Phần 77
Khả Vân đang ngồi đó, chỉ cần nhìn thấy một chút gì đó của em cũng khiến tôi nhận ra, em đung đưa đôi bàn chân trắng ngần, cả người em hình như đang run lên vì mưa và gió lạnh. Gió ở đây mạnh quá, em thì lại mong manh quá..
– Anh bắt được em rồi – Tôi mỉm cười ngồi cạnh em, cùng ngắm dòng Nho Quế mờ mịt trong mưa, đỏ ngầu vì nước.
Khả Vân không hề quay lại nhìn tôi một chút nào, em vẫn bình thàn nhìn ra phía xa xa, đôi môi hình như đang lẩm nhẩm một bài hát quen thuộc.
– Anh nghĩ sao khi em xuống đó? – Khả Vân lại hỏi, vẫn chẳng nhìn.
– Anh không để em xuống đó, nếu xuống anh cũng cũng sẽ cùng em – Tôi chắc nịch.
– Thật sao?
Khả Vân quay sang nhìn tôi, đôi mắt đỏ lên vì nước mưa xối vào, khuôn mặt em đang tái đi vì lạnh, duy chỉ có đôi môi em vẫn nở một nụ cười thật tươi. Tôi gật đầu, rắn rỏi.
Khả Vân đứng dậy, đi ra phía miệng vực, khuôn mặt mặt tự tin tươi cười như chẳng còn luyến tiếc. Dáng em mỏng manh liêu xiêu giữa những cơn gió mạnh như muốn quật em xuống. Đá thì trơn nhưng trong tôi cũng chẳng cần biết điều gì xảy ra sắp tới, tôi tiến lại gận phía em, che gió che mưa cho em.
– Đưa tay đây – Tôi mỉm cười
Khả Vân ngạc nhiên nhìn tôi, tôi lấy chiếc khăn quàng qua cổ che lạnh từ lúc đầu, giờ nó ướt sũng những nước buộc nó vào cổ tay của em, phần còn lại tôi cô gắng tự buộc vào tay mình.
– Anh làm gì vậy? – Khả Vân ngạc nhiên.
Tôi mỉm cười nhìn vào mắt em, bàn tay tôi vợt đi những nước mưa và tóc đang che mất khuôn mặt yêu kiều ấy. Tôi nhẹ nhàng.
– Để em làm gì thì cũng có anh theo cùng, anh chẳng ngăn cản em nữa đâu.
Khả Vân cầm lấy tay tôi, bàn tay đã trở nên lạnh toát vì nước, nhưng chẳng hiểu vì sao lúc này tôi lại cảm thấy rất ấm, em giơ hai tay lên trời của tôi và em lên trời như muốn nói rằng, dù có bất cứ điều gì ông trời ngăn cản thì cũng không làm cho chúng tôi rời xa được nữa. Chúng tôi không cần phải hét lên như lần trước nữa, tôi đọc được từ em và em cũng đọc được từ tôi.
– Sao anh tìm được em? – Khả Vân hỏi nhỏ
– Anh có người chỉ đường – Tôi mỉm cười khi chúng tôi lại ngồi yên vị trên hòn đá lúc nãy, chân em và chân tôi đung đưa cảm nhận từng hạt mưa rơi.
– Ai vậy? – Khả Vân ngạc nhiên.
– Đây này. Nó đã chỉ đường cho anh.
Tôi cầm lấy tay em đặt lên trái tim của mình, đôi môi ấm ngọt của tôi tìm đến môi em, chẳng còn vị mặn nào nữa, chỉ có vị ngọt của cơn mưa đưa chúng tôi thoát khỏi tất cả những điều u mê rắc rối trong cuộc sống.
Khả Vân khẽ dựa vào vai tôi sau nụ hôn dài, em lặng thầm mỉm cười, trông như đóa hoa bách nguyệt giữa mênh mông trời đất vậy.
– Lần nay chính tay anh sẽ đưa em về tận nơi – Tôi cười
– Thật chứ?
– Anh lên đây để đón em mà? – Tôi mỉm cười hôn lên trán em.
– Hì.
Khả Vân mỉm cười, tôi tự hứa với lòng mình như vậy, lần trước tôi đã đưa em đi mà chẳng thể đưa em về, lần này tôi không đưa em đi nhưng chắc chắn sẽ đưa em về tới nơi tới chốn. Ở bên em tôi lúc nào cũng được bình yên, mọi thứ hỗn độn trong tâm hồn luôn dừng lại.
– Anh còn giữ nó không?
– Giữ gì cơ
– Nhìn này.
Khả Vân đưa tay ra phía trước mặt tôi, ở ngón tay áp út là chiếc nhẫn của cụ Dìn tặng chúng tôi sáng bóng, không còn vẻ xỉn màu như ngày xưa.
