Phần 8
Một tháng sau đó Huyền chẳng thiết ăn uống làm Liên – tên cô bé đồng tính kia – cũng sốt vó lên với Huyền. Buổi tối Huyền không ngủ được vì nghĩ đến Tùng. Huyền đi cải tạo lao động vật vờ như một con nghiện, hôm nào cũng bị đánh vì không hoàn thành chỉ tiêu. Liên phải làm hộ phần việc của Huyền bao nhiêu, nhưng vẫn không được, vì Liên hoàn thành chỉ tiêu của Liên xong thì cũng đã gần hết giờ chẳng giúp gì được Huyền mấy.
Liên làm đủ mọi cách, trong giờ làm việc liên tục nhắc Huyền tập trung vào làm việc khi Huyền ngẩn ra. Nhưng chẳng ích gì, điều duy nhất mà Liên có thể làm giúp Huyền là bôi thuốc đỏ vào mông của Huyền sau khi bị đánh mỗi ngày và nghe Huyền kể chuyện về Tùng, Cường, Tuyết và đời mình. Liên cũng rưng rưng nước mắt khi nghe câu chuyện tình bi thảm của Tùng và Huyền…
Ở bên ngoài nhà tù, Hạnh phải lấy lý do về quê thăm gia đình để xin nghỉ để đi tìm tông tích của Tùng trên Lạng Sơn. Hơn 3 tuần gần một tháng hỏi thăm lòng vòng mọi ngõ ngách Hạnh chỉ biết theo lời một ông già làng kể lại rằng…
“Khuya hôm đó, khi ông đi tiểu thấy một lũ đàn ông Trung Quốc lôi xềnh xệch một cơ thể hay là một xác chết trần truồng trắng xóa. Chắc là mang đi chôn hay sao ấy. Ở cái vùng khỉ ho cò gáy này pháp luật đâu có với tới. Nên chuyện đó cũng là thường ngày ở huyện thôi. Ông không dám kêu vì sợ bọn nó giết người diệt khẩu”
Hạnh chưng hửng. Tuần sau đi thăm nuôi mà báo tin này cho Huyền chắc con bé đập đầu tự vẫn trong tù mất thôi. Biết làm sao bây giờ. Cứ về đã rồi bàn bạc với Bình sau. Hạnh đâu còn đồng nào trong người đâu, 3 tuần ở trên này tiêu hết tiền dự phòng mang theo rồi. Phải về để tuần sau còn đi thăm Huyền.
Ngày mai là đến ngày đi thăm nuôi rồi, Huyền trằn trọc cả đêm không ngủ được. Không hiểu là Hạnh và Bình đã tìm được thông tin về Tùng chưa. Nhưng Bình đã quyết định phải dấu Huyền càng lâu càng tốt. Còn Tùng thì khi nào được Hạnh lại phải đi chuyến nữa nếu Tùng có chết cũng phải tìm thấy xác. Điều trước mắt là phải lo chạy chọt cho Huyền được làm công tác lẻ ở trong tù.
Công tác lẻ là những phạm nhân có mức án tù ít năm, đạo đức tốt, thật thà lanh lợi để ra dọn dẹp phòng làm việc, hội trường và phòng trọ nơi các cán bộ của trại giam nghỉ ngơi khi có việc phải ở lại trại đột xuất, như họp hành hay có lớp tập huấn. Đặc biệt cái chân công tác lẻ này chỉ dành cho các phạm nhân có án tù từ 3 đến 5 năm. Để hết 3 hay 5 năm đó, chúng nó lại được ăn tiền chạy chọt của những phạm nhân khác.
Người ta giành nhau để được cái chân đó mà. Vì công việc nhẹ nhàng, cả ngày ở phòng trọ của cán bộ đó thích nấu nướng thích làm gì thì làm, chỉ tối về phòng giam ngủ… Công việc thì chỉ như là ôsin, nấu cơm, giặt giũ quét sân, quét hội trường, chăm sóc sân vườn, vệ sinh hồ cá v… v… nói chung là vất vả so với ở ngoài nhưng là quá sướng so với lao động cải tạo.
Hạnh và Bình tốn bao nhiêu tiền chạy ngược chạy xuôi lo cho Huyền được vào chỗ đó dù Huyền đang giận dỗi Hạnh và Bình không thèm nói chuyện không thèm cảm ơn vì không tìm được thông tin của Tùng. Nhưng chính tại cái nơi tưởng chừng như thiên đường này, cuộc đời của Huyền lại trở nên chó má hơn bao giờ hết mà tất cả cũng chỉ vì Huyền quá đẹp và quá hấp dẫn. Đúng là hồng nhan bạc mệnh mà.
