Phần 38
Tôi làm việc cả ngày thứ 7 để kịp tiến độ công việc.
Cuối giờ chiều thứ 7, tôi mới xuất hiện trước cửa nhà Thanh tra.
Nàng mừng rơn khi thấy tôi xuất hiện, Thanh tra bảo tôi lên phòng nghỉ rồi nàng cuống quýt chạy vào bếp pha một cốc trà chanh mát lạnh mang lên cho tôi:
– Anh uống đi này, đã bảo để em đi đón rồi không nghe, tự đi về làm gì cho khổ.
Tôi ngửa cổ uống một hơi hết luôn cốc nước mát lạnh để xua tan đi cái nóng và mùi xe khách còn vương trên cơ thể.
– Ui, làm gì phải vòng lên đón anh rồi lại vòng về đây cho mất công ra. Mà bố mẹ em đi đâu cả rồi mà không có ai ở nhà?
– Có em ở nhà đây – Thanh tra cười tíu tít.
– Ơ, anh hỏi thật.
– Bố mẹ em cùng mấy nhà hàng xóm quanh đây rủ nhau đi du lịch, chiều mai mới về, mà có cả mẹ anh cũng đi cùng đoàn mà, anh không biết à.
Tôi chợt nhớ ra và gật đầu. Thảo nào, hôm qua nàng giục tôi khi nào xong việc phải về ngay thành phố với nàng. Bố mẹ nàng đi vắng thế này thì dự kiến đêm nay sẽ là một đêm “thăng hoa” của hai đứa trong căn phòng quen thuộc đây – Tôi nghĩ thầm.
Hơi điều hòa mát lạnh của căn phòng tầng 2 quen thuộc phả xuống, tôi nhắm mắt nằm trên giường của Thanh tra, lim dim tận hưởng giây phút nghỉ ngơi sau những ngày làm việc căng thẳng.
Thanh tra từ phòng tắm bước ra, nàng nghiêng người buông mái tóc dài ướt sũng nước và đứng sấy tóc trước gương. Tôi tiến đến phía sau Thanh tra, vòng tay ôm chặt nàng, áp chặt người vào thân thể thơm phức mùi con gái, cái dương vật cương cứng từ bao giờ của tôi đang áp chặt vào bộ mông săn chắc đang cong về phía sau của nàng.
Nàng hơi giật mình nhưng rồi lại cười khúc khích và làm nũng tôi như một đứa trẻ. Tôi chẳng nghe thấy nàng nói gì, lúc này tôi đang mải mê hít hà thứ hương thơm quen thuộc tỏa ra từ cơ thể và mái tóc của nàng, da thịt nàng mát rượi đang ma sát với cơ thể tôi khiến lòng tôi vui phơi phới.
Tôi ôm chặt nàng hơn, kéo nàng sát người mình.
– Thanh tra, anh nhớ em quá – Tôi thì thầm vào tai nàng.
Nàng quay người lại ôm lấy tôi, và đôi môi tôi tìm đến đôi môi của nàng, đôi mắt trong veo của nàng từ từ khép lại trong khi chiếc lưỡi nóng hổi của tôi từ từ tách bờ môi xinh xắn của nàng để đi vào. Thanh tra từ từ ngả vào người tôi, tôi bế nàng lên giường, rồi từ từ cởi từng chiếc cúc áo của nàng, từng chiếc cúc áo bung ra…
Hơi thở dồn dập của tôi và nàng hòa trong tiếng kêu ù ù của chiếc điều hòa đang phả những làn hơi lạnh lên hai cơ thể đang say sưa cuốn lấy nhau…
… Bạn đang đọc truyện Chuyện tình với đồng nghiệp tại nguồn: https://tuoinung.cc/2023/11/truyen-sex-chuyen-tinh-voi-dong-nghiep.html
Mặt trời chiếu những tia nắng ban mai đầu tiên xuyên qua hàng cây, qua khe hở của chiếc rèm cửa sổ chiếu vào phòng. Ánh nắng khiến tôi chợt tỉnh giấc.
Uể oải nhấc mình khỏi chiếc chăn, tôi đưa tay sang vỗ vào đôi vai của một cơ thể trắng nõn nà đang nằm bên cạnh mình:
– Thanh tra, dậy đi em, dậy đi ăn sáng nào.
