Phần 63
Khả Vân trân trối nhìn hành động của tôi như một con thỏ non chờ chết, em nhìn thẳng vào mắt tôi, ánh mắt xoáy sâu tới tận tâm can khiến tôi chột dạ. Ánh mắt này, nó không còn buồn như lúc trên Hà Giang nữa, nó xoáy sâu, nó luồn lách, nó đi dạo từ óc tới tim tôi, nó làm khơi thông những nơi tắc nghẽn ức chế, nó làm con người tôi dịu lại với dòng máu trong người không còn nóng hổi.
Tôi chịu thua ư? Lúc đầu vào đây tôi còn hừng hực như con thú dữ cơ mà, vậy mà giờ đây trước mắt em tôi lại trở thành một kẻ yếu đuối, như con hổ chỉ chuyên ăn thực vật vậy. Ánh mắt em vẫn xuyên vào tâm khảm tôi khiễn tôi mềm nhũn người..
Tôi như một kẻ thua cuộc cố gắng tới phút giây cuối cùng, tránh ánh mắt em tôi lao vào hôn em, một nụ hôn mãnh liệt. Khả Vân không hề né tránh, em mặc kệ tôi làm gì thì làm, ánh mắt em vẫn mở to trân trối nhìn lên trần nhà, không hề có nước mắt, em như một khúc gỗ đứng im chịu trận. Mặc cho bàn tay tôi đang vày vò khuôn ngực của em, mặc đôi môi tôi tôi quệt ngang dọc đôi môi em đến bỏng rát.
Em vẫn thế, lặng im.
Tôi tức giận, tôi trở nên điên khùng, tôi không quan tâm tới vẻ mặt em nữa tôi gầm rú lên mong chờ một sự phản ứng từ phía em, nhưng không, em vẫn nằm im như vậy. Tôi rút thắt lưng ra, chiếc quần được tôi cởi bỏ. Trong giây lát tôi phải rời em, tôi ngắm nhìn mong sẽ đứng bất dậy mà chạy trốn, chạy trốn khỏi một con thú như tôi, hoặc em sẽ hét lên, hét thật to mong mọi người giúp đỡ.
Nhưng những gì tôi mong muốn em đều không thực hiện. Cả cơ thể em chỉ có duy nhất đôi mắt em là cử động. Em thậm chí không thèm che chắn phần ngực đã lộ liễu, không thèm che chắn đôi chân đã dạng ra đầy uể oải. Em chỉ hướng duy nhất đôi mắt vào tôi, nhìn từng hành động của tôi một cách thương cảm..
Trên người tôi chẳng còn chút gì cả, tôi lại lao vào em trong nỗ lực cuối cùng. Em đang ở dưới thân tôi, chỉ cần một hành động là tôi có thể dễ dàng đoạt được em, cho em chìm trong tôi. Ánh mắt em cứ dõi theo từng hành động của tôi như một thước phim quay chậm, từ lúc tôi tôi cởi chiếc thắt lưng, từ lúc mảnh vài cuối cùng của tôi được bung ra, từ lúc tôi lao vào em, và giờ đây em đang nhìn chăm chăm vào mắt tôi. Ánh mắt thương hại.
Em vẫn như người chết, không hề có một phản ứng nào cả.
Tôi suy sụp, tôi gục trên người em, ôm chặt lấy tấm thân em vỡ òa. Từ lúc nào giọt nước mắt của tôi đã lăn trên cơ thể trắng ngần đầy tuyệt vọng.
Từ lúc nào tôi cảm nhận thấy cơ thể em đang chuyển động, bàn tay em lùa qua mát tóc của tôi đầy âu yếm, tôi thoải mái nằm yên trong lòng em, kệ từng giọt nước mắt tuôn trào làm cơ thể em ướt sũng.
Em im lặng, tôi cũng chẳng nói gì, chúng tôi để cơ thể mình chạm nhau, nói bằng thứ ngôn ngữ cảm nhận nhưng đầy thấu hiểu.
Không biết bao lâu tôi nằm trên cơ thể em, nhưng cái lúc tôi như bừng tỉnh thì cảm thấy mình như phạm một sai lầm quá lớn. Tôi kéo nhẹ tấm chăn mỏng che cơ thể bé nhỏ và mệt mỏi của em lại, có lẽ tôi không nên xuất hiện trong cuộc đời em bất cứ một giây phút nào nữa.
Tôi mặc quần áo, khép cửa bằng một động tác nhẹ nhàng nhất có thể rồi đi ra khỏi phòng. Cậu lễ tân nhìn tôi lễ phép, tôi cố gắng nở một nụ cười gượng gạo rồi trả tiền cho cả ngày ở nhà nghỉ.
