“Ôi chúa ơi! Xem tuyết rơi kìa, con trai!”
Mẹ tôi nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên và vui mừng. Chúng tôi vừa rời khỏi trung tâm thương mại, trên tay đầy những món quà Giáng sinh vào phút cuối cùng sau vài giờ mua sắm. Người dự báo thời tiết cảnh báo có thể có tuyết, nhưng đã có vài inch của cái thứ màu trắng trên mặt đất trong ánh chiều tà mờ ảo. Những đám mây vần vũ trên trời hứa hẹn còn nhiều tuyết hơn nữa. Khi chúng tôi đi trong cơn mưa tuyết, tôi không thể không ngưỡng mộ vẻ đẹp của mẹ tôi, cứ lặng lẽ ngắm nhìn mái tóc đen dài của mẹ bị những bông tuyết phủ đầy.
Chúng tôi mang những món quà đến chiếc xe hơi cũ kỹ của mẹ rồi đi tìm nhà hàng. Tại một quán bít tết ở địa phương, hai mẹ con tôi gọi món bít tết và từ chỗ ngồi bên cửa sổ, chúng tôi ngắm cảnh tuyết rơi trắng xóa bên ngoài.
“Mẹ nghĩ là mình có thể đã phạm sai lầm rồi, con yêu à.” Mẹ nói. “Có lẽ chúng ta nên về nhà ngay khi mẹ tới đây mới phải.”
Tôi nhìn mẹ và gật đầu đáp:
“Có lẽ vậy. Ngay cả người dự báo thời tiết còn không ngờ chuyện này lại xảy ra.”
Tôi dừng lại ở quán bar trên đường đi và thay vì thể thao, mọi người đang xem các bản tin thời tiết trên Bản tin Sáu giờ. Một sự va chạm bất ngờ với khối không khí lạnh vùng cực và sự ẩm ướt đã tạo ra một cơn bão tuyết lớn. Cái từ ‘bão tuyết’ đã được xì xào xung quanh.
Mẹ đã lái xe xuống đây từ quê nhà của chúng tôi ở phía tây Illinois để chở tôi đi nghỉ Giáng sinh. Tôi là sinh viên năm cuối tại một trường đại học địa phương ở Chicago. Tôi sống ngoài khuôn viên trường và đi tàu điện đến trường. Thật ra tôi không có nhu cầu về xe hơi, đặc biệt là với giá cả cao như hiện nay. Đã thành truyền thống khi mẹ lái xe trong khoảng bốn tiếng để đón tôi đi chơi Giáng sinh. Chúng tôi phải trải qua cả ngày để quen với không khí ngày lễ, đi mua sắm và ăn tối trước khi về nhà vì cơn điên loạn của Giáng sinh. Đây là cơ hội để hai mẹ con tôi có một khoảng lặng bên nhau.
Chúng tôi rời nhà hàng, mặt đất xung quanh đã ngập vài inch tuyết. Chiếc xe của mẹ cày trên tuyết, giờ đang thực sự lộn xộn. Trên đài phát thanh, dự báo sẽ có tuyết rơi với cường độ khoảng 12 đến 15 inch vào trưa mai.
Khi về gần đến căn hộ nhỏ của tôi, chúng tôi dừng lại trước một cửa hàng tạp hóa Đại Hàn ở địa phương và dùng điện thoại trả tiền ở đó. Mẹ tôi gọi về nhà và biết rằng đã có tuyết rơi. Ba tôi không vui, lo lắng rằng mẹ tôi nên biết rõ hơn và những con đường ở đó thậm chí còn tồi tệ hơn. Ba phàn nàn cho đến khi mẹ cắt lời ba:
“Quên đi anh Harold. Anh với hai đứa sinh đôi có thể sống sót qua vài ngày mà không cần em. Có lẽ anh nên tận hưởng Giáng sinh nhiều hơn nữa.”
Mẹ trợn mắt nhìn tôi với vẻ kinh tởm về ba. Đúng vậy, ba tôi là một người hay chê bai và chỉ nghĩ tới bản thân hơn là lo cho sự an toàn của vợ mình.
Mẹ đã nói chuyện với hai thằng em sinh đôi của tôi và trấn an rằng mẹ nhớ tụi nó, nhưng nói là hai đứa và ba sẽ có một kỳ nghỉ Giáng sinh đặc biệt vui vẻ. Tôi nghĩ rằng ở tuổi 16, chúng không quá khổ sở khi vắng mẹ. Cúp điện thoại, lau đi vài giọt nước mắt, mẹ nhún vai và nói:
“À, con yêu, mẹ đoán là chỉ có hai mẹ con mình trong kỳ nghỉ Giáng sinh này.”
Tôi ôm mẹ, một cơn rùng mình xuyên qua người tôi. Tôi phải thú nhận rằng, ý nghĩ có trọn mẹ cho bản thân mình trong vài ngày thực sự hấp dẫn tôi. Tôi sẽ nhớ hai đứa em tôi, thậm chí có thể hơi nhớ đến ba, nhưng tôi đã nói sự thật khi trả lời:
“Mẹ à, con không thể tưởng tượng một người nào tuyệt vời hơn mẹ để đi chơi Giáng sinh đâu.”
Trước khi chúng tôi rời khỏi cửa hàng tạp hóa, mẹ khăng khăng là chúng tôi phải mua sắm nhiều hơn một chút, giành giật với những khách hàng khác để mua hàng vào phút cuối trước khi cơn bão tuyết đóng cửa mọi thứ. Do đó chúng tôi tìm cách để đưa chiếc xe trở lại tòa nhà chung cư cũ của tôi và vào trong con hẻm phía sau, nơi làm chỗ đậu xe. Tôi thường dùng khoảng không của tôi để làm kho chứa đồ, nhưng khi sắp xếp mọi thứ lại, chúng tôi đã xoay sở để đậu chiếc xe cũ của mẹ vô trong đó.
Hai mẹ con tôi mang thức ăn và đồ mua sắm leo lên năm dãy cầu thang, sau đó ngã gục xuống ghế dài. Trên màn hình chiếc tivi nhỏ đen trắng trong căn hộ của tôi, người dự báo thời tiết đang vui vẻ bảo đảm với mọi người rằng mới một lớp tuyết 20 inch hiện giờ, chúng tôi sẽ có một đêm Giáng sinh rất trắng.
“Vì vậy, hãy thoải mái và rúc vào người mà bạn yêu để thưởng thức tuyết đi nhé.” Anh ta khuyên nhủ.
Mẹ và tôi chỉ cười toe toét với nhau, nụ cười của mẹ có một chút bí ẩn. Tôi cười to và nói:
“Hãy để cho tuyết rơi, hãy để cho tuyết rơi!”
Đó là ngày 23 tháng 12 năm 1981, và tôi đang trải qua kỳ nghỉ Giáng sinh với người phụ nữ mà tôi yêu hơn bất kỳ ai khác trên thế giới này.
Được truyền cảm hứng, tôi đi xuống cầu thang đến nhà kho và mang cây thông Nô en cũ mà mẹ đã tặng tôi khi tôi mới đi học đại học. Đó là một cây nhân tạo cũ xưa mà tôi đã lớn lên cùng. Mẹ đã đóng gói nó với đầy đủ đồ trang trí và đèn. Hai mẹ con tôi đã dành cả buổi tối để dựng nó lên và thích thú trang trí cho cây Giáng sinh, khi chúng tôi nhớ lại những ký ức đặc biệt được gợi lên bởi những đồ trang trí cụ thể và những thảm họa vui nhộn liên quan đến nó cùng nỗ lực của chúng tôi để trang trí, vào thời còn trẻ của tôi. Thật kỳ diệu, những ngọn đèn thực sự hoạt động ngay lần đầu tiên chúng tôi cắm điện vào. Mẹ vỗ tay và nhảy lên nhảy xuống, còn tôi thì không thể không chú ý đến bộ ngực của mẹ đang xóc nẩy một cách quyến rũ bên trong chiếc áo len.
