Phần 39
Chương trình làm việc tái cơ cấu đơn vị thành viên kết thúc trong sự hân hoan phấn khởi từ cả hai phía. Đối với chúng tôi, KPI cơ bản hoàn thành ở các chỉ tiêu đề ra đối với một đơn vị mới sáp nhập về Tập đoàn. Thực ra, chúng tôi chủ yếu tập trung áp đặt cách quản lý mới về tài chính, dòng tiền, về quản lý tiêu hao kỹ thuật, về quản lý kho bãi và nguyên vật liệu để tránh cá nhân “can thiệp” được vào quy trình, tránh xảy ra tham ô, thất thoát, còn về đội ngũ cán bộ và tiền lương thì gần như chúng tôi không thay đổi. Phía đơn vị bị tái cơ cấu thì họ lại đạt được một số nguyện vọng như đơn vị mong muốn, đặc biệt là vấn đề tiền lương và cơ cấu cán bộ chủ chốt, thứ mà một đơn vị nhà nước cũ cực kỳ quan tâm và luôn đặt lên hàng đầu mỗi khi bị Tư nhân thâu tóm. Nói gì thì nói, ghế còn, lương giữ, ấy là mừng. Cầm tiền thì sợ tiền rơi, cầm tờ A4 đời đời ấm no là thế mà.
Buổi tiệc liên hoan chia tay Đoàn công tác được Công ty tổ chức trọng thể tại một Nhà hàng sang trọng. Những em gái Kế toán của Công ty buổi sáng hẵng còn tất bật, đầu bù tóc rối, vò đầu bứt tai với mớ tài liệu để phục vụ theo yêu cầu kiểm tra của chúng tôi thì đến tối nay khi các em lên đồ dự tiệc thì trông đã lột xác hoàn toàn. Có em diện chân váy bó sát ôm trọn bờ mông tròn trịa và khoe cặp chân dài trắng miên man. Có em lại diện áo hai dây trễ ngực, bên ngoài khoác chiếc áo vest mỏng manh khiến bộ ngực nảy nở trở nên lấp ló trông sexy ghê gớm.
Mấy ông anh đi cùng tôi cứ nháy nhau, thì thầm xuýt xoa ngưỡng mộ.
Mọi vị trí trong buổi tiệc cơ bản đã được sắp xếp đâu vào đấy hết, bên cạnh những người đàn ông đều có một cô gái được xếp ngồi kế bên. Em gái được bố trí ngồi cạnh tôi chính là em gái diện chiếc áo hai dây trễ ngực tôi vừa nói bên trên. Kể ra nhìn tổng thể thì em khá là “cuốn”, nhưng tôi tầm này thì mặc kệ, đầu óc của tôi đang rối bời trong mớ bòng bong giữa tôi, Thanh tra và Vy. Có lẽ tầm này, em gái kia có cởi hết đồ, áp hai gò bồng đào nõn nà kia vào mặt tôi thì tôi cũng chẳng quan tâm. Bởi ngay từ khi đến đây, tôi đã mang theo một tâm trạng buồn nặng trĩu ưu tư.
Đồng chí Giám đốc Công ty cầm trịch buổi tiệc, liên tục chúc rượu Đoàn công tác và cảm ơn Tập đoàn luôn quan tâm, ưu ái cho Công ty. Giám đốc dứt lời phát biểu thì đồng chí Trưởng phòng Hành chính đứng sát ngay bên dúi cho Giám đốc một tập Catalog mà tôi biết thứ kẹp trong Catalog là thứ – mà – ai – cũng – biết – là – thứ – gì – đấy. Giám đốc đi đến từng người bắt tay cảm ơn, kèm theo là gửi tặng mỗi cán bộ Tập đoàn một chiếc Catalog. Tôi thấy Trưởng đoàn nhận, cảm ơn, thì tôi cũng nhận và bắt tay cười. Giờ là tư nhân rồi mà, nhận phong bì tẹt, sợ gì như Nhà nước nữa.
