Phần 14
Tên Minh thấy Hữu Tuấn đi té thì vội chạy đến và dìu anh vô nhà, còn lại chỉ có Diễm Trang và tên Lân háo sắc kia. Tên Lân không chờ Diễm Trang lên tiếng, hắn tỏ ra vẻ ga lăng nói:
– Diễm Trang, hay để anh dìu em vô nhà hé! Hỏng sao đâu em đừng ngại.
– Nhưng em… Thôi thì cũng được, em nhờ anh vậy…
Diễm Trang nghỉ đây cũng là nhà của mình nên cô có chút dễ dãi hông đề phòng với hắn, một phần vì chân cô rất là đau và sương đêm buông xuống thì xương sẽ rất là nhức, nên cô nhận lời mà để hắn dìu cô vô nhà. Miệng của tên Lân nói hỏng sao nhưng thực chất là hắn đang cố tình gạ gẫm và cám dỗ người phụ nữ trẻ này, hắn biết hai chân của cô bây giờ thì đứng còn hỏng nổi thì làm sao mà đi cho được, chỉ còn cách là cõng Diễm Trang vô nhà thôi. Hắn nói:
– Chân em đi không được thì sao mà anh dìu em được, hay em để anh cõng em vô nhà hé, chứ ở đây lâu quá thì bọn họ ngóng đợi.
– Dạ… Chứ biết thế nào bây giờ…
Cô ấy trả lời nhưng cũng thầm trách ông chồng mình thật là tệ hết biết, và chỉ biết để hắn ta cõng vô nhà thôi chứ biết thế nào. Nhưng khi cô chuẩn bị cho hắn cõng thì cô ngước nhìn qua bên đường nơi ngôi nhà ông Vinh người tình mình đang sáng đèn, bổng cô ngồi lại xuống ghế xe và cầm điện thoại gọi cho ông Vinh:
– Alô!!! Anh nghe nè em!
– HI HI… Anh đang ở đâu mà em thấy bên nhà anh sáng đèn ạ!
– Ờ, anh đang ở trong nhà nè, nhưng nhà ở dưới quê em ơi! Còn nhà anh nó sáng đèn là do anh bật điện đèn tự động, đêm nào cũng vậy mà! Em không để ý sao Diễm Trang? Hi hi…
– HI HI… ANH, anh lên đây với em đi anh, chân em đau quá!
– Ừm! Vậy anh thu xếp sáng mai anh sẽ quay liền lên thành phố với em nha! HI HI…
– HI HI… Em cảm ơn anh…
Tên Lân nghe giọng nói trong điện thoại là của ông Vinh thì hắn ta tính vội chạy vô nhà kêu tên Minh chạy nhanh về, bởi vì hai tên này rất sợ ông Vinh, sợ vì hai tên đó là người bày mưu cho Hữu Tuấn chuốc thuốc mê và thuốc kích dục hại đời con gái của Diễm Trang, để Diễm Trang không còn thuộc về ông Vinh nữa… Nhưng hắn nghe ngống thì ông Vinh hiện tại vẫn còn ở dưới quê nên tỏ vẻ an tâm hơn, vì sáng mai ông ấy mới lên nên dục vọng trong người hắn cũng bắt đầu trỗi dậy, Diễm Trang nói chuyện với ông Vinh qua điện thoại xong thì quay lại thấy tên Lân đang nhìn cơ thể mình một cách thèm thuồng như ăn tươi nuốt sống vậy, cô ấy mỉm cười trừ cho qua vì không biết ứng xử ra sao với tình huống trớ trêu mà hiện tại thì chỉ có hai người đàn ông và phụ nữ đang ở đây trong màn đêm. Cô khéo léo dẫn chuyện mong sao cho hắn bỏ ý suy diễn tà dâm trong đầu, thì may ra mình mới thoát khỏi ý đồ đen tối của tên Lân này, bởi hắn luôn toan hãm hại, mà hiện tại chân cô thì rất là đau nên đi đứng rất là khó khăn. Cô ấy đang tự cười tự vui thì thấy tên Lân nhìn mình trìu mến, hắn nhỏ giọng nói:
– Em ơi! Để anh cõng em vô nhà em nhé!
– Dạ! Làm phiền anh ạ!!!
