Phần 176
Tiếng chuông báo hiệu hết giờ học vang lên khắp trường, Hạnh thu dọn giáo án, sách vở bỏ vào giỏ, chào cả lớp rồi bước ra. Khi đang đi trên hành Hạnhg thì chợt gặp hai thằng Thiện Cường, vì đây là ở hành Hạnhg lớp học cho nên Hạnh gật đầu mỉm cười chào hai thằng như hai học trò của mình, khi đi ngang hai đứa thì hai đứa bỗng cúi đầu vào nói:” Chúng em chào cô!” và có một đứa chợt dúi vào tay Hạnh một mảnh giấy, Hạnh không biết chúng có ý định gì nhưng cũng vội vàng nắm chặt lòng bàn tay lại.
Sau khi ra khỏi trường thì Hạnh mở mảnh giấy ra xem. Trên đó chỉ có vài chữ “20 siêu thị”. Hạnh đọc đi đọc lại mấy lần mới hiểu, thì ra hai bằng có ý bảo Hạnh tối nay lúc 20h ra siêu thị ở gần nhà Hạnh. Chúng viết như thế thì bố ai mà biết được, Hạnh chỉ đoán mò đại thôi vì gần nhà Hạnh có một siêu thị, hơn nữa cả ngày hôm nay Hạnh chưa gặp thằng lần nào nên chắc hai thằng muốn gặp Hạnh một chút để ‘tâm tình’.
Tối đó sau khi dùng cơm xong với Phú thì Hạnh nói cần phải ra siêu thị mua một ít đồ, và cũng có thể đi hóng mát tí. Phú định đi chung nhưng Hạnh không cho, nàng nói là đi mua đồ của phụ nữ tiện thể mua thuốc tránh thai luôn vì thuốc tránh thai ở nhà đã hết. Đúng 8h tối Hạnh có mặt ở siêu thị gần nhà, nhưng Hạnh không bước vào mà đứng ở gần đó, quả nhiên chờ một chút thì thấy hai “nhân tình” của Hạnh lại. Hai thằng chạy hai chiếc xe đạp loại thể thao, nên khi chạy phải cúi người xuống. Hạnh thấy chúng còn mang theo cả một cái balo nhỏ nữa, không biết chúng có ý định gì.
Khi hai đứa vừa lại gần thì Hạnh hỏi:
– Hai đứa mang balo làm gì thế!
– Cái gì mà ‘đứa’, ở đây đông người không tiện phạt em đâu, ghi sổ đấy nhé!” – Thiện nói
Hạnh nghe thế thì bật cười. Cường đưa balo cho Hạnh rồi nói:
– Em kiếm nhà vệ sinh công cộng nào gần đây mà thay. – Hạnh cầm balo lên cảm thấy khó hiểu
– Là quà của bọn anh mua tặng em đó, hôm nay em đi chơi với anh thì phải mặc đồ của anh mua cho chứ! – Thiện liền nói
Hạnh chợt cảm thấy vui vẻ, nên cầm balo, rồi theo hai thằng đi đến một công viên ở gần đó, khi đến gần công viên thì Hạnh chợt cảm thấy sao sao ấy, mặt bỗng đỏ lên, thì ra cái công viên này Hạnh cũng biết, nơi này là nơi mà các cặp hay ngồi với nhau vào buổi tối, và chúng thích làm gì thì làm, có ai thấy cũng không thèm quan tâm. Hạnh nói:
– Thôi mình đi chỗ khác đi, chỗ này không ổn lắm!
– Có gì mà không ổn chứ, nơi này là thiên đường của các cặp tình nhân đó! – Thiện nói
Hạnh định nói nhưng đã bị Cường chặn trước:
– Thôi nào ‘em iu’, cứ vào đây đi, chút nữa em sẽ biết mà, bọn anh có kế hoạch hết rồi, không sao đâu, đừng có ngại!”
