Phần 27
Mạnh đưa chúng tôi vào một phòng ăn riêng biệt đã được chuẩn bị sẵn. Món ăn chủ đạo hôm ấy là các món về cá hồi, cá tầm được Nhà hàng chế biến và bài trí khá công phu, tỉ mỉ. Rượu chúng tôi uống cũng là một loại rượu mà theo Mạnh nói hắn được một tay ở vùng Lào Cai gửi xuống biếu tặng, rượu ngô Bắc Hà chính gốc. Loại rượu này mới đầu uống thì cảm giác khá nặng miệng, nhưng đến chén thứ ba thì cảm thấy uống rất chắc rượu, và khi đến chén rượu thứ mười trở đi, rượu khi đã đưa vào miệng rồi thì cảm thấy rõ hương vị núi rừng Tây Bắc thoảng trong từng giọt rượu.
Mới đầu tôi nói chuyện với mấy tay bạn của Mạnh vẫn còn giữ ý, về sau khi rượu đã ngà ngà say thì mấy anh em chúng tôi nói chuyện rôm rả, tâm sự trên trời dưới biển như những người bạn chơi thân với nhau từ rất lâu rồi.
Bữa tiệc tan sau khi chúng tôi ai nấy đều đã ngất ngây. Mạnh bấy giờ mới ngỏ ý mời chúng tôi đến một cơ sở Massage ở thành phố mà Mạnh có đầu tư chút vốn mở cùng mấy ông anh, cơ sở mới khai trương được mấy tháng gần đây. Theo Mạnh nói thì hiện cơ sở của Mạnh là cơ sở Massage vip nhất thành phố.
Dĩ nhiên chúng tôi đồng ý. Vì đã rượu say nên Mạnh không dám tự lái xe mà gọi taxi đưa chúng tôi đi. Cơ sở Massage cách Nhà hàng chỉ khoảng 10 phút đi xe, ngay ở trung tâm thành phố.
– Hôm nay, Mạnh mới có dịp mời các anh đến đây, các kỹ thuật viên 100% các em trẻ đẹp, đặc biệt có cả các em miền Tây cho các anh tùy ý lựa chọn. Thông thường thì phải đặt lịch trước, nhưng hôm nay em đã chuẩn bị hết cả rồi. Tiền vé em Mạnh đã thanh toán, sau đây xin mời các anh vào phòng.
Tôi lựa chọn cho mình một phòng ở góc trong cùng, sát phòng của Mạnh chọn. Tôi đánh giá cơ sở Massage này trông khá lịch sự và sang trọng, phòng ốc có sự đầu tư với phòng xông hơi, bồn tắm, ghế ngồi và giường mát xa thiết kế theo phong cách cổ trang Trung Quốc. Phong cách thiết kế này làm tôi liên tưởng đến các cơ sở Massage ở Sài Gòn cũng có kiểu thiết kế tương tự như vậy.
Khoảng 5 phút sau, có tiếng gõ cửa.
Em kỹ thuật viên bước vào phòng.
Trước mặt tôi là một cô gái miền Tây có khuôn mặt trái xoan, dáng người nhỏ nhắn, trông trắng trẻo và khá duyên dáng. Nhìn em tựa hồ ca sĩ Phương Ly vậy. Em chào tôi bằng một giọng nói ngọt như mía lùi đặc trưng của người miền Tây.
Xông hơi xong thì hai đứa vào bồn tắm chung, trên người không một mảnh vải che thân. Tôi có men rượu nên lao vào em và hôn em bằng những nụ hôn nồng cháy, em cũng đáp lại những nụ hôn của tôi một cách ngoan ngoãn đầy âu yếm như một đôi tình nhân thật sự. Em vòng tay ôm chặt lấy tôi và vuốt ve tấm thân vạm vỡ của tôi dưới làn nước nóng như muốn gột rửa hết những muộn phiền trong tôi.
Bàn tay tôi khẽ lướt trên khuôn ngực đầy đặn của em, khám phá mọi ngóc ngách trên cơ thể nõn nà ấy. Em cũng đáp lại sự nhiệt tình của tôi bằng những cử chỉ hết sức dễ thương, em quỳ xuống trước mặt tôi, sử dụng chiếc miệng nhỏ nhắn mút chặt lấy dương vật tôi. Em BJ nhưng không hẳn là BJ, chiếc lưỡi xinh xắn của em ngoài việc BJ thì em liếm không sót một chỗ nào trên cơ thể tôi, đôi khi em lại bất ngờ nắm lấy dương vật để bú, mút, liếm láp một hồi rồi lại bỏ đi hờ hững.