– Báo cáo Đoàn công tác của Tập đoàn, công việc mười ngày qua cơ bản đến hôm nay đã kết thúc tốt đẹp. Thôi thì chẳng mấy khi đoàn mình về đến đây, ngày hôm nay thay mặt cho XYZ (Tên Công ty), Hải (tên ông Giám đốc) có chút quà nhỏ gọi là cảm ơn Đoàn công tác đã ưu ái tạo điều kiện hết mức cho Công ty, món quà tuy nhỏ, nhưng nghĩa tình của đơn vị. Thời gian làm việc đã kết thúc, bây giờ ngồi đây chúng ta là anh em cùng một nhà, cùng một mẹ Tập đoàn, mọi việc Hải đã lo xong hết rồi, các anh chị Tập đoàn hôm nay phải uống và vui hết mình với XYZ đấy nhé.
Giám đốc dừng lời thì các bàn tiệc bắt đầu sôi động, tiếng cười nói, chúc tụng, tiếng những chiếc ly va vào nhau vang lên không ngừng.
Cô bé ngồi gần tôi nãy giờ cũng khá hoạt bát trong giao tiếp, liên tục mời rượu tôi và nhận xét tôi bằng những lời có cánh. Qua câu chuyện của nàng thì tôi biết nàng tốt nghiệp Học viện Tài chính loại khá, ra trường về Tổng Công ty này làm đã được 3 năm (do bố nàng trước là Chủ tịch Công đoàn của Công ty, nay đã về hưu, nàng ra trường xin về làm Kế toán ở đây luôn).
Tôi bảo nàng học Học viện Tài chính ra mà về làm Kế toán viên cho một Công ty nhà nước ở quê thế này, chẳng phải phí hoài hay sao.
Nàng cười. Bảo em chỉ cần thế thôi.
Nàng có cái tên rất ấn tượng với tôi, vì trùng tên người yêu cũ thời sinh viên của tôi. Ngọc Hà.
Nàng có vẻ nói chuyện khá hợp với tôi, đặc biệt khi nàng biết tôi cũng là người ở tỉnh nhà, cộng thêm hơi men của loại rượu nếp đặc trưng quê tôi khiến câu chuyện ngày càng hấp dẫn. Mải tâm sự đến nỗi tôi phải quay sang nói nhỏ với nàng:
– Em ăn đi không đói.
Tôi vừa nói vừa gắp một con tôm trong đĩa đặt vào bát của nàng.
– Anh Việt, em mời anh một ly được không ạ… – Cô bé ngồi đối diện tôi cất lời.
Tôi nâng ly rượu, trong khi Ngọc Hà say sưa bóc con tôm mà tôi vừa đưa cho.
Rượu với tôi lúc này càng uống càng tỉnh, càng uống càng thấy buồn trong lòng. Thi thoảng tôi để ý thấy Ngọc Hà liếc nhìn tôi, tôi cũng liếc nhìn nàng, nhưng quả thực tâm trạng tôi lúc này để nói chuyện xã giao thì được, còn để ngắm nghía đưa tình nhau thì tuyệt tôi không có hứng.
Nàng đi mời rượu rồi thì tôi ngồi mâm uống một mình, cứ gạ mấy anh em cùng Tập đoàn uống với nhau. Tôi cứ rót, mời, uống, rồi lại rót… chẳng có cảm xúc gì.
Bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên…
Tôi định xem ai gọi, nếu không thực sự cần thiết thì tôi định tắt máy luôn.
Nhưng không, là em trai của Vy gọi… tôi cầm điện thoại và đi ra ngoài hành lang.
– Alo em, anh đây.
– Vâng, anh Việt ạ, em biết chị Vy đang ở đâu rồi anh ạ, mấy ngày vừa rồi chị Vy sang nhà đứa em họ nhà em bên Hà Đông đấy anh ạ. Hình như chị Vy dặn bà đấy nên bà đấy giấu cả với em, em hỏi chị Vy có sang đấy không thì bà đấy bảo không. Chị Vy thỉnh thoảng bật máy lên gọi về cho mẹ em, nên ở nhà em không ai biết.