Hạnh hơi ngập ngùng nhưng rồi cũng đồng ý, sau đó Hạnh chạy vào một nhà vệ sinh công cộng gần đó để mà thay đồ. Khi Hạnh mở ba lô ra thì chợt cảm thấy nóng cả mặt, thì ra bộ đồ mà hai thằng đưa cho nàng rất… rất… rất là ít vải. Cái áo, à không, phải gọi là cái yếm thì đúng hơn, nhưng nó còn bé hơn cả cái yếm nữa, tính ra nếu Hạnh mặc vào thì chỉ đủ che được hai vú của nàng mà thôi, còn tất cả phần lưng và bụng đều phơi ra cả. Thứ còn lại là một cái váy, nhưng nó lại ngắn vô cùng, Hạnh lấy ra thử thì ôi thôi, nó chỉ đủ che được phần mông của nàng mà thôi. Hạnh ngập ngừng không biết có nên mặc vào không, Hạnh định bỏ lại vào balo thì thấy trong đó có một mảnh giấy nữa, Hạnh cầm lên xem, trong đó có ghi vài chữ:” Nếu em không thay đồ thì đừng gặp tụi anh nữa!”
Hạnh xem xong thì sững người, rồi đắn đo một hồi, Hạnh cởi áo sơ mi ra, cởi luôn áo ngực ra, lấy cái yếm mặc vào, khi Hạnh mặc cái áo yếm vào thì đột nhiên nàng cảm thấy rất thích, vì cái yếm rất mỏng, mềm và mát rượi, hai vú của nàng có cảm giác thật là thoải mái, “tự do”, đúng vậy hai vú của Hạnh được tự do, không phải bị kềm kẹp bởi cái áo ngực của Hạnh. Hạnh biết, Hạnh thích cảm giác này. Rồi trong đầu Hạnh chợt nghĩ đến cái váy, Hạnh hồi hộp không biết mình sẽ có cảm giác gì khi mặc váy, vì Hạnh chưa bao giờ mặc váy cả, Hạnh vội kéo quần xuống, rồi mặc cái váy vào, ‘thoải mái’, đúng vậy cảm giác thật là thoải mái, thoáng mát. Hạnh tự nhìn lại thì thấy cái váy có màu hồng phấn, cái yếm cũng thế, tiệp màu với nhau, Hạnh cũng cảm thấy đẹp. Hạnh không ngờ, khi mình mặc bộ đồ này vào thì còn khêu gợi và hấp dẫn hơn những cô bé choai choai tuổi mới lớn thích khoe hàng kia nhiều. Chợt Hạnh đỏ mặt lên, thì ra nàng nghĩ không biết là hai thằng ‘người yêu’ sẽ có phản ứng ra sao khi thấy Hạnh mặc đồ thế này. Hạnh cất đồ của mình vào ba lô, định đi ra, nhưng Hạnh chợt khựng lại, không biết là suy nghĩ gì rồi bỗng Hạnh tuột luôn cái quần lót của mình xuống, cất vào balo luôn. Vậy là lúc này bên dưới của Hạnh mới thật sự là thoáng mát. Hạnh xõa tóc ra rồi bước ra khỏi nhà vệ sinh công cộng. Nhưng Hạnh không biết rằng, chính quyết định này của nàng đã dẫn đến một hậu quả khôn lường.
Khi hai ‘người yêu’ của Hạnh thì thấy Hạnh thì ngây người ra ở đó, thấy bộ dạng của hai ‘người yêu’ như thế thì Hạnh cảm thấy rất là vui, Hạnh thích thú, ưỡn ngực ra, bước đến chỗ hai thằng. Khi lại gần rồi mà hai thằng vẫn còn nhìn chằm chằm vào Hạnh, Hạnh cười hì hì, trong lòng nàng thật sự rất vui rồi nói:
– Nhìn gì mà chằm chằm thế, chưa thấy người đẹp bao giờ à?
Hai thằng vẫn còn ngây ngốc, lẩm bẩm nói:
– Em thật sự là quá đẹp, tuyệt trần!”