Thấm thoắt thời gian trôi qua, mới đây thôi mà cũng đã 13 năm, chiều này trời mưa, mọi người xung quanh tôi lại hân hoan vì cái cảm giác dễ chịu mà mưa mang đến, nhưng đối với tôi, mưa chỉ làm cho tôi có cảm giác cô đơn và lạnh lẽo, tôi lại âm thầm bật bài hát mưa của M4u với Thùy Chi lên nghe để thời gian cuốn trôi về khoảng thời gian 13 năm trước, ôi cái khoảng thời gian huy hoàng mà cũng đầy gian khó.
Tôi lúc đó mới là một thằng nhóc học lớp 9, đã bước vào cuộc thi chuyển cấp… đối với tôi, tự biết lực học của mình chắc rớt tới 85% rồi, mà nhà tôi cứ ép tôi thi vào trường top mới đau. Tôi là một thằng nhóc lớn xác nhưng lại thích chơi game, bida, đá banh và luyện võ… cuộc sống đơn giản của tôi chỉ như vậy, còn việc học thì… từ từ tính…
Cái ngày mà tôi nhận kết quả thi, tôi biết ngay là mình sẽ rớt, nhưng sao tôi vẫn cảm giác buồn… chiều hôm ấy trời mưa, chắc là ông trời khóc cho mình đây mà. Còn 2 ông bà già tôi thì chạy đôn chạy đáo, lo phúc khảo cho tôi, bởi vì tôi chỉ thiếu 0, 5 so với điểm chuẩn của trường top đó, mà ông già tôi là bạn thân của ông giám đốc sở giáo dục, đại loại là tôi nghe loáng thoáng:
– Alo.
– …
– Ông Đại hả.
– …
– Ừh, nó trượt rồi, thiếu nửa điểm mới đau.
– …
– Ông xem giúp giùm tôi nhá, tôi chỉ có mỗi mình nó thôi, rồi bữa nào anh em mình đi nhậu, tôi tạ ơn ông.
– …
– Ừhm thì thế.
– …
– Ừh thế nhá…
…
– Ủa, ba nhờ bác Đại hả, rồi sao ba… Tôi ngập ngừng hỏi.
Ông già tôi thì cứ ậm ừ:
– Ừh, ổng nói sẽ lo phúc khảo cho mày, nhưng trong thời gian đó mày tạm thời đi học trường bán công, đợi phúc khảo xong chắc chắn thì mày qua trường đó học.
Giả mặt buồn nhưng trong lòng vui khấp khởi, haha thế là éo lo nữa roài, ừ thì mình đi học bán công một tháng thử thế nào.
…
Sáng dậy, cho đại 5 cuốn vở vào cặp, tung tăng dắt con xe yêu quý đi ra, ông già đang tưới nước cho cây lan, phán ngay một câu:
– Đi học đừng có sinh sự đánh nhau nghe chưa thằng kia!!! Làm ơn làm phước giùm tao.
“Dạ” một tiếng khí thế cho ông già ăn tâm, chứ thằng nào thích thì anh nhích ngay, biết cái tiếng của trường đó đánh nhau hàng ngày nên tôi cũng thủ sẵn vài thứ, đại loại như thắt lưng của tôi khi cần có thể rút ra làm con nhị khúc… thứ 2 là khóa dây của xe đạp tôi có cục đồng to đằng chuôi, anh quất vào mặt một cái là tàn phai nhan sắc nha con…
Tôi học lớp 10 A3…
Nhà xe của 10 A3 đây rồi, vừa bước vào nhà xe đã gặp vài thằng, vừa nhìn là biết cũng thuộc dạng có số má trong trường. Thôi tránh voi chẳng xấu mặt nào, mình né trước cho chắc ăn.
Vừa cho xe vào hàng, đập vào mắt tôi là một chiếc xe, vừa nhìn là biết của con gái 100%… mini nhật, giỏ hồng, yên hồng, ngay cả cái pedan hồng nốt. Vớ vẩn con này cũng tên là Hồng luôn ấy chứ. Hồng nguyên cây…
Vừa đi vừa nghĩ nên ngồi chỗ nào, chắc phải phóng xuống bàn cuối dãy bên trái, địa điểm đặc biệt của tôi, dù bất kể lớp nào tôi cũng chỉ thích ngồi bàn cuối, một nơi không gây sự chú ý với người khác, mà cũng dễ quan sát cả lớp, nhằm mục đích quay bài.
Mới bước vào lớp thì cái bàn cuối yêu thích của tôi đã bị 3 con quỷ cái chiếm dữ, đúng là khốn nạn mà, cái trường bán công này, ngay cả con gái cũng thích ngồi bàn cuối.
Tôi lặng lẽ vòng ra sau, ngồi vào cuối ghế… Vãi thật, cứ tưởng không ai thèm ngồi bàn cuối, ai ngờ bàn cuối lại đầy người. Haizz…
“Tùng tùng tùng…”
Tiếng trống báo hiệu tiết học đầu tiên bắt đầu. Một con mụ bước vào, tóc xoăn, đeo kính (xin lỗi anh em, mình ghét con mẹ này nên xin phép dùng từ con mụ).
