Phần 44
Bước vào cuộc đời của Kế toán một cách đường hoàng, với tôi, đó là một niềm vui không thể diễn tả bằng lời. Với Kế toán cũng vậy, từ khi nhận lời yêu tôi, tôi để ý thấy nàng chịu khó để ý đến vẻ bề ngoài hơn, chăm chút chuyện makeup hơn, đặc biệt là nàng hay cười và yêu đời hơn trước đây.
Tôi đề nghị góp cổ phần cho cửa hàng cùng với nàng và Huyền với số tiền là 150 triệu. Mặc dù chỉ chiếm tỷ lệ % nhỏ, nhưng cũng vừa là để nàng có thêm vốn, vừa là có lý do để tôi có thể đến cửa hàng gặp nàng nhiều hơn mà không bị Huyền hay bất cứ ai trong gia đình nàng để ý. Nàng không muốn công khai chuyện của chúng tôi, dĩ nhiên là như vậy.
Cửa hàng đang trong giai đoạn hoàn thiện và chuẩn bị đi vào khai trương, mọi thứ đối với nàng trở nên bận rộn với hàng tỷ thứ việc khiến nàng phải quan tâm. Tôi thấy nàng chạy đi chạy lại khắp nơi. Tuy nhiên, bằng tinh thần phấn chấn của một người phụ nữ đang yêu kết hợp với sự chỉn chu vốn có của nàng khiến mọi việc diễn ra khá thuận lợi, chỉ đợi ngày khai trương sắp đến.
Thời gian này tôi với nàng ít gặp nhau, phần vì tôi và nàng cũng đều bận chuyện công việc, phần vì thời gian này Huyền hay lui tới cửa hàng, nên tôi cũng không tiện xuất hiện.
Tôi và anh Giám đốc cũ (sau đây tôi gọi là anh Hải – vì anh mệnh thuỷ) đã có cuộc riêng gặp với Chủ tịch và Giám đốc của dự án Công ty thông qua lời giới thiệu của bạn anh Hải hiện đang là Giám đốc khối. Cuộc gặp tại nhà riêng của Chủ tịch.
Chủ tịch là người đã từng có nhiều năm công tác tại các đơn vị Nhà nước, trước khi tự đứng ra cổ phần hóa doanh nghiệp để tự định hướng riêng con đường đi của mình. Tuy trưởng thành trong môi trường Nhà nước, nhưng ông có một phong cách tiếp đón khách và trò chuyện rất đơn giản, không cầu kỳ, quan cách khiến cho chúng tôi ngày đầu tiếp xúc rất có thiện cảm và không nghĩ rằng mình đang có cơ hội được trò chuyện với một chủ doanh nghiệp nghìn tỷ. Cuộc nói chuyện của Chủ tịch với chúng tôi kéo dài khoảng 2 tiếng đồng hồ, trong đó tôi và anh Hải có lẽ mỗi người chỉ có khoảng 15 phút để tự trình bày về năng lực bản thân, phần còn lại chủ yếu là Chủ tịch nói về dự án mới và những tiềm năng, cơ hội và mơ ước của Chủ tịch về một doanh nghiệp tỷ đô như ngài ngày đêm hy vọng.
Thời điểm ấy tôi ngồi với Chủ tịch, chúng tôi đã lớn, nhưng chưa là gì cả, giấc mơ tỷ đô, tôi thầm nghĩ có lẽ là viển vông. Nhưng ở thời điểm hiện tại, ngồi nghĩ lại, tôi mới hiểu những gì Chủ tịch nói là hoàn toàn có cơ sở và hoàn toàn chúng tôi đang sở hữu điều đó trong lòng bàn tay.