Chúng tôi tắt hết mấy cái đèn khác và ôm ấp nhau trên chiếc ghế dài để ngắm cây Giáng sinh. Tôi mở nhạc Giáng sinh du dương trên dàn máy âm thanh nổi. Mẹ tôi, trên đôi chân cuộn tròn bên dưới, dựa người vào tôi. Tôi vòng tay ôm mẹ, đầu mẹ tựa vào vai tôi.
“Thật là hoàn hảo.” Mẹ nói nhỏ nhẹ. “Cảnh này rất là…”
“Lãng mạn, đúng không mẹ?” Tôi gợi ý, kéo mẹ vào sát người tôi.
“Đúng rồi, lãng mạn.” Mẹ trả lời rồi nhìn vào mắt tôi. “Đây là cách mà mẹ luôn muốn trải qua đêm Giáng sinh như vầy với ba con. Được ôm ấp trên chiếc ghế dài với người đàn ông mà mình yêu thương. Nhưng…à, con biết ổng thế nào rồi mà.” Mẹ bỏ lửng câu nói của mình.
“Dạ, con biết chứ. Giờ đoán xem mẹ sẽ phải làm gì với con nào.” Tôi nói kiểu như đùa, nhưng cũng nhận ra mẹ tôi có thể xem đó như là sự tán tỉnh.
“John ơi, thật ra mẹ thích được ở bên con. Con luôn biết chính xác mẹ thích gì mà. Mẹ không thể tưởng tượng ra bất cứ ai mà mẹ muốn ở bên cạnh ngay bây giờ. Cảm ơn con vì điều này.” Mẹ đứng dậy và hôn lên khóe miệng tôi. “Mẹ yêu con, con trai à.”
Tôi cúi xuống và trả lời:
“Con cũng yêu mẹ, mẹ ơi.”
Nói xong tôi đáp lại nụ hôn của mẹ. Tôi cũng hôn lên khóe miệng của mẹ và hôn thoáng qua đôi môi mẹ. Tôi không vội vàng, và nụ hôn kéo dài khoảng năm giây.
Mẹ thở hổn hển một chút trong giây lát khi tôi khẽ kéo mẹ lại. Mẹ trông như thể định hôn lại tôi. Hai mẹ con tôi cứ nhìn nhau một hồi lâu, không khí đầy căng thẳng. Cuối cùng, mẹ mỉm cười với tôi và dựa người vào tôi một lần nữa, gục đầu vào ngực tôi.
“Thật là lãng mạn.” Mẹ thì thầm rồi im lặng, sự căng thẳng dần biến mất.
Khoảnh khắc thật tuyệt vời và lãng mạn. Chúng tôi ngắm nhìn cây thông Noel nhấp nháy trong một thời gian dài, hài lòng trong vòng tay của nhau.
Khi gần đến nữa đêm, mẹ bỗng ngáp và nói:
“Mẹ phải đi ngủ đây. Hôm nay là một ngày dài và thú vị.” Sau đó mẹ đứng dậy, cười và nói. “Chúa ơi, mẹ chưa đóng gói thứ gì cả. Mẹ tưởng là mình đã ở nhà trong lúc này chứ!” Mẹ đứng lên vươn vai rồi nói tiếp. “Mẹ mượn con chiếc áo len hay thứ gì đó để làm áo ngủ được không?”
Trong thâm tâm, tôi rên rỉ vì dục vọng. Giá như mẹ biết đám con trai cảm thấy thế nào khi nhìn thấy người đàn bà của chúng mặc áo của chúng. Tôi không biết tại sao, nhưng tôi không nghĩ là có một anh chàng nào còn sống mà không nứng cặc bởi cảnh tượng một người đàn bà đẹp không mặc gì ngoài chiếc áo.
“Chắc là có rồi mẹ à, trừ khi là mẹ muốn để tự nhiên như dì Debbie. Chị của mẹ khét tiếng vì thói quen khỏa thân đó mà.”
Mẹ hơi nhếch mép và nói:
“Trong giấc mơ của con thôi John. Con không thực sự muốn nhìn thấy cơ thể chảy xệ của một bà già đâu.”
Khi lục lọi trong tủ quần áo, tôi lấy ra một chiếc áo len dài tay thoải mái, quăng nó cho mẹ rồi trả lời:
“Mẹ sẽ ngạc nhiên đấy.”
Mẹ đỏ mặt nói:
“Mẹ đi thay đồ đây. Tại sao con không sửa soạn lại chiếc ghế dài cho mẹ?”
Nói xong mẹ quay bước và đi vô phòng tắm, mỉm cười với tôi rồi đóng cửa phòng.
Tôi thay quần jean, mặc một chiếc áo thun và quần ngắn rộng thùng thình. Sau đó tôi thay tấm ra trải giường mới, lấy thêm mền và làm một cái giường cho mình trên chiếc ghế dài. Không đời nào tôi lại để mẹ ngủ trên ghế dài. Chết tiệt thật, tôi đánh một giấc ở đó trong một nữa thời gian.
Khi tôi đang ngồi đó xem tin tức giờ khuya trên tivi thì mẹ ra khỏi phòng tắm. Không suy nghĩ gì, tôi thốt lên một tiếng huýt sáo để đánh giá cao. Mẹ trông đích thực ngon lành trong chiếc áo của tôi. Nó như thể tạo hình dáng bộ ngực của mẹ, khiến mọi người bị thu hút vào bộ ngực lộng lẫy vì nó tôn lên cặp vú đầy thịt của mẹ. Nó dài qua khỏi mông và không quá nữa đầu gối, trông rất giống một chiếc váy len gợi cảm. Nó tâng bốc đôi chân quyến rũ của mẹ.
“Chúa ơi, im đi John. Con thật là một kẻ tán tỉnh. Mẹ là mẹ của con đó!” Mẹ gầm gừ, dù có vẻ hài lòng với phản ứng của tôi.
Dù gì đi nữa, mẹ vẫn đứng trước cửa phòng tắm, hai tay chống nạnh, đang tạo dáng cho tôi chiêm ngưỡng trong vài giây. Cuối cùng thì mẹ đi ra, tự ý kéo mạnh phần dưới chiếc áo xuống như thể mẹ sợ nó bị trồi lên.
“Vậy, con đã chuẩn bị sẵn giường cho mẹ rồi hả?” Mẹ hỏi khi đứng cạnh tôi.
“Dạ, con đã thay tấm ra giường. Mẹ là khách của con mà, nên tối nay mẹ ngủ trên giường con.” Tôi chỉ ngón cái qua vai mình về phía chiếc giường bên kia phòng.
“Mẹ không nghĩ vậy đâu con yêu, mẹ sẽ ổn trên chiếc ghế dài này.” Mẹ nói.
Chúng tôi cãi nhau qua lại trong vài phút, giễu cợt nhau một cách tốt bụng. Chết tiệt chưa, tôi vẫn ổn khi cãi nhau vì nó cho tôi cái cớ dễ dàng để ngắm nghía cơ thể gợi cảm của mẹ. Cuối cùng, bằng một giọng bực tức, tôi nói:
“Mẹ ơi, thôi đừng cãi nhau nữa, lên giường của con đi!”
Mẹ ban cho tôi cái nhìn hài hước nhất và khi tôi nhận ra mình vừa nói gì, tôi chắc là trên mặt tôi có một biểu hiện kỳ quặc. Tôi biết từ sức nóng mà tôi cảm thấy trên mặt mình, rằng mặt tôi đang đỏ lên.
Sau đó mẹ lại nở một nụ cười hài hước và nói với giọng nhỏ nhẹ:
“À, mẹ đoán là khi một đứa con trai ra lệnh cho mẹ nó leo lên giường của nó, tốt hơn là bà ta nên làm theo những gì được bảo.”
