Phần 7
– Ưm… Á a a… Bác Vinh ơi! Cháu chịu không nổi nữa rồi… Ưm ưm aaa…
– Huơ… Nhoam… Ngoam… Vậy hả Diễm Trang… Huơ… Ưm… Hừm…
Nói xong thì ông Vinh ngồi dậy và trượt lên phía trên mặt đối mặt với Diễm Trang, ông dùng đôi bàn tay của mình nâng niu khuôn mặt xinh đẹp của cô nhìn đắm đuối không rời. Ông lấy các ngón tay mân mê trên gò má của cô, ông vuốt ve từ dưới cằm lên tới vành tai và thỉnh thoảng vuốt những sợi tóc mây đung đưa theo làn gió thổi bay bởi hơi thở của hai người. Ông nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của Diễm Trang một cách rất say sưa, ánh mắt của ông nhìn vào cái ánh mắt của người phụ nữ bé bỏng mà ông đã từng yêu say đắm, một ánh mắt đã khiến cho bản thân ông quên cả lối về. Hiện tại cơ thể ông đang đè bẹp lên cái mu cái bướm cái đùi thon thả của Diễm Trang, ôi cái cảm giác của tình yêu là đây chứ gì, nó mát lạnh nhưng không quá giá rét, nó ấm áp nhưng không quá bức bối của mùa hè. Con cu to tròn của ông nó cũng có biểu cảm thân mật với con chim nhỏ của Diễm Trang, nó đang cọ quậy phá với cái bướm múp míp của cô, nó cũng cọ xát vô tư với cái đường rãnh sâu hun hút của âm hộ, còn cái đầu cu to chà bá thì rỉ rả những giọt nước nhờn nhợt xuống cái mu bướm cái rãnh sâu kia từng đợt từng đợt. Không biết cái rãnh âm hộ của cô sâu vào bao nhiêu mà sao những giọt nước nhờn rơi vào thì mất tăm dấu vết, có chăng thì chỉ để làm ươn ướt trên đường mà giọt nước nhờn nhợt đó đi qua mà thôi.
Diễm Trang lúc này thì toàn thân ngứa ngáy khó chịu lắm rồi, hơi thở của cô thì dồn dập và ngắt quãng mà ông Vinh thì chỉ biết trêu ngươi cô mà thôi. Cô cũng bỏ qua e ngại mà đành phải chủ động tấn công ông Vinh người tình của mình, cô dùng hai tay quặp cổ ông kéo xuống và giữ chắc chắn không cho ông cựa quậy, sau đó cô hôn hít ngấu nghiến trên đôi môi ông Vinh. Ông Vinh thì ngỡ ngàng với cái tình cảm mà Diễm Trang đã dành cho ông, ông vui lắm, sung sướng lắm, ông xúc động rơi nước mắt khi ở cái tuổi như ông mà vẫn được hưởng lạc những thú vui của tình yêu là thú vui tình dục của cuộc đời. Ông tự hào về những gì mà bản thân mình chờ đợi và nay đã có những thành quả hơn mong đợi, bởi muốn được thành công thì bản thân phải có nhẫn nại và kiên trì.
Ông Vinh biết là hiện giờ thì mình nên làm gì, ông biết, Diễm Trang cũng biết và cả những người đang xem và đọc được câu chuyện này. Ông siết chặt vòng tay của mình lại rồi ôm ấp cơ thể của cô thắm thiết, Diễm Trang thì cũng phải nói là không phải dạng vừa, cô không những ôm ấp siết chặt người tình mà cô còn vật cơ thể của ông lăn lộn trên giường, khiến cho chiếc giường ngủ kêu cọt cà cọt kẹt. Khi hai người ôm ấp nhau lăn lộn thì môi ông Vinh và môi đỏ của cô vẫn dính chặt chẽ với nhau, nên âm thanh “Ưm ưm a a”…”Huơ hừm Nhoam ngoam” của cả hai đều bị ngắt quãng. Nhìn cảnh tượng hai người tình quần quật nhau trên giường thật là mãnh liệt, thật táo bạo đến nỗi tấm nệm cao su cũng muốn hưởng ứng hòa quyện theo cuộc tình đó. Tấm nệm thì rung lắc lư, tấm ga trải giường thì nhào nát nhăn nheo, chiếc giường ngủ thì rung chuyển theo từng sự vận động của ông Vinh và Diễm Trang.
