Phần 4
Mẹ gọi về nhà và nói chuyện với hai đứa em trai tôi. Ba quấy rầy mẹ về việc sửa soạn bữa ăn tối Giáng sinh, nhưng mẹ gắt gỏng nói với ba hãy đưa mũi vào sách dạy nấu ăn.
“Thành thật mà nói, anh Frank à, anh tưởng là anh chưa hề nấu ăn trước đây hay sao.”
Mẹ chúc ba và hai đứa em sinh đôi của tôi một mùa Giáng sinh an lành, vì chúng tôi không chắc có tìm được điện thoại trả tiền vào ngày Giáng sinh hay không.
Chúng tôi ra khỏi cửa hàng và tôi đưa mẹ về phía công viên. Mẹ thở dài và nói:
“À, ít nhất là phải tặng quà cho đám con trai trong nhà chứ.” Mẹ ngước nhìn tôi và vỗ nhẹ vào cánh tay tôi. “Con là người đang cắt ngắn cuộc vui đó. Tất cả các món quà của con đều ở nhà.”
Dừng lại và đối mặt với mẹ, tôi ôm mẹ vào lòng.
“Con đã có món quà Giáng sinh ngay tại đây. Con có người mẹ yêu dấu cho riêng mình trong mùa Giáng sinh này!”
Ở đây, ngay giữa một con đường của thành phố Chicago, tôi hôn mẹ tôi. Lại một lần nữa, nó là sự trong trắng, nhưng kéo dài. Hai cánh tay của mẹ lại choàng quanh cổ tôi và mẹ dựa người vào tôi, kéo tôi vào sát người mẹ. Sự ấm áp dường như lan tỏa ra từ đôi môi mẹ, đang lấp đầy tôi với sức nóng và tình yêu của mẹ. Tôi mơ hồ nhận thức được mọi người thỉnh thoảng đi dạo quanh chúng tôi trong tuyết, chủ yếu là mỉm cười với cặp đôi này. Rõ ràng họ tưởng hai mẹ con tôi là một cặp đôi đang yêu nhau, hôn nhau trong tuyết.
Khi kết thúc nụ hôn, chúng tôi tiếp tục đi bộ. Mẹ gục đầu xuống, một nụ cười mỉm hài lòng hiện lên trên khuôn mặt mẹ. Chúng tôi đi dạo trong công viên, đi theo những bước chân của người khác đến khi tới đỉnh của một ngọn đồi nhỏ, nơi người lớn và trẻ em đang trượt tuyết. Chúng tôi xem họ trong một lúc, sau đó mẹ lên tiếng:
“Trông vui thú chứ hả. Con có ước mình đang làm như vậy không?”
Tôi cười và nói:
“Dạ, con nhớ mình từng trượt tuyết trên Đồi Watson khi con còn nhỏ. Điều này thực sự khiến con ước là mình có một chiếc xe trượt tuyết.”
Mẹ nhún vai và nói:
“Ai nói con cần một chiếc xe trượt tuyết?”
Trước khi tôi hỏi ý mẹ là gì, mẹ buộc chiếc giày ủng của mình và đá vào chân tôi. Thế là tôi bị trượt xuống đồi bằng cái lưng của mình.
Tôi dừng lại ở chân đồi, không biết nên cười hay chửi. Tôi lăn người lại và trèo lên bằng đầu gối. Có vài đứa trẻ đang cười nhạo tôi. Tôi nhìn lên thì thấy mẹ đang cúi gập người xuống và cười nắc nẻ. Mẹ cười to đến nỗi hụt chân và đến lượt tôi cười khi mẹ đang trượt cắm đầu xuống đồi.
Tôi lao đến chụp lấy mẹ. Mẹ đang quỳ và nhổm người lên trong vòng tay tôi. Mẹ cũng không biết nên cười hay chửi nên mẹ đã làm cả hai. Tôi rời khỏi mẹ, cười to đến nỗi hầu như không thể nói:
“Tự phục vụ mình đi nhé!”
Mẹ cố gắng cau có với tôi, nhưng không thể ngừng cười khúc khích. Cuối cùng, mẹ giơ tay ra và nói:
“Giúp mẹ đứng dậy nào, John. Mẹ bị tuyết vô trong quần rồi!”