Mẹ cúi xuống nhanh và hôn tôi chúc ngủ ngon, nhưng lần này mẹ hôn lên môi tôi. Tôi cảm thấy mẹ run lên một chút. Sau đó mẹ nói:
“Chúc ngủ ngon nhé, con trai. Mẹ yêu con.”
Tôi nhìn mẹ bước đi và nói:
“Con yêu mẹ, mẹ à. Chúc mẹ ngủ ngon.”
Tôi tắt tivi và cái đèn cạnh ghế dài. Mẹ cũng tắt đèn ngủ. Chúng tôi ở trong bóng tối một phần, chỉ được chiếu sáng bởi những ánh đèn nhiều màu của cây thông Giáng sinh.
Cả hai mẹ con tôi đều gặp khó khăn khi ngủ. Tôi có thể nghe được tiếng lò xo kêu cót két từ cái giường bằng đồng cũ kỹ, khi mẹ trở người nhiều lần cùng với những tiếng thở dài nặng nề. Tôi cũng bồn chồn, không phải vì chiếc ghế dài, mà vì sự căng thẳng buồn cười đang gia tăng trong căn hộ của tôi. Mọi cảm giác về mẹ ở trong tôi đang nổi lên và tôi tự hỏi liệu tôi có thể kiềm chế chúng trong khi mẹ đang bị mắc kẹt với tôi ở đây hay không. Cuối cùng, tôi nghe tiếng thở của mẹ lắng đọng theo nhịp điệu nhẹ nhàng đều đặn, và tiếng ngáy khe khẽ. Tôi bắt đầu nghĩ về cuộc sống của chúng tôi với nhau, và chúng tôi đã đến với thời điểm này như thế nào.
***
Lớn lên, tôi nghĩ rằng tôi luôn biết mình có một mối liên hệ đặc biệt với mẹ tôi. Có lẽ do tôi là đứa con đầu lòng (tôi còn có hai đứa em trai sinh đôi). Có lẽ bởi thực tế là khi còn là một đứa trẻ sơ sinh, tôi bị bệnh nặng và suýt chết, nhưng nhờ quyết tâm của mẹ mà tôi đã vượt qua. Và có lẽ đơn giản đó là số phận. Tôi tin rằng đôi khi chúng ta được sinh ra trong mối liên kết mạnh mẽ với người khác, có người chúng ta chỉ gặp sau đó trong cuộc đời và cũng có người chúng ta biết rõ suốt cuộc đời.
Dù trong trường hợp nào, suốt thời thơ ấu và đến những năm đầu trưởng thành, tôi biết rằng mối quan hệ của chúng tôi không chỉ đơn giản là mẹ và con trai. Và mẹ tôi cũng biết điều đó. Hai mẹ con tôi là bạn bè và bạn tâm giao của nhau. Chúng tôi có thể đọc được tâm trạng của nhau, đôi khi dường như còn đọc được suy nghĩ của nhau. Chỉ cần ở gần nhau là như thể cổ vũ cho người khác. Chúng tôi đã không thể tách rời. Tôi đoán điều đó làm cho tôi có một chút kỳ lạ trong mắt hai em trai tôi, và thỉnh thoảng là bạn bè của tôi nữa. Khi những người khác thích chơi ngoài trời hoặc làm những trò “trẻ con” vui vẻ, tôi lại thường đi chơi với mẹ, giúp mẹ trong bếp hoặc ra ngoài vườn hoặc chỉ đi chơi.
Ba tôi gọi tôi là một “cậu bé của mẹ”, và nói chung ba xem tôi là ghê tởm. Tôi không giống bất cứ thứ gì mà ba hình dung như một đứa con trai kiểu mẫu. Tôi ít quan tâm đến bóng đá hoặc săn bắn, vốn là sở thích chính của ba tôi trong cuộc sống. Hai thằng em tôi lại rất thích ba, và một khi tụi nó bắt đầu thể hiện sự quan tâm đến sở thích của ba, ba phớt lờ tôi và đó là điều tốt. Nếu ba ra ngoài để làm “người đàn ông” với hai em trai tôi, thì tôi lại có nhiều thời gian hơn với mẹ.
Tôi bước vào tuổi thiếu niên trước khi nhận ra mình đang yêu mẹ. Ồ, tôi đã bị mẹ hấp dẫn ngay khi dậy thì và mẹ là trung tâm thu hút những tưởng tượng mới lớn của tôi. Nhưng phải mất một thời gian tôi mới hiểu ra rằng những gì tôi cảm thấy không chỉ là ham muốn ở tuổi thiếu niên. Tôi chỉ đơn giản là cảm thấy hạnh phúc hơn khi có mẹ ở bên, và ai có thể trách tôi được chứ? Mẹ đã là như vậy và là người tuyệt vời nhất mà tôi từng biết. Mẹ là người tốt bụng, hào phóng và đằm thắm yêu thương. Và trong mắt tôi, mẹ là người phụ nữ đẹp nhất thế giới.
Năm của Trận Bão tuyết này, mẹ tôi đã 42 tuổi và cao 5 foot 5 inch trong đôi chân mang vớ dài. Mẹ tôi có một thân hình nở nang tuyệt đẹp. Mẹ có cặp vú to lớn, nặng nề và…đúng vậy, vú mẹ đã hơi xệ xuống. Hai bầu vú của mẹ trông giống như hai trái bầu to ở trên ngực mẹ. Chúng được đội mũ bởi hai núm vú to múp míp và dài thòn, tròn như đồng 25 xu. Mẹ có một cái bụng nhỏ, còn hông mẹ thì nở nang vì đã trải qua hai lần sinh nở, nhưng dù vậy mẹ tôi vẫn có một vóc dáng khêu gợi lắm. Mẹ có một chút tự hào về đôi chân vẫn còn rất quyến rũ và gợi cảm của mình. Những ngày ‘đèn đỏ’ thì mẹ chọn mặc một chiếc váy khoe đôi chân đáng yêu đó.
Mẹ có làn da yêu kiều, trắng trẻo và đôi mắt màu nâu xanh đẹp nhất. Mái tóc đen và dày, mẹ để dài xuống dưới vai. Nhiều năm liền, bất cứ khi nào có thể, tôi cố tìm lý do để áp mặt vào bờm tóc sẫm tối của mẹ, ngửi lấy ngửi để mùi thơm trên tóc mẹ. Dường như luôn có một mùi hoa nhài bao quanh người mẹ, hòa quyện với mùi hương tự nhiên của cơ thể mẹ, nó luôn gợi lên một phản ứng trong tôi.
Về phần mẹ, tôi nghĩ là mẹ đã dần dần nhận ra tôi cảm thấy thế nào về bà, và cũng nhận ra rằng mẹ có nhiều thứ hơn là tình cảm người mẹ thuần khiết đối với tôi. Mẹ thường nói với tôi rằng tôi trông giống ông ngoại. Ba của mẹ đã qua đời trước khi mẹ gặp ba tôi, và mẹ còn nói rằng tôi là người đàn ông đẹp trai nhất mà mẹ từng biết. Tôi không biết về điều đó. Tôi lớn lên trở thành một người có vóc dáng chắc nịch, nhiều cơ bắp chứ không mập. Ở trường trung học và đại học, tôi đã làm việc cho một nhà phân phối đồ uống soda, tải lên các xe tải giao hàng. Tôi được trả lương cũng khá và công việc đó khiến thân hình tôi ở trạng thái tốt nhất.