Qua cách nói chuyện, tôi có thể nhận thấy Chủ tịch là người rất cầu hiền tài, không nặng nề bằng cấp, không quan trọng xuất thân, chỉ quan tâm đến chúng tôi về năng lực chuyên môn, kinh nghiệm quản lý, định hướng của bản thân và gia đình trong tương lai. Vì tôi chưa có gia đình nên bị hỏi ít, còn anh Hải bị hỏi khá sâu về gia đình, có vẻ như Công ty có chế độ đãi ngộ nếu chồng là quản lý thì vợ sẽ có một suất được vào Công ty công tác (nếu như cá nhân mong muốn). Tôi thấy Chủ tịch nói về việc khi dự án ổn định, sẽ sắp xếp nguồn tài chính để xây dựng Khu nhà ở cho gia đình cán bộ công nhân viên, để anh em yên tâm công tác, bám dự án.
Không hiểu sao tự nhiên khi Chủ tịch nói về vấn đề này, trong đầu tôi lúc ấy lại có ý nghĩ cùng đưa Kế toán đi với tôi, đến dự án, chúng tôi sẽ trở thành vợ chồng, cùng sống và làm việc, cùng có những đứa con và bắt đầu một cuộc sống mới.
Đúng là thi thoảng tôi có hơi mộng mơ.
… Bạn đang đọc truyện Chuyện tình với đồng nghiệp tại nguồn: https://tuoinung.pro/2024/03/truyen-sex-chuyen-tinh-voi-dong-nghiep.html
– Tháng sau, nếu đồng ý, hai bạn có thể lên đường đến với dự án – Chủ tịch kết luận.
Tôi và anh Hải quay sang nhìn nhau.
Tôi nhìn thấy trong mắt anh Hải ánh lên tia sáng của niềm vui sướng, sự kỳ vọng lớn lao. Còn tôi, trong đầu tôi lúc này đang nghĩ đến Kế toán, người con gái mà tôi mất bao nhiêu công mới chinh phục được, vậy mà tôi đã phải chuẩn bị rời xa nàng hay sao? Nhưng nếu tôi từ chối công việc này hay có một đề xuất nào khác, liệu Chủ tịch có vì thế mà thay đổi quyết định, hoặc đánh giá về tôi hay không? Thực là một lựa chọn khó khăn.
Suy nghĩ một lúc, tôi rụt rè đáp:
– Thưa Chủ tịch, được Chủ tịch tiếp nhận, chúng cháu rất vui, tuy nhiên, hiện cháu đang là Phó ban Kỹ thuật của Tập đoàn X, khối lượng công việc cháu đang đảm nhận là tương đối lớn, nếu tháng sau bắt đầu công việc mới, cháu sợ rằng cháu không kịp để bàn giao lại công việc cho người mới. Nếu như Chủ tịch cho phép, cháu xin được lùi lại thêm khoảng 1 tháng nữa để chuẩn bị mọi thứ tốt hơn trước khi lên đường đến dự án, có được không thưa Chủ tịch?
Anh Hải dường như bất ngờ với đề nghị của tôi. Kể từ hôm nay, thêm gần hai tháng nữa là quá lâu để Công ty chờ đợi. Thằng này bị khùng hay sao mà lại đưa ra đề nghị dở hơi đến thế, bàn giao công việc gì thì cũng chỉ khoảng 2 – 3 tuần là xong chứ làm gì đến gần hai tháng – Anh Hải có lẽ đang nghĩ vậy.
Tôi cũng nghĩ vậy, nhưng chẳng hiểu sao lúc ấy tôi lại có một đề xuất bất lợi cho tôi như thế. Thực lòng tôi nghĩ đầu tháng sau là cửa hàng của Kế toán khai trương, từ giờ đến lúc đó, hẳn nàng bận lắm, tôi muốn sau khi cửa hàng khai trương, tôi sẽ có thêm một tháng nữa để ở bên nàng.
Chủ tịch suy nghĩ một lúc, rồi quay sang hỏi ý kiến của Giám đốc dự án.
Giám đốc dự án là một người chỉ hơn tôi vài tuổi, thực sự là quá trẻ trong suy nghĩ của tôi cho một vị trí Người điều hành. Tuy nhiên, sau này tôi mới biết, đội ngũ cán bộ chủ chốt của Công ty toàn nhân sự trẻ tuổi, không những trẻ tuổi mà trình độ còn cực kỳ cao thủ và uyên thâm. Trước đây, tôi luôn cho rằng mình cũng thuộc dạng cao thủ trong ngành bởi những thành tựu mà tôi sớm đạt được, nhưng hóa ra sau này tôi mới biết, tôi chỉ là con ếch trong chính chiếc giếng nhỏ bé của bản thân mà thôi.