Gọi mấy lần thì Thanh tra mới kéo chăn ra, dụi mắt nhìn tôi:
– Sớm thế anh, hôm nay chủ nhật mà, mình ngủ thêm một tí nữa.
– Ô hay, hôm qua em bảo sáng nay mình có hẹn đi khai trương shop quần áo con Hương bạn em mà, em quên à, dậy đi, sắp 8 giờ rồi.
– Ừ nhỉ, em quên mất… hihi.
Thanh tra ngồi dậy, cuốn chiếc chăn mỏng che cơ thể và chạy vào nhà tắm.
Tôi xuống tầng một tắm và thay đồ. Ngồi đợi nàng khoảng 15 phút thì tôi thấy nàng bước xuống cầu thang với một bộ cánh mới trông rất bắt mắt.
– Anh, em mặc bộ này đẹp không? – Nàng nhíu cặp mắt trong veo hỏi tôi.
– Đẹp, trông trẻ ra bao nhiêu – Tôi đáp.
– Vậy ý anh là em già rồi hử – Thanh tra vòng hai tay lên cổ tôi và kéo tôi lại, nàng lườm tôi một cách đầy âu yếm.
– Ý anh không phải thế, ý anh là em mặc bộ đồ này trông trẻ đẹp thôi.
– Chuyện, người yêu anh mà lại – Thanh tra nói rồi hôn lên môi tôi đánh “chụt” một cái.
Tôi cũng vòng tay ôm lấy eo nàng, dụi đầu vào cổ nàng và hôn hít lên vùng da cổ mịn màng, thơm phức mùi nước hoa phụ nữ. Nàng cười khúc khích.
Chúng tôi không ngờ rằng, toàn bộ hình ảnh ấy đã nằm gọn trong đôi mắt của một người con gái đang đứng phía ngoài cổng tự bao giờ mà chúng tôi không biết.
Thanh tra tươi cười khoác tay tôi như một cặp tình nhân rảo bước về phía hiên nhà.
Những cặp mắt của chúng tôi vô tình chạm nhau.
Đó chính là Vy.
Vy, em đang nghĩ gì?
Cả Thanh tra, em cũng đang nghĩ gì lúc này?
Trong khoảnh khắc, thời gian như ngừng lại.
Tôi thì hốt hoảng đứng như trời trồng, mặt tôi tái dại đi, đôi chân cảm giác đang run lên bần bật.
Vy buông giỏ hoa quả em đang xách trên tay và túi quần áo khiến chúng rơi xuống mặt đường. Khuôn mặt Vy chuyển từ bất ngờ, hoảng hốt sang nhìn tôi và Thanh tra bằng ánh mắt đầy căm hận.
Tôi gỡ tay Thanh tra ra khỏi tay tôi và thốt lên:
– Vy, anh… anh…
Tôi chỉ kịp nói đến đó thì Vy đã oà khóc và ôm mặt bỏ chạy. Tôi lao ra cổng.
Cánh cổng khóa.
– Chìa khóa đâu? – Tôi quay lại quát lên với Thanh tra. Trong khi mắt vẫn bất lực nhìn theo hình bóng Vy chạy ra khỏi con ngõ.
Thanh tra hoảng hốt khi thấy tôi giận dữ như vậy, nàng luống cuống vào nhà tìm chìa khóa. Chẳng hiểu sao trong những giờ phút như thế này, con người ta lại trở lên mất bình tĩnh, chắc phải khoảng 5 phút sau thì Thanh tra mới tìm thấy chiếc chìa khóa mà rõ ràng đêm qua chính nàng là người khóa cổng sau cùng.
Tôi mở khóa và chạy vội ra đầu ngõ.
Rất tiếc lúc này, tôi đã không còn thấy hình bóng của Vy đâu nữa.
Tôi nhấc điện thoại lên gọi cho Vy. Thuê bao. Vy đã tắt máy. Em đang ở đâu? Sao không nghe anh giải thích? Mà giải thích gì nữa, trời ơi, mọi việc Vy đã chứng kiến hết tất cả… tôi đúng là một thằng tồi.
Tôi quay lại nhà Thanh tra.