– Thế à, chị em vẫn ổn là anh yên tâm rồi, cảm ơn chú nhé. Chú có địa chỉ nhà con bé bên Hà Đông ấy không, cho anh.
– Em chưa sang bao giờ, nhưng bà ấy có một thằng em trai, để em nhờ nó, có địa chỉ em gửi anh luôn.
– Ừ, cảm ơn chú nhiều lắm.
– Nhưng anh, sao chị Vy lại giận nhau với anh thế.
– Chuyện dài lắm, lúc nào anh kể sau. Mà dạo này chú có thiếu tiền không, anh cho một ít mà nạp điện thoại với tiêu vặt.
– Vâng, thế em cảm ơn anh nhiều lắm – Thằng cu cười tươi rói.
Cúp máy, tôi châm điếu thuốc, rít một hơi rồi ngửa mặt lên trời thở dài. Liệu gặp lại Vy, tôi biết nói gì với nàng đây, liệu Vy sẽ phản ứng thế nào khi em gặp lại tôi nhỉ. Càng nghĩ, tôi lại càng bế tắc thực sự khi nghĩ đến việc phải đối diện với Vy lúc này. Ngày tôi trở lại Hà Nội, tôi và nàng đã lên kế hoạch cho những tháng ngày rực rỡ bên nhau, nhưng tôi chẳng ngờ rằng cuộc đời tôi nó lại thê thảm đến mức này. Giá mà tôi có chính kiến hơn, giá như tôi đừng yếu lòng trước Thanh tra, thì có lẽ cuộc đời tôi và Vy đã phẳng lặng hơn rất nhiều.
Đôi khi trong đời, phải đến khi bạn đánh mất đi một thứ gì đấy, bạn mới bắt đầu thấy trân trọng nó.
Phù… tôi thở ra một hơi thuốc dài mang theo những suy tư nặng trĩu rồi trở lại bàn tiệc.
Kết thúc chương trình tiệc, ông Hải giám đốc mời cả đoàn đi Hát, tất cả lại kéo nhau đi, riêng tôi kêu mệt từ chối. Mà tôi mệt thật, tôi phải vào nhà vệ sinh nôn mấy lần, giờ đầu óc quay cuồng, bước đi không vững.
Nài nỉ tôi mãi không được, ông Hải nhất định đòi lái xe đưa tôi về khách sạn, rồi ông vẫy Ngọc Hà:
– Hà đỡ anh Việt lên xe chú, để chú đưa về khách sạn, say lắm rồi.
Ô… sao lại là Ngọc Hà nhỉ.
Ông Hải mở cửa xe đỡ tôi vào trong, Ngọc Hà bẽn lẽn bước theo rồi ngồi bên cạnh tôi. Ông Hải đóng cửa xe rồi ngồi vào ghế lái, ông cất giọng:
– Việt chưa có gia đình nhể… cái Hà đây cũng chưa có người yêu này, nếu Việt thích, anh giới thiệu luôn cho.
– Ông anh cứ đùa – Tôi dù say líu lưỡi nhưng vẫn cố trả lời.
– Ô thằng này, tao nói thật, con Hà nó là con cháu của anh, xinh nhất Khối văn phòng, chưa có người yêu đâu?
Ngọc Hà không phản ứng gì, nàng quay sang nhìn tôi rồi hỏi:
– Anh tin chú Hải làm gì, chú Hải ấy mà, đi đâu cũng quảng cáo em, cứ làm như em ế không bằng. Anh có mệt không, nay anh uống nhiệt tình ghê.
– Ừ, anh không sao – Tôi trả lời.
