được tháo ra, cở thể em run lên từng hồi khi tôi luồn lách trong đó. Một nụ hôn được tôi tìm kiếm đặt trên môi em thật nhẹ. Chiếc lưỡi, cái bộ phận thú vị nhất của cơ thể ấy luồn qua chạm vào cái vật thể mềm mại rụt rè trong đó.
Tôi vòng người đè nén em xuống giường, bờ vai áo được tôi kéo xuống tận bụng, sự run rẩy mãnh liệt hơn, tôi cảm nhận bầu ngực căng tròn ấy trong sự thỏa thích.. nhưng rồi đột nhiên t ôi thấy cơ thể em bỗng giật mạnh, đôi môi đang cố gắng thoát khỏi sự kìm kẹp của tôi.. Tôi ngạc nhiên rời khỏi em mắt nhìn em trân trối.
Bảo Hân đang run rẩy với đôi mắt bắt đầu nhòe nước, bầu ngực trắng ngần vẫn chưa được che chắn vẫn kiêu hãnh khoe vẻ đẹp của mình. Chỉ có đôi môi em đang nảy lên từng chập sợ hãi..
– Đừng anh… Em là Bảo Hân – Bảo Hân lắp bắp nói không ra hơi.