Trong mọi trường hợp, tôi biết rằng hai mẹ con tôi thường có những hành vi thân mật hơn tiêu chuẩn của mẹ và con trai. Khi tôi tròn 18 tuổi, chúng tôi thường tán tỉnh nhau một cách nhẹ nhàng. Mẹ đối xử với tôi giống như một người chồng hơn là một đứa con trai. Chắc chắn là chúng tôi đã hành xử giống như một cặp vợ chồng hơn so với ba và mẹ. Thỉnh thoảng, điều này dường như gây rắc rối cho mẹ và bà đã xa lánh tôi trong một hoặc hai ngày. Nhưng giống như một con sâu bướm được vẽ lên cây nến, những cách quen thuộc trước đó của chúng tôi vẫn luôn tiếp tục. Nhưng, cho đến Ngày Bão Tuyết hôm nay, chúng tôi chưa bao giờ thực sự thấy mình trong một tình huống có thể gây ra sự hấp dẫn lẫn nhau để dẫn đến một điều gì khác.
***
Tôi thức dậy khi cảm thấy khó ở trong người. Tôi hồi tưởng lại mớ hỗn độn của những giấc mơ tình ái liên quan đến mẹ và tôi, phần lớn là những gì tôi đã có từ khi còn là một thiếu niên. Tôi đang cảm thấy nứng cặc và cần phải đi đái ngay. Chiếc quần ngắn tập thể dục của tôi đã căng lên bởi sự cương cứng. Tôi chật vật ra khỏi mền chỉ để nghe mẹ vui vẻ nói:
“Chào buổi sáng, con trai!”
Tôi ngước nhìn và cơn đau cương cứng của tôi nhói lên. Mẹ đang ở chỗ bếp trong căn hộ nhỏ của tôi, vẫn mặc cái áo len của tôi và đang khoe đôi chân đẹp chết tiệt đó. Mái tóc đen dài của mẹ thật quyến rũ khi mẹ nằm ngủ, khiến mẹ trông như một nữ thần phòng ngủ trong mắt tôi. Lúc này tôi thấy mẹ đang đập vỡ trứng và thả chúng vào chảo để chiên. Tôi chợt ngửi được mùi thịt xông khói.
“Chào buổi sáng, mẹ!”
Tôi chậm rãi nói, tận hưởng cảm giác thức dậy để tìm thấy một người phụ nữ gợi cảm đang làm bữa ăn sáng cho tôi. Sau đó tôi đứng dậy và vươn vai, nhưng quá trễ để nhận ra con cặc cương cứng của tôi đang lộ rõ trong quần ngắn. Mẹ đang ngoảnh đầu qua vai để nhìn tôi.
“Bữa ăn sáng sẽ sẵn sàng trong năm phút nữa thôi. Ơ kìa…John, tốt hơn con nên chăm sóc cho mọi thứ trước khi con bị nổ tung đấy.”
Tôi cảm thấy đỏ mặt và vội vã đi về phía phòng tắm trong khi mẹ cười khúc khích. Tôi làm xong việc rồi rửa sạch. Khi với lấy chiếc khăn, tôi thấy trên thanh treo đồ là quần lót của mẹ. Nó là loại quần lót vải bông màu trắng tiêu chuẩn, nhưng chỉ nhìn thấy nó đã làm cho cặc tôi cương lên trở lại. Tôi đưa tay ra và sờ chiếc quần lót. Nó hơi ẩm và tôi nhận ra chắc mẹ đã giặt nó từ đêm qua, dù nó vẫn còn thoang thoảng một thứ mùi đặc biệt của mẹ (à đúng, thỉnh thoảng tôi có ngửi quần lót bẩn của mẹ). Cặc tôi co giật khi tôi bỗng tự hỏi mẹ đang mặc gì hay không trong chiếc áo len kia.
Tôi cố chỉnh lại quần ngắn của mình để che giấu chỗ phình to khá lớn và cẩn thận trở ra phòng chính. Mẹ nghe được tiếng sàn nhà kêu và gọi tôi:
“Bữa ăn sáng gần như xong rồi, con yêu à. Con để lò nướng bánh mì ở đâu vậy?”
Tôi quay về phía khu vực nhà bếp và như chết đứng trên đường đi. Mẹ đang cúi xuống nhìn vào một trong những cái tủ dưới, để phân loại đồ dùng nhà bếp của tôi. Cái áo len mẹ đang mặc đã bị tốc lên trên, phô bày hai mông đít tròn trịa và đầy đặn, và cả cái lồn của mẹ nữa! Ngay lúc này tôi đã được nhìn thấy thoáng qua chùm lông lồn của mẹ, sau nhiều năm trời mơ ước. Mẹ định đi vô phòng tắm và tôi bắt gặp mẹ một cách tình cờ. Nhưng ở vị trí này thì hai mép lồn của mẹ đã bị lộ ra rất nhiều, nó đang nở hoa ra khỏi chùm lông mu rậm rạp của mẹ và lộ ra khe thịt lồn màu hồng lấp lánh. Đây là nơi linh thiêng nhất đối với tôi. Tôi đã mơ ước được nhìn thấy cái lồn của mẹ từ rất lâu rồi, và giờ đây nó đã phô bày ra chỉ cách tôi có vài foot!
Tôi cố gắng trả lời, nhưng chỉ thốt được một tiếng lầm bầm bị cắt xén. Mẹ quay đầu lại để nhìn tôi. Với vẻ mặt đần thối của tôi, mẹ nhận ra mình đang phô bày cái gì.
“Ồ!” Mẹ thở hắt ra, vội đứng dậy và kéo mạnh cái áo len xuống. “Mẹ rất xin lỗi con, John à!”
Cả hai mẹ con tôi đứng đó trong cơn bàng hoàng và xấu hổ. Cuối cùng, mẹ cười và nói:
“Cái lò nướng bánh mì chết tiệt ở đâu hả?”
“Ừm…Ơ…nó ở đằng đó.”
Tôi chỉ theo hướng chung về phía cửa tủ trên bếp, hoặc ít nhất tôi nghĩ mình đã làm. Mắt tôi liên tục di chuyển về phía vạt áo len mẹ đang mặc, hy vọng có cơ hội được nhìn thấy lồn mẹ một lần nữa.
Mẹ quay mặt đi, cố gắng để cho mọi thứ trở lại bình thường. Mẹ giơ tay lên và mở cửa tủ, sau đó nhón chân để với lấy máy nướng bánh mì rồi nói:
“Con muốn bánh mì nướng thế nào, bơ hay là…CHẾT TIỆT THẬT!”
Mẹ nhận ra đã quá muộn rằng để với tới lò nướng bánh mì, mẹ lại phô bày phần sau cơ thể mình cho tôi một lần nữa. Lần này tôi không nhìn được lồn mẹ một cách rõ ràng, nhưng rất thích cảnh tượng chùm lông lồn đen tối bao phủ trên gò mu và hai mông đít khêu gợi của mẹ.
Mẹ quay lại, cố kéo chiếc áo xuống, nhưng không kịp trước khi tôi nhìn thấy chùm lông lồn của mẹ từ phía trước. Lông lồn của mẹ thật đẹp, nó như một tấm thảm lông màu đen mọc hoang dã thành hình chữ V ở ngay phía trên lồn mẹ, mỏng dần ra ở bụng dưới.
Mặt mẹ đỏ ửng như mặt tôi. Chúng tôi nhìn chằm chằm vào nhau trong vài giây, bầu không khí trong căn phòng căng thẳng đến khi cả hai mẹ con tôi cùng phá lên cười.
“Lấy cái lò nướng bánh chết tiệt đó xuống đi John.”
Mẹ tránh đường ra cho tôi và tiếng cười của mẹ đột nhiên tắt dần khi tôi vươn người tới để lấy lò nướng. Tôi liếc nhìn mẹ và thấy mẹ đang nhìn xuống háng tôi. Liếc mắt xuống dưới thì tôi thấy cái lều trong quần tôi. Nếu cặc tôi cương cứng hơn nữa, tôi chắc chắn là nó sẽ xé rách lớp vải quần.
