Phần 22
Sáng hôm sau tỉnh dậy. 1 buổi sáng giữa tháng 6 trong lành. Tuy là mới 6h nhưng mặt trời đã lên trên cao. Cánh tay tôi tê dại. Tâm vẫn đang gối tao tôi duc vào ngực mà ngủ ngon lành. Nhưng tại sao, tôi chưa bao giờ thấy Tâm xinh như vậy, 1 cô gái ngây thơ yêu tôi thật sự đang nằm ôm tôi ngủ. Tôi cảm giác trong tôi có 1 thứ tình cảm lớn dành cho em…
Tôi đưa tay còn lại vén mái tóc em qua mang tai, đặt tay lên má em mà vuốt gương mặt đó. Được 1 lúc em tỉnh dậy với đôi mắt lèm kèm như vẫn còn ngáy ngủ.
– Không ngủ đi… giọng em như còn ngáp ngủ mà nói với tôi.
– Không… sáng rồi. Tao dậy còn đi làm.
Tôi và em nhìn nhau 1 hồi với ánh mắt trìu mến dành cho nhau. Bỗng tôi muốn ôm em, tôi kéo em vào lòng.
– Sao mi yêu tao.
Em như bất ngờ đặt tay che trước ngực nhưng cũng trả lời câu hỏi của tôi với 1 giọng nhỏ nhẹ.
– Tao cũng không rõ nữa… có lẽ do cách mi quan tâm mọi người đặc biệt là Phương Anh… thôi đừng hỏi nữa. Mặt em đỏ ửng lên vì ngại.
– Từ nay mi đừng đơn phương tao nữa…
Mặt thoáng buồn như bao lần tôi bảo em hãy từ bỏ tôi. Nhưng lần này khác…
– Đừng đơn phương tao nữa… vì tao cũng chót yêu mi rồi…
Em sững người ngạc nhiên vì lời tôi nói…
– Mi nói gì…
Tôi thực sự là 1 người khá ngại nói mấy câu sên sến kiểu đó. Tất nhiên là tôi không nói tồi nhưng gương mặt của em như cầu xin tôi nói lại điều đó. Cuối cùng tôi cũng chịu thua.
– Tao chót yêu mi mất rồi…
Em không nói gì mà chỉ đưa tay ôm tôi rúc vào ngực tôi. Tôi để vậy 1 lúc…
– Thôi để tao dậy đi làm nào. Tôi vén tóc em mà hôn nhẹ vào trán.
– Cái gì… giờ mà còn tao với mi á… giọng em gay gắt với tôi ngay sau khi tôi nói.
– Hay tôi với bà nhá… tôi vừa đùa vừa nói.
Em véo tôi 1 cái đau vào ngay eo khiến tôi đau điếng chỉ kịp la oai oái…
Em cứ véo tôi cứ la mà em véo càng đau cuối cùng tôi cũng phải chấp nhận xưng hô anh em.
– Véo rõ đau… dậy anh đi làm nữa.
Em vui vẻ để tôi dậy. Ngồi trên giường cảm nhận buổi sáng mai trong lành. Em cũng ngồi dậy ôm sau tôi, đầu dựa vào vai tôi. Bỗng em để tay vào nơi đũng quần…
– Anh định để cục nợ này mà đi à…