Phần 65
Tôi lững thững bước đi trong ánh mắt lạ kỳ của mọi người trong quán, để tới khi còn cách một khoảng xa tôi quay lại ngắm nhìn cái quán lần cuối, vẫn nhìn thấy cái biển màu xám tro gần gũi, nơi gửi gắm từ lúc đầu tới khi kết thúc một mối tình của tôi.
“Mình sẽ không bao giờ quay lại đây nữa” tôi trầm ngâm.
Tôi về nhà trong dáng vẻ mệt mỏi và uể oải. Quỳnh Thy dòm tôi lom lom rồi ái ngại mở cửa. Thả phịch mình trên chiếc ghế sofa tôi chán nản nhắm mắt lại, nhưng những gì vừa xảy ra vẫn hiển hiện trong mắt tôi đau buốt.
– Anh uống cafe đi.
Quỳnh Thy đẩy ly cafe về phía tôi, nghẽ gượng một nụ cười mỉm tôi thầm cảm ơn nó. Con bé lúc nào cũng tinh tế như thế.
– Anh này! – Nó hỏi nhỏ
– Ừ! – Tôi lặng lẽ.
– Dạo này em thấy anh buồn quá.. hay tại..
Nó nhìn tôi mặt ái ngại và có vẻ hối tiếc. Tôi mỉm cười xoa đầu nó.
– Không phải đâu, em đừng nghĩ nhiều
– Em biết là không nên nhưng.. – Quỳnh Thy ngập ngừng
– Anh bảo không sao mà, là em anh cũng làm vậy.
Tôi thở dài, Quỳnh Thy cũng im lặng, nó hiểu.
– Dạo này em có gặp Khả Vân không?
Tôi hỏi bột phát hỏi Quỳnh Thy, thực lòng tôi không muốn nhưng tôi e ngại, sợ hãi, trong thâm tâm một điều gì đó tôi vẫn nhớ đến Khả Vân. Chỉ là, chỉ là tôi không cho phép mình được liên lạc với em.
– Không! Em cũng hỏi dò mấy đứa bạn nhưng không ai gặp chị ấy hết.
– Ừ!
– Em cũng có gọi điện hôm qua nhưng điện thoại chỉ ò í e thôi, chẳng có gì cả – Nó ngán ngẩm.
– Haizz.
Tôi lại cất tiếng thở dài, không biết em đang làm gì nhỉ? Tôi mong em mạnh mẽ hơn, tự cho rằng mình là người quảng đại nhưng cuối cùng tôi chẳng thể vượt qua được chính sự phàm tục của cuộc đời.
– Anh Bảo dạo này cũng buồn – Quỳnh Thy ngán ngẩm
– Ồ vậy à? – Tôi hỏi lại qua loa.
Quỳnh Thy tay ôm ôm lấy cốc cafe, nó xoay đều chiếc cốc trong lòng bàn tay nó, sau rồi nó ngước mắt nhìn lên.
– Em thấy hai anh lạ lắm. Nhà tự nhiên vui vẻ giờ lại buồn xo. Anh Bảo em trêu mà anh ấy cũng không phản ứng nữa.
Tôi ngán ngẩm, có nhiều chuyện tôi chẳng muốn nó xảy ra nhưng rồi nó vẫn xảy ra. Tôi cho rằng mình làm như thế sẽ tốt hơn với nó, nhưng mà.. cuộc đời đúng sai ai định được chứ.
– Bảo vẫn chưa về à? – Tôi hỏi
– Vâng! Anh ấy nói đi họp về muộn, không ăn cơm.
– Ừ! Nó nói đúng đấy.
Với từng ấy tài liệu tôi làm trong cả tuần đưa ra thì buổi họp khéo tận khuya mới xong được.
– Em dọn cơm nhé, anh đói chưa? – Quỳnh Thy hỏi tôi đầy quan tâm.
– Anh không đói – Tôi ngán ngẩm
– Vậy em mua gì về uống nhé – Nó cười hì hì trêu tôi.
– Ừ cũng hay
Quỳnh Thy chạy tót xuống nhà chắc mua bia, tôi nghĩ uống cũng hay, lâu rồi tôi không uống, muốn say một tí cũng chẳng sao.
Tôi bật điện thoại bấm số Khả Vân gọi thử.
“Thuê bao quý khách…”
Quả đúng như là lời Quỳnh Thy nói, số Khả Vân tôi không liên lạc được, một câu xin lỗi tôi cũng chưa nói được với em. Tôi vắt tay lên trán dựa vào salon ngao ngán.
Lại còn thằng Bảo nữa, nó buồn chuyện gì nhỉ? chuyện Bảo Hân chăng? tôi thở dài nghĩ không biết sẽ khuyên nó như thế nào nữa. Mọi chuyện thực sự không đơn giản.
Quỳnh Thy hí hửng cầm theo chai vodka. Tôi trợn mắt lên nhìn nó.
– Ơ! – Tao tưởng bia cơ mà
– Hì! Uống rượu cho nó uống được nhiều, hôm trước uống bia em bị sình bụng quá.