Sau khi trao đổi thêm, Chủ tịch kết luận:
– Gần hai tháng nữa, là quá dài để tuyển dụng nhân sự cho một vị trí quản lý. Tuy nhiên, cũng là không dài để thu hút những kỹ sư có trình độ cao. Chú đồng ý với Việt về thời gian tiếp nhận công việc, nhưng hy vọng cháu sớm bàn giao công việc cũ để lên dự án sớm, vì hiện dự án đang rất thiếu nhân sự. Còn Hải, khi nào thì cháu có thể tiếp nhận công việc mới.
– Ngay đầu tuần sau – Anh Hải trả lời dứt khoát.
– Cũng không cần gấp thế, cứ về động viên vợ con đi đã, đi dự án xa, không phải bà vợ nào cũng đồng thuận cho chồng đi đâu đấy. Hẹn anh đầu tháng tới nhé – Giám đốc dự án trả lời với anh Hải.
– Còn Việt, hẹn em một ngày sớm nhất, khi nào chuẩn bị lên thì gọi cho anh – Giám đốc dự án đứng lên và đưa bàn tay về phía tôi.
Tôi cũng đứng lên và bắt tay anh. Như vậy, deal đã được chốt.
Còn về tiền lương, với vị trí của tôi ở dự án này, thì hoàn toàn là một con số đáng mơ ước cho tôi vào thời điểm ấy. Chỉ có điều, tôi sẽ lại bắt đầu cuộc đời mình ở một vùng đất mới. Chẳng biết đây có phải là miền đất hứa của tôi hay không nữa. Hiện tại, trong tâm trí tôi chỉ có Kế toán. Liệu tôi có nên nói cho nàng biết điều này hay không? Nàng sẽ ứng phó với quyết định của tôi như thế nào nhỉ? Liệu nàng có buồn không khi hạnh phúc vừa mới mỉm cười đối với nàng thì…
Haizz, thật là khó xử.
Trên quãng đường về, anh Hải cứ thắc mắc mãi về đề nghị của tôi, anh nói với tôi rằng tôi chưa gia đình, việc thay đổi công việc hay nơi ở cũng chỉ bằng một cái gật đầu, cần gì phải bàn giao công việc đến tận hai tháng. Như anh đây, gia đình con nhỏ mà vẫn bố trí sắp xếp bình thường. Vân vân và vân vân.
Tôi lái xe, đầu óc chẳng để tâm đến những lời anh nói mà vẫn đang suy nghĩ mông lung về việc tôi sẽ giải thích với Kế toán như thế nào về quyết định của tôi. Liệu nàng có hiểu cho nỗi lòng của tôi hay không?
Tôi đang ngồi trong phòng làm việc, kỳ cạch gõ. Dòng chữ “Đơn xin thôi việc” trên máy tính hiện lên mà khiến tâm trạng tôi thật nhiều cảm xúc khó tả. Đây là lần thứ hai tôi viết Đơn xin thôi việc, mà cảm xúc thì vẫn y nguyên như lần đầu tiên.
Để được tuyển dụng vào vị trí của tôi hiện tại, không phải là dễ dàng, tôi được biết giữa hàng trăm bộ hồ sơ nằm bên Phòng tuyển dụng, người ta mới lựa chọn được một người như tôi. Hướng dẫn, chỉ việc, đào tạo tôi đến khi tôi nắm bắt được công việc, văn hóa Công ty, mọi thứ bắt đầu vào form rồi thì tôi lại xin nghỉ việc. Một rủi ro lớn đối với doanh nghiệp.