“Chúa ơi. John, tôi là mẹ của anh đấy nhé!” Mẹ thì thầm, bước ra khỏi tôi. Mẹ cười bẽn lẽn, bất chợt cố làm sáng tỏ mọi chuyện. “Hạ hỏa đi. Mẹ chắc chắn mẹ không phải người đầu tiên con nhìn thấy.”
Tôi cố cười lại khi đưa cho mẹ cái lò nướng bánh, nhưng nghe có vẻ căng thẳng với tôi rồi.
“Đúng vậy, nhưng mẹ là người đẹp nhất mà con từng nhìn thấy. Mẹ ơi, mẹ đẹp lắm!”
Mẹ quay mặt đi, tạo thêm khoảng cách giữa chúng tôi.
“Con trai à, con không nên nói về mẹ như thế. Mẹ là mẹ của con mà.” Mẹ lại nhắc nhở tôi.
Tôi cảm thấy như chúng tôi đã đạt đến một thời điểm quan trọng trong cuộc đời. Tôi nói:
“Dạ đúng vậy, và mẹ cũng là một người đàn bà, người đàn bà xinh đẹp nhất, tuyệt vời nhất mà con biết.”
Tôi bước về phía mẹ, chìa tay ra cho mẹ. Tôi bắt đầu thú nhận tất cả tình cảm của tôi dành cho mẹ, nhưng mẹ đã gạt bỏ tôi.
“Được rồi, như vậy là đủ rồi. Hãy xem đây là món quà Giáng sinh của con đã đến sớm. Thôi ăn sáng đi kẻo đồ ăn nguội hết bây giờ.”
Tôi nhận ra giọng điệu sắc sảo trong giọng nói của mẹ. Điều đó có nghĩa là không được phép thảo luận thêm nữa. Tôi nhìn vào mắt mẹ và trông thấy mẹ cần phải đạp phanh ngay lúc đó.
“Dạ.” Tôi gật đầu vâng lời mẹ.
Nuốt nước miếng, tôi quay sang bàn ăn nhỏ trong khu vực bếp. Tôi ngồi xuống.
“Được rồi. Bữa ăn sáng có mùi rất ngon đó mẹ. Ăn thôi nào.” Tôi nói, cố tỏ ra thoải mái và bình thường.
Chúng tôi ăn trong sự lặng lẽ khó chịu. Tôi vặn người trên ghế, cố gắng để thoải mái và làm dịu đi con cặc cương cứng. Nhưng mỗi lần liếc nhìn mẹ thì tôi lại nghĩ đến cái lồn trần trụi của mẹ đang cách tôi chỉ vài bước chân, và thế là cặc tôi lại thổn thức.
Bỗng mẹ làm rớt cái nĩa của mình xuống đất và trong giây phút sau đó, tôi nhận ra khi mẹ cúi xuống để nhặt nó lên, mẹ đang nhìn vào con cặc cương cứng của tôi bên dưới cái bàn. Mẹ đã làm điều đó hai lần trước khi chúng tôi ăn xong. Mặt mẹ hiện giờ đang đỏ bừng lên. Tôi theo dõi bầu ngực căng tròn của mẹ khi mẹ cố gắng (và thất bại) để kiểm soát hơi thở của mình.
Sau đó, mẹ cáo lỗi để đi tắm và nhờ tôi dọn dẹp mấy cái dĩa trên bàn. Mẹ tắm rất lâu. Có một lần tôi nghe được tiếng mẹ thút thít nên tôi đến cửa phòng tắm và gõ cửa.
“Mẹ ơi, mọi thứ ổn chứ?”
“Ơ…ờ không có gì đâu John. Mẹ…um…vừa làm rớt xà bông.” Mẹ trả lời với giọng run run. “Mẹ sẽ ra ngoài trong vài phút nữa thôi.”
Tôi cảm thấy mặt mình đỏ lên khi trí tưởng tượng của tôi nhấn mạnh vào một lời giải thích khác. Có phải mẹ đang thủ dâm không? Mẹ đang thủ dâm vì tôi?
Khi mẹ bước ra từ phòng tắm, mặc quần jean và áo len, mái tóc của mẹ lòa xòa ướt át trên vai. Hai mẹ con tôi hầu như không thể nhìn nhau, cả hai đang đỏ mặt. Mẹ ngửi chiếc áo len của tôi mà mẹ đang mặc rồi nói:
“Mẹ không biết phải làm gì đây. Mẹ không có đồ thay mà mấy thứ này thì lại bốc mùi rất lâu.”
Tôi gãi đầu và trả lời:
“À, con có rất nhiều áo len với quần thể thao. Có thể nó không vừa vặn với mẹ nhưng mà chắc mình không ra ngoài nhiều. Có một phòng giặt ở dưới tầng trệt. Đôi khi máy sấy hoạt động, có khi lại không.”
Tôi chỉ tay về phía ngăn kéo đựng quần áo. Tôi đi tắm và thay đồ rất nhanh. Phòng tắm có mùi hoa nhài, xà bông và hơi nước. Và có một thứ mùi gì khác khiến cho hai lỗ mũi tôi phồng lên và cặc tôi cứng như thép. Có lẽ tôi đang tưởng tượng mọi thứ, nhưng tôi khẳng định rằng mình có thể ngửi được mùi khí lồn của mẹ tôi…một thứ mùi đặc trưng của mẹ. Quần jean của tôi cảm thấy khít khao hơn và không có cách nào để che giấu chỗ phình ra trong háng tôi.
Tôi ra khỏi phòng tắm thì thấy mẹ trông thật quyến rũ trong bộ quần áo chạy bộ màu xanh lam của tôi. Mẹ đang nhìn ra cửa sổ lớn gần bên cây thông Giáng sinh. Trên sàn nhà là đống quần áo, quần jean màu xanh lam của mẹ, áo len, nịt vú và vớ. Chiếc áo khoác có khóa kéo ở phía trước đã mở ra và tôi thấy mẹ đang mặc cái áo thun của trường tôi. Lớp vải bông nặn lên quanh cặp vú nặng nề của mẹ. Hai núm vú to mập của mẹ áp vào lớp vải, đang tìm kiếm sự tự do, đã săn cứng lại bởi làn không khí mát lạnh thổi qua khung cửa sổ cũ kỹ.
“Đúng là một xứ sở mùa đông, hả con trai!”
Mẹ nói khi tôi đứng bên cạnh mẹ. Và mẹ đã đúng. Hiện giờ tuyết đã phủ một lớp dày gần hai foot trên mặt đất. Hầu như không thấy cái gì di chuyển. Không có bóng dáng chiếc xe nào, chỉ có vài người vật lộn đi qua lớp tuyết sâu, đang đi tới hoặc ra khỏi vài cửa hàng lân cận đã mở cửa. Tôi nhìn ra một công viên nhỏ bên cạnh con đường. Ở đó, những đứa trẻ đang chơi đùa và tận hưởng thời gian của cuộc đời chúng.
Tôi choàng tay qua vai mẹ và kéo mẹ vào người tôi. Tôi không thể cầm lòng, lén nhìn xuống ngực mẹ. Mẹ vòng tay ôm eo tôi, tựa đầu lên vai tôi. Chúng tôi đứng bên cửa sổ, ngắm nhìn tuyết tiếp tục rơi lất phất xuống thành phố.
“Mẹ xin lỗi vì lúc nãy có hơi thô lỗ, con yêu à.” Đột nhiên mẹ thì thầm. “Mẹ có hơi sợ một chút.”
“Không có gì đâu mẹ.” Tôi thì thầm trở lại. “Dù bất cứ chuyện gì xảy ra, con rất hạnh phúc khi được trải qua kỳ nghỉ Giáng sinh này chỉ với một mình mẹ. Vậy con có ích kỷ không mẹ?”