– Hả! Mày tính uống à?
– Vâng.
Quỳnh Thy thản nhiên ngồi xuống, nó sắp ra bàn mấy món đơn giản, hóa ra nó đã làm từ trước rồi. Tôi và nó ăn ngay trên cái bàn phòng khách ấy.
– Hôm nay mày cũng lạ nhỉ? – Tôi cười.
– Anh mới lạ, cả tuần nay anh cứ vật vờ như người mất hồn.
– Thì tại công việc bận – Tôi chối.
– Chẳng phải, nhìn anh em biết
– Mày biết gì chứ – Tôi cười hiền.
– Thì biết…. mà thôi uống đi
Quỳnh Thy chạm cốc với tôi rồi tu ực cái hết chén. Nó nhăn nhó nhưng cũng khà ra một cái như đàn ông. Tôi thú vị nhìn nó, đôi khi nhìn một người con gái tập uống rượu cũng có cái hay riêng.
– Không uống được thì thôi – Tôi cười khích
– Thì phải tập chứ, cái gì mà chả phải tập – Nó le lưỡi vì rượu.
– Hì! Mày lạ quá
Tôi cầm chén của mình lên uống, hơi rượu nóng từ cổ chạy vào cổ họng sảng khoái, cái thứ cay cay này nếu là ngày thường thì thật khó uống, nhưng những lúc cần thì cũng rất tuyệt.
– Anh này! – Nó đột nhiên trầm tư sau ba bốn chén rượu
– Ừ! – tôi thì giờ đã làm tới cả chục chén rồi.
– Thế nào là yêu hả anh? – Nó hỏi
Tôi bật cười, dòm nó lom lom, nhưng hình như nó chẳng có vẻ gì là đùa cả.
– Mày hỏi thật đấy hả
– Vâng – Nó trả lời
– Hay trong tuần vừa rồi tao bận quá có thằng nào vác cưa đến đây à – Tôi nhăn nhở
– Cũng có thể, anh nói đi – Nó giục
– Tao chẳng biết – Tôi tỉnh bơ
– Thì…. chả lẽ anh chưa yêu bao giờ à? – Nó cáu.
Tôi nhăn nhở nhìn sang nó, khuôn mặt đang ửng hồng lên khá xinh đẹp, người như Quỳnh Thy chắc cũng có nhiều anh vác dao đi chặt chứ đừng nói gì là cưa mới cẩm.
– Khéo phải đến cuối đời mới biết được, chứ giờ thì chịu – Tôi cười
– Anh nói thế là sao? – Nó mở to mắt tròn xoe nhìn tôi.
Tôi chậm rãi nhâm nốt ly rượu, châm điếu thuốc phả ra hơi khói màu đục rồi mới nhả từng chữ một, cho cái bản mặt đang háo hức kia lại càng thêm ngóng.
– Thứ nhất nói về tình yêu thì ở đời này có rất nhiều loại tình yêu. Tình yêu cha con này, mẹ con này, yêu anh yêu chị này, thậm chí cả yêu chó yêu mèo nữa.. cái cây đỏ lòm ngoài kia cũng có thể gọi là tình yêu nữa – Tôi nhăn nhở
– Anh lằng nhằng quá, nói tập trung đi nào – Quỳnh Thy sốt ruột.
Nhưng nó càng sốt ruột thì tôi càng chậm rãi, cái cảm giác người ta cứ ngóng theo mình khiến tôi cảm thấy thú vị. Tôi cứ thế mà câu giờ mặc dù đã hiểu câu hỏi của nó và nó muốn gì.
– Ờ thì đầu tiên mày phải định nghĩa được đã. – Tôi lại chậm rãi tự mình châm rượu rồi nói.
– Bố ai định nghĩa được – Quỳnh Thy hậm hực nhìn tôi
– Đấy! thấy chưa, thế nên tao mới nói vậy – Tôi nhe răng.
Quỳnh Thy trợn mắt nhìn tôi, nó không hiểu tôi nói gì.
– Anh nói vậy là ý gì
– Thì tao vừa nói đó, mỗi người một quan điểm, một lý do nên làm sao mà định nghĩa được, mày hỏi tao cũng thế mà hỏi thằng Bảo cũng vậy. Chuyện này mày phải tự hỏi bản thân mình và chỉ đến khi cuối đời mới biết chắc được – Tôi cười hiền.
– Cuối đời là sao anh
– Là khi mày chớp cái chớp mắt cuối cùng thì mày mới biết ai là người trong cuộc đời mày ấy – Tôi thản nhiên.
– Thì là chồng chứ là ai – Nó làu bàu.
– Cái này chưa chắc. – Tôi nhoẻn cười.
– Sao lại chưa.
– Như Jack và Rose ấy, họ chỉ cần 4 ngày là biết được mình yêu ai, trong khi trước đó khéo có cả tá mối tình.