Trong căn phòng ngủ của ông trước kia nó yên ắng thuở nào nhưng mà giờ đây nó lại ồn ào đến lạ lùng, âm thanh phát ra liên tục vang dội khắp ngõ ngách của căn phòng, nào là tiếng thở tiếng rên rỉ ưm ựm của cả hai, tiếng sột soạt của vải nệm, tiếng cọt cà cọt kẹt của chiếc giường tạo nên hưng phấn mãnh liệt cho hai người. Trên chiếc giường ngủ đang có hai cơ thể lõa lồ lăn lộn quần quật dính chặt vào nhau, một cơ thể khỏe mạnh cường tráng, một cơ thể tuyệt sắc giai nhân họ như đang tạo ra một tác phẩm nghệ thuật phù điêu của tạo hóa ban cho hai người. Tấm thân ngọc ngà của Diễm Trang thì khỏi phải chê vào đâu được, ôi nó mịn màng tinh khiết làm sao, nó quyến rũ biết bao người nhưng người được sở hữu và được ban tặng cho cái ưu đãi thì chỉ có ông Vinh. Ông với Diễm Trang quần quật dính vào nhau khi mà cả hai đều không một mảnh vải che thân, họ tận dụng hết khả năng mà thời gian cho họ, nên cả ông và cô ấy đều rất trân trọng tình cảm của mình gầy dựng. Hai người lăn lộn qua lại trên giường một lúc thì dừng, lúc này thì thân hình đẹp đẽ xinh xắn nuột nà của Diễm Trang lại nằm trên còn thân hình săn chắc vạm vỡ của ông Vinh thì nằm dưới. Nụ hôn của hai người thì vẫn trao nhau nồng nàn, môi với môi lưỡi với lưỡi trao đổi vị trí cho nhau thám hiểm khoang miệng nghe ừng ực. Hai bàn tay của ông Vinh nó sờ soạng mân mê cái bờ mông to tròn trịa trắng ngần của Diễm Trang, các ngón tay ông nó bấu víu vào da thịt mịn màng của người tình, lòng bàn tay của ông nó chà chà mạnh mẽ xuống dưới cái gò mông nhô cao của cô liên hồi. Diễm Trang thì tóc của cô cũng khá là dài, nên khi hai cơ thể lăn lộn đã làm cho tóc mây thướt tha của cô xõa ra che hết phần cơ thể phía trên của cô và ông Vinh. Tóc của cô cũng giống như một tấm rèm cửa sổ vậy, nó che đậy cho hai cái bầu ngực to căng đét, như muốn được mách bảo rằng đây là sự riêng tư của cô và ông thêm kín đáo không được phép quấy rầy. Trong sự tình đó đột nhiên Diễm Trang cất tiếng nói làm cho ông Vinh ngỡ ngàng:
– Ưm… anh ơi! Ưm ưm aaa… anh ơi em muốn lắm! Ưm ưm aaa… anh giúp em với… Ưm…
– Huơ… Nhoam ngoam! Diễm Trang ơi bác ơ… anh ơ… Bác sẽ giúp em ơ… Cháu mà! Huơ hừm ngoam…
Ông Vinh biết Diễm Trang thay đổi cách xưng hô với mình như vậy nên ông ấy cũng có chút xíu bối rối, ông nghĩ là cô người tình bé nhỏ của ông đã nứng lắm rồi nên mới có biểu hiện nũng nịu với ông như thế. Trốn tránh chi bằng chấp nhận sự thật mà bày tỏ lòng mình luôn, nên ông ấy cũng không phản ứng gì với cách xưng hô “anh! Em” nữa, ông cũng muốn lắm chứ có khá gì đâu. Ông cảm giác như càng lúc càng thấy nứng tợn hơn, con cu to gân guốc của ông nó phình to hơn nữa rồi, nó đòi được yêu lắm rồi, được khám phá cái hang động sâu mà hiện tại nó đang nằm song song với cái đường rãnh đầy huyền bí. Ông Vinh như mất đi sự kiểm soát, hai bàn tay của ông nó nhào nặn cái bờ mông to tròn của Diễm Trang mãnh liệt hơn, nó bấu véo nó xoa bóp nắn nót liên tục không biết ngừng nghỉ. Ông ấy tạm thời ngừng hôn hít mà đưa miệng mình ghé sát tai Diễm Trang mà nói vài câu nồng nàn:
– Diễm Trang em ơi! Chúng mình ngồi dậy nghe em…
– Dạ! Anh dẫn dắt em và dìu dắt em đi trong cuộc tình của anh đi ạ!