Cứ như thế khiến thằng em tôi không thể nào chịu đựng được, tôi vật em ra ở tư thế 69 và bắt em tập trung vào chuyên môn BJ. Em BJ một lúc thì tôi out trong sung sướng, em nuốt trọn từng giọt tinh trùng của tôi một cách tình cảm, gương mặt biểu cảm của em khiến tôi cảm giác em trông khá hạnh phúc khi được tôi ban ơn. Biểu cảm khuôn mặt này, không phải cô bé nào cũng làm được, nó là một sự kích thích đàn ông tuyệt vời.
Tiếp theo em kéo tôi ra giường massage. Với bàn tay mềm dẻo, em nhẹ nhàng xoa khắp cơ thể tôi, em đấm bóp khá đủ bài khiến tôi hoàn toàn được thư giãn và tỉnh hẳn rượu. Kết thúc bài massage lành mạnh thì em đè tôi ra giường và bắt đầu màn trườn bò. Em dùng cơ thể nõn nà với cặp vú trắng trẻo chà đi chà lại trên cơ thể tôi, rồi em ngậm lấy dương vật tôi và mút mát ngon lành như một đứa trẻ đang mút que kem, ngực em đu đưa, mông thì cong vút lên.
Tôi nằm tận hưởng sự sung sướng và đôi khi luồn tay xuống nắn bóp ngực em, mân mê hai đầu ti săn chắc. Một cảm xúc thăng hoa tràn ngập tâm hồn tôi. Trong căn phòng yên tĩnh thoang thoảng mùi hương thơm nhè nhẹ của thảo dược và nước hoa trên cơ thể em, tôi và em hòa vào nhau trong những đam mê tình dục. Em rất biết nắm bắt cảm xúc của tôi nên đôi khi em bất chợt tăng tốc khiến tôi sướng đến tê người.
Sung sướng thì cũng phải đến cực hạn, thằng nhỏ của tôi thăng hoa, giật liên hồi và bất ngờ bắn mạnh tinh trùng vào chiếc miệng xinh xắn của em một cách bất ngờ. Em hơi giật mình ngước nhìn tôi đầy vẻ trách móc càng khiến tôi thêm kích thích. Em mút mát thằng nhỏ của tôi đến khi không còn một giọt tinh dịch nào vương lại trên đầu khấc thì em mới chịu thả nó ra.
Tôi nằm tâm sự với em thêm chút rồi mặc đồ, tip thêm cho em và ra về.
Khi tôi đến ra quầy phục vụ thì đã thấy hai ông anh bạn của Mạnh ở đó từ lúc nào. Phục vụ mang cho tôi một ly trà nóng. Khoảng 5 phút sau thì Mạnh cũng xuất hiện.
Mạnh hỏi thăm về cảm nhận của chúng tôi, anh em phần lớn đều hài lòng. Đúng là cung cách phục vụ ở đây không có gì phải chê cả.
Mạnh rủ chúng tôi đi nhậu tiếp nhưng hai ông bạn Mạnh từ chối xin phép về vì đã quá giờ “vợ cấp visa”, Mạnh cố giữ nhưng không được. Cuối cùng chỉ còn lại tôi và Mạnh.
Mạnh nói với tôi:
– Tình hình giờ tôi say mẹ rồi, chịu không lái xe về được nữa, tối nay anh em mình ngủ lại đây nhé. Ngủ thoải mái đi, sáng mai anh em mình dậy ăn sáng, café xong về. Lão Công mà hỏi ông thì ông cứ bảo đi với tôi, tôi sẽ nói là anh em mình đi Sở Công thương có việc.
Tôi dĩ nhiên đồng ý vì bản thân tôi giờ cũng khá mệt rồi.
– Thế nghỉ ở đâu nhỉ? – Tôi nói…
– Giờ mình qua khách sạn XX nhé – Mạnh trả lời.
– Thôi, nghỉ ngơi bình thường thôi, anh em mình chỉ để ngủ thì qua XX làm gì – Tôi nói vì biết XX là một khách sạn tương đối sang trọng.