Tất nhiên, tôi chỉ là một mắt xích nhỏ trong một tổ chức lớn. Thiếu cô thì chợ vẫn đông, cô đi lấy chồng thì chợ vẫn vui, tôi nghỉ việc, Tập đoàn vẫn chạy theo đúng định hướng của nó mà không ảnh hưởng gì cả. Tuy nhiên, với tôi, thật khó để mở lời với lãnh đạo Ban, thật khó để nói chia tay nơi mình đã có quãng thời gian gắn bó ở mảnh đất Thủ đô này, với những đồng nghiệp khá thân thiện, thích rủ ăn vặt uống trà sữa hơn là đi nhậu nhẹt như hồi tôi còn làm ở đơn vị cũ.
Đang trong lúc suy tư thì… Ting… ting… tôi nhận được tin nhắn.
– Trưa nay anh có lịch gì chưa? Nếu chưa thì qua cửa hàng, em làm mấy món, hai đứa mình ăn trưa nhé.
Tin nhắn là của Kế toán.
– Hôm nay lại rảnh thế, không bận cửa hàng à? – Tôi nhắn lại cho nàng.
– Thợ cửa làm xong buổi sáng nay rồi, ngày mai bên quảng cáo mới đến lấp biển. Nên tự nhiên hôm nay em muốn rảnh, cả tuần không gặp anh rồi còn gì – Nàng nhắn.
Tôi biết tỏng nàng muốn gì, mấy hôm trước tôi vừa qua cửa hàng thăm nàng xong, thế mà hôm nay nàng bảo rằng cả tuần không gặp tôi. Phải hiểu câu nói của nàng nghĩa là cả tuần vừa rồi rồi nàng chưa được làm tình với tôi thì đúng hơn. Ai bảo nàng bận, mà tôi cũng bận việc của mình, đâm ra không có thời gian riêng dành cho nhau.
Hẳn nàng đang “thèm” tôi lắm rồi đây – Tôi trộm nghĩ.
Tôi liếc nhìn đồng hồ, gần 11 giờ trưa rồi cơ à. Nghĩ cách gì để ra khỏi Văn phòng đi chơi với nàng đến hết giờ chiều được bây giờ nhỉ.
Tôi nghĩ một lúc rồi cầm điện thoại nhắn cho Trưởng ban mấy dòng:
– Chiều em lượn xuống Ngọc Hồi xem cái Nhà máy X từ ngày mình áp quy chế quản lý định mức họ thực hiện như thế nào anh nhé.
Thấy Trưởng ban rep ok rất nhanh.
Tôi gọi cho thằng Trưởng phòng Kỹ thuật ở Nhà máy X:
– Chiều nay có thể em xuống kiểm tra việc thực hiện định mức của bên anh, nếu em xuống được thì hẹn anh ba giờ chiều, còn nếu không thì cuối giờ chiều anh gửi cho em báo cáo thực hiện định mức trong tháng này để em xem trước nhé.
Tay Trưởng phòng Kỹ thuật vâng dạ.
Thế là giải quyết xong. Tôi nói nước đôi như vậy, có thể tôi xuống, có thể tôi không xuống, kể cả tôi không xuống thì vẫn không vấn đề gì, vẫn đạt hiệu quả công việc mà hơn nữa, trưa nay tôi sẽ dành trọn vẹn mấy tiếng bên người đẹp đang chờ sẵn. Tôi tự thấy mình cũng mưu mẹo không kém gì Gia cát Khổng Minh.
Xong việc, tôi nhanh chóng nhấc đít ra khỏi Văn phòng, xuống hầm lấy xe và phi thẳng đến cửa hàng.
Mới có mấy hôm không qua mà bộ mặt của cửa hàng đã thay da đổi thịt nhanh chóng, phải công nhận ở Hà Nội chỉ sợ thiếu tiền, còn lại thì mọi thứ sẽ đều được những cánh thợ chiều lòng theo đúng mọi ý thích của chủ đầu tư. Về cơ bản thiết kế tầng 1 và tầng 2 coi như xong đến 90%.