– Hi hi! – Đẹp không anh?
– Đẹp – Tôi mỉm cười cũng giơ tay ra, phía tay trái của tôi cũng có chiếc nhân của cụ tặng tôi, chiếc nhẫn tôi đã đeo ngay khi lên đường đi Hà Giang này.
Khả Vân cầm lấy tay tôi, hay bàn tay từng ngón xen kẽ nhau nắm chặt, chẳng muốn rời nữa, em lại ngồi dựa vào vai tôi.
Trời mưa nhỏ dần rồi ngớt hẳn, không có nắng nữa nhưng bầu trời cũng trở nên trong xanh, tôi và em đã ngồi bên nhau hàng giờ rồi. Trời cũng đã về chiều, tôi thuyết phục Khả Vân lên xe đi về trước khi trời tối.
– Xe này của A Sinh à? – Tôi hỏi khi thấy xe em ở phía trên.
– Vâng, xe anh đẹp quá, phát tài rồi ha – Khả Vân trêu tôi.
– Muốn thử không?
Tôi cười hì hì gạ em, nhưng sau cùng nàng ta cũng chỉ săm xoi đâu đó quanh xe rồi nhảy lên xe mình. Tôi ngồi lên rồ ga theo em.
– Xe anh em chỉ thích ngồi sau thôi – Khả Vân cười.
– Để làm gì? – Tôi nháy mắt.
– Để ôm anh – Khả Vân thản nhiên.
Ẹc, tôi lại nhớ những cảm giác ngày đầu gặp em quay về, em vẫn thế trả lời thẳng tưng vơi tôi mà chẳng cần ngại ngùng hay nghĩ suy. Sau vài con dốc trơn trượt thì tôi và em cũng đã ở nhà cụ Dìn, cụ đứng ngay ở dưới sân.
– Tụi bay ướt hết rồi – Cụ Dìn hầm hầm nhìn chúng tôi, thậm chí chẳng còn hỏi thăm khi thấy tôi nữa.
Tôi và Khả Vân líu ríu cười thẹn, tôi nhìn cụ chào.
– Chào cụ, hôm nay lại làm phiền cụ nữa rồi.
– Tổ cha, mày để con Vân nó ướt thế thì ốm làm sao. Vào nhà thay quần áo ngay cho ấm.
Cụ hậm hực lôi tôi và Khả Vân xệch xệch vào trong nhà. Nhanh đến mức A Sinh và Tuệ An chưa kịp làm gì, chỉ kịp ớ lên ngạc nhiên khi thấy tôi đã bị cụ quát.
– Vào lấy ngay mấy bộ quần áo ra đây, đứng đó làm gì.
Tôi và Khả Vân chỉ biết cười méo xệch rồi mỗi người đi theo một người vào phòng mặc bộ quần áo khác cho ấm.
Và thế là sau đó tôi và Khả Vân ngồi với cụ Dìn bên bếp lửa đợi bữa cơm chiều.
– Tụi bây sao mỗi đứa lại tìm đến đây thế – Cụ Dìn lừ mắt sang nhìn tôi.
– Cháu…. – Tôi nghẹn lời.
– Tao thấy con Vân đang lang thang ở Đồng Văn nên lôi nó về đây, mày với nó đã xảy ra chuyện gì vậy?
– Lỗi tại cháu… – Khả Vân giọng nghèn nghẹn
– Không, lỗi do cháu ạ – Tôi cướp lời, nắm chặt lấy tay Khả Vân.
Cụ Dìn khơi khơi cho bếp lửa cháy mạnh hơn, xua đi cái giá rét sau cơn mưa nặng hạt.
– Tao không cần biết là thế nào, mỗi đứa đều là đứa có suy nghĩ, hai đứa đều nói vậy là tao yên tâm. Còn mày
Cụ đưa mắt ra nhìn tôi, ánh mắt vừa trách móc vừa trìu mến.
– Tao đã nói là mày phải chăm sóc nó, vậy mà mày bỏ mặc nó một mình – Cụ thở dài.
– Cháu xin lỗi!
– Vậy từ nay đừng để nó khóc nữa.
– Cháu hứa.
Khả Vân im lặng, tôi nhìn em khẽ thở dài, bàn tay siết chặt.
Bữa tối đạm bạc diễn ra, tôi làm vài ngụm rượu cùng cụ và A Sinh rồi đi ngủ. Trời lại mưa nhỏ nặng hạt. Trùm chăn trong chiếc chăn ấm tôi không tài nào ngủ được, người dân tộc vốn dễ tính nên tôi và Khả Vân được xếp chung một phòng, ngoài kia em và cụ Din vẫn đang nói chuyện với nhau.