– Việc đéo gì đâu, ngủ thì cũng phải ngủ chỗ tử tế tí chứ, hả? – Mạnh vỗ mạnh vào vai tôi.
– Ừ, thì tùy ông quyết định – Tôi nói.
Tôi và Mạnh bắt taxi đến Khách sạn XX. Bước vào sảnh, Mạnh lấy phòng nghỉ đêm nhưng lễ tân nói hiện không còn đủ phòng trống vì hôm nay có khách đoàn du lịch đã đặt trước, kêu chúng tôi ngồi đợi một lúc sẽ có phòng nghỉ giờ check out và lễ tân sẽ yêu cầu buồng phòng dọn nhanh để sắp phòng cho chúng tôi. Chúng tôi đồng ý vì chúng tôi cũng chưa có nhu cầu đi ngủ ngay.
Tôi và Mạnh ngồi đợi trên chiếc sofa ở sảnh, Mạnh gọi cho tôi một ly nước chanh leo còn hắn thì gọi một ly nước ép táo. Trong khi tôi và Mạnh đang say sưa nói chuyện phiếm về cuộc vui chơi ngày hôm nay thì tôi nhìn thấy một cặp tình nhân đi từ thang máy khách sạn xuống.
Mặc dù sảnh khách sạn rất rộng, nhưng tôi đủ tỉnh táo để nhận ra bóng dáng người con gái quen thuộc trong chiếc váy cũng rất quen thuộc kia. Chính là chiếc váy màu đen với đường xẻ chéo và đôi chân thon thả mà tôi đã ấn tượng ngay từ lần đầu gặp em. Mới đầu là tôi ngờ ngợ, nhưng đến khi em quay mặt lại về phía sảnh trước thì tôi hoàn toàn nhận ra. Đó chính là em.
Đó chính là Hiền.
Thằng con trai vừa xuống thang máy cùng với em là một thanh niên trông vẫn còn khá trẻ với phong cách ăn mặc cũng tương đối sành điệu. Hai đứa đứng đợi lễ tân gọi kiểm phòng khoảng 5 phút sau đó thanh toán tiền và rời đi nhanh chóng.
Sảnh khách sạn có hai cửa, một cửa chính rộng chủ yếu dành cho khách đi ô tô hoặc đi taxi đến, một cửa phụ nhỏ sát bên hông chủ yếu dùng cho khách đi xe máy để xe ở lán xe bên cạnh khách sạn vào. Hiền và gã bạn trai đi về phía cửa phụ nên không đi qua chỗ tôi ngồi, có lẽ em không phát hiện ra tôi.
Ngay sau đó khoảng mười lăm phút, lễ tân ra thông báo cho chúng tôi là đã sắp xếp đủ hai phòng cho tôi và Mạnh. Tôi lên nhận phòng.
Nằm trên giường, tôi cứ mơ hồ nghĩ về chuyện vừa xảy ra.
Tôi vừa rơi vào hoàn cảnh vừa bắt gặp bạn gái của mình đi vào Khách sạn với thằng khác. Ồ không, cũng không phải, cảm xúc của tôi lúc này có sự bất ngờ, khó chịu đấy, nhưng không cay cú và bực tức. Tôi không hẳn yêu Hiền, tôi có lẽ chỉ có ấn tượng với em mà thôi, hay nói như thế nào nhỉ, tôi và Hiền có lẽ cũng chỉ là kiểu “tình một đêm”. Nhưng dù gì thì việc tôi vô tình bắt gặp em đi với người khác vào khách sạn, cũng là một sự thất vọng không nhỏ của tôi đối với em. Bởi khi quen Hiền, tôi vẫn nghĩ em là một cô nàng thú vị, một cô nàng nghiêm túc trong chuyện tình cảm bị tổn thương khi bị người yêu đá, một cô sinh viên vẫn phải sống trong sự quản thúc của gia đình.
Hay là tôi đã già, tôi đã già khi không còn theo kịp suy nghĩ của lớp trẻ hiện nay, một lớp trẻ mà coi chuyện tình dục nó chỉ đơn giản là thích thì đến, sẵn sàng lên giường với nhau mà không cần tình yêu.
Tôi nghĩ một lúc rồi quyết định nhắn tin cho Hiền hỏi thử em xem tối nay em làm gì.