Cửa hàng là một căn nhà 4 tầng, mặc dù không phải nằm trên trục đường chính nhưng ở mặt đường nhánh với một vị trí khá thuận tiện. Kế toán thuê tầng 1 và tầng 2 của căn nhà, trong đó tầng một để bán hàng, tầng hai vừa là nhà kho, vừa có một phòng ngủ cho Kế toán. Chủ nhà là một bà cô năm nay đã ngoài 50 tuổi là cô ruột của bà chị đồng nghiệp cùng cơ quan tôi, sống một mình vì hai đứa con đều đã lấy vợ/chồng và mua chung cư ở riêng. Trước đây, tầng 1 và tầng 2 là của vợ chồng thằng cu con bà chủ nhà ở, cho đến khi nó có nguyện vọng cho vợ con ra ở riêng, may quá khi nó vừa chốt đơn căn chung cư thì cũng là lúc tôi dẫn Kế toán đến hỏi thuê căn nhà.
Tôi đến nơi thì Kế toán đã chờ tôi ở cửa từ bao giờ.
Nàng mặc một bộ quần áo pijama màu xanh đậm với những họa tiết đơn giản, những bộ quần áo như thế này dành cho phụ nữ thường mặc khi ở nhà nội trợ. Tuy vậy, bộ pijama vẫn làm tôn lên những đường cong hấp dẫn trên cơ thể nàng. Nhìn nàng, có ai nghĩ rằng nàng đã ba nhăm. Các cụ nói cấm có sai: “Gái một con, trông mòn con mắt”.
– Anh xem, mặt bằng tầng một gần như đã hoàn thiện rồi, chỉ còn chuyển đồ vào nữa thôi.
Tôi vừa đi ngó nghiêng, vừa gật gù. Công nhận có tiền vào nó cũng khác.
Kế toán kéo tay tôi lên tầng hai.
– Đây là phòng kho, chứa được rất nhiều hàng, sạch sẽ, thoáng mát.
Tôi thấy bên cạnh phòng kho, phía sau cửa ra ban công là một khoảng bếp nho nhỏ nàng đã thiết kế rất gọn gàng với chiếc tủ lạnh, bếp ga, tủ để bát đĩa.
– Còn đây, vào đây với em, em cho anh xem cái này – Kế toán ríu rít.
Tôi đi theo nàng.
Mở cánh cửa ra, một căn phòng hiện lên trước mắt tôi.
– Đẹp không anh – Kế toán hỏi tôi.
Trước mắt tôi, một căn phòng ngủ được trang trí khá đẹp mắt, tuy diện tích phòng ngủ không lớn nhưng với những đồ vật được Kế toán decor hợp lý đã biến một căn phòng nho nhỏ trở nên thoáng đãng, sạch sẽ, ấm cúng đến kỳ lạ.
– Chủ cũ mang giường đi rồi, chiếc giường này là em lấy bên nhà cái Huyền mang sang, bộ bàn trang điểm này cũng thế. Em chỉ phải mua mỗi chăn ga, gối đệm mới thôi.
– Mọi thứ qua tay em, đều trở nên đẹp và rất chỉn chu – Tôi khen nàng khiến nàng cười tít mắt.
– Em thích một căn nhà như thế này, mọi thứ đều vừa đủ, không quá rộng rãi, nhưng mình sắp xếp hợp lý thì trông lại rất đẹp.
Tôi ôm eo nàng, kéo nàng về phía tôi.
– Vậy để anh mua cho em một căn nhà như thế này, hai đứa mình cưới nhau rồi về ở chung nhé.
Nàng cười và tát nhẹ vào má tôi.
– Đã thỏa thuận như thế nào nhỉ, không được nhắc đến chuyện cưới xin cơ mà. Anh mà đòi ở chung với em là không có yêu đương gì nữa đâu đấy.
– Kệ, anh yêu em… – Tôi bế nàng lên và tiến về phía chiếc giường.
– Suỵt, nói bé thôi, bà chủ nhà ở tầng trên đấy – Kế toán ra dấu hiệu im lặng.
Tôi buông nàng ra, nhanh chóng đứng dậy đóng cửa phòng, kéo chiếc rèm che kín khung cửa sổ.
