Phần 11
Về lại nhà, con Ty rối rít kêu mẹ nó vào phòng để khoe:
– Mẹ! Con có chuyện cực kỳ quan trọng muốn báo cho mẹ.
Mẹ nó mỉm cười thú vị:
– Chà, con gái mẹ có chuyện gì vui lắm sao?
– Mẹ! Con đã hứa với chú Hoàng…
Mẹ nó không cười nữa… giọng cô ngập ngừng:
– Con hứa… điều gì vậy?
– Con hứa là khi con lớn lên, con sẽ làm vợ của chú.
Cô Lan không khỏi rúng động… cô làm thinh một lúc rồi hỏi:
– Mà chú… thì nói sao?
– Chú nói là trước hết con phải học đến nơi đến chốn. Lúc đó chú sẽ cưới con về làm vợ chú.
Khi con Ty ra khỏi phòng thì cô Lan ngồi thừ người ra đó một lúc lâu… cô nhìn mông lung ra cửa sổ như kẻ mất hồn…
Cả ngày hôm đó cô Lan và chú Hoàng cứ tránh né nhau như đã thỏa thuận ngầm từ năm ngoái. Hể chú ngồi ngoài hiên thì cô vào bếp, hể chú vào trong thì cô tránh đi ra ngoài. Chỉ có vào bữa ăn thì cả hai cố giữ thái độ bình thường để che mắt con Ty.
Sáng thứ hai khi con Ty đi học thì chú Hoàng lui cui sửa soạn hành lý để lên đường trong khi cô Lan thì đi chợ từ sớm để khỏi đưa tiễn chú.
Cô đi chợ mà trong lòng nặng trĩu. Lẽ dĩ nhiên là cô ao ước chú Hoàng chấp nhận chăm sóc cho con Ty sau này và cô cũng nhận thấy là con Ty càng ngày càng quấn quýt chú. Cô tin tưởng chú là người đàng hoàng nên cô mới để cho con gái mình đi chơi với chú. Nhưng cô không khỏi điếng người khi nghe con Ty báo là nó sẽ về làm vợ chú Hoàng. Lòng cô đầy mâu thuẫn, buồn nhiều hơn vui… vì vậy mà cô không nhận ra là trời đang kéo mây đen kịt.
Cô lững thững đi về gần đến nhà thì cơn mưa đổ xuống…
Cô bất ngờ quá nên không kịp trở tay… con đường trống không có một nơi để mà trú ẩn. Cô cố gắng chạy lúp xúp nhưng khi về gần đến nhà thì đã bị ướt như chuột lột.
Mưa lạnh làm cô run lên.
Chú Hoàng trong nhà bước ra, hốt hoảng chạy đến nắm lấy tay cô mà kéo vào nhà.
Hai hàm răng cô đánh cầm cập… chú Hoàng vớ lấy cái khăn mà lau nhanh cho cô nhưng chỉ vô ích mà thôi vì quần áo cô ướt sũng…
Thấy mặt cô tái mét chú Hoàng lo lắng quá nên quyết định cởi áo cô ra mà lau… rồi chú lại cởi luôn cái quần để lau khô khắp người…
Mẹ con Ty cứ tiếp tục run, mắt lờ đờ…
Chú Hoàng bồng cô vào phòng rồi cởi luôn nội y của cô rồi đặt cô lên giường lấy chăn đắp lên cẩn thận.
Cô kêu lạnh không ngớt làm chú luống cuống không biết làm gì… cuối cùng chú leo lên giường ôm cô vào lòng để sưởi ấm cho cô. Nhờ vậy mà từ từ cô bớt run… cô dần dần tìm lại được hơi thở bình thường để rồi cô bàng hoàng nhận ra là mình đang nằm trong lòng người đàn ông. Ấm quá, dễ chịu quá… cô không đủ can đảm để ngồi dậy… đã vậy cô còn rút người vào người chú…
Khi cô ngước đầu lên thì cùng lúc chú cúi xuống… không hẹn hai cặp môi chạm vào nhau. Từ giây phút đó cả hai không còn kiểm soát được gì nữa… hai tâm hồn mừng rỡ gặp lại nhau, hai cơ thể sung sướng quấn quýt vào nhau…
Chú Hoàng đặt con cu vào đầu cửa mình rồi run run nói:
– Cho anh vào thăm em nhe?
Mẹ con Ty cũng run run thầm thì:
– Anh yêu… em đang chờ anh đây.
Họ làm tình như thể sắp đến ngày tận thế và phải tận hưởng những giây phút hiếm hoi còn lại… họ trao cho nhau tất cả những gì đẹp nhất của họ… và cả hai cùng đạt được cơn cực khoái cùng một lúc trong tiếng kêu rên tình tứ… hai dòng khí nóng ấm hòa trộn vào nhau…
Khi cô Lan tỉnh dậy thì cô hốt hoảng xoay mình định chồm dậy… nhưng vòng tay của người đàn ông khóa chặt không cho cô nhúc nhích.
Cô lúng túng:
– Bỏ em ra…
Chú Hoàng làm thinh, càng ôm siết cô hơn. Cô đành phải dụi đầu vào ngực người tình mà chịu trận. Lâu lắm cô mới nói nhỏ:
– Em… xin lỗi đã để xảy ra chuyện này.
– Anh cũng có phần lỗi của anh.
Rồi chú tiếp:
– Anh cố hết sức… nhưng sức anh có hạn… anh không cầm lòng được khi ôm em trong tay.
Mẹ con Ty thở dài:
– Em… em cũng vậy.
– Nếu không muốn chuyện này xảy ra nữa thì chỉ có cách em và anh không bao giờ gặp mặt nhau nữa…
– Chắc chỉ có cách đó mà thôi.
– Vậy thì từ đây về sau, anh sẽ không về đây nữa… em cứ cho con Ty lấy xe đò xuống gặp anh thì tốt hơn.
Mẹ con Ty cười gượng:
– Thì phải vậy thôi…
– Vậy mình nhất trí như vậy đí. Từ đây anh sẽ không lo bị em quyến rũ nữa.
Cô Lan vừa bực vừa tức cười:
– Sao anh dám nói vậy? Không biết ai quyến rũ ai à nhe!
– Thì em là người chịu trách nhiệm chuyện này chứ ai!
Cô Lan trợn mắt định cải… nhưng cùng lúc chú Hoàng thò tay qua mà thọt lét cô làm cô không cầm được tiếng cười rối rít:
– Đừng… đừng… em nhột…
Cô giơ chân đạp chú một cú… rồi cả hai ôm nhau mà vật lộn như hai đứa con nít, vừa cười vừa la rầm lên… chưa bao giờ họ được thoải mái như vậy. Bao nhiêu dồn nén, ức chế đều tan biến như sương khói… họ không còn muốn bị chi phối bởi những rào cản chi chít mà chỉ muốn hưởng thụ cái hiện tại vừa đơn sơ vừa ngọt ngào.
Chú Hoàng bất chợt nắm lấy tay của cô Lan rồi đặt lên con cu cương cứng của mình.