Phần 5
Diễm Trang sao khi nói xong lời nghẹn ngào với ông Vinh, cô dứt đôi môi đỏ mọng của mình ra khỏi đôi môi của người tình trong giây lát, cô nép khuôn mặt xinh đẹp của mình tựa vào lòng ngực săn chắc của ông Vinh mà thủ thỉ. Đối với Diễm Trang lúc này thì bờ ngực to vạm vỡ của ông Vinh mới là quan trọng nhất, cô ủi ủi một bên gò má phải mịn màng ma sát với làn da rắn rỏi đầy nam tính của người đàn ông cô yêu. Cô tựa khuôn mặt vào lòng ngực và nghe rõ được từng nhịp tim đập thình thịch của người tình, thoáng chốc cô ngước mặt nhìn lên phía trên, nơi khuôn mặt phong trần đó, khuôn mặt góc cạnh của đấng mày râu thật quyến rũ biết bao. Diễm Trang đưa lòng bàn tay của cánh tay trái hiện tại đang đặt ở eo ông Vinh lên sờ soạng mân mê cái cằm ông một cách rất tình tứ, cô cảm thấy rất thích thú với chiếc cằm được cạo râu ria sạch sẽ và trơn tru nhưng có phần hơi nhám nhám của ông Vinh. Diễm Trang mỉm cười nói với ông:
– Bác Vinh ơi! Với cảnh tượng yên tĩnh dành riêng cho hai người thế này thì làm cho cháu nhớ đến cái ôm ấp yêu thương buổi ban đầu quá, cái ôm trìu mến của người con gái mới lớn bước vào đường yêu mà bác đã trao cho cháu, khiến cho cháu nhớ mãi không quên. Bác biết không?
– Diễm Trang! Bác biết chứ! Có thể hết cả cuộc đời của mình bác sẽ không bao giờ quên được cái ánh mắt nụ cười, cái vóc dáng của cháu đã khắc ghi trong tâm trí của bác rồi.
– Bác… Bác…
Hai ánh mắt của hai người đưa tình nhau qua lại một hồi thì cũng phải dừng, ông Vinh dùng bàn tay phải rắn chắc nâng chiếc cằm của Diễm Trang lên, nhưng mà hôm nay bàn tay đó sao nó dịu dàng vô cùng. Ông Vinh một bàn tay nâng cằm, một bàn tay ốp trọn vẹn lên gò má nũng nỉnh mịn màng của cô mà nắn nót dịu dàng nồng ấm. Ông Vinh trao lời:
– Diễm Trang ơơi! Bây giờ cũng 12 giờ khuya rồi, cháu muốn về hay ở lại? Nếu cháu muốn về thì bác sẽ đưa cháu về.
– Ưm! Bác… Cháu muốn ở lại với bác đêm nay ạ!
Diễm Trang trả lời một cách e thẹn, hai gò má ửng hồng, hai cánh tay của cô vòng qua ôm trọn người ông Vinh nồng nàn. Cô siết chặt vòng tay của mình hơn, sau cho các ngón tay của đôi bàn tay đan xen nhau như nói với ông Vinh rằng đừng rời xa cô đêm nay. Ông Vinh biết được những điều đó, bởi vì ông ấy là người từng trải qua cái thời khắc của cuộc đời mình. Ông Vinh đóng cửa ngõ và nói:
– Vậy chúng mình vô nhà nhé Diễm Trang? Ngoài này đêm khuya tiết trời giá lạnh lắm!
– Dạ! Mình cũng vào nhà thôi ạ! Ưm… Cháu cũng thấy lạnh lắm! Hi hi hi…
– Cháu lạnh thì bác sẽ sưởi ấm cho cháu mà không sao đâu! Ha ha ha…
– Bác! Ưm…
Trong đêm khuya thanh vắng ở nơi đó có một mối tình bất đầu khơi dậy, họ tay trong tay dìu dắt nhau đi vào cửa chính của căn nhà. Cánh tay ông Vinh mở cửa ra và khép kín lại, ông vòng tay qua eo Diễm Trang ôm vào lòng. Ông Vinh lấy bàn tay vuốt ve từ lưng, eo xuống tới bờ mông to tròn của người tình mân mê một cách đầm ấm dịu dàng. Diễm Trang cũng vậy, cô chẳng khác gì ông Vinh là bao. Cô vòng tay qua cổ ông Vinh kéo xuống, cô ngước mặt nhìn vào khuôn mặt ông một cách đắm đuối say sưa như thể “Tình chàng ý thiếp” trong truyện ngôn tình.