Nhìn giỏ hoa quả và chiếc balo quần áo của Vy vẫn nằm lăn lóc ở trước sân, tôi lại càng thấy hối hận vô cùng. Tôi nhặt giỏ hoa quả lên và xách chiếc balo đi về nhà tôi, bỏ lại Thanh tra vẫn ngồi bất động phía hiên nhà.
Về đến nhà, tôi đặt giỏ hoa quả trên bàn. Vy lần nào về đây cũng mua những giỏ hoa quả nhập khẩu ngon như vậy để biếu bố mẹ tôi.
Tôi mở balo của Vy thấy mấy bộ quần áo của em được xếp gọn gàng và… một cặp vé xem xem show ca nhạc của nam ca sĩ mà tôi thích biểu diễn tại Hà Nội vào đêm thứ 7 tuần sau. Vậy là Vy về đây gặp tôi với một niềm hy vọng sẽ đem đến cho tôi sự bất ngờ, nhưng cũng thật không ngờ, chính tôi lại là người đem đến cho em bất ngờ, mà không, phải là tạt vào em một gáo nước lạnh.
Tôi gọi điện lại cho Vy, vẫn là tiếng báo thuê bao không liên lạc được. Tôi nhắn tin cho em, hy vọng khi em mở điện thoại lên sẽ nhận được tin nhắn của tôi.
Tôi nghĩ liệu em có thể đi đâu được nhỉ, hay là em bắt xe trở lại Hà Nội, hay là về nhà em ở Bắc Ninh. Phải rồi, có lẽ em đã trở lại Hà Nội.
Tôi vào nhà lấy ít đồ cá nhân, tôi dự định sẽ về Hà Nội để tìm Vy, tôi sẽ giải thích mọi chuyện với em, xin lỗi em và cầu xin em tha thứ.
Tôi chợt nhớ ra, chìa khóa xe ô tô của tôi đang ở bên nhà Thanh tra.
– Chìa khóa xe đâu? – Tôi hỏi Thanh tra bằng vẻ mặt lạnh lùng.
Nàng ngước lên nhìn tôi bằng đôi mắt ướt lệ, rồi luống cuống đi tìm chìa khóa xe của tôi.
– Anh đi đâu vậy, anh đi tìm Vy à – Thanh tra nhìn thấy chiếc ba lô trong tay tôi, nàng hỏi.
– Hỏi làm gì – Tôi trả lời dứt khoát và quay đi.
– Em… em… xin lỗi…
– Đồ xấu xa, tại cô mà bây giờ tôi ra nông nỗi này đấy – Tôi quát lớn.
Thanh tra không biết nói gì trước sự phũ phàng của tôi.
Tôi lên xe, nổ máy, chiếc xe từ từ chuyển bánh. Nhìn qua gương chiếu hậu, tôi thấy hình bóng Thanh tra phía sau cánh cổng đang rụt rè nhìn về phía tôi. Tâm trạng tôi lúc này thật rối bời, tôi tự trách bản thân mình, lại trách Thanh tra đã xen vào tình yêu của tôi và Vy, để bây giờ tôi phải lâm vào hoàn cảnh trớ trêu như thế này.
Nếu Thanh tra không xuất hiện, có lẽ giờ này tôi và Vy đang hạnh phúc bên nhau và nghĩ về một đám cưới, một happy ending.
Lái xe trên đường, tôi chỉ nghĩ đến Vy, nghĩ đến những lời giải thích của tôi khi gặp em, làm sao để những lời giải thích ấy thật logic, thật hợp lý để em có thể tin và tha thứ cho tôi.
Cũng phải đầu giờ chiều, tôi mới về đến nhà. Vy chưa về, cửa vẫn khóa ngoài.
Nằm vật ra giường, nhìn những đồ vật quen thuộc của hai chúng tôi trong nhà, tôi lại cảm thấy chán nản và hối hận khủng khiếp. Không biết Vy cảm thấy thế nào khi đứng trước cổng và nhìn thấy hình ảnh âu yếm của tôi và chị họ của nàng, một sự phản bội mà có lẽ nàng không bao giờ ngờ đến. Vy yêu tôi say đắm, nàng luôn coi tôi là một người đàn ông tuyệt vời, một thần tượng trong tim nàng, thế mà tôi đã làm gì, tôi đã quật một nhát roi đau đớn xé nát trái tim non nớt ấy. Tôi tự trách bản thân mình ghê gớm, tôi thấy mình thật độc ác, đểu giả và thật đáng ghê tởm.