Tôi đứng dậy, bước tới và giúp mẹ đứng lên. Tôi cố gắng phủi tuyết cho mẹ, nhưng khi phủi ở phía sau người mẹ, mẹ hơi giãy nảy lên.
“Ui, mẹ bị tuyết bám trong đít rồi. Lạnh quá đi!”
Điều đó làm cho tôi cười còn to hơn. Mẹ nhìn tôi vẻ khó chịu và nói:
“Ồ, con nghĩ vậy là buồn cười hả. Ở đây nè, con cố đi nào!”
Nói xong mẹ lấy ra một mẩu tuyết trên vai mình và khéo léo ấn tay vào trong quần tôi để bỏ tuyết vô trong đó.
Tiếng hú mà tôi phát ra khi cái thứ băng giá đó đâm vào háng tôi có thể đánh thức cả người chết.
“Ồ, mẹ sẽ có nó ngay bây giờ, mẹ à!” Tôi gầm gừ.
Mẹ cười rồi chạy, nhưng không được bao xa trước khi tôi bắt kịp, đẩy cả hai mẹ con tôi vào trong đống tuyết. Cả hai chúng tôi kêu ré lên, hét vang trời khi chúng tôi ném tuyết vào nhau. Tôi lấy một nắm tuyết và kéo mạnh cái áo khoác của mẹ lên trên, kéo nó và áo thun lên, để lộ làn da trắng như thạch cao của mẹ. Tôi nhét tay vô trong áo thun của mẹ, định xoa tuyết vào bụng mẹ.
Nhưng đột nhiên tôi cảm thấy mấy ngón tay mình đang cạ vào thứ gì đó, nặng nề và đầy thịt. Tiếng hét của mẹ bỗng cắt ngắn lại khi cả hai mẹ con tôi nhận ra rằng tôi đang sờ vào cặp vú trần của mẹ. Thời gian dường như trôi chậm lại. Chúng tôi nhìn chằm chằm vào nhau khi mấy ngón tay tôi tỳ vào lớp da thịt mềm mại của mẹ.
Đột nhiên, tôi chộp lấy nó rồi rút tay ra. Tôi thì thầm:
“Xin lỗi mẹ!”
Mẹ nhìn thấy sự sợ hãi trên mặt tôi và ngay lập tức cố xoa dịu tình hình.
“Ồ, rồi con sẽ xin lỗi thôi!”
Mẹ cười khúc khích khi chà một mẩu tuyết vào mặt tôi. Sau đó mẹ lăn ra khỏi tôi và lại bỏ chạy. Mẹ chạy khoảng 30 foot rồi tựa lưng lên một cái cây. Mẹ đứng đó và thở dốc, ngắm nhìn tôi. Trông mẹ thật là đáng yêu làm sao, hai má đỏ lên vì lạnh, mắt mẹ rực rỡ và sống động, mái tóc thì bồng bềnh trên vai.
Tôi bước lại gần mẹ, hai cánh tay giang rộng, hai bàn tay mở ra để cho mẹ thấy là không có tuyết. Mẹ mở rộng vòng tay ra và tôi bước vào lòng mẹ. Tôi ngả người vào trong lòng mẹ và chúng tôi lại hôn nhau, hai cái miệng tuy khép lại nhưng hồ hởi như nhau. Sau đó khi hai mẹ con tôi hôn nhau, lồng ngực tỳ vào nhau, tim đập rộn ràng, mẹ hé mở đôi môi ra và tôi cảm thấy lưỡi mẹ lướt qua môi tôi. Tôi mở miệng, lè lưỡi ra ngoài để đón chào cái lưỡi đang thăm dò của mẹ.