Hai ánh mắt nhìn nhau, hai bờ môi sắp bắt đầu hé mở để đón nhận những nụ hôn nồng nàn mà ông Vinh với Diễm Trang gầy công vun đắp. Diễm Trang thấy lòng mình rung động và yêu thương ông Vinh vô cùng, bởi vì lời hứa với cô mà ông âm thầm lặng lẽ chờ đợi, còn cô kêu người ta chờ người ta đợi nhưng cô thì lại lên xe hoa đi lấy chồng. Cô biết là cô đã sai, cô không giữ trọn vẹn lời hẹn ước năm xưa. Nên giờ đây trong không gian này, cô sẽ hành động theo tiếng gọi của trái tim mình, để bù đắp phần nào nỗi nhớ nhung mà mấy năm nay cô ấp ủ. Ánh mắt của Diễm Trang ứa lệ đong đầy trong tròng mắt nhìn ông Vinh mà nói:
– Chúng mình đổi cách xưng hô lại như buổi ban đầu gặp gỡ được không bác?
– Diễm Trang nghe bác nói này! Thời gian trôi qua thì không thể nào quay lại được, dẫu rằng bác là người đứng bên lề hạnh phúc nhưng bác vẫn vui vẻ và chấp nhận.
– Xưng hô anh với em cũng không được sao bác? Cháu rất muốn…
– Diễm Trang! Bác khó nói quá…
Đúng là tình xưa nghĩa cũ khó phai mờ, họ vẫn ôm ấp vỗ về nhau, từng câu chữ từng nụ hôn của hai kẻ yêu nhau. Ông Vinh biết được lòng mình với lòng dạ của cô gái trẻ đẹp này cùng chung ý nghĩ, nên ông bế thân hình bé bỏng của Diễm Trang đi lên gác. Trên đây là một căn phòng bí mật của ông Vinh dành riêng cho người con gái năm xưa, nhưng nay người con gái năm nào bây giờ là hoa đã có chủ rồi. Ông bế Diễm Trang trên tay, ông xúc động lòng mình khôn xiết, vì đây là người phụ nữ thứ hai trong đời ông và cũng có thể là người cuối cùng.
Ông Vinh đặt thân hình Diễm Trang xuống dưới giường một cách nhẹ nhàng và tỉ mỉ, ông đưa ngón tay vén những sợi tóc mai đang phũ khuôn mặt của cô sang một bên. Diễm Trang thấy ông Vinh đang vén những sợi tóc của mình dịu dàng đến lạ, cô cũng muốn đêm nay cô sẽ trao trọn vẹn thân hình và tình yêu cho ông Vinh người tình mà cô yêu thương. Cô chủ động kéo người ông Vinh đè bẹp lên thân hình nhỏ nhắn xinh xắn của mình, môi cô thì tìm kiếm môi ông Vinh để trao đổi, để làm cầu nối cho các cơ quan khác của thân thể hai người làm theo.
Cô vuốt ve tấm lưng rộng săn chắc của ông Vinh, miệng lưỡi của cô thì nút liếm láp trên vành tai của người tình, âm thanh từ trong miệng của cô cũng phát ra “Ưm… Ưm…” từng hồi. Cô hứng tình lắm rồi, nên động tác vuốt ve từ đôi bàn tay ngà ngọc thon thả bây giờ mạnh mẽ hơn, cô đưa miệng mình áp sát vào tai ông Vinh rên rỉ:
– Ưm! ƯƯm… Bác… Bác ơi cháu muốn… Ưm… Ưm…
– Diễm Trang! Ngoam… Ngoam… Ưm…
Ông Vinh biết Diễm Trang muốn gì, nên vừa mới dứt câu trả lời là ông hôn hít ngấu nghiến “Ngoam! Ngoam” trên đôi môi mọng đỏ của cô một cách ngây dại. Ông hôn môi nhưng cơ thể của ông thì trượt lên trượt xuống trên cơ thể của Diễm Trang, ông đưa bàn tay vuốt ve từ nách đến dưới đùi của cô, ông xoa bóp nắn nót trên phần đùi đó, ông day các ngón tay trên mí quần ngắn mỏng liên tục và bàn tay bên kia của ông cũng y chang vậy. Ông Vinh cũng thèm nhỏ dãi ra chứ có tốt lành gì đâu, ông “Ngoam! Ngoam” ngoạm vào bờ môi xuống dưới cổ, lưỡi ông thì lè ra liếm láp tạo nên một mảng ướt rượt của nước dãi mang theo. Con cu to to và gân guốc của ông nó đang khuấy động ở trong quần muốn được ra ngoài, nó muốn chủ nhân của nó mau cho nó được đi tìm chim, vì đã rất lâu rồi nó chưa có được cuộc tình trọn vẹn…
Diễm Trang thấy con cu to tròn của ông Vinh cứng cáp dần dần và nó đang đâm chọt vô bướm múp míp của mình, nên cô ấy cũng chủ động lòng bàn tay của mình vô trong quần ông Vinh mà sờ soạng mân mê cái khúc thịt. Cái dương vật hùng vĩ và ngạo nghễ nóng hổi của ông nó đang được bàn tay của cô gái diễm lệ chăm sóc chu đáo, các ngón tay thì mân mê khều khều như trêu ghẹo kiểu như “Này cu to kia có muốn tìm chim non không” vậy. Ông Vinh thấy bàn tay của Diễm Trang đang sờ soạng con cu to cương cứng của mình, nên làm cho ông nứng tình kinh khủng mà phát ra tiếng “Ưm! Ngoam! Ngoam”. Ông định ngồi dậy thì Diễm Trang nói:
– Bác! Bác nằm dưới đi, để cháu nằm trên cho.