– Uhm! Vậy thì anh biết rồi! Diễm Trang em…
– Anh nói biết rồi mà còn hỏi lại người ta câu đó nữa! Thấy ghét quá đi ah! Hi hi…
– Đâu có đâu, hiện giờ anh mới biết được lòng em mà! Ha ha…
Nói xong thì ông Vinh ngồi dậy một cách nặng nhọc do bị cơ thể của Diễm Trang đè phía trước, ông ấy cố gắng một chút thì đã ngồi dậy được và lúc này thì Diễm Trang chủ động banh chân banh đùi sang hai bên quặp lấy ngang eo ông. Tư thế ngồi của cô nó làm cho cái mông, cái mu bướm múp míp của cô áp sát lên cái mu cu, cái khúc thịt to gân guốc dài ngoằng của ông Vinh, sự áp sát đè bẹp đó đã tạo thêm cơn nứng tình của ông nhiều hơn. Ông hẩy hẩy lên tuy con cu to của ông hiện tại thì nó vẫn còn nằm song song với cái đường rãnh âm hộ, cái đầu cu phình to như cái nấm rơm loại lớn nó trượt gần lỗ hậu môn, nếu đưa tay đặt lên sau cái mông to tròn trịa trắng ngần của Diễm Trang thì đụng chạm được. Diễm Trang thì rên rỉ “Ưm a Ưm” khi ông Vinh hẩy hẩy con cu của ông vào mu bướm xinh múp míp của mình, cô đưa hai cánh tay ngà ngọc quàng qua cổ của ông, đồng thời ánh mắt của cô cũng nhìn khuôn mặt điển trai của ông Vinh say đắm. Cô mỉm cười với ông khi nghe âm thanh của hai bộ phận sinh dục của cô và của ông phát ra “Phành phạch”, tiếng nước chảy ra từ cửa âm đạo khi bị va đập thì nghe “óc ách”, cô thoáng chút bẽn lẽn với cái tình huống đó, nên Diễm Trang quặp cổ ông Vinh sát lại và cô cắn yêu thật mạnh vào bờ vai ông Vinh và nói:
– Em cắn cho anh chết nè! Sợ chưa… Hi hi hi…
– Ha ha ha! Anh không có gì phải lo sợ mà trái lại thì anh rất muốn được em cắn anh nhiều hơn thế nữa cơ! Ha ha ha…
– Tại sao ạ! Anh hông biết đau sao anh! Hi hi hi…
– Tại vì em là lẽ sống trong cuộc đời của anh. “Thương nhau lắm, cắn nhau đau” mà! Ha ha ha…
– Anh Vinh! Em yêu anh lắm! Ưm… Ưm…
– Em! Ngoam… Ngoam…
Ông Vinh mới trả lời được tiếng “Em” thì bị Diễm Trang hôn môi ông ngấu nghiến, đồng thời cô cũng rên rỉ “Ưm… Ựm” nấc nghẹn trong cổ họng, trong khi đó vòng tay của cô cũng đã siết chặt cái cổ của ông hơn. Cô dùng các móng tay của mình cào cấu xuống dưới cái tấm lưng của ông, do cô nứng tình lắm rồi nên cô ấy mới hành động như vậy, cũng may mắn cho ông Vinh là Diễm Trang là bác sĩ nên các móng tay đều được cắt ngắn nên không có gây tổn thương là mấy. Ông Vinh thì ra sức hẩy hẩy còn đôi bàn tay của ông thì nó nhào nặn cái bờ mông to tròn của cô say sưa, ông xoa ông bóp lâu lâu thì ông lại vỗ vô cái mông của cô nghe đen đét đến nỗi thấy hẳn hoi một vết đỏ. Bởi những cử chỉ trong “Tình yêu” thì có đắng có ngọt có bùi, còn những cử chỉ trong “Tình dục” thì phải có đau có ran rát có sự va đập của cơ thể, cũng chính vì lý do đó mà người đời thường có câu:
‘Yêu thì khổ, không yêu thì lỗ.
Thà chịu khổ, chứ không chịu lỗ’
Diễm Trang thì chịu hết nổi rồi nên cô ấy nhún nhảy thân hình trên đùi ông Vinh từ từ nhanh hơn và mạnh mẽ hơn, cô cũng rên rỉ “a… Ưm aaa” lớn tiếng hơn. Ông Vinh thì cũng rên rẩm “Huơ… Huơ” và cũng thở phì phà theo nhịp nhún nhảy uốn éo của Diễm Trang, ông ngừng xoa bóp nhào nặn mà chuyển sang công đoạn khác. Ông dùng hai bàn tay bấu chắc chắn vào cái mông to tròn, ông dùng sức mạnh của đôi bàn tay của mình nâng cái mông của Diễm Trang lên xuống, làm cho cái mu bướm múp míp của cô và cả cái rãnh sâu hun hút kia nó va đập mạnh vào cái mu cu của ông Vinh và cái khúc thịt to cứng cáp như vũ bão. Sự va đập mạnh mẽ đó đã có động lực cho con cu quái vật của ông nó thoát khỏi sự kiềm tỏa nãy giờ, nó lợi dụng lúc cái âm hộ của Diễm Trang rời xa hơn thì cái đầu cu to của ông nó dựng đứng lên đưa đúng nơi cái miệng hang âm đạo. Lúc này thì nhịp nhún nhảy uốn éo của Diễm Trang đè xuống dưới lại làm cho cái đầu cu to của ông nó tách rời hai mép bướm múp míp của cô ra, cô rên rỉ “Á Á Á… a a a” lớn lên vì sướng tê tê trong người. Cô dùng lưỡi lè ra liếm láp trên đôi môi đỏ của mình và nói lời thì thầm bên tai ông Vinh:
– Ưm… anh ơi! Á a… Ưm… Đút vào đi anh… Ưm… em chịu hết nổi rồi… aaa… ƯM…