Mẹ khẽ rên rỉ, cơ thể mẹ đang áp vào người tôi khi chúng tôi ngập ngừng hôn nhau như đôi tình nhân trẻ. Tôi cảm thấy háng mẹ cạ vào đùi tôi trong khi hai cánh tay của mẹ siết chặt quanh cổ tôi, kéo tôi lại gần hơn khi nụ hôn thực sự lần đầu tiên của hai mẹ con tôi trở nên nồng nàn hơn. Tay tôi vòng ra từ lưng mẹ và trượt lên trước người mẹ, gần như chạm vào bầu vú căng phồng của mẹ khi mẹ rời nụ hôn. Một dải nước miếng đang lơ lửng giữa hai cái lưỡi chỉ trong chốc lát, nó tan ra và văng vào môi mẹ. Mẹ liếm nó với một sự chuyển động chậm chạp của cái lưỡi, như thể đang thưởng thức hương vị của tôi.
Mẹ rùng mình và nói:
“Tốt hơn mình nên trở về nhà đi, con yêu.”
Chúng tôi băng qua tuyết để về tòa nhà chung cư của tôi. Mẹ dường như đang vất vả một chút khi chúng tôi đi bộ, chốc chốc lại buông cánh tay của tôi ra để kéo cái quần chạy bộ lên cao.
“Có chuyện gì vậy mẹ?” Tôi hỏi.
“Bộ đồ thể dục chết tiệt này.” Mẹ đáp. “Nó hơi rộng đối với mẹ. Sau khi chơi trong tuyết, nó bị ướt sũng nên trọng lượng khiến nó chùng xuống!”
Tôi cảm thấy chuyện này thật là buồn cười, nhưng đã kiềm chế bản thân không trêu chọc mẹ nữa. Chúng tôi trở về tòa nhà của tôi, thu dọn đồ giặt ướt của mẹ và đi lên tầng năm.
“Chúa ơi!” Mẹ thở hổn hển. “Chuyến leo cầu thang lên đó là một kẻ giết người mà.”
“Đúng, nhưng nó giúp cho con gọn gàng!”
Tôi cố gắng rút chìa khóa ra trong khi đang giữ quần áo ướt. Cuối cùng tôi nói:
“Đây, mẹ cầm lấy đi.”
Và tôi ném quần áo của mẹ sang cho mẹ. Mẹ đưa hai tay ra và bắt lấy quần áo gọn gàng trong khi chiếc quần chạy bộ của mẹ rơi xuống quanh mắt cá chân. Tôi dừng lại với chìa khóa trong tay, sẵn sàng mở khóa cửa rồi, nhưng tôi chỉ biết nhìn chằm chằm vào mẹ, đang trần truồng từ thắt lưng trở xuống! Chùm lông lồn rậm rạp của mẹ giống như một thanh nam châm hút lấy đôi mắt tôi. Tôi không thể rời mắt khỏi cảnh tượng hấp dẫn ở giữa hai chân mẹ!
“I… e!” Mẹ kêu lên một tiếng nhỏ rồi nói “Chết tiệt thật!” Mẹ nhìn xuống và thở dài. “Mẹ đoán là mẹ vừa quyết định để cho nhìn thấy lồn mẹ trong ngày hôm nay đó con trai!”
Mẹ đứng đó, hai tay đầy quần áo ướt và nói, khi gõ nhẹ vào chân mình:
“À, thôi nào John, ở ngoài này lạnh quá!”
Để nhấn mạnh, mẹ ném cái nịt vú ướt vào người tôi. Tôi thoát ra khỏi sự mơ màng và lẩm bẩm:
“Xin lỗi mẹ!”
Tôi quay lại và cố mở khóa cửa. Phải mất vài giây khi tôi tiếp tục dò dẫm để cố vừa mở cửa vừa liếc nhìn cơ thể đã trần truồng phân nữa của mẹ tôi.
Cuối cùng thì cánh cửa bật mở và mẹ lê chân bước qua tôi, mặt mẹ đỏ bừng.
“Tôi thề – cái đồ đàn ông!” Mẹ nói khi trợn mắt nhìn tôi.
Tôi đi theo mẹ vào trong, ngắm nghía hai mông đít to tròn đẫy đà của mẹ, trông rất là gợi dục. Bên trong, mẹ bỏ quần áo ướt xuống ghế và thông báo:
“Mẹ đang lạnh cóng nè con trai. Mẹ sẽ đi tắm nước nóng.”