Mẹ cười khúc khích rồi ngước nhìn tôi với tình yêu trong ánh mắt.
“Có lẽ một chút. Có lẽ mẹ cũng ích kỷ. Mẹ mừng là chúng ta có thời gian này cho riêng mình. Điều này cần phải xảy ra trong một thời gian. Mẹ chỉ cần làm cho nó chậm lại.”
Sau đó mẹ đứng thẳng và nhón chân lên để hôn vào môi tôi. Mẹ lại hơi run rẩy khi làm như vậy. Hai tay mẹ vòng quanh cổ tôi và nụ hôn lại tiếp tục. Vẫn còn trong trắng, nhưng khăng khăng, đôi môi ấm áp và mềm mại của mẹ chạm vào đôi môi tôi. Mẹ nép sát vào người tôi, vú mẹ áp vào cơ thể tôi, hai núm vú của mẹ căng cứng. Tôi có thể cảm nhận được tim mẹ đang đập dữ dội. Tim tôi cũng đang đập thình thịch.
Nụ hôn kết thúc và mẹ lùi lại một chút.
“Thật là tuyệt, con trai ạ.” Mẹ nói với giọng không ổn định.
Bất ngờ mẹ đảo mắt và dường như nhận ra hai núm vú của mình cương cứng như thế nào. Tự giác, mẹ khép chiếc áo khoác lại và kéo khóa lên.
“Um…để xem quần áo của mẹ được giặt thế nào rồi.”
Khoảng 15 phút sau, chúng tôi ở trong phòng giặt ủi. Khi bỏ quần áo của mẹ vào trong máy giặt thì tôi nhận thấy một ghi chú “Không hoạt động” trên máy sấy của phòng giặt. Tôi chỉ cho mẹ thấy. Mẹ rên rỉ:
“Mấy thứ này làm sao mà khô đây!” Mẹ nói trong thổn thức.
Tôi nhún vai nói:
“Đoán xem, con luôn treo quần áo trên mấy cái lỗ thông hơi lò sưởi ở phòng con đó mẹ.”
Chúng tôi để cho máy giặt hoạt động theo chu kỳ của nó. Tôi đề nghị với mẹ hãy ra ngoài và chơi trong tuyết. Tôi chạy lên lầu lấy áo khoác cho cả hai rồi chúng tôi đi ra ngoài. Đi bộ thật khó khăn, nhưng chúng tôi đã đi qua dãy nhà để tới cửa hàng tạp hóa của ông Lee.
Có một số lượng người đáng ngạc nhiên khi tuyết rơi lặng lẽ. Hầu hết bọn trẻ đều khá vui vẻ khi được ông già Nô en tặng quà. Hai mẹ con tôi dạo bước, cánh tay mẹ choàng lấy cánh tay tôi, chúng tôi nhận được nhiều lời chúc Giáng sinh. Những lo lắng của mẹ dịu đi và mẹ mỉm cười khi chúng tôi vào trong cửa hàng.
Mẹ gọi về nhà và nói chuyện với hai đứa em trai tôi. Ba quấy rầy mẹ về việc sửa soạn bữa ăn tối Giáng sinh, nhưng mẹ gắt gỏng nói với ba hãy đưa mũi vào sách dạy nấu ăn.
“Thành thật mà nói, anh Frank à, anh tưởng là anh chưa hề nấu ăn trước đây hay sao.”
Mẹ chúc ba và hai đứa em sinh đôi của tôi một mùa Giáng sinh an lành, vì chúng tôi không chắc có tìm được điện thoại trả tiền vào ngày Giáng sinh hay không.
Chúng tôi ra khỏi cửa hàng và tôi đưa mẹ về phía công viên. Mẹ thở dài và nói:
“À, ít nhất là phải tặng quà cho đám con trai trong nhà chứ.” Mẹ ngước nhìn tôi và vỗ nhẹ vào cánh tay tôi. “Con là người đang cắt ngắn cuộc vui đó. Tất cả các món quà của con đều ở nhà.”
Dừng lại và đối mặt với mẹ, tôi ôm mẹ vào lòng.
“Con đã có món quà Giáng sinh ngay tại đây. Con có người mẹ yêu dấu cho riêng mình trong mùa Giáng sinh này!”
Ở đây, ngay giữa một con đường của thành phố Chicago, tôi hôn mẹ tôi. Lại một lần nữa, nó là sự trong trắng, nhưng kéo dài. Hai cánh tay của mẹ lại choàng quanh cổ tôi và mẹ dựa người vào tôi, kéo tôi vào sát người mẹ. Sự ấm áp dường như lan tỏa ra từ đôi môi mẹ, đang lấp đầy tôi với sức nóng và tình yêu của mẹ. Tôi mơ hồ nhận thức được mọi người thỉnh thoảng đi dạo quanh chúng tôi trong tuyết, chủ yếu là mỉm cười với cặp đôi này. Rõ ràng họ tưởng hai mẹ con tôi là một cặp đôi đang yêu nhau, hôn nhau trong tuyết.
Khi kết thúc nụ hôn, chúng tôi tiếp tục đi bộ. Mẹ gục đầu xuống, một nụ cười mỉm hài lòng hiện lên trên khuôn mặt mẹ. Chúng tôi đi dạo trong công viên, đi theo những bước chân của người khác đến khi tới đỉnh của một ngọn đồi nhỏ, nơi người lớn và trẻ em đang trượt tuyết. Chúng tôi xem họ trong một lúc, sau đó mẹ lên tiếng:
“Trông vui thú chứ hả. Con có ước mình đang làm như vậy không?”
Tôi cười và nói:
“Dạ, con nhớ mình từng trượt tuyết trên Đồi Watson khi con còn nhỏ. Điều này thực sự khiến con ước là mình có một chiếc xe trượt tuyết.”
Mẹ nhún vai và nói:
“Ai nói con cần một chiếc xe trượt tuyết?”
Trước khi tôi hỏi ý mẹ là gì, mẹ buộc chiếc giày ủng của mình và đá vào chân tôi. Thế là tôi bị trượt xuống đồi bằng cái lưng của mình.
Tôi dừng lại ở chân đồi, không biết nên cười hay chửi. Tôi lăn người lại và trèo lên bằng đầu gối. Có vài đứa trẻ đang cười nhạo tôi. Tôi nhìn lên thì thấy mẹ đang cúi gập người xuống và cười nắc nẻ. Mẹ cười to đến nỗi hụt chân và đến lượt tôi cười khi mẹ đang trượt cắm đầu xuống đồi.
Tôi lao đến chụp lấy mẹ. Mẹ đang quỳ và nhổm người lên trong vòng tay tôi. Mẹ cũng không biết nên cười hay chửi nên mẹ đã làm cả hai. Tôi rời khỏi mẹ, cười to đến nỗi hầu như không thể nói:
“Tự phục vụ mình đi nhé!”
Mẹ cố gắng cau có với tôi, nhưng không thể ngừng cười khúc khích. Cuối cùng, mẹ giơ tay ra và nói:
“Giúp mẹ đứng dậy nào, John. Mẹ bị tuyết vô trong quần rồi!”
Tôi đứng dậy, bước tới và giúp mẹ đứng lên. Tôi cố gắng phủi tuyết cho mẹ, nhưng khi phủi ở phía sau người mẹ, mẹ hơi giãy nảy lên.
“Ui, mẹ bị tuyết bám trong đít rồi. Lạnh quá đi!”
Điều đó làm cho tôi cười còn to hơn. Mẹ nhìn tôi vẻ khó chịu và nói:
“Ồ, con nghĩ vậy là buồn cười hả. Ở đây nè, con cố đi nào!”
Nói xong mẹ lấy ra một mẩu tuyết trên vai mình và khéo léo ấn tay vào trong quần tôi để bỏ tuyết vô trong đó.