– Nếu chị ấy dậy sớm thì em cứ lấy phần thừa. – Tôi bảo cậu lễ tân.
Cậu ta vui sướng cảm ơn tôi rồi dắt xe cho tôi tới tận cửa. Tôi ngước nhìn cái nhà nghỉ mang tên “thanh bình” lần cuối rồi lên xe rồ máy phóng đi.
Khi tôi về nhà thì đã muộn. Quỳnh Thy e dè mở cửa cho tôi bước vào nhà. Nhìn thấy dáng bộ mệt mỏi của tôi nó không dám hỏi mà chỉ luýnh quýnh nhìn tôi dò xét.
Cố gắng nở một nụ cười trên khuôn mặt, tôi trấn an nó:
– Cảm ơn em.
Quỳnh Thy không dám hỏi lại chỉ nhìn theo tôi đang đi vào phòng, thằng Bảo cũng ngạc nhiên khi thấy điệu bộ tôi như người vừa vớt được ở dưới sông lên, nó hỏi đổng lên.
– Sao thế thằng điên??
Tôi chẳng buồn chả lời làm nó càng thêm tò mò, nó bật dậy đi vào tận phòng tôi nhăn nhở.
– Hề! Kiểu này cứ như bị gái đá ấy nhể!
– Thôi mày im đi tao nhờ – Tôi chán nản
– Cần rượu không? – Nó nhìn tôi nheo nheo mắt
– Lại rượu à? Mệt lắm
Tôi cởi vài cái cúc áo sơ mi rồi ngả mình phịch xuống giường, mắt nhìn lên trần nhà đầy uể oải.
– Hôm nay mày lạ lắm, cứ như sắp chết ấy, lại còn không uống rượu… – Nó lẩm bẩm
– Hay mày mới nhận ra mày là phụ nữ – Nó thốt lên
– Thằng điên, đây đéo phải lúc đùa – Tôi cáu.
– Ừ! Phải thế chứ, không tao dọn ra ngoài ngủ luôn chứ éo ai dám ngủ với mày nữa – Nó nhăn nhở
– Mày im đi – Tôi thều thào
– Ừ thì im, lắm chuyện quá, thế rốt cục có cái gì thì nói nào. – Nó không buông tha.
Tôi chán với thằng này lắm rồi, rách việc. Đang không biết trả lời thế nào thì Quỳnh Thy ở ngoài cửa nói nhỏ.
– Anh để anh H nghỉ đi
– Ơ! Lại cả con này nữa – Thằng Bảo ngạc nhiên nhìn về Quỳnh Thy.
– Người ta đang mệt thì anh để cho người ta nghỉ, nhiều lời làm gì.
Quỳnh Thy lớn tiếng làm thằng Bảo ngớ người không biết xử trí ra sao. Nó nói xong quay người đi thẳng khiến tôi nhìn nó vừa bực mình và vừa buồn cười. Nó hết nhìn tôi rồi nhìn Quỳnh Thy sau rồi cũng đi ra khép và cửa lại.
Còn lại tôi một mình với căn phòng, tiếng cãi nhau ì xèo của thằng Bảo và Quỳnh Thy ở ngoài vọng vào nho nhỏ không khiến tôi cảm thấy bớt cô độc. Cảm giác mình đã vứt bỏ tất cả mọi thứ thuộc về bản thân mình để dồn cho một người, cuối cùng thu lại cũng chỉ là con số không tròn trĩnh. Một sự trống rỗng vô hạn, một sự lạnh buốt vây quanh.
Bỗng dưng tôi lại thèm đi phượt, cái cảm giác đứng giữa núi đồi thanh bình thật hào sảng và thú vị biết bao, không như ở đây, cái thành phố phồn hoa đầy xô bồ và mộng mị này chỉ làm tôi cảm thấy bí bách và ngạt thở.
Tự nhủ rằng mình sẽ đi ngay khi công việc và mọi thứ xong xuôi, tôi chìm vào giấc ngủ say không mộng mị.
Tôi ngày hôm sau và ngày hôm sau nữa vẫn đi làm một cách bình lặng, tôi cố gắng tránh mặt cả Bảo Hân và ít tiếp xúc với thằng Bảo, có chăng chỉ tiếp chuyện vớ vẩn, không muốn nói chuyện nhiều.