Còn Tùng thì ở cái nơi mà chẳng ai biết là đâu đó vẫn tiếp tục làm công việc khổ sai như vậy. Ban ngày làm ôsin, đốn củi, nấu cơm, giặt giũ, cày ruộng… và tranh thủ hái lá thuốc chữa bệnh cho mình buổi tối lại làm cave đực miễn phí mà có khi lại bị cưỡng hiếp tập thể. Căn bệnh trĩ và lòi dom của Tùng chữa trị bao nhiêu năm nay, tốn công hái thuốc, xay thuốc, sắt thuốc mà vẫn không khỏi vì bị bắt ép quan hệ tình dục gần như liên tục, căn bệnh nhiều khi đã tưởng sắp khỏi lại trở nên tái phát dữ dội hơn.
Chàng trai trẻ khỏe đẹp ngày nào giờ trở nên tàn tạ, hom hem hơn bao giờ hết. Nhưng lũ thú hoang đó chỉ cần một cái hậu môn bất kỳ nào đó để chúng nó đụ thôi mà. Tùng bây giờ khi bị cưỡng dâm chỉ còn biết cắn răng, tay nắm chặt vào nắm đất thôi chứ còn cũng không giãy giụa, không kêu la nữa. Vì Tùng biết có giãy giụa kêu la thì cũng chẳng ích gì chỉ tổ mệt mỏi và khàn tiếng vào ngày hôm sau thôi. Tùng phải cố chịu đựng vì Huyền đang chờ mình. Tình yêu và hy vọng vào một ngày tươi sáng sẽ được gặp lại nhau đã giữ cho 2 bạn trẻ bất hạnh của chúng ta sống sót, chịu đựng và chờ đợi trong hy vọng.
… Bạn đang đọc truyện sex tại web: https://tuoinung.com/
Một cô gái nông thôn như Huyền thì công việc giặt giũ cơm nước, lau dọn, chăm sóc cây vườn, vệ sinh hồ cá là điều quá dễ dàng. Ít nhất là nó cũng dễ dàng hơn những công việc cải tạo lao động. Nhiều người ghen tị với sự may mắn của Huyền, có người còn bảo, Huyền đẹp quá, chắc là phải lên giường với ông trưởng ban trại giam Sơn (trong trại hay gọi là ban Sơn) hay ban Tiến rồi mới may mắn như vậy. Huyền hơi sửng sốt nhưng kệ, chấp làm gì bọn ghen tị đồn nhảm. Sao ban Sơn hay ban Tiến dám làm chuyện đó với các nữ tù nhân.
Một nơi trừng trị những kẻ vi phạm pháp luật như thế này chẳng nhẽ lại không có pháp luật. Huyền luôn tin chắc không có chuyện đó. Cho nên dù ban Sơn và ban Tiến có những hành động hơi gần gũi “quá mức bình thường” thì Huyền cũng không nghi ngờ gì cả. Những cái cầm tay, những cái vuốt tóc trong lúc cười cợt của ban Sơn hay ban Tiến chẳng làm cho Huyền nghi ngờ hay đề phòng gì cả.
Liên cũng cảnh bảo Huyền nhiều lần nên cẩn thận nhưng Huyền cũng không tin vì nghĩ cô bé đồng tính có lẽ khó chịu vì không được gần gũi với Huyền nhiều kể từ khi Huyền ra làm công tác lẻ. Liên khó chịu có khi là vì ban Sơn và ban Tiến gần gũi với Huyền hơn Liên đấy mà. Nên Huyền vẫn tiếp tục chủ quan như thế.
Nhiều lần đã chuẩn bị đến giờ về trại giam vào buổi tối thì ban Sơn hoặc là ban Tiến lại giao thêm việc cho Huyền. Huyền vì cả nể nên cứ ở lại làm thêm, dù mỗi lần như thế, Huyền lại bị người gác cổng trại giam mắng là vô nguyên tắc, là vô kỷ luật v… v… Liên lại cảnh báo Huyền nhưng Huyền lại không nghe theo. Cho đến một buổi chiều muộn, Huyền ở lại làm thêm theo yêu cầu của ban Sơn.