Tôi ngồi trong xe, đầu óc chếnh choáng men rượu, tôi im lặng nhìn đường phố hay bên qua cửa kính xe, trong lòng thổn thức một nỗi niềm không tên. Tôi chợt nhận ra mùi thơm quen thuộc, đó là mùi hương từ cơ thể Ngọc Hà, mùi thơm này, chẳng kém gì mùi hương của Thanh tra. Tự nhiên lòng tôi lại thấy thổn thức.
Về đến khách sạn, ông Hải đỗ xe ngay trước sảnh, Ngọc Hà mở cửa xe và dìu tôi vào trong.
– Anh cảm ơn, anh tự đi được… – Tôi gỡ tay Ngọc Hà khỏi tay tôi khi nàng đang cố gắng dìu tôi bước đi.
– Em thấy anh say lắm – Nàng nói.
– Anh say thế nào được.
Thấy tôi gỡ tay Ngọc Hà và ra dấu tự về, ông Hải hạ cửa kính xe xuống và nháy mắt với Ngọc Hà ra điệu chỉ đạo nàng phải đưa tôi lên tận phòng. Ngọc Hà không dám trái lệnh, nàng dứt khoát dìu tôi đi.
Ra đến cửa thang máy, đầu tôi bắt đầu thấy quay quay. Lúc này, rượu bắt đầu ngấm sâu vào từng mạch máu khiến toàn thân tôi đỏ bừng. Tự nhiên nhìn sang bên cạnh người đẹp đang dìu tôi, sao mà tôi thấy nàng đẹp đến vô cùng.
– Anh nhìn gì em mà nhìn mãi vậy – Ngọc Hà cất tiếng.
– Em đẹp, anh nhìn tí thôi – Tôi trả lời một cách rất đong đưa.
Ngọc Hà đỏ bừng mặt, nàng có lẽ cũng gần say.
Nàng giúp tôi quẹt tấm thẻ từ để mở cửa phòng. Nàng bẽn lẽn đứng phía bên ngoài nhìn tôi cởi giày bước vào trong.
– Anh có cần em đưa vào phòng không ạ – Nàng hỏi tôi.
Bỗng nhiên có một thứ dục vọng bùng lên như đang thôi thúc tôi, tôi định kéo Ngọc Hà vào phòng mình. Vào lúc này, thời điểm này, nếu tôi kéo nàng vào, có lẽ nàng cũng không từ chối…
Nhưng thật may mắn là tôi đã kiềm chế được bản thân, tôi cảm ơn nàng và chào tạm biệt nàng.
Nàng tạm biệt tôi và bước về phía thang máy. Tôi chợt nhớ ra điều gì đó.
– Hà ơi… – Tôi gọi.
– Anh gọi em ạ – Nàng quay lại.
– Cho anh xin số điện thoại em được không, tí nhớ anh tỉnh, anh ra hát với mọi người – Tôi chém gió với mục đích để xin số điện thoại nàng.
– Anh đọc số anh đi, để em nháy sang – Nàng gật đầu đồng ý.
Dĩ nhiên, tối đó tôi nằm say ngủ một mình trong phòng đến sáng hôm sau.
… Bạn đang đọc truyện Chuyện tình với đồng nghiệp tại nguồn: https://tuoinung.cc/2023/12/truyen-sex-chuyen-tinh-voi-dong-nghiep.html
Ngày hôm sau trở lại Hà Nội, việc đầu tiên tôi làm đó là đến tìm Vy theo địa chỉ đứa em trai Vy cung cấp.
Tôi đến vào lúc 9 giờ tối, khi mà biết chắc tầm này Vy đã đi làm về.
Tôi bấm chuông cửa, vô tình Vy lại là người ra mở. Nhìn thấy tôi, Vy đẩy tôi ra ngoài, nàng đóng cửa và dứt khoát không chịu gặp tôi. Mặc cho tôi đứng bên ngoài cầu xin nàng để cho tôi nói một lời giải thích.