Thằng Bảo ở nhà thấy tôi lạ nhưng cũng không hỏi nhiều, Bảo Hân thi thoảng có nét buồn trên khuôn mặt nhưng em cũng tôn trọng mà không hỏi tôi nhiều. Chỉ có điều ánh mắt của em như trách móc, như oán hờn.. Nhìn vào mắt em tôi chỉ biết thở dài mà khép cửa lại thôi.
Tôi vùi đầu vào công việc, skype và bất cứ phương tiện liên lạc nào tôi cũng tắt, ngay cả sếp Anh muốn tìm hiểu thì cũng phải vào phòng tôi, nơi tôi luôn có mặt 18/24 tiếng và chỉ làm việc và làm việc mà thôi. Tôi làm việc đến mệt phờ người, đến mức về nhà là tôi lăn ra ngủ, sáng hôm sau tôi lên công ty thật sớm, tự pha cho mình cốc cafe và nhốt mình trong phòng, hơn 12h30 tôi mới ra khỏi phòng đi ăn hoặc gọi điện để mang cơm lên phòng..
Cứ thế cho đến cuối tuần. Chẳng có gì.
Chẳng có thông tin nào của Khả Vân
Chẳng có thông tin nào của vợ tôi.
Có chăng chỉ có vài lời hỏi thăm của thằng Bảo và ánh mắt trách hờn của Bảo Hân, ánh mắt thương cảm của Quỳnh Thy. Tôi cũng chỉ viết ra tất cả những vấn đề của dự án để sếp Anh biết mà lưu tâm chứ không tranh luận trực tiếp nữa, tôi như một cỗ máy vô tri vậy.
Nhiều khi tôi muốn nhắn cho em một tin, nhưng rồi nghĩ lại rồi thôi. Có lẽ tôi không xứng.
Cuối tuần, trong khi sếp Anh và Bảo Hân tất bật với cuộc họp thì tôi tự thưởng cho mình bằng cách đi dạo phố phường, vứt xe ở một góc đường tôi đi dạo xung quanh hồ, để rồi thế nào bước chân tôi lại tự nhiên đưa tôi đến một góc quán quen thuộc, góc quán gắn với nhiều kỷ niệm và nỗi đau.
Tôi chậm rãi đứng trước cửa quán nhìn lên tấm biển màu xám tro. Liệu mình có nên vào không nhỉ? Tôi tự hỏi và tần ngần nhìn ngắm. Cậu trông xe thấy thế liền chạy đến chào mời:
– Mời anh vào quán uống nước
Tôi mỉm cười nhìn cậu ta, một khuôn mặt sáng sủa và đầy đam mê, chắc là mơi vào làm việc nên tôi chưa thấy bao giờ. Tôi đoán cậu này là sinh viên. Tôi mỉm cười.
– Em mới làm ở đây à?
– Dạ vâng, mời anh vào uống nước – Cậu ta cười hì hì đon đả
– Hình như em là sinh viên? – Tôi không trả lời cậu ta mà hỏi lại.
– Vâng, em mới đi làm được mấy hôm thôi, anh vào uống nước kẻo nắng – Cậu ta vẫn kiên nhẫn với tôi.
– Quán này…. – Tôi trầm ngâm.
– Dạ vâng, quán này mới đổi chủ anh ạ! Em mới vào làm hôm kia thôi chứ chưa làm được lâu. Chủ mới bảo cứ để nguyên như vậy nên không sửa gì. Anh là khách quen à.
– Ừ… – Tôi lặng lẽ.
Vậy là quán đã đổi chủ, nhưng tất cả mọi không gian đều giữ nguyên, nếu không để ý đến con người mới và chủ mới thì chẳng ai nghĩ đây là quán mới cả.
– Mời anh vào uống nước – Cậu ta nhiệt tình bẳng nụ cười tươi rói.
– Thôi… để khi khác – Tôi mỉm cười chào cậu ta
– Vâng, hẹn gặp anh lần sau – Cậu ta vẫn mỉm cười.
Thật là một cậu nhân viên tốt, tôi lặng lẽ cười rồi rảo bộ đi tiếp. Nhưng rồi hồn thơ của tôi đang bình lặng được một phút giây thì bỗng túi quần rung lên, điện thoại của tôi có tin nhắn. Tôi nhớ là mới mở điện thoại một lúc thôi, có thi thoảng mở ra để check tin nhắn nhưng tuyệt nhiên không có tin của Khả Vân.
Ai nhỉ? – Tôi tự hỏi.
Số lạ: “Anh và tôi cần phải nói chuyện”
Tôi mỉm cười. Mọi chuyện có lẽ không cần phải đến một tháng.