Tiếng hú mà tôi phát ra khi cái thứ băng giá đó đâm vào háng tôi có thể đánh thức cả người chết.
“Ồ, mẹ sẽ có nó ngay bây giờ, mẹ à!” Tôi gầm gừ.
Mẹ cười rồi chạy, nhưng không được bao xa trước khi tôi bắt kịp, đẩy cả hai mẹ con tôi vào trong đống tuyết. Cả hai chúng tôi kêu ré lên, hét vang trời khi chúng tôi ném tuyết vào nhau. Tôi lấy một nắm tuyết và kéo mạnh cái áo khoác của mẹ lên trên, kéo nó và áo thun lên, để lộ làn da trắng như thạch cao của mẹ. Tôi nhét tay vô trong áo thun của mẹ, định xoa tuyết vào bụng mẹ. Nhưng đột nhiên tôi cảm thấy mấy ngón tay mình đang cạ vào thứ gì đó, nặng nề và đầy thịt. Tiếng hét của mẹ bỗng cắt ngắn lại khi cả hai mẹ con tôi nhận ra rằng tôi đang sờ vào cặp vú trần của mẹ. Thời gian dường như trôi chậm lại. Chúng tôi nhìn chằm chằm vào nhau khi mấy ngón tay tôi tỳ vào lớp da thịt mềm mại của mẹ.
Đột nhiên, tôi chộp lấy nó rồi rút tay ra. Tôi thì thầm:
“Xin lỗi mẹ!”
Mẹ nhìn thấy sự sợ hãi trên mặt tôi và ngay lập tức cố xoa dịu tình hình.
“Ồ, rồi con sẽ xin lỗi thôi!”
Mẹ cười khúc khích khi chà một mẩu tuyết vào mặt tôi. Sau đó mẹ lăn ra khỏi tôi và lại bỏ chạy. Mẹ chạy khoảng 30 foot rồi tựa lưng lên một cái cây. Mẹ đứng đó và thở dốc, ngắm nhìn tôi. Trông mẹ thật là đáng yêu làm sao, hai má đỏ lên vì lạnh, mắt mẹ rực rỡ và sống động, mái tóc thì bồng bềnh trên vai.
Tôi bước lại gần mẹ, hai cánh tay giang rộng, hai bàn tay mở ra để cho mẹ thấy là không có tuyết. Mẹ mở rộng vòng tay ra và tôi bước vào lòng mẹ. Tôi ngả người vào trong lòng mẹ và chúng tôi lại hôn nhau, hai cái miệng tuy khép lại nhưng hồ hởi như nhau. Sau đó khi hai mẹ con tôi hôn nhau, lồng ngực tỳ vào nhau, tim đập rộn ràng, mẹ hé mở đôi môi ra và tôi cảm thấy lưỡi mẹ lướt qua môi tôi. Tôi mở miệng, lè lưỡi ra ngoài để đón chào cái lưỡi đang thăm dò của mẹ.
Mẹ khẽ rên rỉ, cơ thể mẹ đang áp vào người tôi khi chúng tôi ngập ngừng hôn nhau như đôi tình nhân trẻ. Tôi cảm thấy háng mẹ cạ vào đùi tôi trong khi hai cánh tay của mẹ siết chặt quanh cổ tôi, kéo tôi lại gần hơn khi nụ hôn thực sự lần đầu tiên của hai mẹ con tôi trở nên nồng nàn hơn. Tay tôi vòng ra từ lưng mẹ và trượt lên trước người mẹ, gần như chạm vào bầu vú căng phồng của mẹ khi mẹ rời nụ hôn. Một dải nước miếng đang lơ lửng giữa hai cái lưỡi chỉ trong chốc lát, nó tan ra và văng vào môi mẹ. Mẹ liếm nó với một sự chuyển động chậm chạp của cái lưỡi, như thể đang thưởng thức hương vị của tôi.
Mẹ rùng mình và nói:
“Tốt hơn mình nên trở về nhà đi, con yêu.”
Chúng tôi băng qua tuyết để về tòa nhà chung cư của tôi. Mẹ dường như đang vất vả một chút khi chúng tôi đi bộ, chốc chốc lại buông cánh tay của tôi ra để kéo cái quần chạy bộ lên cao.
“Có chuyện gì vậy mẹ?” Tôi hỏi.
“Bộ đồ thể dục chết tiệt này.” Mẹ đáp. “Nó hơi rộng đối với mẹ. Sau khi chơi trong tuyết, nó bị ướt sũng nên trọng lượng khiến nó chùng xuống!”
Tôi cảm thấy chuyện này thật là buồn cười, nhưng đã kiềm chế bản thân không trêu chọc mẹ nữa. Chúng tôi trở về tòa nhà của tôi, thu dọn đồ giặt ướt của mẹ và đi lên tầng năm.
“Chúa ơi!” Mẹ thở hổn hển. “Chuyến leo cầu thang lên đó là một kẻ giết người mà.”
“Đúng, nhưng nó giúp cho con gọn gàng!”
Tôi cố gắng rút chìa khóa ra trong khi đang giữ quần áo ướt. Cuối cùng tôi nói:
“Đây, mẹ cầm lấy đi.”
Và tôi ném quần áo của mẹ sang cho mẹ. Mẹ đưa hai tay ra và bắt lấy quần áo gọn gàng trong khi chiếc quần chạy bộ của mẹ rơi xuống quanh mắt cá chân. Tôi dừng lại với chìa khóa trong tay, sẵn sàng mở khóa cửa rồi, nhưng tôi chỉ biết nhìn chằm chằm vào mẹ, đang trần truồng từ thắt lưng trở xuống! Chùm lông lồn rậm rạp của mẹ giống như một thanh nam châm hút lấy đôi mắt tôi. Tôi không thể rời mắt khỏi cảnh tượng hấp dẫn ở giữa hai chân mẹ!
“I…e!” Mẹ kêu lên một tiếng nhỏ rồi nói “Chết tiệt thật!” Mẹ nhìn xuống và thở dài. “Mẹ đoán là mẹ vừa quyết định để cho nhìn thấy lồn mẹ trong ngày hôm nay đó con trai!”
Mẹ đứng đó, hai tay đầy quần áo ướt và nói, khi gõ nhẹ vào chân mình:
“À, thôi nào John, ở ngoài này lạnh quá!”
Để nhấn mạnh, mẹ ném cái nịt vú ướt vào người tôi. Tôi thoát ra khỏi sự mơ màng và lẩm bẩm:
“Xin lỗi mẹ!”
Tôi quay lại và cố mở khóa cửa. Phải mất vài giây khi tôi tiếp tục dò dẫm để cố vừa mở cửa vừa liếc nhìn cơ thể đã trần truồng phân nữa của mẹ tôi.
Cuối cùng thì cánh cửa bật mở và mẹ lê chân bước qua tôi, mặt mẹ đỏ bừng.
“Tôi thề – cái đồ đàn ông!” Mẹ nói khi trợn mắt nhìn tôi.
Tôi đi theo mẹ vào trong, ngắm nghía hai mông đít to tròn đẫy đà của mẹ, trông rất là gợi dục. Bên trong, mẹ bỏ quần áo ướt xuống ghế và thông báo:
“Mẹ đang lạnh cóng nè con trai. Mẹ sẽ đi tắm nước nóng.”
Nói xong mẹ đá đôi giày ống ra và sau đó bước ra khỏi cái quần chạy bộ. Đi chậm rãi về phía phòng tắm với cơ thể bán khỏa thân, mẹ cởi chiếc áo khoác chạy bộ rồi kéo nó và chiếc áo phông qua khỏi đầu, bỏ chúng xuống sàn nhà. Tôi đứng đó, quai hàm trễ xuống, ngắm nhìn cơ thể trần truồng của mẹ khi mẹ bước vào phòng tắm. Ở cửa phòng, mẹ quay lại, ban cho tôi một cảnh tượng tráng lệ về cơ thể của mẹ, đặc biệt là cặp vú dốc nghiêng và lộng lẫy. Hai núm vú của mẹ đã sưng lên, to mập và dài ra một cách đáng kinh ngạc. Chỉ cần nhìn thấy núm vú cương lên của mẹ đã làm miệng tôi chảy nước dãi, đánh thức những cơn đói khát và ham muốn trước đây.