Hiền trả lời rằng cả tối em ở nhà xem phim.
Rõ ràng là nói dối một cách trắng trợn – Tôi nghĩ.
– Có thật ở nhà xem phim không thế? – Tôi nhắn tin.
– Sao anh lại hỏi thế.
– Vì anh vừa gặp em – Tôi nói.
– Phét, gặp em làm sao được, em đang ở nhà nè.
Rồi Hiền gửi cho tôi ảnh em đang nằm trên giường.
– Đi chơi với anh không? – Tôi hỏi.
– Đi đâu anh, bây giờ á?
– Ừ, bây giờ.
– Anh nói thật hay đùa đấy?
– Thật, anh đang ở dưới thành phố đây – Tôi nói.
– Điêu, thế anh đang ở chỗ nào – Hiền có vẻ vẫn chưa tin điều tôi nói.
– Đang ở khách sạn XX. Đừng nói là em không biết khách sạn XX là chỗ nào nhé.
Một tin nhắn của tôi, nhưng dường như nó khiến Hiền căng thẳng đến tột đột, tôi thấy em đã xem tin nhắn, nhưng không phản hồi. Có lẽ phải một lúc sau đó, em gọi cho tôi, nhưng tôi không nghe máy. Một cuộc, hai cuộc, rồi ba cuộc, tôi vẫn kiên quyết không nhấc máy.
– Nhắn tin đi – Tôi nhắn lại đúng ba chữ ấy.
Hiền không trả lời, dường như em đã linh cảm ra được việc tôi vừa bắt gặp em vào khách sạn. Một lúc lâu sau, tôi nhận được tin nhắn của em.
– Anh theo dõi em đấy à?
– Anh cần gì phải làm thế nhỉ?
– Rõ là anh theo dõi tôi – Hiền đã đổi cách xưng hô.
– Thằng đấy là ai? – Tôi hỏi.
– Người yêu cũ – Hiền trả lời đúng ba từ.
– Vậy là em quay lại với người yêu cũ rồi à?
– Cũng không hẳn. Nhưng nó nói nó sẽ bỏ con bé kia để quay lại với em.
– Và em tin nó? À, phải rồi, mà phải tin nó thì em mới ngủ với nó chứ? – Tôi nói.
– Em xin lỗi.
– Vậy với em, anh là gì? – Tôi nhắn lại.
Hiền không trả lời, em gọi cho tôi, nhưng tôi không nghe máy. Em gọi liên tục cho tôi, tôi cứ để điện thoại đổ chuông, không bắt máy.
Sau đó, Mạnh gõ cửa và rủ tôi đi ăn đêm. Tôi vứt máy ở phòng, đi cùng Mạnh. Mãi đến nửa đêm khi tôi trở về phòng, mở máy lên tôi nhận thấy mười mấy cuộc gọi từ Hiền và một đống tin nhắn giải thích của em.
Tôi chỉ cầm máy lên và làm một việc đơn giản, xóa số điện thoại, facebook và toàn bộ tin nhắn liên quan đến em trong máy tôi.
Tôi gọi điện cho Vy, mặc dù lúc này đã quá 12 đêm. Vy vẫn nghe máy và trách tôi sao cả tối nay không liên lạc với em. Tôi xin lỗi Vy và lấy lý do đi tiếp khách về muộn. Vy nói nhớ tôi và muốn gặp tôi sớm hơn chứ không muốn đợi đến ngày Vy ra trường tôi mới xuống.
Sau chuyện với Hiền, tôi tự cảm thấy trong lòng việc tôi có lỗi với Vy khủng khiếp, tôi âm thầm phản bội lại Vy, nhưng cuối cùng tôi lại bị phản bội (mặc dù hai từ phản bội trong tình huống này với tôi nó cũng không đúng nghĩa cho lắm). Thế nhưng chính sau sự xuất hiện của Hiền, tôi lại càng yêu và trân trọng tình cảm với Vy nhiều hơn. Vì tôi biết, thực ra người thực sự quan tâm đến tôi lúc này, chỉ có Vy.
Và tôi cũng sợ một ngày tôi thiếu quan tâm đến Vy, Vy biết đâu lại ngả vào vòng tay của một người đàn ông khác giống như Hiền đã từng với tôi.