Nằm một lúc thì tôi ngồi bật dậy, tôi không thể cứ nằm mãi như thế này với những suy nghĩ tiêu cực. Tôi phải đi tìm Vy.
Tôi lấy một tờ giấy, viết một bức thư để lại cho Vy. Bức thư không dài nhưng nó chứa đầy tình cảm, sự hối hận và cầu xin nàng tha thứ.
Tôi để bức thư trên bàn, hy vọng khi về, Vy sẽ đọc được.
Tôi gọi cho đứa em trai của Vy, nói nói Vy không về Bắc Ninh. Như vậy nàng chắc chỉ về Hà Nội mà thôi.
Tôi khóa cửa và bước đi. Đi đâu thì tôi chưa rõ, biết tìm em ở đâu giữa Hà Nội rộng lớn này.
Tôi lang thang khắp Hà Nội, tìm đến nhà những người bạn của Vy, tìm đến những nơi mà tôi và Vy thường đến, tôi nghĩ cả đến trường hợp Vy nghĩ quẩn mà ra cầu Long Biên, cầu Chương Dương để tìm… vậy mà tôi vẫn không tìm thấy em.
Tôi nhìn đồng hồ, đã hơn 11 giờ đêm.
Tôi lại nhấc máy gọi cho em. Tín hiệu điện thoại của em chẳng có gì ngoài một âm thanh phát lên một cách vô nghĩa “Thuê bao quý khách vừa gọi, hiện không liên lạc được…”
Tôi bất lực trong việc tìm kiếm em.
Tôi trở về căn nhà quen thuộc. Một mình.
Có lẽ em đi đâu đó, đêm nay em sẽ về thôi, tôi phải ở nhà đợi em.
Nhưng Vy đêm đó không về nhà.
Sáng hôm sau, tôi gọi điện cho Lãnh đạo xin nghỉ làm một hôm, nếu không thì đáng lẽ giờ này tôi phải quay lại Công ty để tiếp tục làm việc.
7 giờ sáng, tôi đã đứng đợi ở cổng bank của Vy, tôi hy vọng sáng nay em sẽ xuất hiện đi làm. Đợt mãi đến khoảng 10 giờ mà bóng Vy vẫn bặt vô âm tín. Tôi đánh liều vào bank để hỏi thăm.
Quản lý của em nói sáng nay em đã gọi điện xin nghỉ phép mấy ngày. Tôi thất vọng ra về.
Điện thoại báo có tin nhắn đến, tôi mở điện thoại lên, Thanh tra nhắn tin cho tôi, tin nhắn với nội dung rất dài:
‘Anh…
Đây là lần đầu tiên em nhắn tin cho anh dài đến vậy.
Em hiểu tâm trạng anh lúc này, anh hẳn rất giận em, chính em cũng tự giận chính bản thân mình, em đã sai khi là người thứ ba xen vào chuyện tình cảm của anh và Vy, em đã sai ngay từ khi em quyết định ôm anh lần đầu tiên. Nhưng em không hối hận, chưa bao giờ em thấy hối hận anh ạ.
Anh có biết không, trong cuộc đời em, mong ước lớn nhất của em đó là có thể đoàng hoàng giới thiệu anh với mọi người hai chữ: “Người yêu”.
Khi chúng ta còn nhỏ, bọn học sinh cùng lớp hay bắt nạt em vì chúng cho rằng em là đứa sống tiểu thư, sống ích kỷ, phân biệt giai cấp chơi cùng trong lớp. Chỉ có anh luôn là người ở bên em, chơi cùng em và luôn sẵn sàng đứng ra bảo vệ em.
Em không thể quên được cái ngày anh đánh nhau với chúng nó trước cổng trường để bảo vệ em rồi bị gãy tay. Ngày đầu tiên em biết mình yêu anh, cũng là ngày em đưa anh vào bệnh viện. Nhìn thấy tay anh sưng to, đau buốt, em rất sợ hãi nhưng trong lòng lại trào lên cảm giác ngọt ngào, hạnh phúc anh ạ, vì em biết rằng anh đã dũng cảm bảo vệ em.
