Ba Trinh qua đời khi Trinh mới vừa 8 tuổi. Thu là Mẹ của Trinh lúc đó mới có 26 tuổi, nhưng vì thương con, Thu chỉ lo đi làm, lo nuôi con và không hề nghĩ đến một người đàn ông nào khác nữa. Từ lúc bé là Trinh đã rất ít cười, ít nói và gương mặt lúc nào cũng đợm nét âu sầu. Chỉ vài ngày nữa là đến ngày sinh nhật thứ 17 của Trinh. Sáng nay Trinh lại ngồi trên giường xoi gương nhìn thân thể của mình.
Trinh có mái tóc đen mược và dài tới ngang lưng. Với gương mặt hình trái soan, cặp mắt bồ câu long lanh nhưng lúc nào cũng buồn bã. Trinh lại có cái sóng mũi dọc dừa trông vô cùng cân xứng với đôi môi đỏ mọng của nàng. Trinh dùng hai tay nâng niu bóp nhè nhẹ cặp vú to tròn và căng đầy nhựa sống của mình, rồi rờ cái lỗ rún thật là ngây ngô trên bụng. Tương phản với cặp ngực tròn xoe của Trinh là cái eo thon thon nhỏ xíu. Trinh dùng mấy ngón tay lần vào mớ lông đen bóng trên mu lồn rồi xoa nhè nhẹ. Rồi nàng thở dài chán chường khi nhìn đến chân trái của mình. Trinh bị liệt, chân trái của nàng bị teo, trông rất xấu xí. Trinh nằm bật ra giường buồn bã phơi bày thân hình trắng bốc như trứng gà luộc của mình. Trinh tủi thân, nàng lấy mền che cái chân bị tật lại.
Mỗi lần đi đâu thì Trinh phải lắp cái chân dành cho người bị liệt vào, nên Trinh rất ít đi ra ngoài. Trinh cứ trốn trong nhà, nên da nàng đã trắng lại càng trắng thêm, tóc nàng đã đen tuyền lại càng đen tuyền thêm. Trông nàng rất là đẹp. Trinh cũng biết mình đẹp lắm. Nàng rất chán khi nghĩ đến tuổi xuân của mình đang trôi qua một cách thật yên lặng. Trinh muốn khóc gào lên khi thấy những cô gái cùng lứa tuổi đều có bạn trai và có người yêu.
…
Chiều nay đi làm về Thu vui vẻ hớn hở nói với Trinh:
“Trinh, hôm nay mẹ con mình đi ăn cơm tiệm, con nhé?”
Thật sự Trinh không muốn đi, nhưng thấy mẹ vui quá nên nàng cười gật đầu đồng ý. Thu đi vào nhà trong rồi nói thêm:
“Mẹ đi tắm, Con hãy thay quần áo trước đi.”
Trinh dạ một tiếng rồi vào trong. Nàng lay hoay lắp cái chân sắt vào chân trái của mình rồi bận cái quần Jean và áo sơ mi trắng. Nàng chảy lại mái tóc rồi ngắm nghía trong gương một tí. Trinh tự nhủ “Mình đẹp thật” rồi nàng thở một cái thật dài và đi khập khểnh ra nhà trên ngồi chờ mẹ.
Bỗng có tiếng chuông, Trinh khập khểnh đi ra mở cửa. Một người đàn ông trung niên, ăn bận tươm tất, cười với Trinh rồi hỏi:
“Mẹ về chưa cháu?”
Trinh chưa trả lời thì Thu từ trong nhà nói vọng ra:
“Trinh, con mở cửa cho chú Phong vào đi con, chú ấy mời mẹ con mình đi ăn cơm tối nay đó.”
Rồi Thu bước ra, vấn cái khăn tắm ngang người nói thêm:
“Anh đắt xe vô nhà đi, Em gọi điện thoại cho tắc xi nhé?”
“Ừ em gọi tắc xi đi là vừa đó em.”
Trinh chưng hửng với cách xưng hô của hai người. Nàng mở của cho Phong dắt chiếc xe? Dream? Vô nhà. Phong ngồi đối diện với Trinh. Chàng muốn lấy lòng Trinh nên cười hỏi ba loa:
“Cháu năm nay bao nhiêu tuổi vậy?”
Trinh cúi đầu bẻn lẻn trả lời:
“Dạ, cháu 17 tuổi.”
“Cháu học lớp mấy vậy?”
“Dạ cháu nghỉ học lâu rồi.”
Nói xong Trinh ngồi im. Sợ Trinh ngại nên Phong cười hề hề hỏi vớ vẩn để phá tan bầu không khí lạnh đó:
“Nè… cháu có bồ bịt gì chưa, có thì dừng có giấu chú nhe. He he… Chú không nói cho mẹ biết đâu, he he?”
Trinh thoáng buồn trả lời:
“Dạ cháu không dám có bồ?”
“Ô, Chưa có thì từ từ để chú giới thiệu cho, he he? Cháu tên gì?”
“Dạ, tên Trinh.”
“Ô cái tên đẹp quá, cháu cũng đẹp lắm đó.”
Trinh rất ghét ai khen mình đẹp, vì khen đẹp như là đâm một lưỡi dao xuyên vào tim nàng vậy. Trinh buồn buồn trả lời:
“Da? Cháu không dám, cháu cũng không nghĩ đến bạn trai đâu?”
Phong cười to để gây thiện cảm với Trinh. Thì lúc đó mẹ Trinh cũng bước ra. Phong nói lớn:
“Ô, trông em kìa, em đẹp quá. Cả hai mẹ con đều đẹp cả, he he?”
Mẹ Trinh cười nhoẻn miệng và nói:
“Anh chỉ khéo nịnh đầm, coi chừng con nó cười cho đó.”
Trinh vô cùng bỡ ngỡ, qua sự đối thoại của hai người, nàng hiểu ngay cái quan hệ của mẹ và người đàn ông tên Phong kia. Trinh cố vui rồi cười theo. Ngay lúc đó thì có chiếc tắc xi đậu trước cửa bấn kèn inh ỏi. Mẹ Trinh hối thúc Phong và Trinh, rồi ba người leo lên chiếc xe tắc xi đi ra trung tâm Sài Gòn ăn cơm tối.