Tạm biệt Hiền, một người con gái thoáng qua đời tôi, mặc dù tình cảm của tôi và Hiền nhanh chóng qua đi như một cơn mưa mùa hạ, nhưng ít nhiều cũng để lại cho tôi nhiều bài học về tình yêu. Đó là đừng bao giờ khiến người con gái của mình tổn thương quá mức, biết đâu đấy, họ sẽ siêu lòng và ngả vào vòng tay của người khác.
Hy vọng tay bạn trai của Hiền quay lại với em như những gì nó hứa hẹn. Ít nhất, tôi cũng chúc em được hai chữ Hạnh phúc.
… Bạn đang đọc truyện Chuyện tình với đồng nghiệp tại nguồn: https://tuoinung.cc/2023/10/truyen-sex-chuyen-tinh-voi-dong-nghiep.html
Mạnh có quyết định cử đi học lớp Trung cấp lý luận chính trị ngay sau đó khoảng một tuần. Mạnh kiếm được suất học ghép của một lớp do trường chính trị tỉnh mở cho cán bộ sở ban ngành, mặc dù lớp đã khai giảng được hơn một tháng, thế nhưng bằng cách nào đó thì hắn vẫn xin vào được. Tôi thầm nghĩ với một người ngoại giao tốt như Mạnh thì chiếc ghế Trưởng phòng Công nghệ sớm muộn gì cũng về tay của hắn.
Thời gian Mạnh đi vắng, như đã hứa tôi sẽ tiếp quản phần công việc của Mạnh, chính vì vậy tôi bắt đầu phải tiếp xúc với một đống tài liệu về hai xưởng sản xuất mới. Tôi thường xuyên có mặt tại thư viện Công ty để tìm kiếm các tài liệu bản quyền của nhà thầu về thiết bị, dây chuyền công nghệ, đặc biệt là mò mẫm lại các bản vẽ P&ID, PFD… và đọc một loạt các quy trình vận hành thiết bị.
Tôi chợt nhận ra rằng do tôi làm vị trí lãnh đạo quá lâu, dẫn đến việc gián tiếp chỉ đạo mà không trực tiếp làm việc chuyên môn khiến tôi mất dần khả năng tự tìm hiểu của một anh kỹ thuật. Giờ đây khi phải tiếp xúc lại với các tài liệu, bản vẽ khiến đầu óc tôi nhiều lúc rối tung cả lên. Hồ sơ về phương án công nghệ, phương án sửa chữa các xưởng gửi về ngày một dày trên mặt bàn của tôi. Tôi không dám ký nháy bừa, quan điểm làm việc của tôi trước đến nay là cái gì tôi không biết thì tôi không dám ký. Nhưng nếu không ký, thì sẽ làm chậm tiến độ công việc của các xưởng sản xuất. Đâm ra tôi thường xuyên phải thức đêm nghiên cứu.
Tôi kể chuyện cho Vy, Vy động viên tôi cố gắng, em nói rằng rồi thì người ta sẽ ghi nhận sự cố gắng của anh, anh sẽ sớm trở lại cương vị cũ thôi. Mặc dù biết rằng đó là một con đường rất gian nan, nhưng đâu đó trong lòng tôi cũng tràn ngập hy vọng một ngày tôi sẽ được trở lại như xưa.
Thời điểm này, Công ty cũng dần dần tìm được hướng đi vượt qua khó khăn, tất nhiên tình trạng khó khăn là tình trạng chung của các doanh nghiệp hóa chất trong cả nước giai đoạn này. Thị trường hóa chất trầm lắng, giá cả hóa chất cơ bản sau hơn một năm lao dốc thì đã có dấu hiệu đi ngang, có nhích dần lên nhưng không đáng kể, tuy nhiên thì cũng là một tín hiệu tốt để các nhà cung cấp bắt đầu lấy hàng. Nhà cung cấp lấy hàng, đồng nghĩa với việc Công ty có dòng tiền quay về để tái sản xuất kinh doanh, mặc dù chi phí biến đổi vẫn ở mức cao, lãi vay đầu tư dự án lớn dẫn đến hiệu quả lợi nhuận luôn ở mức thấp, vẫn có lãi là còn may mắn.
Mặc dù không còn được tham dự các cuộc họp giao ban, tuy nhiên tôi vẫn có nhiều kênh để nắm thông tin vĩ mô của Công ty, thậm chí các thông tin trên Tổng Công ty.