“Con yêu này, mẹ cần một ít quần áo khô sau khi tắm xong.”
Mẹ nói và biến mất trong phòng tắm, sau đó đóng cửa phòng lại. Mẹ đã ở trong đó rất lâu. Khi thò người ra, mẹ đã lấy lại sự thùy mị của mình, nép người đằng sau cánh cửa và bảo tôi đưa cho bà một số quần áo. Mẹ đã mặc bộ đồ thấm mồ hôi của tôi cả ngày rồi. Cái quần dài vẫn còn quá khổ đối với mẹ nên mẹ phải cẩn thận. Nhưng còn cái áo len thì khác, nó ôm sát và tạo dáng cho cặp vú to kềnh của mẹ.
Buổi chiều sau đó trôi qua với mẹ và tôi quây quần bên nhau với cảm nhận đang gia tăng giữa chúng tôi. Sau khi ăn tối xong, tôi cố khơi gợi những gì đang xảy ra với mẹ một lần nữa, nhưng mẹ chỉ lắc đầu và nói:
“John à, mẹ cần thêm một ít thời gian. Làm ơn kiên nhẫn một chút nữa thôi.”
Chúng tôi dành cả buổi tối để xem phiên bản Alistair Sim cũ của phim “Một đêm Giáng sinh của Carol” trên tivi. Chúng tôi ngồi ôm nhau trên ghế dài, một cái mền phủ lên chúng tôi. Cơ thể mẹ bị ép chặt vào người tôi. Tôi có thể cảm thấy ngực mẹ di chuyển khi mẹ thở. Chúng tôi nắm tay nhau, và thỉnh thoảng mẹ siết chặt tay tôi. Tôi nhìn mẹ thì thấy mẹ đang chăm chú nhìn tôi. Trong hầu hết những khoảnh khắc đó, hai mẹ con tôi hôn nhau, đôi khi ngập ngừng, đôi khi với niềm đam mê mà chỉ có ở những người yêu nhau từng trải.
Sau khi xem phim xong, chúng tôi xem tin tức. Người dự báo thời tiết vui vẻ dự đoán 5 hoặc 6 inch tuyết khác sẽ rơi xuống trong đêm nay. Mẹ đứng dậy và chuẩn bị đi ngủ. Tôi vặn radio đến một đài phát nhạc Giáng sinh, loại nhạc blue chậm rãi. Tôi đã thay đồ, mặc quần đùi và áo thun. Mẹ bước ra ngoài, chỉ mặc chiếc áo nỉ, lại trông thật quyến rũ chết người khi nó phô bày đôi chân thon dài của mẹ. Cái áo chỉ vừa đủ dài để khiến tôi tự hỏi mẹ đang mặc gì bên dưới.
“Mmm…mẹ thích nhạc này đó John.” Mẹ nói, lắc lư một chút theo giai điệu. Rồi mẹ cười toe toét. “Mẹ rất thích nó, con trai à!”
Tôi tắt hết đèn, chỉ bật đèn trên cây thông Giáng sinh và cầm tay mẹ, dắt mẹ đến giữa phòng trước cây thông Giáng sinh đang nhấp nháy. Mẹ vòng tay ôm cổ tôi còn tôi vòng tay quanh eo mẹ. Hai mẹ con tôi di chuyển chậm rãi theo tiếng nhạc.
Khi Nat King Cole hát về hạt dẻ và đại loại thế, mẹ tựa đầu vào ngực tôi rồi thì thầm:
“Mẹ yêu con, John à.”
Trái tim tôi như muốn vỡ tung, và tôi thì thầm trở lại:
“Con yêu mẹ, Carrie à.”
Mẹ thở dài và áp người mẹ mạnh hơn vào người tôi.
“Con trai của mẹ ơi, hãy giúp mẹ một việc nhé. Ở nơi công cộng khi cần thiết thì con có thể gọi mẹ là Carrie, nhưng khi mình ở nhà như vầy thì làm ơn nhớ gọi mẹ là MẸ đấy nhé.”
Sau đó mẹ ngẩng đầu lên nhìn mặt tôi. Đôi mắt mẹ lấp lánh tình yêu, và tôi nghĩ là ham muốn. Mẹ thủ thỉ với tôi:
“Dù chúng ta là gì, dù chúng ta có trở thành cái gì thì con với mẹ vẫn luôn luôn là mẹ và con trai. Đừng bao giờ quên điều đó nhé John.”
Tôi hầu như không thể làm cho giọng nói của mình to hơn tiếng thì thầm:
“Dạ, con sẽ luôn nghe lời mẹ. Mẹ ơi, con yêu mẹ nhiều lắm.”
Chúng tôi tiếp tục khiêu vũ, chuyển động của chúng tôi chậm rãi và đều đặn, hầu như hòa vào làm một người, cả hai trái tim đang đập theo nhịp. Tôi kéo mẹ vào sát người tôi hơn, tận hưởng sự ấm áp và mềm mại của cơ thể mẹ trên cơ thể mình. Hai bàn tay tôi dường như đang từ từ lang thang xuống dưới, tìm đường vào bên trong áo mẹ cho đến khi tôi giật mình nhận ra tôi đang ôm hai mông đít trần trụi của mẹ. Làn da của mẹ thật mềm mại và nóng ấm. Tôi từ từ nhận ra cặc tôi cứng như đá, nó đang áp vào bụng mẹ.
Mẹ thở dài và dường như nhận ra tôi đang ôm bà như thế nào. Mẹ hơi căng thẳng, nhưng không rời xa khỏi tôi đến khi bản nhạc kết thúc. Bài hát “Tôi sẽ về nhà dịp Giáng sinh” kết thúc với câu “…nếu chỉ trong giấc mơ của tôi.” Khi giai điệu kết thúc, mẹ lên tiếng:
“À, tốt hơn là mẹ con mình nên đi ngủ. Sắp đến giờ Giáng sinh rồi.” Mẹ nhổm người lên và hôn nhẹ lên môi tôi. “Chúc ngủ ngon nhé John. Mẹ yêu con, con trai à.”
“Con yêu mẹ, mẹ à. Chúc mẹ ngủ ngon.”
Tôi nhìn mẹ leo lên giường. Tôi nằm xuống ghế và một lần nữa, thỉnh thoảng lại nghe tiếng mẹ thở dài và xoay trở người. Phải mất một hồi lâu thì mẹ mới ngủ thiếp đi. Tôi hồi tưởng lại ngày mà hai mẹ con tôi vừa trải qua. Tôi suy nghĩ về việc chúng tôi dường như trở nên thân thiết hơn là mẹ và con trai đến mức nào. Chúng tôi đã ở ngay trên lằn ranh, tôi đã tích cực về chuyện đó, để chúng tôi trở thành người yêu của nhau. Tôi đã sẵn sàng hơn và tôi tin là mẹ cũng vậy. Mẹ sẽ chỉ cần để cho tâm trí của bà bắt kịp trái tim và thực hiện bước ngoạn mục cuối cùng đó. Tôi ngủ thiếp đi khi tưởng tượng một cuộc sống mà mẹ và tôi là người yêu của nhau, tự hỏi điều đó sẽ mất bao lâu. Trong thực tế, tôi ước gì có một phép lạ Giáng sinh. Các bạn biết đấy, đôi khi có những điều ước trong lễ Giáng sinh lại trở thành sự thật.