Diễm Trang như nai tơ ngây ngô khờ dại trước móng vuốt của gã thợ săn mà không tỏ vẻ nghi ngờ, bởi cô đâu biết được rằng chuyện chồng cô cho cô uống thuốc mê thuốc kích dục là ý đồ của hai tên này bày vẽ cho Hữu Tuấn chồng mình. Cô đang lưỡng lự cố gắng đứng thử dậy nhưng không được vì hai chân nó đau quá, cô cam đành cho hắn ta cõng vô nhà chứ biết sao bây giờ, cô thầm trách ông chồng mình sao tệ quá không biết nữa người đàn ông cô gọi là chồng nhưng sao lại để người đồng nghiệp của chồng cõng vô thế này, mà nó lại trong màn đêm nữa chứ!! Cô bỏng hờn dỗi nũng nịu vì liên tưởng đến ông Vinh nhưng nào ngờ đâu…
– Híc híc… Sao anh lâu quá dzạ! Anh đang nghĩ chuyện gì mà không cõng em vô nhà đi anh? Hay anh đang có ý đồ xấu với em đó phải hôn? Híc híc hi hi…
Hắn nghe Diễm Trang nũng nịu nói như dò xét vậy, nên hắn vội quơ tay phân trần nói lia lịa:
– Ơ, em nghỉ oan cho anh rồi, anh đâu có ý nghĩ đó đâu, anh chỉ đang… Đang ngắm nhìn em chút mà thôi. Nè em coi nè, anh chưa kịp đến gần bên em nữa là… Anh chỉ mới vừa nhìn thoáng qua cơ thể em để anh mới cõng được em chứ!
Diễm Trang nghe tên Lân thổ lộ phân trần như vậy thì đắc chí lên, nhưng cô ấy cũng thầm cảm ơn trời phật thương tình mà tạo cho hắn ta ở đây, nếu không thì biết làm sao mà vô nhà, thậm chí hắn còn lái xe đưa vợ chồng cô về nữa chứ! Còn về chuyện tình cảm của hai người thì không bao giờ xảy ra, cô chỉ xem hắn ta như người giúp đỡ mà thôi, chứ cái chuyện gì sẽ xảy ra giữa cô với tên Lân háo sắc thì sẽ không bao giờ có. Cô mỉm cười nhìn tên Lân và nói:
– Anh này, sao anh lại luôn luôn nhìn lén em hoài vậy? Ở trong nhà hay ở nơi công cộng cũng vậy, bộ anh chưa từng thấy phụ nữ sao anh? Hi Hi…
Hắn lúng túng đáp lời:
– Ơ anh… Anh, thôi em cho anh cõng em vô nhà nhé! Em thật là… Đoán già đoán non, nhưng đôi lúc lại đón chúng luôn ý lộn sai không à! Ha ha ha…
Diễm Trang thấy hắn ra vẻ cứng rắn lắm, nhưng hôm nay thì lại rụt rè, nên cô ghẹo tiếp:
– Anh nói người ta “Em thật là…” là làm sao dzạ? Hỏng biết đâu… Ơ anh ăn hiếp người ta… Hu Hu… Hi Hi…
Hắn rất bất ngờ về tình huống này, bởi có nằm mơ thì hắn không dám nghĩ Diễm Trang sẽ ghẹo hắn như tình nhân thế này được, hắn vui lắm nhưng cũng lấy lại bản tính đàn ông mà ghẹo lại:
– Thôi, xin em đừng khóc và làm nũng nữa. Anh nói em thật là… Là thật dễ thương ấy mà… Hi Hi… Ha ha ha…
– Hi Hi… Vậy hả, anh đồng nghiệp của chồng em hôm nay cũng dám ghẹo em như vậy nữa ta! Hi Hi…
Diễm Trang cảm thấy chân của mình hình như giảm đau hẳn khi nói chuyện với tên Lân, đúng là sức mạnh của lời nói tinh thần nó có khác, nó làm con người ta quên đi cái đau đớn, cô đang tròn xoe đôi mắt sáng để nhìn người đàn ông này, cô thấy hắn ta cũng khá bảnh trai nhưng sao lại ế thế không biết, tên Lân thấy Diễm Trang nhìn mình như thăm dò hắn ta lên tiếng:
– Thôi, đừng làm nũng nữa em ơi, nghe anh hỏi nè! Sao nè, bây giờ thì em có cho anh cõng vô nhà không hay là em muốn ở đây một mình?