– Anh chưa ngủ à? – Khả Vân tươi cười bước vào phòng.
– Ừ! Vào đây.
Khả Vân khép cửa rồi rồi chui vào trong chăn, tôi kéo chăn đắp cùng em. Trời tối om om, ngoài kia mưa vẫn rả rích rơi từng tiếng lộp độp
– Em vẫn không thể tin được anh lại tìm em – Khả Vân thủ thỉ
– Anh xin lỗi – Tôi nhẹ ôm em vào trong lòng.
Làn da mịn màng mát lạnh của em lại ở trong tay tôi, cơ thể em giờ lại là của tôi, cảm giác bình an lại ở bên tôi. Tôi thật nhớ cảm giác này biết bao, khẽ hôn lên gáy em làm em khẽ rùng mình, tôi nhẹ nhàng.
– Anh lúc nào cũng nhớ em
– Thật không? – Khả Vân cười.
– Còn không thật nữa. – Tôi giả vờ giận dỗi.
Khả Vân quay mặt lại phía tôi, hơi thở em phả vào mặt tôi ấm rực, thơm tho.
– Anh… anh nhớ gì ở em – Khả Vân ngập ngừng hỏi.
– Anh không biết, có lẽ cảm giác ở bên em
– Cảm giác gì vậy? – Khả Vân khúc khích.
– Bình an. Còn em – Tôi hỏi lại.
– Em không biết nữa
– Sao lại không biết, chẳng lẽ…. – Tôi trầm giọng.
– Hì! Không phải thế đâu, là trái tim của anh
Khả Vân khúc khích dí tay vào ngực tôi, phần có trái tim ấm nóng đang chảy rần rật.
– Anh cứ tưởng là… chứ – Tôi trêu
– Anh này…. – Khả Vân phụng phịu
Thế rồi đột nhiên Khả Vân khẽ thở dài, tiếng thở dài làm tim tôi thắt lại, tôi ôm em vào lòng khẽ hôn lên trán em.
– Mọi chuyện qua hết rồi – Tôi thì thầm.
– Em rất yêu anh, yêu từ cái nhìn đầu tiên.
– Anh cũng vậy
Tôi và Khả Vân lại chìm vào cơn mê đắm, tôi lại được hưởng thụ cơ thể em một cách chậm rãi, mọi thứ như một thước phim quay chậm đủ để tôi hưởng thụ hết mọi hương vị, cảm xúc ngọt ngào đến cháy bỏng khi lại được ở trong em, nỗi khao khát có được em của tôi giờ đã thành sự thật. Tôi mong muốn đến cháy bỏng được mãi có em ở vòng tay như thế này, mọi thứ thật nhẹ nhàng.
– Mai mình qua thăm anh Minh nhé – Khả Vân rúc sâu vào tôi.
– Ừm, bất cứ nơi nào em muốn – Tôi hôn lên mái tóc em.
– Hì! Mà anh còn giận em không? – Khả Vân hỏi nhỏ
– Giận gì chứ!
– Chuyện đó… – Khả Vân khẽ thở dài
– Ừm… – Tôi chẳng biết nói gì nữa.
– Em đoán là anh đã biết tất cả nên mới làm như vậy – Khả Vân thở vào ngực tôi nóng hổi.
– Có gì quan trọng đâu chứ, chỉ là quá khứ thôi
Tôi thở dài, đúng là tất cả chỉ là quá khứ, với tôi thời gian vừa qua đã xóa đi tất cả, tôi chẳng còn điều gì lưu luyến và làm tâm hồn mình bị tổn thương nữa, với tôi người con gái này mới là người mà tôi cần ở bên, để được yêu thương và chăm sóc em suốt cuộc đời, xua tan bóng đen ẩn hiện trong tâm hồn em.
Trời rạng sáng, tôi và Khả Vân xin phép cụ Dìn đi về Xín Mần. Cuộc chia tay lại lưu luyến, Tuệ An thì cứ níu tay Khả Vân không rời, A Sinh thì đứng từ xa nhìn chúng tôi. Cụ Dìn khẽ thở dài trao cho tôi cái bắt tay thật chặt.
– Đi cẩn thận, từ sau lên đây nhớ phải đi cả hai đứa
– Vâng ạ – Tôi và Khả Vân cùng đồng thanh.
Em thích thú nhảy lên chiếc xe mới của tôi, dáng ngồi khiến em phải ôm chặt tôi mới vứng, vẫy tay chào cụ Dìn chúng tôi phi qua những con đường quen thuộc, thẳng tiến hướng về Xín Mần.
Ở phía trước bầu trời vẫn đang xám xịt.