Nói xong mẹ đá đôi giày ống ra và sau đó bước ra khỏi cái quần chạy bộ. Đi chậm rãi về phía phòng tắm với cơ thể bán khỏa thân, mẹ cởi chiếc áo khoác chạy bộ rồi kéo nó và chiếc áo phông qua khỏi đầu, bỏ chúng xuống sàn nhà. Tôi đứng đó, quai hàm trễ xuống, ngắm nhìn cơ thể trần truồng của mẹ khi mẹ bước vào phòng tắm. Ở cửa phòng, mẹ quay lại, ban cho tôi một cảnh tượng tráng lệ về cơ thể của mẹ, đặc biệt là cặp vú dốc nghiêng và lộng lẫy. Hai núm vú của mẹ đã sưng lên, to mập và dài ra một cách đáng kinh ngạc. Chỉ cần nhìn thấy núm vú cương lên của mẹ đã làm miệng tôi chảy nước dãi, đánh thức những cơn đói khát và ham muốn trước đây.
“Con yêu này, mẹ cần một ít quần áo khô sau khi tắm xong.”
Mẹ nói và biến mất trong phòng tắm, sau đó đóng cửa phòng lại. Mẹ đã ở trong đó rất lâu. Khi thò người ra, mẹ đã lấy lại sự thùy mị của mình, nép người đằng sau cánh cửa và bảo tôi đưa cho bà một số quần áo. Mẹ đã mặc bộ đồ thấm mồ hôi của tôi cả ngày rồi. Cái quần dài vẫn còn quá khổ đối với mẹ nên mẹ phải cẩn thận. Nhưng còn cái áo len thì khác, nó ôm sát và tạo dáng cho cặp vú to kềnh của mẹ.
… Bạn đang đọc truyện sex tại web: https://nongcuc.com
Buổi chiều sau đó trôi qua với mẹ và tôi quây quần bên nhau với cảm nhận đang gia tăng giữa chúng tôi. Sau khi ăn tối xong, tôi cố khơi gợi những gì đang xảy ra với mẹ một lần nữa, nhưng mẹ chỉ lắc đầu và nói:
“John à, mẹ cần thêm một ít thời gian. Làm ơn kiên nhẫn một chút nữa thôi.”
Chúng tôi dành cả buổi tối để xem phiên bản Alistair Sim cũ của phim “Một đêm Giáng sinh của Carol” trên tivi. Chúng tôi ngồi ôm nhau trên ghế dài, một cái mền phủ lên chúng tôi. Cơ thể mẹ bị ép chặt vào người tôi. Tôi có thể cảm thấy ngực mẹ di chuyển khi mẹ thở. Chúng tôi nắm tay nhau, và thỉnh thoảng mẹ siết chặt tay tôi. Tôi nhìn mẹ thì thấy mẹ đang chăm chú nhìn tôi. Trong hầu hết những khoảnh khắc đó, hai mẹ con tôi hôn nhau, đôi khi ngập ngừng, đôi khi với niềm đam mê mà chỉ có ở những người yêu nhau từng trải.
Sau khi xem phim xong, chúng tôi xem tin tức. Người dự báo thời tiết vui vẻ dự đoán 5 hoặc 6 inch tuyết khác sẽ rơi xuống trong đêm nay. Mẹ đứng dậy và chuẩn bị đi ngủ. Tôi vặn radio đến một đài phát nhạc Giáng sinh, loại nhạc blue chậm rãi. Tôi đã thay đồ, mặc quần đùi và áo thun. Mẹ bước ra ngoài, chỉ mặc chiếc áo nỉ, lại trông thật quyến rũ chết người khi nó phô bày đôi chân thon dài của mẹ. Cái áo chỉ vừa đủ dài để khiến tôi tự hỏi mẹ đang mặc gì bên dưới.
“Mmm… mẹ thích nhạc này đó John.” Mẹ nói, lắc lư một chút theo giai điệu. Rồi mẹ cười toe toét. “Mẹ rất thích nó, con trai à!”
Tôi tắt hết đèn, chỉ bật đèn trên cây thông Giáng sinh và cầm tay mẹ, dắt mẹ đến giữa phòng trước cây thông Giáng sinh đang nhấp nháy. Mẹ vòng tay ôm cổ tôi còn tôi vòng tay quanh eo mẹ. Hai mẹ con tôi di chuyển chậm rãi theo tiếng nhạc.