– … Diễm Trang im lặng…
Tên Lân biết là chân của Diễm Trang bị đau, và cũng biết là khi nãy cô xém phải té ngã, vì thân con gái liễu yếu đào tơ thì làm sao mà chống trả lại sức nặng của cơ thể đang đổ dồn hết về đôi chân đang bị thương cho được. Diễm Trang thấy tên Lân nói câu đó thì cô bỏng từ vui chuyển sang buồn bã, cô suy nghĩ không lẻ phải nói thật ra thì hắn ta sẽ nghỉ về mình như thế nào và chuyện đưa rước tối hôm nay. Cô nhìn hắn ta rồi trầm tư nói, nhưng mà nói dối, chứ nói thiệt thì hắn mượn cớ mà đè cô ấy xuống làm bậy thì coi như tiu tùng:
– Dạ… Ơ, dạ chân em đau quá anh ơi! Em muốn vô nhà nhưng tự bước vô không được. Anh cõng em vô nhà đi anh Lân? Em thấy cơ thể mình bắt đầu mệt lả rồi… Nên em…
Tên Lân chưa tin tưởng lắm nên nói chen vô câu nói của cô:
– Ơ, em nói dốc với anh đúng Không? Em nghĩ là anh khờ quá sao lại phải dấu làm chi vậy, chuyện đau chân đó là chuyện bình thường mà, anh biết hết rồi. Chắc em nghỉ là anh theo dõi em sao, không có đâu à nha! Bởi do Hữu Tuấn chồng em cho anh theo để chở em về đó, em biết chưa…
Diễm Trang bẽn lẽn ngập ngừng trả lời:
– Em… em xin lỗi mà! Vì người ta sợ anh biết rồi anh lại hiểu nhầm người ta và làm chuyện bậy bạ ấy thì sao…
– Uhm! Thật bó tay với em luôn… Haizz… Thôi để anh bế em vô trong nhà nhé!
– Dạ…
Nói xong câu thì tên Lân bế thân hình bé bỏng của Diễm Trang trên tay một cách gọn khô, bởi đôi tay hắn ta rất khỏe và thể lực của tên này cũng khá tốt, chứ không có yếu ớt như chồng Diễm Trang, nên trọng lượng cơ thể của người phụ nữ trẻ này chẳng là bao so với sức tên Lân hiện giờ. Diễm Trang thì choàng hai tay qua cổ tên Lân một cách ái ngại, và cô cũng nhìn hắn ta một cách tình tứ đằm thắm chứ không có lạnh lẽo như trước kia, bởi ánh mắt của cô thì nhìn vào khuôn mặt người đàn ông mà không phải ông Vinh cũng chẳng phải chồng mình, người mà cô yêu một cách say đắm và trìu mến, nhưng ánh mắt của tên Lân này không nhìn lại ánh mắt của Diễm Trang mà hắn ta chỉ nhìn thẳng về phía trước để đi vô nhà.
Nhịp đi của tên Lân làm cho một bên hông mông của Diễm Trang cọ quậy sát vô cái mu cu to của tên Lân, mặc dù bây giờ con cu hắn nó chưa có cương lên nhưng cô ấy cảm thấy nó rất to và hùng dũng hơn chồng mình rất nhiều, nó chỉ thua ông Vinh người cô yêu mà thôi. Cô ấy như muốn trêu ghẹo người đàn ông đang bế thân hình mình nên cô ấy cố tình cựa quậy lắc lư thân người, sao cho cái phần hông mông của cô và của tên Lân nó được va chạm với nhau mạnh hơn, bởi một phần cơ thể của cô mấy tuần qua đang thèm khát dữ dội. Nhưng cô bỗng chợt ngộ ra là mình hình như quên cái gì đó khá là quan trọng, cái đó là điện thoại, vì khi gọi cho ông Vinh lúc nãy thì cô để lại xuống ghế xe ô tô luôn rồi. Cô nói lời hốt hoảng lo lắng với tên Lân:
– Anh ơi! Em để quên chiếc điện thoại trên xe rồi, anh bế em lại đó đi anh!