Chỉ tiếc rằng, anh chưa bao giờ yêu em. Anh đã bỏ quên em trên con đường đời của anh, bỏ quên một người luôn dành tình cảm cho anh và dõi theo anh trên mỗi bước đi.
Anh đã khiến em trở nên tuyệt vọng như thế nào khi biết anh có người yêu, khiến em phải trải qua rất nhiều đêm thức trắng để tự dằn vặt bản thân mình, khiến em phải lựa chọn gắng gượng yêu những người mà em không hề có tình cảm. Những người ấy có thể có được em, nhưng không có được trái tim em. Nếu như em biết có một ngày anh sẽ rung động vì em, thì em sẽ không bao giờ cho những người kia cơ hội để lại gần em, em sẽ chờ, 10 năm, 20 năm cũng sẽ chờ.
Sáng nay anh mắng em là đồ xấu xa, anh nói em biến đi.
Có lẽ đây là lần đầu tiên anh mắng em sau suốt ngần ấy năm. Em hẳn phải xấu xa lắm phải không anh? Em đã trở thành người thứ ba phá vỡ hạnh phúc của anh.
Em cứ nghĩ rằng không có được tình cảm của anh, em mở lòng với người khác và giới thiệu người khác cho anh là em có thể quên được anh. Nhưng em không ngờ điều đó lại khiến chúng ta ngày càng cách xa nhau, khiến em phải hối hận như bây giờ.
Khi tận mắt thấy anh dẫn KCS về nhà ra mắt, lần đầu nhìn thấy KCS, sự ích kỷ trong em không thể kiềm chế được. Ngày ấy em đã tìm đủ mọi cách để phá hoại tình cảm của anh và KCS, nhưng em không thể làm gì được vì anh công tác ở xa. Nhưng thật may mắn, KCS bị gia đình anh phản đối, em rất mừng, và em càng mừng hơn khi nghe Thuế nói rằng anh vẫn giấu KCS việc đó. Chính em là người đã thông báo tin ấy cho KCS biết.
Đến khi biết anh và Vy yêu nhau, em lại trở nên ghen ghét, đố kỵ khi thấy anh đi bên nó, thấy nó được tự tin mà gọi anh một chữ “Anh” mà em luôn khao khát. Rồi một ngày em biết anh và nó có dự định cưới nhau, đó là khi nỗi đau của em trở nên thường trực, hiện hữu mỗi ngày, chính nỗi đau ấy đã thôi thúc em phải chiếm đoạt bằng được anh từ tay của Vy.
Nhưng có lẽ em đã sai, nhìn thái độ của anh hôm nay, dù anh không nói ra nhưng em biết anh rất yêu Vy, anh không hề muốn đánh mất tình yêu này.
Đến hôm nay em mới hiểu, dù em có cố gắng đến đâu, em vẫn mãi mãi không có được tình yêu trọn vẹn từ phía anh.
Em hiểu chuyện của chúng ta sẽ chẳng thể có được bất kỳ kết quả nào, nhưng em không thể kiềm chế được bản thân. Khi tận mắt chứng kiến anh hoảng hốt chạy theo Vy, đi tìm kiếm Vy, em mới nhận ra rằng, Vy thật sự quan trọng với anh, còn em thì…
Em nguyện dừng lại mọi chuyện, mọi sai lầm em xin nhận hết, em sẽ gặp Vy để thú nhận tất cả, rằng anh không hề có lỗi, anh cũng chỉ là nạn nhân của em mà thôi.
Em không dám mong sự tha thứ của anh và Vy.
Cầu mong cho anh được hạnh phúc.
Thanh tra’
Tôi đọc những dòng tin nhắn một cách chậm rãi, đọc thấm đến từng chữ.
Thực ra không phải lỗi ở Thanh tra, lỗi là do chính bản thân tôi… do tôi quá tham lam trong chuyện tình cảm mà thôi.
Tôi trở về nhà, dọn đồ khỏi căn nhà của Vy, không quên để lại một bức thư cho Vy, khóa cửa và ném chìa khóa vào bên trong.
Tôi khoác lên vai 2 chiếc balo quần áo và kéo theo chiếc vali bước đi khỏi nhà trong ánh nắng chiều vàng vọt.
Tôi sẽ đi đâu đây…
Tôi cũng chẳng biết nữa…