Khi Nat King Cole hát về hạt dẻ và đại loại thế, mẹ tựa đầu vào ngực tôi rồi thì thầm:
“Mẹ yêu con, John à.”
Trái tim tôi như muốn vỡ tung, và tôi thì thầm trở lại:
“Con yêu mẹ, Carrie à.”
Mẹ thở dài và áp người mẹ mạnh hơn vào người tôi.
“Con trai của mẹ ơi, hãy giúp mẹ một việc nhé. Ở nơi công cộng khi cần thiết thì con có thể gọi mẹ là Carrie, nhưng khi mình ở nhà như vầy thì làm ơn nhớ gọi mẹ là MẸ đấy nhé.”
Sau đó mẹ ngẩng đầu lên nhìn mặt tôi. Đôi mắt mẹ lấp lánh tình yêu, và tôi nghĩ là ham muốn. Mẹ thủ thỉ với tôi:
“Dù chúng ta là gì, dù chúng ta có trở thành cái gì thì con với mẹ vẫn luôn luôn là mẹ và con trai. Đừng bao giờ quên điều đó nhé John.”
Tôi hầu như không thể làm cho giọng nói của mình to hơn tiếng thì thầm:
“Dạ, con sẽ luôn nghe lời mẹ. Mẹ ơi, con yêu mẹ nhiều lắm.”
Chúng tôi tiếp tục khiêu vũ, chuyển động của chúng tôi chậm rãi và đều đặn, hầu như hòa vào làm một người, cả hai trái tim đang đập theo nhịp. Tôi kéo mẹ vào sát người tôi hơn, tận hưởng sự ấm áp và mềm mại của cơ thể mẹ trên cơ thể mình. Hai bàn tay tôi dường như đang từ từ lang thang xuống dưới, tìm đường vào bên trong áo mẹ cho đến khi tôi giật mình nhận ra tôi đang ôm hai mông đít trần trụi của mẹ. Làn da của mẹ thật mềm mại và nóng ấm. Tôi từ từ nhận ra cặc tôi cứng như đá, nó đang áp vào bụng mẹ.
Mẹ thở dài và dường như nhận ra tôi đang ôm bà như thế nào. Mẹ hơi căng thẳng, nhưng không rời xa khỏi tôi đến khi bản nhạc kết thúc. Bài hát “Tôi sẽ về nhà dịp Giáng sinh” kết thúc với câu “… nếu chỉ trong giấc mơ của tôi.” Khi giai điệu kết thúc, mẹ lên tiếng:
“À, tốt hơn là mẹ con mình nên đi ngủ. Sắp đến giờ Giáng sinh rồi.” Mẹ nhổm người lên và hôn nhẹ lên môi tôi. “Chúc ngủ ngon nhé John. Mẹ yêu con, con trai à.”
“Con yêu mẹ, mẹ à. Chúc mẹ ngủ ngon.”
Tôi nhìn mẹ leo lên giường. Tôi nằm xuống ghế và một lần nữa, thỉnh thoảng lại nghe tiếng mẹ thở dài và xoay trở người. Phải mất một hồi lâu thì mẹ mới ngủ thiếp đi. Tôi hồi tưởng lại ngày mà hai mẹ con tôi vừa trải qua. Tôi suy nghĩ về việc chúng tôi dường như trở nên thân thiết hơn là mẹ và con trai đến mức nào. Chúng tôi đã ở ngay trên lằn ranh, tôi đã tích cực về chuyện đó, để chúng tôi trở thành người yêu của nhau.
Tôi đã sẵn sàng hơn và tôi tin là mẹ cũng vậy. Mẹ sẽ chỉ cần để cho tâm trí của bà bắt kịp trái tim và thực hiện bước ngoạn mục cuối cùng đó. Tôi ngủ thiếp đi khi tưởng tượng một cuộc sống mà mẹ và tôi là người yêu của nhau, tự hỏi điều đó sẽ mất bao lâu. Trong thực tế, tôi ước gì có một phép lạ Giáng sinh. Các bạn biết đấy, đôi khi có những điều ước trong lễ Giáng sinh lại trở thành sự thật.