Thỉnh thoảng xuống khu sản xuất, tôi vẫn lượn qua thăm anh em Nhà máy cũ, anh em vẫn chào đón tôi rất niềm nở. Anh Phó giờ đây đang là Phụ trách Nhà máy thay vị trí của tôi, mặc dù thời điểm đầu điều hành còn nhiều bỡ ngỡ, tuy nhiên đến giờ thì hoạt động của Nhà máy cơ bản đi vào ổn định, cũng một phần vì Công ty có dòng tiền, mua sắm đủ nguyên vật liệu, vật tư sửa chữa, gia công dự phòng nên hệ thống hoạt động có hiệu quả hơn trước. Thế là mừng cho anh em.
Anh Phó biết tôi đang tìm hiểu về hai xưởng mới thay công việc cho Mạnh, anh xuýt xoa:
– Chú mà quản lý nốt hai xưởng ấy, thì cả cái hệ thống sản xuất ở Công ty này nằm trong lòng bàn tay của chú rồi.
Tôi cười haha và cho rằng anh đang nói quá lên.
Nhưng trong bụng thì tôi cho rằng anh Phó nói đúng. Một trong hai xưởng sản xuất mà tôi đang tìm hiểu, được anh em gọi vui là “trái tim của Nhà máy”, bởi mọi sự thay đổi về chất lượng sản phẩm của xưởng ấy sẽ quyết định đến sản phẩm cuối cùng của rất nhiều xưởng còn lại.
Thời điểm ấy, tôi không biết được rằng, việc tôi dành nhiều đêm thức trắng nghiên cứu tường tận công nghệ của xưởng ấy, là bước ngoặt quan trọng cho sự nghiệp của tôi sau này. Hay nói không ngoa, một sáng kiến của tôi (và một cộng sự khác) sau này đã thay đổi bước ngoặt của nền hóa chất cơ bản Việt Nam. Sáng kiến ấy, mang lại cho nhóm tác giả chúng tôi 500 ngàn đô la tiền thưởng, cá nhân tôi nhận về hơn 200 ngàn đô. Các bạn không nghe nhầm đâu, là hơn 200 ngàn đô la cho một sáng kiến.
Thôi, quay trở lại với thời điểm hiện tại.
Việc vừa làm, vừa nghiên cứu khiến tiến độ công việc của tôi liên tục bị chậm. Các đơn vị sản xuất kiến nghị lên Giám đốc rất nhiều, Giám đốc phê bình Công cùn tại cuộc họp giao ban. Dạo ấy mỗi thứ hai sau khi đi họp về, Công cùn lại vào phòng tôi và la lối om sòm. Tôi bị hạ xếp loại lương hai tháng liên tục. Đến tháng thứ ba thì mọi việc bắt đầu đi vào khuôn khổ dần.
… Bạn đang đọc truyện Chuyện tình với đồng nghiệp tại nguồn: https://tuoinung.cc/2023/10/truyen-sex-chuyen-tinh-voi-dong-nghiep.html
Ngày Vy tốt nghiệp Đại học, trong bầu không khí nóng bức của tiết trời tháng tư, người ta bùi ngùi lưu luyến nhưng vẫn không tránh được cảnh chia ly. Đâu đó lác đác trên sân ký túc xá, một vài tốp sinh viên bắt đầu đẩy hành lý đi ra.
Trên sân trường, giảng đường, sân vận động lác đác các cặp tình nhân chụp ảnh kỷ niệm. Thường các cặp đôi yêu nhau sinh viên, sau khi tốt nghiệp, hoặc họ sẽ bắt đầu một trải nghiệm mới trong tình yêu đầy cám dỗ vật chất, cố gắng để bám trụ lại thành phố hoa lệ này, hoặc mỗi người một ngả về quê.
Vy nhận bằng tốt nghiệp, em rất vui vẻ, sôi nổi kể cho tôi nghe chuyện các bạn cùng phòng ký túc tổ chức lễ chia tay cho nhau, hứa hẹn sau khi ra trường sẽ tổ chức gặp mặt ở đâu, khi nào cưới thì mời nhau như thế nào… vân vân. Tôi cười và thầm nghĩ mình ra trường cả chục năm mà chưa bao giờ trở lại trường cũ, mặc dù Bách khoa vẫn hay tổ chức chương trình Bách khoa ngày trở về hàng năm.