Tôi lao vào nàng như một con hổ lâu ngày bị bỏ đói, tôi hôn nàng, hít hà từng thớ thịt trên cơ thể trắng nõn nà của nàng. Nàng cũng ngửa cổ đón nhận từng nụ hôn táo bạo của tôi, mắt nàng nhắm nghiền tận hưởng. Một lúc sau, tôi cầm tay trái của nàng thò vào trong quần tôi, đặt bàn tay nhỏ nhắn của nàng lên thân dương vật để nàng vuốt ve, âu yếm cái dương vật đã cứng ngắc từ bao giờ của tôi.
Nàng xoay hông ôm lấy tôi, mặt đối mặt với tôi, hai đứa nhìn nhau đầy âu yếm rồi lại trao nhau những nụ hôn nồng cháy, trong khi tay nàng vẫn đang vuốt ve cây gậy như ý của tôi.
Tôi tụt quần nàng xuống hẳn bàn chân, cầm dương vật đưa về phía âm đạo đã rỉ nước của nàng.
– Anh yêu em nhé – Tôi thì thầm.
Nàng gật đầu.
Tôi dang chân nàng sang hai bên, đưa đầu dương vật sát mép âm đạo và thúc mạnh vào trong. Nàng khẽ rên rồi thở mạnh, tiếng thở chưa dứt thì dương vật của tôi đã chui tọt và bên trong âm đạo nóng ấm của nàng.
Tôi nhấp nhô cơ thể tôi trên người nàng một cách từ tốn. Cả căn phòng bất chợt trở nên im lặng đến lạ thường. Tôi chỉ còn nghe thấy những tiếng xe cộ, tiếng ồn ào của học sinh tan trường, tiếng cười nói của mấy bà hàng quán phía dưới vọng qua khe cửa sổ.
Một lát sau, tôi bắt đầu nghe thấy những tiếng nhóp nhép phát ra phía dưới nơi chúng tôi đang giao hợp. Tôi đưa tay xuống vuốt dọc âm đạo nàng thì nhận ra nơi âm đạo đang chảy rất nhiều nước nhờn, thứ nước đặc sệt bám đầy thân dương vật của tôi và bết vào đám lông bên cạnh. Chắc hẳn nàng đang rất sung sướng, hoặc hôm nay là ngày rụng trứng của nàng chăng?
Nhấp thêm mục lúc, tôi kéo nàng dậy và lột hết đồ trên cơ thể của nàng, rồi ra dấu hiệu cho nàng quay lại với tư thế doggy. Nhìn từ phía sau, trông nàng hấp dẫn thực sự, vòng eo thon, tấm lưng trắng ngần và mái tóc buộc đuôi gà đang tung lên theo từng nhịp thúc dương vật của tôi. Tôi thử bắt chước những thước phim sex, tôi nắm tóc của nàng và kéo đầu nàng ngẩng lên, đồng thời một tay tôi bóp mạnh vào vú nàng và mân mê đầu ti. Tôi thấy nàng không tỏ ra khó chịu mà phối hợp với tôi rất nhiệt tình.
Rồi tôi lại bắt nàng đổi tư thế, tôi nằm xuống giường, còn nàng trèo lên phía trên người tôi. Nàng cẩn thận cầm dương vật của tôi, chỉnh cho nó đúng giữa môi âm đạo và từ từ nàng ngồi xuống cho đến khi dương vật ngập sâu trong âm đạo nàng.
Ở tư thế này, tôi vừa được tận hưởng cảm giác sung sướng của tình dục, vừa được ngắm nhìn trực diện vẻ đẹp của nàng. Thời gian dường như đã vô tình bỏ quên mất nàng của tôi, sau bao nhiêu năm, nàng càng ngày càng đẹp hơn trước.
Tôi vươn người lên, hôn nàng, nàng đẹp quá, tôi cảm giác như đang được làm tình với một người mẫu, diễn viên trong showbiz vậy.