– Ờ! Vậy cũng tốt mà…
Ông Vinh chỉ biết “Ờ” vì ông nghỉ chắc do Diễm Trang thấy đau khó thở, nhưng mà cái ý nghĩ của cô thì lại khác với ý nghĩ của ông. Diễm Trang để ông Vinh nằm dưới chiếc giường, cô nằm đè lên thân hình của người tình, hai bàn tay của cô thì lần mò vào vạt áo thun mà từ từ kéo lên qua ngực rồi lại tròng qua đầu ông Vinh đi ngoài. Miệng hồng đào nhỏ xíu của cô áp vào bờ môi ông rồi hôn hít liếm láp trên cổ rồi dừng lại liếm láp hai vú ông Vinh, miệng lưỡi liếm láp bên vú này thì bàn tay cô mân mê vê vê vú bên kia. Cô hôn say sưa cuồng nhiệt, miệng thì “Ưm! Ưm” liên tục, nước dãi thì ứa ra ươn ướt như để làm mát xoa dịu cái cơ thể đang nóng ran của ông Vinh. Diễm Trang hôn hít liếm láp từ bờ ngực rắn rỏi đầy cơ bắp cuồn cuộn của người tình xuống dần và xuống dần đến thắt lưng quần tây, cô dùng các ngón tay thoăn thoắt mở rộng khóa quần ông Vinh ra và kéo xuống. Động tác này khiến thân hình của cô cũng trượt xuống dưới theo, vì cô không có ngồi dậy nên khi miệng lưỡi của cô liếm láp tới đâu thì cơ thể của cô tới đó. Khi bờ môi đỏ mọng của cô đang du dương trên ngọn đồi đầy cỏ của ông Vinh, lưỡi cô lè ra mang một mảng nước dãi ươn ướt như để tưới tiêu cho cỏ mọc được tốt và mượt mà hơn. Diễm Trang thấy lưỡi của cô đang thăm dò trên những sợi lông mu của ông Vinh thì bất ngờ phát hiện ra là trên ngọn đồi này còn có báo vật, lưỡi cô phát hiện một cây cột cổ thụ nghìn năm đó là dương vật to tròn đang vươn cao sừng sững của ông Vinh.
Diễm Trang thấy râm ran trong người, cô ngửi mùi hương phái mạnh của giống đực đang lan tỏa đến mũi làm cho cô càng thêm hứng tình không chịu nổi. Cô dùng một bàn tay của cô giữ vững thân dương vật, một bàn tay còn lại thì cô xoa bóp nắn nót trên xung quanh cái mu cu to cứng của ông Vinh. Cô dùng cái miệng nhỏ nhắn xinh xắn của cô ngậm miệng chép chép, sau đó cô từ từ đưa cái đầu cu to kia vào trong miệng mình mà nút. Động tác này của cô làm cho người tình cô yêu thương chịu không nổi nên cất tiếng:
– Hừm… Huơ… Diễm Trang ơi, bác thấy sướng quá! Ngoam… Ngoam…
Ông Vinh nói xong, ông lấy hai bàn tay của mình ốp trọn vẹn lên hai bên gò má mịn màng của cô mà xoa dịu, ông cũng chuyển động mông và hẩy hẩy lên trên. Ông nứng tình lắm rồi, ông cũng không thể tự chủ được bản năng của mình nên hành động của ông cũng gấp rút và khó kiểm soát hơn. Đôi bàn tay ốp trọn vẹn lên đôi gò má của cô lúc nãy, ông đặt lên sau gáy mà chịu chắc chắn và ấn mạnh xuống, còn mông của ông Vinh thì hì hục hẩy mạnh lên sau cho con cu to của ông được ngập sâu vào trong miệng nhỏ nhắn của cô nhất có thể. Miệng của Diễm Trang thì nhỏ xíu mà cái con cu to tròn dài ngoằng của ông Vinh thì lại rất quá khổ so với cái miệng nên cô nói trong sặc sụa:
– Ưm! ƯƯm… Bác Vinh ơi nhẹ nhàng hơn chút xíu ạ! Cháu thấy hơi khó thở…
– Uhm! Bác xin lỗi… Do bác sướng quá! Chứ bác không cố ý…
– Bác! Ưm… a… Ưm…