Vy say sưa kể với tôi về những dự định của em, nàng mong sẽ sớm tốt nghiệp, sớm có việc làm, tự kiếm tiền, làm những việc mình thích và quan trọng nhất là sẽ tổ chức đám cưới với tôi. Tôi thi thoảng hay nói một số câu khiến em phật ý, đại loại kiểu:
– Em đi làm rồi, chỉ sợ môi trường công sở em lại quen được những người hơn anh, biết đâu lại không cưới anh nữa thì sao?
Vy không nói gì, em cười, kéo tay tôi nắm trong bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại của mình và đặt lên khuôn mặt có làn da trắng trẻo của nàng:
– Dù có thế nào, cũng không ai thay thế được anh.
Dưới nắng tháng tư, khuôn mặt em tỏa ra vầng sáng với một nụ cười trên môi. Tôi xúc động hôn lên má em một cái vào nói:
– Cảm ơn em đã ở bên anh, và yêu anh.
Vy mắng tôi là đồ ngốc. Vy nói rằng tôi nên sớm quyết định về Hà Nội để hai đứa được gần nhau và cũng để thuận tiện tiến đến hôn nhân. Tôi chưa thấy cô gái nào 22 tuổi mà có khao khát lấy chồng như em.
Vy bắt tôi phải hứa với em rằng tôi sẽ nghỉ việc và trở về Hà Nội, tôi thì nói rằng thời điểm này chưa hợp lý đối với công việc của anh. Vy cho rằng tôi đang cố tình câu giờ, nhưng em đâu hiểu được tâm trạng của tôi. Thế là Vy giận dỗi tôi.
Tôi lại phải đưa em đi ăn, đi chơi và kết thúc bằng những phút thăng hoa của hai đứa trong khách sạn.
Nằm ôm nhau, tôi dùng những lời lẽ ngon ngọt để khiến em nguôi giận và tin tưởng ở tôi hơn. Tôi hứa với em sẽ sớm sắp xếp công việc và một ngày không xa sẽ trở về Hà Nội, mặc dù tôi chẳng rõ ngày ấy là khi nào nữa.
Tôi về Hà Nội chơi với Vy hai ngày cuối tuần, sau đó tranh thủ về thăm nhà hai hôm, tôi đã cắt nghỉ phép hai ngày. Cũng từ Tết rồi tôi chưa về nhà thăm nhà.
Dạo ấy vì làm việc nhiều, tôi gầy đi những 4, 5 kg. Mẹ tôi nhìn tôi bằng ánh mắt đầy xót xa, bà mắng tôi rằng tôi chẳng biết chăm sóc cho bản thân, mắng tôi rằng tôi phải tính đến chuyện lập gia đình đi thôi và bà cũng đi đến một kết luận rằng tôi cần xem xét việc phải về gần nhà công tác.
Tôi nhìn mẹ tôi bằng ánh mắt đầy ưu tư, mảng tóc bên tai mẹ tôi đã bạc đi nhiều, nếp nhăn trên khóe mắt có vẻ sâu hơn trước. Bố mẹ tôi càng ngày càng già đi nhanh chóng. Tôi ít để ý đến điều đó, mãi cho đến gần đây. Trước đây mỗi lần tôi về thăm nhà, mẹ luôn nói rất nhiều, thường là ca cẩm về vấn đề cuộc sống của tôi. Nhưng từ dạo biết tin tôi gặp khó khăn trong công việc, mẹ thường xuyên động viên, lo lắng cho tôi đến độ trông dạo này mẹ già đi trông thấy. Với bố mẹ, con cái lúc nào cũng còn bé bỏng và chưa đủ chín chắn để tự mình giải quyết công việc.
Sau một hồi nói chuyện về công việc của tôi, mẹ chợt nhớ ra điều gì đó và hỏi:
– Mày đã có bạn gái chưa?
Tôi ngập ngừng, nhưng lựa chọn lắc đầu.
– Con trai mẹ, thiếu gì bạn gái, nhưng con chưa ưng cô nào thôi – Tôi đáp.
Mẹ thấy tôi đánh trống lảng nên cố gắng hỏi bằng được. Tôi dứt khoát nói chưa có, mặc dù trong đầu lúc này hiện lên hình ảnh của Vy.