Huyền ở lại kho nốt nồi cá kho tộ, cá kho tộ này phải càng lâu thì mới càng thấm càng nhừ và càng ngon. Huyền dọn dẹp các thứ một chút để đỡ bớt công việc ngày mai một chút trong khi chờ nồi cá đã thấm, nhừ và ngon. Ban Sơn tiến đến từ từ từ phía sau của Huyền, từ từ đặt tay lên quả mông gợi cảm của Huyền (Huyền không mặc bộ váy lộng lẫy như khi hành nghề trước đây mà chỉ là bộ đồ ở nhà bình thường cũng không che đi được những đường cong hấp dẫn của mình). Huyền giật mình kêu khẽ lên:
– Cán bộ, đừng đùa em, để em làm nhanh còn đi về…
Huyền nhẹ nhàng phản ứng khéo léo và giãy ra, nhưng ban Sơn lại ôm chầm lấy Huyền từ đằng sau, ấn con cu cứng ngắc từ bao giờ vào mông của Huyền và đưa đẩy.
– Ban Sơn, đừng thế, không em kêu lên đấy. Ban Sơn…
– Ở đây, em có kêu khản cả tiếng cũng chẳng ai nghe đâu. Chiều anh tí đi, đợt 2/9 tới đây, anh phê cho được xuất sắc sẽ được giảm án vài tháng đó…
– Đừng ban Sơn, tôn trọng em với…
– Mày là gái đĩ tôn trọng cái gì? Lên giường với bao nhiêu thằng rồi còn ngượng sao?
– Em xin ban Sơn, ban Sơn thương em với, bà lớn nhà ban Sơn giết chết em mất và sự nghiệp của ban Sơn nữa.
– Lo gì cái bà già nhăn nhó đó. Em không nói, anh không nói, ai mà biết. Chiều anh tí đi. Không sao đâu mà…
Huyền bây giờ mới hoảng loạn thực sự, không ngờ những điều mà Liên cảnh báo mình lại trở nên đúng. Huyền giấy giụa khỏi vòng tay chắc như vọng kiềm của ban Sơn. Ở đây, ăn uống đắt đỏ khổ sở đâu có được sung sướng như ở ngoài, Huyền gầy và yếu đi nhiều quá đầu có đủ sức khỏe để giãy giụa. Huyền giãy giụa và vẫn tiếp tục nhẹ nhàng cầu xin ban Sơn cho đến khi ăn một cái tát của ban Sơn, ngã ra giường, mắt Huyền nổ đom đóm mắt vì cái tát quá mạnh của ban Sơn:
– Bố mày nói mãi mày không nghe, rượu thưởng không uống lại thích uống rượu phạt hả?
Ban Sơn vừa nói vừa phi lên giường rất nhanh và đè lên người Huyền. Huyền giấy giụa, trong khi gã dùng 2 đầu gối đè lên 2 bàn tay của Huyền. Hắn dùng tay lột trần Huyền, trong khi Huyền kêu la:
– Mày la nữa đi, xem có ai nghe thấy mày kêu la không? Tao muốn mày tự nguyện để cả hai cùng sướng. Này… bây giờ… ông cho mày chết này.
Ban Sơn vừa tát Huyền vừa mắng vừa lột trần Huyền, vứt quần lót áo lót của Huyền tung tóe. Hắn tát Huyền, chọc cu loạn xạ vào mép lồn của Huyền vì Huyền giãy giụa kinh quá. Hắn tát Huyền, đè Huyền ra và nỗ lực đút cu vào lồn của Huyền. Hắn đã đút cu vào được cái lồn bé tí xíu của Huyền khi nó chưa hề được kích thích để mở ra và hắn bắt đầu đưa đẩy.
Huyền đau đớn khủng khiếp vì cái lồn chưa hề bị kích thích của Huyền khô ráp quá. Nhưng Huyền cũng không giãy giụa nữa, vì bây giờ Huyền mà giãy giụa thì chỉ thêm mệt và đau lồn thôi. Con cu của lão thì to, lồn Huyền thì bé và hoàn toàn khô ráp. Nước mắt Huyền ứa ra có lẽ vì tủi nhục, lại vừa thương cho Tùng. Giờ Huyền đã hiểu cảm giác thế nào là bị hãm hiếp. Nó còn khủng khiếp hơn cả lần đầu tiên của Huyền. Lần đầu tiên của Huyền, dù gì thì Huyền vẫn còn tự nguyện dù chẳng hiểu người ta sẽ làm gì mình. Nhưng hôm này, tội nghiệp Tùng quá, Tùng đã bị hãm hiếp bởi một lũ đàn ông chứ không phải như mình. Nước mắt Huyền ứa ra.