– Ừm…
– Khéo khi nhắm mắt người mày yêu nhất lại đéo phải chồng mày mà là người mày gặp có 1 ngày thì sao. Ai biết được. Tình cảm khó nói trước. – Tôi trầm ngâm.
– Lằng nhằng anh nhỉ – Nó cười hì hì.
– Cuộc sống vốn thế mà, vậy nên cứ sống vui vẻ đã. – Tôi cười.
Quỳnh Thy có vẻ lắng nghe lời tôi nói mặc dù tôi nói lảm nhảm như thằng hâm ấy, chả đâu vào với đâu cả. Sau một hồi lăn tăn nó lại quay sang hỏi.
– Thế giả sử như hôm nay là ngày nhắm mắt thì anh yêu ai nhất – Nó cười mỉm
– Con ranh, phỉ phui cái mồm mày – Tôi giật thót cả mình.
– Thì em chỉ giả dụ thôi mà – Nó cười nhe nhởn.
– Giả cái đầu mày, về mà hỏi thằng Bảo ấy.
– Xào ôi! Hỏi cái ông ế gần 30 năm ấy làm cái giề. Hỏi người lắm mối như anh ấy chứ, nghe nói hồi xưa anh đào hoa lắm mà.
Tôi thở dài chẳng buồn nghe nó nói nữa. Kể ra nếu nó hỏi trước đây vài ngày thì tôi còn có thể trả lời, giờ đây trong lòng tôi trống rỗng, trống trải chẳng biết trả lời nó ra làm sao cả.
– À thế thằng Bảo sao rồi? – Tôi đánh trống lảng
– Thì vẫn thế, ủ rũ và có vẻ thiếu sức sống.
– Em biết nguyên nhân không? – Tôi hỏi
– Không, nhưng em dự thì chắc từ bà Bảo Hân mà ra – Quỳnh Thy cắm cảu.
– Sao mày có vẻ khó chịu thế? – Tôi ngạc nhiên.
– Thì rõ ràng là đâm đầu vào chỗ chết thôi, vụ này không khả thi – Nó cười buồn.
– Ừm! Mày cũng nghĩ thế à
Quỳnh Thy đột nhiên quay sang nhìn tôi chằm chằm vào mắt tôi như muốn hiểu chút gì đó, đáp lại tôi chỉ cười hiền hiền nhìn nó không tỏ thái độ gì.
– Em nghĩ anh nên đến với chị Bảo Hân. – Quỳnh Thy rành rọt
– Sao mày lại nghĩ thế? – Tôi cười khổ.
Quỳnh Thy nhìn giọng cười khổ của tôi rồi quay sang uống nốt ly rượu của mình.
– Em là con gái nên cảm nhận giữa đàn bà với nhau cũng dễ. Lần đầu tiên gặp chị Hân thì em dã nghĩ chị ấy thích anh rồi, hôm party em càng khẳng định thêm điều ấy.
– Đàn bà chúng mày rách việc lắm – Tôi cáu.
Quỳnh Thy không hề để ý tới giọng của tôi mà vẫn cứ tiếp tục.
– Em không biết thế nào nhưng em cứ nói với anh thế này. Em đã để ý chị Bảo Hân và cảm thấy lúc nào chị ấy cũng theo sát mọi hành động của anh, rồi thì hai người biến đi đâu mất ấy em cũng chịu, anh muốn nói thật thì nói mà chẳng nói cũng không sao… – Quỳnh Thy thở dài.
– Đàn bà chúng mày toàn suy luận vớ vẩn – Tôi lạnh nhạt.
– Kệ anh – Nó tự dưng gắt lên.
Tôi ngước mắt lên nhìn nó lạ lẫm, cái gì đang ở trong đầu nó thế nhỉ? Tôi tự hỏi. Nó nhìn tôi bằng một ánh mắt kỳ lạ rồi thở dài ra một hơi.
– Chuyện chị P em đoán rồi cũng chẳng đi về đến đâu. Ngày xưa mẹ hay bảo em nên lấy người yêu mình chứ đừng lấy người mình yêu. Câu này em hôm nay mang ra nói lại với anh, thực sự em cảm thấy tình cảm của chị Bảo Hân dành cho anh rất lớn và trong sáng.. Chị ấy có thể là người vợ rất tốt với anh.
– Thế còn thằng Bảo thì sao? – Tôi cười lạnh.
– Anh ấy không có cơ hội, càng theo thì càng chuốc lấy đau khổ thôi. Thà anh cứ… với chị Bảo Hân đi, rồi mọi chuyện sẽ ổn hết, dù gì anh Bảo mới chỉ ngưỡng mộ chị ấy thôi chứ yêu gì đâu.
– Hừ!
Tôi cười lạnh lần nữa. Quỳnh Thy đúng là trẻ con lo chuyện bao đồng, việc đó không cần nhắc tôi cũng biết, chẳng qua là… không qua nổi được mắt nó. Tôi xoáy sâu đôi mắt vào Quỳnh Thy mà thở ra từng chữ một rành rọt lạnh lẽo.
– Thế với Khả Vân thì làm sao? Có vấn đề gì không?