– Hay tao sang hỏi cái Thanh tra về làm vợ cho mày. Được không?
– Mẹ hâm à, con với nó lấy nhau thế nào được.
– Có mà mày hâm ấy, tao thấy nó cũng chưa có người yêu đâu, tao biết mà, tối tao hay đi bộ quanh xóm, tao để ý lắm, tối hay thấy nó ở nhà, có thằng nào đến đón đâu, mà có đi chơi thì cũng toàn thấy tự lấy xe đi thôi. Tao thấy mày lấy nó quá hợp, nhà gần, gia đình tử tế lại có công ăn việc làm ổn định. Chứ không như cái con bé…
Mẹ ngập ngừng, tôi biết mẹ định nói đến ai. Nhưng có lẽ mẹ sợ động vào nỗi buồn của tôi, nên mẹ không nói tiếp.
– KCS lấy chồng rồi mẹ ạ – Tôi nói.
– Cái giống con gái, mới bỏ mày mà đã lấy chồng ngay được, nhà này còn phúc nên mới không có thứ con dâu như thế – Mẹ tôi lẩm bẩm.
Tôi bực tức làm um lên rồi bỏ lên phòng. Mẹ tôi nói với theo:
– Năm nay mà không lấy vợ cho mẹ có cháu, thì không phải về thăm bố mẹ nữa đâu nhé.
Tôi bực mình lên phòng đóng cửa ra ban công hút thuốc. Không hiểu có phải do mẹ tôi nhắc đến Thanh tra hay không mà giờ đây tự nhiên đầu óc tôi lại nghĩ đến Thanh tra, tôi ngước mắt nhìn về phía nhà Thanh tra. Căn nhà ba tầng chỉ cách nhà tôi độ mấy nhà vẫn đang sáng đèn ở phòng tầng hai. Tôi biết đó là phòng của Thanh tra. Tôi nhấc điện thoại lên, toan gọi cho Thanh tra thì thấy điện thoại có thông báo newfeed facebook. Tôi mở điện thoại lên, đó là từ facebook của Vy, em post ảnh tốt nghiệp của em, đứng bên cạnh em là một người con trai. Đó chính là tôi với dòng cap: “Ngày quan trọng cùng anh người yêu”. Và tag facebook tôi, ảnh mới post đã được hơn 50 like rồi.
Như vậy, Vy đã chính thức công khai chuyện yêu đương của em và tôi trên facebook.
Tôi like ảnh và còm một câu rất khiêu khích: Bao giờ cưới???
Tôi nhắn tin cho Thanh tra:
– Có ở nhà không? Tao đang ở nhà đây.
Khoảng 20 phút sau thì thấy Thanh tra gọi lại, tôi nhấc máy.
– Mày về từ chiều à, tao vừa tắm xong, đang ở nhà thôi, mà kinh nhỉ, tao nghi ngờ lâu rồi, nhưng hôm nay thì rõ mặt chuột nhé, mày với cái Vy công khai rồi đấy hả.
– Ừm, cũng mới thôi – Tôi trả lời vậy cho Thanh tra đỡ hỏi lằng nhằng.
– Thế bao giờ định cưới em tao đấy?
– Ô hay, mới yêu chưa gì đã hỏi cưới xin – Tôi nói.
– Là cứ hỏi thế, mày mà đá em tao là tao kéo cả họ nhà tao sang nhà mày bắt đền đấy – Thanh tra vừa nói vừa cười.
– Rảnh không, đi uống nước đi – Tôi rủ.
– Đang rảnh mà, nhưng không thích uống nước, đi nhậu thì đi – Thanh tra nói.
– Hơ, bà này hâm, mới ăn cơm xong tự nhiên rủ đi nhậu.
– Tao đã ăn cơm đâu, mà tự nhiên có hứng nhậu thôi, thế có đi không?
– Để tao gọi thằng Thuế – Tôi nói.
– Không, hai đứa thôi, tao có chuyện này muốn nói.
– Gì mà nghiêm trọng thế – Tôi hỏi.
– Chuyện công việc thôi ấy mà, cái này không nói rộng được, thế có đi không thì lát sang đón tao. À thôi, đi xe tao đi, không phải mang mũ đâu nhé, bên này có mũ rồi. Mười lăm phút nữa nhé – Thanh tra nói.