Con cu của ban Sơn giật mạnh lên và bắn tinh vào lồn của Huyền. Hắn thở hổn hển như đánh trận sau khi đã bắn tinh vào lồn Huyền. Hắn nhanh chóng rút cu ra, để lại cho Huyền một cảm giác đau đớn nhục nhã đến tột cùng. Hắn nhổ một bãi nước bọt xuống đất và nói với Huyền một câu còn thô bỉ hơn cả cái gã đầu tiên của đời Huyền:
– Mẹ kiếp, tưởng gái đĩ nổi tiếng thế nào chứ? Thế này thì chán bỏ mẹ. Phí cả nồi cá kho của tao. Mặc quần áo vào và xéo về trại đi.
Huyền tắt lửa nồi cá kho rồi mặc quần áo vào, lầm lũi đi về. Huyền đã khóc trong suốt quá trình đi từ nơi phòng trọ về đến nhà. Lão gác cổng lại mắng Huyền và nói:
– Nói không đúng à? Mà còn khóc cái nỗi gì. Phải cố mà xong sớm rồi còn về sớm chứ…
Nhìn thấy Huyền vào với 2 con mắt sưng húp, Liên hốt hoảng:
– Có chuyện à? Em bảo chị rồi chị có nghe em đâu…
Huyền muốn ôm chầm ấy Liên quá chừng nhưng sợ quy định của trại giam không được có hành động quá thân mật giữa các phạm nhân vì sợ bị xâm phạm tình dục. Nhưng tủi nhục thay kẻ có đủ can đảm làm chuyện xâm phạm tình dục là những người có quyền lực cao nhất ở cái trại giam này chứ đâu phải cô bé đồng tính tội nghiệp này. Huyền lại khóc, Liên vỗ nhẹ vào vai Huyền an ủi.
Không ai biết chuyện này ngoài Huyền, ban Sơn và Liên. Mọi chuyện vẫn êm thấm. Ban Sơn thì coi thường Huyền ra mặt như là một món hàng đã dùng rồi không hơn không kém. Hắn hoạnh hoẹ với Huyền đủ điều làm Huyền càng thêm tủi nhục. Nhưng cái chuyện ô nhục đó không che giấu mãi được. Vì Huyền có thai với ban Sơn. Huyền lo lắng, Liên lo lắng và cả ban Sơn bây giờ mới sốt vó lên. Hắn dọa nạt Huyền:
– Khôn hồn mày khai với ban Tiến là con trong một lần chung chạ với một thằng khách hấp dẫn mà mày không dùng bao cao su thì tao ỉm vụ này đi và sẽ xin cho mày được giảm án 2 tháng mỗi năm. Còn không thì đừng có trách…
Huyền im lặng làm theo. Dù vậy nhưng trong trại giờ thì ai mà chẳng biết, chẳng qua là loè cấp trên thôi. Còn mọi người thì im lặng cho nó xong chuyện. Hạnh và Bình đều ứa nước mắt khi nghe chuyện. Huyền nói:
– Các chị đừng tìm Tùng làm gì nữa. Chỉ cần anh ấy còn sống là đủ. Chứ em chẳng mong là được ở cùng anh ấy nữa. Em đã có con cùng người khác rồi mà.
Huyền ứa nước mắt ra. Trong cơn bất bình Hạnh thốt lên:
– Mày lo cho mày và đứa con của mày đi. Thằng Tùng chết mất xác rồi còn đâu nữa mà lo cho nó…
– Chị nói sao? Chị nói lại em nghe xem nào…
– Con này, mày ngu quá. Lộ hết chuyện rồi…
Bình thốt lên, trong khi Huyền thì đang nhìn 2 chị và từ tốn hỏi:
– 2 Chị giấu em cái gì vậy? Nói em biết được không?
Hạnh và Bình đều im lặng vì không biết nói sao:
– 2 Chị cứ nói đi. Đời em đã nát bét thế này. Còn gì để giấu nữa. Còn nỗi đau nào mà em chưa từng vượt qua…
Hạnh và Bình thở dài. Bình ra hiệu cho Hạnh nói đi:
– Huyền à? Tháng trước chị đã ở lại Lạng Sơn 3 tuần để tìm tông tích của Tùng và…
– Chị cứ nói đi em nghe.
– Em phải hết sức bình tĩnh. Em phải sống để còn nuôi con. Em hiểu không?