– Vy, anh xin lỗi em, anh biết giờ đây dù anh có nói thế nào đi chăng nữa, em cũng không tin anh. Anh là một thằng tồi, anh không xứng đáng với tình yêu mà em đã dành cho anh. Nhưng anh thực sự rất yêu em, chỉ vì anh không làm chủ được bản thân nên mới xảy ra chuyện vừa rồi. Quãng thời gian xa em, anh mới hiểu được người thực sự anh yêu chỉ có duy nhất mình em mà thôi. Anh rất mong rằng em tha thứ cho anh một lần, chỉ một lần thôi, để anh có thể tiếp tục được ở bên em, che chở cho em. Anh chỉ cầu mong em tha thứ cho anh duy nhất lần này thôi. Được không em?
Tôi nói qua cánh cửa gỗ căn chung cư, tôi chẳng biết lời nói của tôi liệu em đứng bên trong có nghe thấy được hay không. Nhưng tôi biết, Vy đang đứng phía sau cánh cửa kia, nàng chỉ cách tôi một cánh cửa mà thôi.
Tôi cứ đứng bên ngoài nói, lặp đi lặp lại về một nội dung xin lỗi, cầu xin, tha thứ…
Khoảng 30 phút sau, cánh cửa bật mở, lòng tôi chợt vui mừng…
Nhưng không, đó là đứa em họ Vy, tôi chưa gặp bà này bao giờ, nói là em họ chắc là vì vai vế trong gia đình Vy, còn trông mặt bà này tôi thấy có khi còn lớn tuổi hơn cả tôi. Tôi trước đây có nghe Vy nhắc đến một vài lần là sang nhà em họ chơi, nhưng tôi không để ý lắm.
Bà chị nhìn tôi bằng gương mặt đăm chiêu, lộ rõ vẻ tức giận kèm thêm chút khinh bỉ, bà nói:
– Thôi anh về đi, đừng làm phiền Vy nữa. Em nghe Vy kể hết mọi chuyện về anh rồi, anh như vậy mà vẫn còn mặt mũi tìm đến đây gặp Vy à. Con gái khi yêu, sợ nhất là bị phản bội, còn gì cay đắng hơn là người yêu mình lại đi yêu chính chị họ mình. Vy nó suy nghĩ quá nhiều vì anh rồi, tốt nhất anh nên buông tha cho nó. Đi về đi, đừng làm phiền nó nữa.
– Xin chị, xin chị cho em gặp Vy một lần, chỉ một lần thôi cũng được – Tôi năn nỉ.
– Nhưng Vy nó không muốn gặp anh, nó đã quá thất vọng vì anh rồi. Anh hãy để nó được yên. Thôi anh về đi, từ giờ đừng đến tìm Vy nhà tôi nữa. Về đi tôi còn đóng cửa.
Nói rồi, bà chị kéo thật mạnh cánh cửa đóng sập lại.
Cánh cửa đóng lại cũng khép sập lại tình yêu của Vy dành cho tôi.
Tôi bước ra khỏi căn chung cư trong ánh đèn đêm hắt hiu của Hà Nội. Bước đi vô định trong dòng người vội vã, tôi thấy mình thật cô đơn, lạc lõng.
Trước đây ở dự án, tôi cũng từng có tất cả, rồi lại mất tất cả, cô đơn, lạc lõng. Tôi quyết định trở lại Hà Nội để tìm kiếm những niềm hạnh phúc cho bản thân. Rồi cuối cùng, giờ đây cũng chỉ còn lại mình tôi cô đơn bước đi trên con đường.
Tôi không liên lạc được với Vy, có lẽ em đã chặn hoàn toàn số của tôi. Em cũng xóa facebook cũ, tôi đoán em muốn xóa đi mọi kỷ niệm về tôi.
Thanh tra vẫn thỉnh thoảng nhắn tin hỏi thăm tôi, thông thường thì gần như chỉ có một mình em độc thoại, tôi không trả lời, lâu lắm thì tôi mới trả lời lại mấy từ như kiểu: Ok, ừ, thôi bỏ đi.
Ba tháng trôi qua.