– Uhm! Anh biết rồi, hỡi cô bé hay quên! Liu Liu…
– Ơ, hổng chịu đâu! Anh trêu người ta hả? Hi Hi…
Diễm Trang biết hắn ta có ý tôn trọng và rất thương yêu trộm nhớ mình nên cô cứ trêu và làm nũng nịu với hắn ta hoài, khuôn mặt xinh đẹp của cô thoáng chút đỏ vì e thẹn, cô bỏng ứa dòng lệ như cơn mưa phùn giữa hoàng hôn, vì cô nhớ đến ông Vinh, cứ nghĩ rằng là ông Vinh đang bế mình không à! Khi cô ấy đang nhũ thầm thì tên Lân cất tiếng giọng trầm ấm nhưng rất trong trẻo:
– Em ơi! Điện thoại của em để chỗ nào vậy Diễm Trang?
– Dzạ! Ở ghế sau anh ạ…
Cô thoáng giật mình vì lời nói của tên Lân ngọt ngào quá, nên cô trả lời một cách ngắn gọn, và cô cũng có chút tình thương gì đó với hắn đêm nay. Cô lấy hết can đảm để nói điều gì đó thì hắn ta lên tiếng tiếp:
– Anh cúi người vô trong xe không được em ơi! Bây giờ anh để em đứng dậy, em tạm thời vịn vào thành cửa một chút để anh khòm người vô lấy điện thoại nha!
– Dzạ! Anh để em xuống đi ạ! Hi Hi… Lời nói của anh ngọt ngào quá đi à…
Diễm Trang nói là như vậy nhưng cô ấy có giữ lời hứa mà đứng yên một chỗ đâu, bởi cô cũng biết ở đây chỉ có hai người, chốn nơi thanh vắng nên mơn trớn hư chút xíu, và cơ thể của cô cũng râm ran vì mùi hương của đàn ông. Cô canh khi hắn ta vừa tìm được điện thoại và cầm trên tay định rút thân người ra khỏi xe thì cô giả vờ chân đau đứng không vững nên té ngã nhào và nằm sấp lên người tên Lân luôn.
Với cú ngã nhào người của cô thì làm cho tên Lân chúi đầu mà nằm sấp úp mặt xuống cái ghế xe ô tô, hắn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, mặc dù hắn cũng từng trải qua vấn đề này nhiều lần, nhưng hôm nay hắn hoàn toàn ngơ ngác với Diễm Trang, bởi cô ấy có một cơ thể tinh khiết hơn những người mà hắn từng ăn nằm. Đang phân vân thì hắn nghe tiếng nói nhẹ nhàng nhưng giọng thì nũng nịu bên tai, bởi lúc này cơ thể của người phụ nữ trẻ cũng đang nằm sấp nhưng lại nằm sấp đè trên người của hắn:
– Anh ơi! Chân em đau quá… đau quá à! Hi Hi…
– Thôi cho anh xin hai chữ “Bình an” đi em! Anh biết em cố tình mà! Đúng không nà! Hi Hi… Ha ha ha…
– Xí, hỏng đúng… Hỏng đúng đâu, người ta đau thật mà! Hi Hi… A A ƯM…
Khi Diễm Trang nói xong thì bất ngờ tên Lân quay lật người của mình lại nằm ngửa ra, như vậy thì cô ấy lại nằm sấp và hai bộ phận sinh dục, hai bờ mu và hai con cu cùng con bướm xinh đang áp sát vào nhau, nên Diễm Trang mới rên “A A ƯM…” vì khoái cảm trào dâng trong người, bởi khi cô nhồi người nằm sấp chiếc đầm của cô nó vén lên cao, nên khi tên Lân lật người lại nằm ngửa thì làm cho con cu với cái bím múp múp hôn nhau. Lúc này thì bốn mắt nhìn nhau mà không nói lời nào, chỉ để hai con tim đập thình thịch vào hai cơ thể của hai người mà thôi. Bỏng hai người hốt hoảng cùng lên tiếng:
– Ơ anh Vinh… Em… Hu Hu Hu…
– Ơ bác Vinh… Cháu…