– Chị cứ nói đi em hứa sẽ bình tĩnh mà…
– Hỏi mãi, chị tìm được đến nơi mà người ta họ hẹn giao tiền. Một ông già ở gần đó cho chị biết khi ông thức dậy đi vệ sinh thì thấy một nhóm người bê một cái xác trần truồng đi đâu đó…
Huyền thấy lòng mình nhói đau như chết điếng người. Huyền muốn khóc quá, muốn gào to, muốn được điên loạn như lần trước để vơi bớt cơn đau đớn này đi. Chưa bao giờ Huyền cảm thấy đau đớn như là lần này. Đau đớn đến nỗi Huyền không khóc được nữa. Huyền chỉ cười khẩy rồi từ từ đứng dậy lờ đờ bước vào đi về phía người quản giáo xin được vào phòng nghỉ ngơi vì mệt. Hạnh và Bình đều đứng dậy gọi Bình lo lắng nhìn thấy Huyền bước vào phía trong dáng đi loạng choạng như sắp ngã. Trên suốt đường về Bình liên tục trách Hạnh là dại mồm quá. Huyền mà có mệnh hệ gì thì biết làm sao.
Nhưng làm sao mà Huyền có chuyện gì được nữa, Huyền chẳng thiết sống nhưng cũng không đủ can đảm để chết. Chết đi rồi, xuống dưới đó gặp Tùng, Huyền biết ăn nói sao đây. Nói Huyền đã có thai với người khác. Dù Tùng có thể không trách Huyền, nhưng Huyền thì không thể tha thứ cho mình được. Huyền giờ đây trong ngục vô cảm như một cái xác vô hồn.
Không cười, không nói, không khóc, không đau khổ, lặng lẽ một mình nuôi con. Ai cũng ái ngại cho Huyền, không dám dây vào nữa, chỉ còn mỗi Liên giúp đỡ Huyền hằng ngày. Năm nào Huyền cũng được xét giảm án tù vào mỗi đợt 2/9. Mọi người năm nào cũng bình bầu cho Huyền hạnh kiểm xuất sắc để Huyền còn nhanh chóng giảm án. Vì hoàn cảnh của Huyền bi thảm quá mà. Còn không thì cứ mỗi lần họp bình bầu hạnh kiểm là y như rằng mọi người moi móc, chọc ngoáy, lôi các khuyết điểm của nhau ra theo đúng tinh thần là “không ăn được là đạp đổ”. Con của Huyền đã được gần 2 tuổi, án tù 5 năm của Huyền được giảm xuống còn 3 năm. Huyền cũng sắp được ra tù rồi.
Còn Hạnh và Bình ở bên ngoài tranh thủ thay phiên nhau “cày xới” nát bét tỉnh Lạng Sơn với phương châm “không tìm thấy người thì cũng phải thấy xác”. Còn Tùng sau hơn 2 năm chỉ biết đến rừng núi cuối cùng thì cũng được đi theo gia chủ đi chợ vùng cao để khuân hàng về cho gia chủ. Bao nhiêu năm rồi Tùng không được đến một nơi náo nhiệt như vậy nên Tùng cảm thấy ồn ào đến điếc tai.
Nhưng rồi sau 2 tuần đi theo gia chủ đi chợ vùng cao cuối cùng thì Tùng cũng bắt đầu làm quen trở lại với tiếng người cười nói ồn ào. Và chính vì việc đi chợ vùng cao liên tục thế này mà Tùng đã gặp được Hạnh. Nhưng cũng không dễ dàng gì. Vì Tùng bây giờ cũng tàn tạ quá nên Hạnh cũng không nhận ra được Tùng. Còn Tùng thì cũng không nhìn thấy Hạnh vì Tùng chỉ cúi gằm mặt xuống đất nghĩ ngợi mông lung.
Phải rất lâu cho đến khi Tùng loay hoay thế nào đó chạm vào tay Hạnh một cái. Tùng và Hạnh nhìn nhau rất lâu. Tùng trợn tròn mắt vì nhận ra Hạnh. Còn Hạnh thì sau khi nhìn rất lâu cũng nhận ra Tùng. Khi Hạnh định kêu to lên thì Tùng ra hiệu bảo Hạnh im lặng, rồi Tùng lẳng lặng đi theo gia chủ của mình.
Hạnh lẳng lặng đi theo. Tùng nheo mắt Hạnh chỉ vào sợi chỉ trên giặt áo rồi vứt xuống đất, rồi làm động tác giống như là kéo sợi chỉ đi theo mình. Hạnh hiểu ngay ý của Tùng là Hạnh làm dấu trên đường đi để còn nhớ đường mà bỏ trốn. Hạnh lôi tất cả mọi thứ trang điểm của mình, kem chống nẻ, kem trang điểm, phấn bôi mặt… bôi khắp nơi lên các cây dọc đường đi để làm ký hiệu.