Thời gian có lẽ là phương thuốc hiệu quả nhất để khiến mọi chuyện trở lại như bình thường.
Một ngày, tôi đang làm việc trên văn phòng thì nhận được một tin nhắn điện thoại. Tôi giật mình vì tin nhắn từ số điện thoại của Vy.
“- Anh Việt, chắc anh vẫn lưu số của em chứ. Em định không nhắn tin cho anh, nhưng dù sao em và anh cũng đã có mấy năm yêu nhau, chúng ta hết tình thì dù gì cũng nghĩ cũng còn chút nghĩa. Sắp tới em sẽ đi du học, chỉ có đi thật xa mới có thể khiến em quên anh đi, quên hết những chuyện anh và chị em đã gây ra cho em. Em nghĩ rồi chuyện gì cũng sẽ qua thôi, thời gian sẽ xóa nhòa tất cả. Mong anh ở lại, sống hạnh phúc cùng chị của em và luôn đạt được những thành công như anh mong muốn. Tạm biệt anh.”
Tin nhắn của Vy như một tia sét đánh trúng người tôi, khiến tôi lặng đi khá lâu. Tôi nhắn tin lại cho em hỏi em đi du học ở đâu, em đi bao lâu… nhưng không thấy hồi đáp. Tôi nhấc điện thoại gọi cho đứa em trai của Vy.
– Anh ạ, chị Vy xin được học bổng du học bên Sin, chị xin với bố mẹ cũng cho em đi Sin du học cùng chị. Bố mẹ em đồng ý rồi. Tháng trước bố mẹ em sang bên đấy để xem trường với chỗ ăn ở cho em với chị Vy rồi anh ạ, nhà em cũng có người nhà định cư ở bên đó. Em thấy bố em bảo thủ tục đã làm xong cả rồi. Em thấy bảo sang tháng thì bay, cụ thể thì em không rõ ngày nào, toàn chị Vy bàn với bố mẹ em thôi.
Như vậy, việc Vy của tôi đi du học là sự thật. Vậy là nàng quyết định sẽ rời bỏ tôi mãi mãi.
Ngày hôm ấy, tôi như người mất hồn. Hết giờ làm việc, tôi cũng chẳng muốn về. Ngồi lại văn phòng đến tận 8 giờ tối. Trong lòng tôi lúc này, thật sự chỉ còn một cảm giác duy nhất là trống rỗng đến tuyệt vọng. Tôi cứ nghĩ mãi về bản thân, về Vy và những kỷ niệm đẹp mà hai chúng tôi đã có bên nhau. Tôi nhớ về hình ảnh Vy mặc chiếc áo thể thao với nụ cười tươi rói rồi chạy về phía tôi ở sân bóng Bách khoa, nhớ về nụ hôn đầu tiên của hai đứa, nhớ về hình ảnh tôi chạy theo em dưới bóng cây cổ thụ, bên dòng sông và cánh đồng lúa chín vàng của mảnh đất Gia Lâm để bắt đầu cho một tình yêu chớm nở, nhớ về những ngày tháng tôi và em còn “mặn nồng” bên nhau. Sao tôi thấy nhớ em đến thế, tôi nhớ ánh mắt, nhớ từng nhịp đập, từng hơi thở của em.
– Anh ơi, anh chưa về ạ, anh về thôi để chúng em còn dọn văn phòng – Tiếng cô bé lao công cất lên khiến tôi giật mình nhìn đồng hồ. Đã gần 9 giờ tối.
Khoảng 2 tuần hoặc 3 tuần sau đó, tôi nhận được một tin nhắn của em trai Vy nhắn cho tôi:
‘Anh, em biết hết chuyện của anh và chị em rồi, gần đây em cũng mới biết thôi, nhưng em không trách anh, em biết anh có lý do của anh, và em cũng là đàn ông, em hiểu đàn ông đôi khi khó có thể giữ được mình. Chị Vy biết em hay kể chuyện với anh thì mắng em một trận và cấm em liên lạc với anh nữa, nhưng với em thì, anh vẫn luôn là một người anh tốt, em biết anh sẽ buồn lắm khi chị Vy đi, nên hôm nay em mới nhắn tin cho anh. Em và chị Vy đang ở sân bay làm thủ tục xong rồi anh ạ.