Chẳng biết có phải vì cảm xúc dâng trào hay không, mà tôi tự nhiên cảm thấy toàn thân nóng bừng, tôi bế thốc nàng đứng lên, cánh tay lực lưỡng của tôi nâng toàn bộ cơ thể nàng lên cao và dập mạnh toàn thân nàng vào người tôi. Ở tư thế này, tôi đang nhấc toàn bộ cơ thể 52kg của nàng trên cánh tay của tôi. Chiếc giường đột nhiên phải chịu sức nặng của hai cơ thể đang va chạm vào nhau khiến nó rung lên bần bật tạo thành những tiếng kêu kẽo kẹt như sắp đổ sập.
– Anh… chậm thôi… sập giường bây giờ.
Nàng nói vậy thôi, nhưng cơn sướng đang tràn ngập cơ thể nàng khiến nàng ôm chặt lấy tôi, ép sát hông và co chân lên để tôi có thể dễ dàng bế được nàng. Tư thế này thật là tốn thể lực, hai cánh tay tôi mỏi nhừ, nhưng dương vật thì đang căng phồng sung sướng. Tôi cảm giác mỗi cú đâm ở tư thế này khiến dương vật ngập sâu trong âm đạo nàng.
– Anh không mỏi tay à – nàng hỏi tôi.
– Không, địt em sướng lắm – tôi nói.
Rồi sự sung sướng tột độ dần xâm chiếm đầu óc tôi, tôi biết mình sắp không chịu nổi nữa, tôi đặt nàng nằm xuống giường, trở lại tư thế truyền thống và bắt đầu nhấp thật nhanh. Rồi tôi không kìm nén được nữa, dương vật căng lên, giật giật mấy cái trong âm đạo nàng. Tôi vội vàng rút nó ra và giơ lên cao. Những dòng tinh dịch phóng ra bắn mạnh lên mu âm đạo nàng. Giữa đám lông đen lơ thơ của nàng đang ngập ngụa những dòng tinh trùng trắng đục của tôi.
– Chết thật, không biết lúc nãy có bị bắn vào trong tử cung nào giọt nào không nhỉ – Tôi trộm nghĩ.
Nàng với tay về phía chiếc bàn trang điểm, lấy hộp giấy ăn và lau hết tinh trùng trên người nàng. Lúc này, nàng ôm tôi vào nói:
– Em thấy có khi mình phải dùng biện pháp thôi, nhỡ em có thai thì sao.
– Có thai thì em đẻ, mình sẽ cưới nhau – Tôi nói.
Nàng thở dài.
– Dở hơi, không thể có thai được. Lần sau anh dùng bao đi nhé.
– Không thích – Tôi nói.
– Không thích cũng phải dùng. Không thì em không cho động vào người em đâu – Nàng dứt khoát.
Để chiều lòng nàng, tôi ôm lấy nàng, vòng tay để nàng gối đầu lên tay tôi.
– Được rồi, em muốn gì anh cũng chiều.
– Em yêu anh, nhưng không có nghĩa em muốn làm vợ của anh, em và anh quá khác nhau, cho nên đừng bao giờ nhắc đến chuyện mình sẽ cưới nhau, anh nhớ chưa – Nàng ôm tôi và nói.
– Em không cho anh cưới em, thế nhỡ đứa khác cướp mất anh thì sao – Tôi hỏi vu vơ.
– Em càng mong điều đó, em hy vọng anh sẽ có một người yêu xứng đáng, trẻ hơn em, xinh hơn em, công việc và mọi thứ phù hợp với anh hơn, phù hợp với gia đình anh hơn. Em không bao giờ trói buộc anh, anh hoàn toàn có thể vừa yêu em, vừa tán tỉnh người khác, em mong rằng anh sớm tìm được bến đỗ cho cuộc đời mình. Đừng lựa chọn em, anh là một quản lý giỏi mà, trong các phương án vận hành, đừng bao giờ lựa chọn một phương án rủi ro cao nhất. Phải không anh?
Tôi chẳng trả lời. Chỉ nằm suy nghĩ mông lung.
…
Còn tiếp…