Vừa vào mụ đã mở cái loa oang oang lên rồi:
– Tôi tên Oanh, chủ nhiệm của lớp 10A3 này, đồng thời là giáo viên nề nếp trật tự của cái trường này, mong các em hợp tác.
Hèn gì qua năm 2000 rồi mà còn dùng tóc mì ý xoăn tít, đúng là nhìn đã không ưa. Bỗng dưng tôi để ý, hình như con mẹ này tia tôi thì phải, cứ nói được 1 tí là lại nhìn vào tôi, thật là khốn nạn, chắc lại nghĩ mấy đứa bàn cuối nghịch ngợm chứ gì.
– Sau đây tôi sẽ sắp xếp lại sơ đồ lớp cho hợp lý… Anh A ngồi vào bàn 1 tiếp theo là chị Z…
– Àh… anh tóc dài ngồi vào giữa 3 chị cho tôi…
Ôi chết cmnr, xong đời cô lựu, tự dưng lại bắt ngồi vào giữa, sao ngủ đây trời!
Tôi nhanh chóng đứng phắt dậy, ngay trong cái ngày đầu tiên đã làm một chuyện cực kỳ ngu ngốc:
– Dạ thưa cô, em nghĩ ngồi ở đây là được rồi cô, với lại ngồi giữa 3 bạn gái em nghĩ là không tiện cho mấy.
Con mụ chau mày, phán ngay câu:
– Anh là chủ nhiệm hay tôi là chủ nhiệm? À mà ngày mai anh phải cắt tóc cho tôi, con trai gì mà để tóc che cả mặt, con gái à.
…
Thời đó đang là phong trào Hàn Quốc theo phim ước mơ vươn tới một ngôi sao, nên tôi cũng để tóc hơi dài một tí.
Khốn nạn, thật là khốn nạn, trong nhà tôi ngay cả bố mẹ tôi còn chưa bao giờ nói tôi như thế, thật là khốn nạn.
“Tóc tôi hay tóc của mụ, có ngon thì cắt tóc của bà đi, tóc không ra tóc, lông cũng không ra lông”… Nghỉ trong đầu là thế chứ có dám nói đâu, nói ra chắc bả nhào vào cắt chym tôi luôn. Lủi thủi xách cặp ngồi vào giữa 3 con quỷ, ôi cuộc đời thật lắm bất công.
– Sau đây tôi hỏi: Có ai xung phong làm lớp trưởng tạm thời không?
Tôi cứ thắc mắc sao mụ ấy cứ nhìn tôi hoài, khốn nạn, 9 năm từ năm lớp 1 tới năm lớp 9 thậm chí còn không được làm tổ trưởng huống hồ gì lớp trưởng, làm ơn làm phước đừng nhìn em nữa…
Sau 1 hồi lâu, bỗng dưng con nhỏ ngồi sát bên tôi giơ tay xung phong. Ngay lập tức đập vào mắt tôi là một cánh tay nhỏ trắng muốt.
– Dạ thưa cô, năm lớp 9 em có làm lớp trưởng, nếu không có ai xung phong thì để em làm tạm thời cũng được.
Con nhỏ nói với cái giọng rất tự tin làm tôi shock mấy giây. Nhìn kỹ lại thì con bé cũng khá xinh, khuôn mặt tròn trĩnh, mũi cao như Hàn Quốc và đặc biệt là làn da trắng muốt của con bé làm tôi có cảm giác rất đặc biệt, ở cái xứ biển nay thì ai cũng rám nắng, con bé này trắng muốt như thế đặc biệt thật, đã thế mới lớp 10 mà ngực nở eo thon, con bé mặc áo dài nên đã xinh lại càng xinh hơn.
Sau khi ngồi xuống, nhỏ quay sang bên tui, làm quen:
– Tui tên Xuân, còn ông tên gì?
– Minh.
– Nhà ông dưới khu ZA phải không?
– Ừh sao bà biết.
– Thì con nhỏ Nghĩa ngồi cuối bàn nó cũng ở dưới khúc đó, hôm bữa tui qua nhà nó chơi, tui thấy ông chơi đá banh dưới biển.
Hèn gì tui thầy con nhỏ ngồi cuối bàn quen quen…
Tóm tắt sơ đồ bàn tôi… đầu bàn là Xuân tóc đỏ… À nhầm, Xuân lớp trưởng… tới tôi… tới Liên (mỏ nhọn)… Nghĩa. Con nhỏ Xuân liến thoắng với tôi về chuyện nó với cái Liên, cái Nghĩa là bạn thân từ bé… “Ừh thì thân lắm… thân quá nên 3 đứa mới rủ nhau vào học bán công…” Nghĩ thế chứ không dám nói.