Anh ở lại khỏe mạnh và công tác tốt anh nhé.
Em nghĩ nếu anh và chị em có duyên, thì sẽ gặp lại thôi.
Em chào anh.’
Đọc xong tin nhắn, theo một phản xạ tự nhiên, tôi bấm số của Vy và gọi. Dĩ nhiên nàng đã chặn số tôi, điện thoại không thể nào liên lạc được (trước đây tôi đã từng thử lấy số lạ để gọi cho Vy, nhưng số lạ gọi đến em không nghe máy).
Tôi gục xuống và cúi mặt ngồi khóc giữa cơ quan. Nước mắt cứ chảy ra, đôi vai tôi rung lên nhưng tôi cố kìm nén để không bật ra thành tiếng.
Tôi vùng dậy, phi ra đường, bắt taxi chạy ra sân bay Nội bài.
Tôi tìm kiếm Vy giữa một biển người, tôi hy vọng sẽ vô tình tìm thấy nàng. Nhưng vô vọng. Những chiếc máy bay cứ nối đuôi nhau cất cánh bay vút lên bầu trời xanh thẳm.
Như vậy là hết thật rồi. Tôi đứng lặng ở sảnh sân bay.
Vy ra đi để trốn tránh hiện thực ở nơi đây, liệu đến vùng đất mới, em có vui hơn chăng? Tôi nghĩ mà thấy thương Vy nhiều hơn. Em chọn ra đi, chính là giải pháp lựa chọn cuối cùng.
Đã 1 tháng kể từ ngày Vy ra đi.
Những góc phố quen thuộc nơi tôi và Vy hàng ngày đi tản bộ, đường Lò Đúc, Phan Chu Trinh, Trần Hưng Đạo, Lý Thường Kiệt là những con đường hai đứa ngày ngày đèo nhau đi làm, giờ đây chỉ còn mình tôi lạc bước. Những ngày nghỉ cuối tuần, tôi vẫn thường lang thang đến những hàng quán quen, nơi tôi và Vy trước đây thường ngồi bên nhau, tôi đến cốt là để tìm kiếm cho mình một hình bóng quen thuộc của em vẫn còn in trong tâm trí tôi. Tôi nhớ nàng, nhớ đến da diết. Nhớ từng phút giây bên nàng trước đây, nhớ hương vị gối chăn, nhớ bờ môi, đôi mắt và cả hương thơm trên mái tóc nàng. Tôi tự hỏi không biết bao giờ mới lại được gặp nàng, hoặc có thể là không bao giờ nữa.
Mọi chuyện như vậy là đã chấm hết. Chẳng còn gì vui đối với tôi ở mảnh đất Hà Nội này.
Mặt khác, càng ngày, tôi càng nhận ra mình không phù hợp với công việc hiện tại nữa, tôi không hợp với công việc kỹ thuật văn phòng chút nào, nơi tôi chỉ đơn thuần là tổng hợp và đánh giá những số liệu của các đơn vị thành viên, mặt khác mảng sản xuất đang bị Tập đoàn “bỏ rơi” dần để tập trung vào các mảng khác hái ra tiền hơn, đặc biệt là Bất động sản. Nơi tôi đáng lẽ nên thuộc về phải là nơi công trường nắng gió, nơi tôi được thỏa sức sáng tạo trong quản lý sản xuất kia.
Mặc dù công việc này đem lại cho tôi một mức thu nhập “đủ sống” ở đất Hà thành.
Đang trong lúc tâm trạng không được tốt, tôi nhận được một cuộc gọi từ một người cũ đã làm thay đổi hướng đi của cuộc đời tôi.